Ẩn Sát
Chương 125
Không nên... Không muốn sẽ tiếp tục sống sót...
Hai tay ôm thân thể, thân hình lạnh run, không khí xung quanh lạnh lẽo dị thường, có lẽ là do từ trước tới nay nàng luôn bị bao vây trong cảm giác lạnh lẽo, cho nên không thấy nó có cảm giác gì.
Khi nàng còn rất nhỏ, mẹ nàng đã bỏ đi, cha nghiện cờ bạc, hít thuốc phiện, phẩm hạnh thì không có chỗ nào đáng khen, nhưng cho dù như thế nào, đây vẫn là người thân duy nhất cùng nàng nương tựa.
Mặc dù có quan hệ với Hoàng gia, nhưng mà trên thực tế không ai để mắt tới cha nàng, tuy rằng có thể tìm được một sự trợ giúp, thí dụ như trả tiền học phí, khi cần thì có thể vay mượn, nhưng mà số tiền này chẳng thể nào đủ cho cái động không đáy của cha nàng.
Từ nhỏ đã bị người khác khinh thị cùng xem thường, thậm chí còn phải chịu đói trong những ngày đông, chịu rất nhiều lời mắng chửi, hoặc là nỗ lực cố gắng, nhưng với cách nghĩ ngây thơ của một đứa trẻ thì không có tác dụng nhiều.
Cuối cùng điều đó chỉ khiến nàng thêm quái gỡ, tự ti, dần dần, nàng cũng học được cách nịnh hót, học được cách giả tạo, gạt người, học được cách trốn trong một góc phòng chấp nhận những lời lẽ trào phúng và chửi rủa của mọi người.
Nàng đã từng trộm bút bi, cục tẩy của các bạn, nhưng đương nhiên không có bị phát hiện, đã từng lấy diện mạo thương cảm để lừa tiền tiêu vặt của người thân, vốn nàng cũng muốn nịnh bợ Gia Minh, nhưng sau đó lại phát hiện Gia Minh không có bất cứ địa vị gì trong Hoàng gia, do vậy mà từ bỏ.
Đông Phương Uyển cũng giúp nàng hơn 10 vạn đồng, cho nên nàng tiếp cận đối phương, tuy rằng chỉ là trò chuyện vài câu, nhưng mà khẳng định là có tâm tư, cuối cùng, nàng học được cả cách hít thuốc phiện.
Len lén thử một lần cuối cùng không bỏ được nữa...
Khi nàng biết mình hãm sâu vào trong vực không đáy, nàng đã từng cố gắng cai nghiện, nhưng mà khi cơn nghiện phát tác, nàng thực sự cảm thấy rất khó chịu, người cha của nàng không thể nói cho nàng nó tốt hay xấu, nhưng khi chứng kiến Hứa Nghị Đình lên cơn, người cha của nàng lại chia ra một phần thuốc cho nàng.
Cứ như vậy, lần nào nàng cũng phải chịu đựng, một giờ, hai giờ, ba giờ... nhưng cuối cùng nàng vẫn phải hít.
Chí ít mình cũng đã thử nhẫn nhịu, chịu đựng càng lúc càng lâu... chí ít mình cũng đã nghiện nặng, nhưng chưa phát tác ở trước mặt bạn bè, một lần nhịn được có khi lần sau sẽ khỏi, nói không chừng...
Mà bây giờ, tất cả đều không còn quan trọng nữa.
Khi cha chết đi, trên thế giới cũng chỉ còn lại có một mình nàng, cho dù như thế nào, thì nàng vẫn sống trong hoàn cảnh thê lương.
Lạnh quá a... Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Run rẩy tìm cái chìa khóa, mở cửa phòng, phòng của khách sạn luôn tạo nên cảm giác ấm áp và hoa lệ. Nếu như chỉ có nàng và cha, thì cho dù như thế nào cũng không ở nổi trong một căn phòng như thế này.
Hoàng gia là một nhà có tiền, rõ ràng là thân nhân, tại sao không giúp nàng cơ chứ, mới đây khi cha chết, bọn họ còn đàm tiếu, cũng lạnh lùng đứng xem, tại sao phải như vậy...
Từ trong túi lấy diêm, rồi lại lấy cái bọc thuốc phiện nhỏ, lúc nãy tên quản lý kia bị dọa nên đã đánh rơi xuống đất, nàng thừa dịp mọi người không để ý nhặt lên, trong phòng còn một gói nhỏ nữa. Thực ra, nàng chưa bao giờ thử một lượng thuốc lớn, nhất định sẽ rất vui vẻ, hơn nữa, cảm giác thống khổ sẽ không còn đến nữa.
