Ẩn Sát

Chương 129

Đèn đường sáng lên, chiếc xe con chạy lướt qua khe hở giữa hai chiếc xe rồi từ từ chạy trên đường, Đông Phương Uyển và hai cô bạn liều mạng nhìn về phía sau, ba chiếc xe máy từ sau đang chạy tới đây, người ngồi trên xe máy còn nhìn khắp nơi xung quanh. "Cần báo cảnh sát không?" Khi thấy một cảnh sát đang làm nhiệm vụ gần đây thì Gia Minh nghiêng đầu hỏi "Ách... Ha ha, không cần..." Đông Phương Uyển có chút ngại ngùng quay người lại, nói: "Bọn họ có quan hệ với cảnh sát, báo cảnh sát sẽ thêm phiền phức mà thôi, dù sao chúng ta cũng chạy thoát rồi..." "A, vậy các em đi đâu?" "Ách, chỗ nào cùng được, cảm ơn chị Tố Ngôn." Khi cùng người lạ tiếp xúc. Đông Phương Uyển vẫn còn biết thứ gì gọi là lễ phép, nhưng mà tính tình luôn mang đến phiền phức cho cô thì thật không dám khen, không biết lần này các cô chọc vào ai, việc này hắn cũng không có hứng thú để biết. Gia Minh gật đầu sau đó lái xe đi đến một con đường ít xe, đợi đến khi ba chiếc xe kia đi mất thì Đông Phương Uyển mới vỗ vỗ ngực, quay đầu lại nói: "Chị Tố Ngôn và cô Nhã Hàm làm bạn học ư?" "Không phải." "Vậy... Để em đoán, chị cũng là Hoa Kiều? Nghe nói cô Nhã Hàm là học sinh du học ở Cambridge, chị Tố Ngôn thì không phải, có lẽ là hai người quen biết ở bên kia?" "Ân, làm sao em biết?" Đông Phương Uyển tất nhiên là đoán bừa rồi, nhưng mà khi cô nghe Gia Minh nói mình là bạn thân của Nhã Hàm liền bày một bối cảnh thật tốt. Đông Phương Uyển cười có chút tự đắc: "Là khí chất, khí chất của chị Tố Ngôn không giống với những cô gái trong nước, chị rất độc lập, hơn nữa... Ân, hơn nữa còn lợi hại, cô Nhã Hàm cũng có khí chất như vậy, chị có biết không, ở trong trường có rất nhiều người sợ cô Nhã Hàm." "Ác? Cũng đúng" Thuận miệng trả lời một câu, hắn nghĩ thầm mọi học sinh, đều là cao thủ vuốt mông ngựa đã trải qua đào tạo chuyên nghiệp. Liếc mắt nhìn về phía kính chiếu hậu, hắn thấy ba chiếc xe kia đã chạy tới. Gia Minh lái xe vào một ngã ba, Đông Phương Uyển vẫn không có phát hiện gì. Cô hứng thú nói về những việc trong trường của Nhã Hàm, nói Nhã Hàm rất có khí chất, khi đến trường thì rất khôi hài, lớn lên rất độc lập, có rất nhiều người theo đuổi cô, v.v...Gia Minh thì thỉnh thoảng cũng gật đầu, đôi khi cũng phụ họa thêm. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn Khi xe con chạy ra một con đường khác thì ba chiếc xe máy một lần nữa xuất hiện trong kính chiếu hậu, Gia Minh một lần nữa thay đổi đường, hơn nữa lần này hắn đã có tính toán trong lòng. Trong trí nhớ của hắn thì ba chiếc xe con này đã xuất hiện từ khi Đông Phương Uyển lên xe. Hiển nhiên bọn họ sớm đã nhìn thấy Đông Phương Uyển, sở dĩ bọn họ giả vờ không phát hiện là để tìm một nơi vắng vẻ để ra tay? Ài, Đông Phương Uyển, cô nói tốt Nhã Hàm như vậy thì cùng biết cô chỉ là một người chỉ biết làm theo cảm tính, tính đồng tình quá lớn, làm việc lại không đến nơi đến chốn, nếu như không phải chiếc xe này quá ít bảo dưỡng thì mình đã bỏ rơi ba chiếc xe máy kia rồi... Nghĩ tới đây, trong lòng hắn tràn đầy oán niệm. "... Nhưng mà, có một điểm làm em bội phục chính là cô ấy có thể trở thành bạn của Gia Minh, thế nhưng em biết là cô ấy rất đau đầu vì tính tình quái gở của hắn..." "Gia Minh?" Nghe nàng nhắc tới mình tên, Gia Minh hơi sững sờ. "Dạ." Đông Phương Uyển nhún vai, nói: "Tuy rằng trong trường