Ân Oán Quan Trường
Chương 53 : Thơ tình một mảnh gởi cho chàng
Như biết chàng không thể trả lời, cô gái bao mặt lặng thinh một chút rồi lại hỏi :
- Tam thiếu quả thật có ý như thế hay sao?
Hàn Ngọc Trác đáp :
- Thật hay không thật chỉ do từ ý thức của cô nương.
Cô gái bao mặt gật đầu nhè nhẹ :
- Tôi tin Tam thiếu... Và như vậy Tam thiếu cũng không cần phải đến Tàn Khuyết môn làm chi, tôi cứ theo Tam thiếu đến Trường Bạch là được rồi, nhưng không biết trưởng bối của Tam thiếu có bằng lòng dung nạp tôi không?
Hàn Ngọc Trác trả lời thật bình tĩnh :
- Người của Hàn gia không bao giờ lại có chuyện không dung nạp, nhưng tôi chỉ trách là quy luật của Tàn Khuyết môn không muốn làm một việc âm thầm. Tôi không muốn bị coi là có lỗi trước.
Cô gái bao mặt hỏi :
- Ý Tam thiếu là...
Hàn Ngọc Trác đáp :
- Tôi muốn có một sự đối diện và sau đó, nếu trưởng bối của cô cứ một mực chấp nê thì sau đó không còn là lỗi ở nơi tôi nữa.
Cô gái bao mặt xúc động :
- Nghĩa là...
Hàn Ngọc Trác chận nói :
- Nghĩa là sau việc này, cô nương cứ về Tàn Khuyết môn đợi tôi, tôi sẽ đến đó biện minh, để cho sự việc được rõ ràng.
Cô gái bao mặt gật đầu :
- Tôi hiểu ý Tam thiếu, cho dầu sau này Tam thiếu có đến Tàn Khuyết môn hay không, tôi vẫn ghi nhớ mãi lời này và coi như một lời đính ước...
Nàng ngưng lại một giây như để ngăn xúc động và nói tiếp :
- Tam thiếu, Tàn Khuyết môn ở tại Phan Tịnh sơn, trong Ngưng Thúy cốc.
Hàn Ngọc Trác lập lại :
- Ngưng Thúy cốc, Phan Tịnh sơn... Vâng, tôi nhớ.
Cô gái bao mặt vụt ngẩng đầu lên :
- Tam thiếu, vạn nhất mà...
Hàn Ngọc Trác quả quyết :
- Nhất định không có vấn đề vạn nhất đó, nhưng nếu không may mà có, thì lỗi do ở trưởng bối của cô nương chớ không phải tôi cưỡng lệnh.
Cô gái bao mặt làm thinh, nàng cúi đầu thật thấp, thật lâu, nàng ngẩng mặt lên, giọng nàng thật là tha thiết :
- Tam thiếu, hãy nghỉ đi, ngày mai chắc phải còn nhiều vất vả...
Nàng chầm chậm đứng lên, Hàn Ngọc Trác nhìn theo, hắn thấy bàn tay thon nhỏ của nàng chận lên mảnh khăn bao mặt, nàng vuốt nhè nhẹ ở dưới hai mi mắt của nàng...!
° ° °
Lương Phi Hổ đánh thức Hàn Ngọc Trác, giọng hắn đầy lo lắng :
- Tam thiếu, vị Tàn Khuyết môn chủ đã dẫn thuộc hạ đi cả rồi.
Hàn Ngọc Trác bàng hoàng ngồi phắt dậy :
- Đi bao giờ? Tại sao Lương huynh không cho tôi hay ngay lúc đó.
Lương Phi Hổ lắc đầu :
- Tôi định đánh thức Tam thiếu, nhưng nàng không cho, nàng có gởi lại Tam thiếu một phong thơ.
Hàn Ngọc Trác chụp lấy phong thơ xé ra đọc ngấu nghiến :
"Hàn lang,
Thiếp sớm đi tìm phụ thân của thiếp, xin chàng đừng vì thiếp mà lo âu.
Việc trừ bạo để cứu người, rất tiếc là thiếp không thể cùng chàng chung sức, thiết nghĩ, dưới sự hướng dẫn của chàng, chư vị anh hùng và thêm vào đó lại có Kim bà bà trợ lực, chắc chắn không phải là chuyện khó, thiếp hy vọng chàng sớm thành công.