Mở nước nóng trong bồn tắm, nàng trở lại phòng ngủ tìm một con dao gọt trái cây, tìm cái ống tiêm mà cha nàng thường sử dụng, có người nói như vậy sẽ nhanh chóng vui vẻ hơn.
Nàng đứng trước gương, buông hai mái tóc bím, sau đó tháo kính, thiếu nữ trong gương mới đầu hơi mờ, nhưng sau đó trở nên rõ ràng, tuy rằng diện mạo buồn bã, nhưng lúc này cũng có cảm giác yếu đuối đáng yêu.
Đó là thứ duy nhất nàng có thể tự hào, cho dù có phải gặp nhiều khó khăn hơn nữa, thì nàng cũng không bao giờ nghĩ tới cách dùng thân mình đi kiếm tiền.
Thiếu nữ 15, 16 tuổi đương nhiên đã đọc tiểu thuyết, thỉnh thoảng nàng cũng có thời gian mơ mộng, mơ nàng sẽ có một cuộc tình oanh oanh liệt liệt, cho hắn những thứ của mình. Thứ nhất là nàng không muốn đố kỵ với người khác, thứ hai, nếu đối phương cũng yêu nàng, vậy thì cùng với người yêu của mình có sao đâu.
Đó là hi vọng duy nhất trong lòng của nàng
Đứng ở trước gương, cởi bỏ y phục, toàn thân cao thấp từ từ hiện ra, thân thể còn đang phát triển của nàng tuy không có những đường cong ma quỷ, nhưng đã ẩn chứa sức hấp dẫn kinh người, bộ ngực không lớn, nhưng mà rất sống động, có lẽ là do tâm tình khẩn trương, nên trên da thịt của nàng hiện lên những vết đỏ nhàn nhạt....
Nàng muốn dùng hình tượng hấp dẫn trong khi chết để nói cho những người đã từng cười nhạo nàng biết rằng. Hứa Nghị Đình tuyệt không ngây ngô, tuyệt không xấu xí, nàng phải cho họ khắc sâu hình tượng của nàng ở trong đầu.
Mỗi khi cùng cha tới Hoàng gia, nàng đă từng mơ mộng có một vị anh họ nào đó chú ý tới sự mỹ lệ của mình, trợ giúp mình, thậm chí có loạn luân thì không có vấn đề gì, nhưng mà cho dù nàng có mơ mộng như thể nào, thì Bạch Mã Vương Tử vẫn chưa từng xuất hiện, vĩnh viễn sẽ không xuất hiện....
Cái ý nghĩ chết đi làm cho nàng trở nên run rẩy, nàng chuẩn bị xong tất cả, ngồi vào trong nước nóng, dựa theo cách của cha nàng đổ thuốc phiện vào chén, sau đó hút vào ống tiêm.
Bên ngoài có người gõ cửa, có lẽ tìm mình vì chuyện của cha. Nhưng nàng không muốn gặp, không muốn trở về nữa, nàng sẽ rời đi, nàng muốn đi, vì sao lúc này còn quấy rầy nàng, còn muốn cười nhạo nàng hay sao?
Ống tiêm ở trong tay run lên, nàng nhìn vào cánh tay của mình, lại nhìn con dao gọt trái cây, nên tiêm hay cắt cổ tay, nhưng mà phải lập tức làm, nếu không khi cảm giác sợ hãi tới, nàng sẽ làm không được.
Đúng vào lúc này, cánh cửa cách một tiếng mở ra, giọng nói dễ nghe của thiếu nữ ở sòng bạc vang lên:
"Nhìn đi, gõ cái gì mà gõ, đơn giản là có thể vào rồi."
"Được rồi được rồi, em lợi hại, được chưa, Nghị Đình, Hứa Nghị Đình, có ở đây không?"
"Hình như ở bên trong."
Trong khi nói chuyện nữ tử đeo dây chuyền ngọc đã đứng trước cửa phòng tắm, nhìn chằm chằm vào con dao trong tay của nàng, hai hàng lông mày đẹp nhíu lại, huýt gió một tiếng, sau đó cùng Nhã Hàm tiến lên.
"Các ngươi đi ra ngoài!"
Hứa Nghị Đình khóc nức nở kêu lên. Nhã Hàm dường như ý thức được cái gì đó, vội vã đẩy nữ nhân bên người:
"Nàng không mặc quần áo, em mau đi ra! Đi ra ngoài! Nghị Đình, em muốn làm gì, đừng làm chuyện ngu xuẩn."
"Là muốn tự sát đó, trên tay của nàng có dao, sẽ làm bị thương đến chị, để cho em tới..."
"Sao có thể làm bị thương được chị, đi ra ngoài."