bọn họ đều làm bộ không quen biết nhau, thế nhưng em đã sớm biết bọn họ là bạn rất thân, em đoán là cô Nhã Hàm vì muốn sửa chữa tính tình quái gở của hắn nên mới tiếp xúc, chị Tố Ngôn không biết hắn ư?" "A, chị vừa mới đến thành phố Giang Hải không lâu, bạn của Nhã Hàm là ai thì làm sao chị biết được." "Vậy à, Cố Gia Minh hắn... Nói như thế nào đây..." Dựa vào ghế dựa trên ô tô, Đông Phương Uyển nhìn về phía trước, trong ánh mắt có chút buồn vô cớ, cô nói: "Hắn là một người bạn học của em, thật tình mà nói thì hắn là một cậu bé rất xuất sắc, đánh bóng rổ rất khá, máy vi tính thì rất lợi hại, em có một chị họ đang mỡ còng ty Internet, mọi người trong côn 2 ty đều nói hắn là thiên tài, hắn còn có thể soạn nhạc, hát, làm ra những bản nhạc mà làm cho người khác phải khâm phục, hơn nữa có một lần hắn chỉ dùng mắt mà có thể hù dọa hai con Tvvisted Bolivarian Dayton của Italy, lần đó thật sự là dọa người, em còn tường răng mình bị cắn chết rồi chứ, hiện tại nhớ tới lúc đó thì cứ như nằm mộng vậy..." Nói ra cảm xúc một chút, sau đó trên khuôn mặt xinh đẹp của Đông Phương Uyển lộ ra vẻ không cam lòng: "Thế nhưng em rất ghét tính cách của hắn, từ trước tới nay hắn cũng không hòa nhập với tập thể, học chung với hắn một năm nhưng cậu ta và những thành viên khác trong lớp cứ như là người xa lạ vậy, có một lần bởi vì hắn đánh bóng rổ rất hay nên có người mời hắn gia nhập CLB thế nhưng hắn lại từ chối, lúc đó có người hỏi hắn tại sao lại từ chối thì hắn trả lời là hắn không có thời gian, hắn nói muốn hắn đi chơi bóng rổ cũng được miễn sao là trả đủ tiền phí thời gian cho hắn thì hắn không có vấn đề gì, câu này làm cho mọi người vô cùng tức giận, em cũng từng nghĩ cách thay đổi tính cách của hắn, nhưng mà vẫn thất bại, em không còn cách nào khác..." "Ác." Gia Minh nhún vai, nói: "Nghe giống như là một tên rất tệ, sao không để cho hắn tự sinh tự diệt đi?" "Đúng vậy, nếu như hắn vẫn giữ tính cách như vậy thì cho dù hắn giỏi hơn nữa thì một ngày nào đó cũng sẽ bị thiệt thòi, xã hội không có đơn giản như là ở trong trường học, nếu như hắn không hiểu giao tiếp thì sẽ có một ngày hắn bị người khác xa lánh, hi vọng là hắn kịp thời thay đổi, dù sao hắn rất thông minh, có lẽ là hắn sẽ nghĩ tới điều này." Cô cười nhạt, nói: "Ha hả, có phải là em không nên xen vào việc của người khác hay không, kỳ thực em cùng chỉ muốn là tốt cái chức lớp trưởng này thôi." "Không, em làm rất xuất sắc, tên kia không thể trị được, chị nghĩ việc em cần phải làm chính là cách xa tên đó ra." Mình quái gở, mình biến thái, hừ, mình còn cách rất xa... "Đúng vậy." Gật đầu. Đông Phương Uyển nói: "Bất quá em biết tính cách của hắn trở nên như vậy là do từ nhỏ không ai quan tâm tới hắn, kỳ thực rất tốt với bạn của mình, hắn có hai người bạn thân thanh mai trúc mã, cả hai đều là người đẹp trong trường, mỗi lần mà hai người bị những bạn nam đến trêu chọc thì hắn đều giả làm bạn trai để xuất hiện giải vây, hắn không tiếc đắc tội bất cứ người nào..." "Giả bộ? Tớ nghe nói Cố Gia Minh thật sự là bạn trai của Linh Tĩnh mà." Nghe Đông Phương Uyển nói vậy thì một bạn gái nói. "Thế nhưng tớ nghe nói là hắn và Liễu Hoài Sa... Hắn và Linh Tĩnh chỉ là bạn bình thường thôi, họ giống như là anh chị em thôi mà..." Một cô gái khác nói. "Hừ hừ, hắn không có khả năng đều là bạn trai của cả hai người." Đông