Hàn lang,
Câu chuyện đêm rồi, thiếp xin chàng hãy về Trường Bạch mà đợi thiếp, nếu được trưởng bối gật đầu, thiếp lập tức theo về Trường Bạh, nhưng nếu không may mà bị cự tuyệt, thì xin chàng cũng đừng bỏ công đến Ngưng Thúy cốc làm chi.
Nếu quả duyên phần chỉ có hai lần gặp gỡ, thiếp nguyện chôn mình nơi cốc vắng, làm bạn cùng cây cỏ cho đến suốt đời.
Thiếp chúc chàng được nhiều may mắn và cũng chúc cho duyên kiếp của chúng mình không lỡ dở..."
Hàn Ngọc Trác cầm lá thơ cúi đầu lặng lẽ.
Phi Hổ vẫn ngại vì mình không đánh thức hắn, nói lại :
- Tam thiếu, chính vì nàng đã cản nên tôi không tiện gọi...
Hàn Ngọc Trác gượng cười :
- Không, không phải lỗi ở anh, vì nàng đã quyết.
Phi Hổ hỏi :
- Nhưng không hiểu tại sao nàng lại bỏ đi như thế?
Hàn Ngọc Trác cố giữ vẻ thản nhiên :
- Vì nàng bận việc trọng yếu phải giải quyết ngay.
Lương Thiên Long đi lại hỏi :
- Ai đi, Phi Hổ?
Phi Hổ đáp :
- Vị Tàn Khuyết môn chủ và bộ hạ.
Lương Thiên Long nhìn Hàn Ngọc Trác :
- Sao vậy? Tam thiếu?
Hàn Ngọc Trác xếp phong thư cho vào túi và đáp :
- Nàng có chuyện phải làm ngay, đại thúc.
Cố nhiên hắn chỉ nói về chuyện nàng cần phải tìm cha, ngoài ra tình riêng của nàng, hắn không đề cập.
Còn đang nói chuyện thì Kim bà bà và Tiểu Thanh cũng vừa trở lại, trên tay Tiểu Thanh bây giờ có thêm hai cái túi.
Bọn Hàn Ngọc Trác đứng lên nghinh tiếp, đồng thời báo cho bà ta biết chuyện Tàn Khuyết môn chủ và thuộc hạ đã đi. Tự nhiên, hắn cũng chỉ nói đại khái sự cần thiết của nàng.
Kim bà bà gật gật đầu :
- Không sao, nàng có việc thì đi, chúng ta bao nhiêu đây cũng quá đủ rồi.
Hàn Ngọc Trác nói :
- Lão Bà bà và Thanh cô nương suốt đêm mệt nhọc xin tạm ngồi xuống đây nghỉ một chút.
Kim bà bà nói :
- Không cần tuy mệt nhưng đã chuẩn bị đầy đủ những thứ cần dùng như vậy cũng đã an tâm.
Nói không cần, thế nhưng bà ta cũng ngồi xuống cả bọn cùng ngồi xuống.
Lương Phi Hổ nhìn hai cái túi và hỏi :
- Lão Bà bà, chẳng hay trong hai cái túi đó đựng vật chi thế?
Kim bà bà cười :
- Động hiếu kỳ rồi phải không, cậu bé, muốn xem không?
Vừa nói, bà ta vừa lấy một cái túi thò tay rút ra một vật mà vừa thoáng thấy, cả bọn đều giật mình ngồi thụt ra sau.
Nó là một con rắn nhỏ xíu trắng phau, hai con mắt lồi ra vàng óng ánh và cái lưỡi thè ra như một cây kim đê ngời ngời...
Con rắn cuốn tròn trong cổ tay của Kim bà bà, lưỡi nó cứ thè ra thụt vô trông phát sợ.
Mọi người chỉ ngồi dang ra thôi, riêng Lương Phi Hổ thì nhảy nhổm :
- Trời đất, rắn!
Kim bà bà cười :
- Rắn thì rắn chơ gì mà hoảng hốt thế? Cậu bé, không phải dễ kiếm đâu nghe, vật quí đó.
Và bà ta quay qua hỏi Hàn Ngọc Trác :
- Tam thiếu có biết rắn gì đây không?
Hàn Ngọc Trác chớp mắt :
- Bà bà, có phải "Nhất Xích Ngọc" đó chăng?