Một cước đá Gia Minh ra ngoài, Nhã Hàm khẩn trương tới gần bồn tắm chỗ của Hứa Nghị Đình, nói:
"Nghị Đình, đừng sợ, chuyện gì cũng có cách giải quyết, chúng ta sẽ giúp em..."
"Cô không nên tới!"
Hứa Nghị Đình hét lên một tiếng, cầm dao gọt trái cây bên cạnh. Nhã Hàm cũng hít sâu một hơi, chậm rãi đưa tay qua:
"Không có chuyện gì, chúng ta sẽ giúp em, thật không có chuyện gì, em cũng thấy chị gái bên ngoài kia đấy, chị ấy rất lợi hại, có chị ấy ở đây, không có ai dám trách cứ em cái gì, cho dù là những người của Hoàng gia."
Tuy rằng nàng chưa từng học qua công phu "Không thủ đoạt bạch nhận" (tay không đoạt đao), cũng không sợ Hứa Nghị Đình đâm tới, nhưng mà khi Hứa Nghị Đình nghe thấy hai chữ Hoàng gia, thì nàng bật khóc, đột nhiên đảo ngược con dao, đâm vào ngực của mình.
"Đừng mà!"
Nhã Hàm kêu to một tiếng, lập tức lao tới.
Lúc máu bắn ra, mũi dao mới đâm vào ngực được có một cm, đó là do tay phải của Nhã Hàm đã tóm được thân đao, trong nháy mắt tiên huyết chảy ròng ròng, cố nén đau đớn kịch liệt. Nhã Hàm quát một tiếng, mạnh mẽ phát lực, dao gọt trái cây bị tước đi, còn nàng thì ngồi bệt xuống phòng tắm.
"Xin lỗi..."
Vừa khóc. Hứa Nghị Đình vừa cấm lấy ống tiêm, muốn đâm vào ngực của mình, nhưng mà ở sau một khắc, chỉ nghe "ca ca" hai tiếng, sự đau nhức truyền đến, hai tay của nàng đã bị thiếu nữ kia kéo trật khớp.
Sau đó, thiếu nữ chộp thẳng vào mái tóc dài của Hứa Nghị Đình, cứ như vậy kéo nàng ra khỏi bồn tắm. Hứa Nghị Đình giãy dụa trong không, nước bắn tung tóe, thoạt nhìn giống như là một con cá bị kéo lên khỏi mặt nước.
"Rất xin lỗi, quấy rầy lý tưởng vĩ đại muốn tự sát của cô."
Vẫn là giọng nói dễ nghe, nhưng mà ngữ khí bây giờ lạnh lùng vô cùng, nàng kéo Hứa Nghị Đình, lôi vào trong phòng, Nhã Hàm bị dọa tới mức vội vã từ trên mặt đất bò dậy, theo sát mà lên:
"Em em em.. em muốn làm gì..."
"Chị không cần quản em muốn làm gì, bây giờ mau chóng tìm băng gạc cầm máu, băng bó, điều này không cần em dạy chứ, chị là người ngu ngốc, đã bảo là để em tới rồi mà!"
"Thế nhưng, thế nhưng..."
Mắt thấy ánh mắt Gia Minh còn độc ác hơn so với khi ở trong sòng bạc, tuy tay của Nhã Hàm bị thương, nhưng mà vẫn phải đi theo. Thiếu nữ kia ném Hứa Nghị Đình vào chân tường, sau đó một tay xách cổ nàng, trực tiếp giơ nàng lên, dí sát vào tường.
Đau đớn, hít thở không thông, Hứa Nghị Đình há miệng kêu lên những tiếng "Ách, ách...", xích lõa thân thể trên không trung liều mạng giãy dụa, hai chân trắng noãn điên cuồng đạp. Nhã Hàm sợ hãi vội vã muốn cậy cánh tay của Gia Minh ra, nhưng không có nửa điểm hiệu quả.
"Em em em.... em giết chết nàng mất, giết chết nàng đấy... Buông ra, mau buông ra.
"Em đang giúp nàng."
"Buông ra buông ra buông ra a..."
Dần dần, lực ép càng lúc càng lớn, Hứa Nghị Đình há to miệng, đầu lưỡi liều mạng phun ra, bên tai phảng phất có thể nghe tiếng thanh âm đầu khớp xương bị bẻ gãy, tầm nhìn trước mắt trở nên mông lung, thiếu nữ mỹ lệ gần như hoàn mỹ, toàn thân bao phủ ánh sáng kia bây giờ chỉ còn lại trong tưởng tượng, bởi vì ánh mắt của đối phương lạnh lẽo không khác gì băng tuyết vạn năm.
Truyện khác cùng thể loại
3 chương
180 chương
88 chương
30 chương
94 chương
34 chương