Phương Uyển quay đầu lại liếc nhìn hai người, đối với thông tin của mình, Đông Phương Uyển có chút tự đắc. "Tớ đoán là ai cũng không phải là bạn gái của hắn, bọn họ từ nhỏ đã là bạn thân thanh mai trúc mã cho nên mỗi lần Linh Tĩnh và Sa Sa bị người khác quấy rối thì sẽ tìm hắn tới, các cậu còn nhớ trận bóng rổ lần trước không? Hắn cố ý như vậy trêu đùa Đái Chí Cường, hình tượng của hắn lúc đó rất khác với những lúc bình thường chính là do Đái Chí Cường thích Liễu Hoài Sa, còn lần yến hội kia... Tớ và các cậu cùng thấy, biểu hiện của hắn trong lần yến hội đó rất xuất sắc là do lúc đó anh của tớ đến tỏ tình với Linh Tĩnh, kết quả là bị hắn làm cho một chút mặt mũi cũng không còn..." "Vậy... Hắn và Diệp Linh Tĩnh, Liễu Hoài Sa chỉ là bạn bình thường thôi ư?" "Đương nhiên không tính là bình thường, bọn họ từ nhỏ lớn lên cùng nhau, tình cảm của họ giống như anh em ruột vậy, hắn chỉ chiếu cố hai cô em gái của mình thôi, thế nhưng biết tại sao anh của tớ xuất sắc như vậy mà Linh Tĩnh không thích, cái gì mà bạn trai bạn gái, đều là bọn họ dựng lên để gạt người mà thôi, tớ có chứng cứ nhưng tạm thời vẫn còn chưa xác định, tạm thời không thể nói." Chứng cứ... Gia Minh bất đắc dĩ cười trong lòng, không biết Đông Phương Uyển lại thu được tin tức gì đây, trước đây mình rất chờ mong cuộc sống trong trường học thế nhưng mình cũng không muốn như thế này, nếu như lấy phong cách sát thủ trước đây của mình thì Đông Phương Uyển tuyệt đối sống không quá đêm nay. Giết người không phải là biện phép để giải quyết tất cả, việc này chỉ là một việc nhỏ trong đời sống mà thôi, mình đã từng hứa với Linh Tĩnh và Sa Sa là bản lĩnh sát thủ sẽ không tùy tiện dùng. Thở ra một hơi, hắn nắm lấy cần điều khiển nhẹ nhàng nói: "Ngồi cho vững!" Chiếc xe chạy qua chỗ rẽ rồi đột nhiên tăng tốc. Lúc này đã là hoàng hôn, cả thành thị rơi vào ánh sáng của đèn đường và bầu trời đỏ rực chiếu rọi, nơi này là một tiểu khu theo phong cách mạng ô vuông. Con đường chỉ đủ để cho hai chiếc xe cùng nhau chạy, hai bên đường có rất nhiều quầy bán đồ ăn vặt, bán thức ăn, nước uống, còn có những cửa hàng bán quần áo và vật dụng hàng ngày, ở phía sau, ba chiếc xe máy đang chậm rì rì tiếng tới, khi thấy chiếc xe con phía trước đang vội vàng tăng tốc thì bọn họ nhanh chóng tăng tốc đuổi theo. "Sao, sao thế?" Xe con đột nhiên tăng tốc làm cho Đông Phương Uyển ngã lăn trên ghế ngồi. Hai cô bạn ở phía sau cũng có chút ngã trái ngã phải, hai người vội vàng thắt dây an toàn rồi quay đầu lại nhìn một hồi, lúc này họ mới thấy được ba chiếc xe máy đang đuổi theo ở phía sau. Thành thạo quẹo cua, ngăn cản, chiếc xe con chạy vào một khu phố. Trời bây giờ đã tối, trên đường có một ít người ăn cơm tối xong nên ra ngoài đi dạo, chiếc xe con đột nhiên phanh lại làm cho ba cô gái không ngừng hét lên. Nhưng mà, tuy có cảm giác khẩn trương và kích thích nhưng do chiếc xe này đã quá cũ. Nhã Hàm lại không có thói quen bảo dưỡng nên cho dù muốn tăng tốc thì cũng không thể làm được, một đường chạy như bay thế nhưng lại để cho ba chiếc xe máy ở phía sau dần dần rút ngắn khoảng cách lại. Trên tay những người ngồi phía sau xe máy đều có cầm theo vũ khí. Hai người trong số đó cầm gậy, tên còn lại cầm một sợi xích bằng sắt. Cảnh tượng lúc này giống như là xã hội đen đang liều mạng rượt đuổi nhau vậy. Khi thấy những chiếc xe máy càng lúc càng gần, Đông Phương Uyển cắn răng, nói: "Chị, chị Tố Ngôn. Chị... Chị dừng lại đi, bọn em đem đồ trả lại cho bọn chúng là được rồi, bọn họ sẽ không làm gì chúng ta đâu, chị đừng lo lắng..." Đối với Gia Minh thì không hề có sự lo lắng, xe của Nhã Hàm tuy rằng cũ, nhưng xe của bọn chúng là xe máy, dựa vào kỹ thuật của hắn thì đâm chết bọn chúng chỉ là chuyện đơn giản. Nhưng mà chiếc xe này dù sao cùng là của Nhã Hàm, không cần thiết phải làm quá lớn, nếu lỡ như có hư hao thì phiền phức lớn. Khi nghĩ vậy hắn liền cho xe chạy chậm lại, ba người ngồi phía sau xe máy hô lớn: "Dừng xe! Dừng xe nhanh!" Một chiếc xe máy đuổi đến, người cầm sợi xích ở phía sau quất mạnh lên xe một cái. "Phanh" một tiếng, xích sắt tạo thành một vết trầy thật dài trên xe, thiếu chút nữa là đã đánh nát kính chắn gió ở phía sau, hai cô bé ngồi ở phía sau sợ hãi thét chói tai. Xe con dừng lại, ba chiếc xe máy nhanh chóng bao vây, Đông Phương Uyển nói vọng ra bên ngoài: "Trả lại cho bọn các người, chớ làm loạn! Chị Tố Ngôn, chị đợi ở trong xe, không có gì đâu, cảm ơn chị." Cô nói xong rồi cắn răng đẩy cửa xe đi ra ngoài, cửa xe còn chưa đóng thì cô phát hiện cửa bên kia đã mở ra, Giản Tố Ngôn từ bên kia đi ra, nhíu mày, khuôn mặt lạnh lùng, Giản Tố Ngôn đi tới phía sau nhìn đuôi xe bị xích sắt phá hỏng. "Chị Tố Ngôn..." Vốn định gọi chị ấy vào trong xe, nhưng mà lời còn chưa nói xong thì đã bị một người chen ngang, hắn chặn trước mặt Giản Tố Ngôn nói: "Việc còn chưa nói rõ ràng, cô muốn đi ư... Đông Phương tiểu thư, lấy thứ đó ra đi." "Hừ, thứ đó đưa cho các người là được chứ gì, tứ thúc lại có thể làm việc này, các người cho rằng không có thứ này thì sẽ không tra ra được ư?" Đông Phương Uyển từ trong túi lấy ra một cái đĩa từ đưa cho một người cầm gậy trên xe máy, nói: "Các người giúp hắn làm việc này, nếu như điều tra ra thì các người cũng không tốt đâu." "Ha ha, Đông Phương tiểu thư, bọn tôi cầm tiền của tứ thúc cô thì làm việc cho hắn mà thôi, việc này bọn tôi cũng không quản được, lão Hắc ta tuy không biết vi tính, nhưng cũng biết loại đĩa từ này nhìn từ bên ngoài thì không thể biết được thật giả, chỉ cần tùy tiện cầm một cái là có thể ra ngoài gạt người, cho nên chúng tôi đành phải mời Đông Phương tiểu thư và những người bạn này của cô đi theo chúng tôi, chỉ cần chứng minh các người đã giao ra thứ đó thì tôi sẽ lập tức thả Đông Phương tiểu thư và những người bạn này của cô, thế nào?" "Các người..." "Đông Phương tiểu thư lên xe đi, bất quá lần này do bọn tôi lái xe." Hắn chỉ chỉ về phía người đứng cản trước mặt Gia Minh, nói: "Tiểu Ngũ, mày đi lái xe, vị tiểu thư kia, phiền cô ngồi lên xe máy vậy, được không? Nếu như không ai có ý kiến thì chúng ta trở lại." Mặc dù là hỏi, nhưng hắn cho rằng không có ai phản đối, khi người gọi là tiểu ngũ đi vòng qua người Gia Minh thì bị Gia Minh nắm lại: "Không, bây giờ chưa thể đi, tôi không rảnh trở lại với các người." "Ách? Tiểu thư, cô muốn làm gì?" Bị một người đẹp nhìn như nhu nhược nắm tay thì cho dù là bất cứ người nào cũng không biểu hiện hờn giận, tiểu Ngũ cười cười, hắn thấy người đẹp trước mặt mình chỉ về phía vết trầy trên xe: "Các người làm trầy xe của bạn tôi, giống như câu mà các người đã nói, việc này chưa giải quyết xong thì không ai có thể đi..." Cô nhàn nhạt đưa ra yêu cầu: "Đền tiền."