Kim bà bà gật gật đầu :
- Đúng rồi, Tam thiếu cũng rành về rắn thế? Nhất Xích Ngọc vốn là một loại rắn được xem là đẹp nhất, nhưng cũng là độc nhất, bất luận người hay vật, bị nó cắn là không làm sao qua được nửa tiếng đồng hồ.
Lương Phi Hổ hỏi :
- Lão Bà bà không sợ nó sao?
Kim bà bà cười :
- Nếu sợ thì đâu có đi kiếm nó làm gì? Cái giống này ban đêm ló ra, ban ngày trốn biệt. Ban đêm xuất hiện cũng có chỗ nhất định chớ không phải đụng đâu đi đó, đất càng ẩm thấp, nó lại càng thích tới, phải mất nửa đêm mới tìm được hai con đó.
Bà ta bỏ con rắn trở vào và chỉ cái túi Tiểu Thanh đang cầm nói tiếp :
- Còn túi đó là hai con gà trống uống rượu say nhừ, từ đầu hôm đến giờ chưa tỉnh nổi, ta cần huyết của chúng.
Lương Phi Hổ hỏi :
- Phải mất cả đêm mới tìm được hai vật đó, chắc Bà bà...
Kim bà bà nghiêm mặt :
- Kim Hoa Nương đã nắm được nhị vị pháp sư, hai vị này là trưởng lão của Miêu Cương bát động, tuổi có lẽ cao hơn ta khá nhiều. Lão thân tuy là được liệt vào số một trong việc sử dụng trùng độc ở Miêu Cương, nhưng nếu hai vị đó mà liên hợp lại thì sợ e rằng lão thân cũng khó mà thắng được. Vì thế nên lão thân cực chẳng đã phải chuẩn bị những thứ này để đề phòng vạn nhất. Con Nhất Xích Ngọc này có thể chống ngăn bách độc, máu hai con gà rừng trăm năm này có khả năng chống được tất cả các loại trùng. Có được hai vật này thì kể như nắm chắc phần thắng lợi.
Lương Phi Hổ vòng tay :
- Đa tạ lão Bà bà chỉ giáo, vãn bối khẩn cầu lão Bà bà một việc...
Kim bà bà hỏi :
- Cần việc chi?
Lương Phi Hổ đáp :
- Vãn bối cầu xin Bà bà ban cho thuốc giải độc trùng...
Kim bà bà nhướng mắt :
- Chi vậy?
Lương Phi Hổ đáp :
- Vãn bối có một người thân đã bị...
Kim bà bà nhướng mắt :
- Ai? Ai đã bị độc trùng?
Lương Thiên Long cũng vội hỏi :
- Ai đó Phi Hổ, người thân nào bị độc trùng?
Lương Phi Hổ đỏ mặt, hắn cúi đầu ấp úng...
Hàn Ngọc Trác bật cười.
Hắn đã có nói cho Phi Hổ biết chuyện Âm bà bà bị ám toán và bị bức bách, hắn nghe nhưng không nói, nhưng không ngờ hắn cứ nhớ mãi, chứng tỏ hắn rất nặng tình với Cao Tiểu Ngọc...
Thấy hắn cứ cúi đầu, Hàn Ngọc Trác vội đáp thay :
- Đại thúc, người bị trúng độc đó là Âm bà bà.
Nghe Hàn Ngọc Trác thuật qua, Kim bà bà ngó Phi Hổ :
- Cậu bé, đúng là không hiểu gì về độc trùng cả, có thứ giải bằng thuốc, có thứ phải chính tay người phóng trùng mới giải được, cái điều cần thiết là phải thấy bệnh nhân, phải biết trùng gì, sau đó mới có thể giải, chớ đau phải thứ nào cũng chỉ cho uống là xong? Vậy bây giờ tạm hoãn chuyện đó lại, khi nào gặp Âm bà bà rồi ta sẽ vì cậu mà chữa cho. Được không?
Phi Hổ vòng tay :
- Đa tạ Bà bà.
Kim bà bà khoát tay :
- Chờ chừng nào ta giải xong trùng độc rồi hãy tạ ơn, đừng có làm trước như thế khiến cho ta thiếu nợ.
Mọi người đều cười. Gần lão bà Miêu Cương này kể cũng vui, tuy bà ta có vẻ khó khăn trên nét mặt, nhưng xử sự và lời lẽ rất dễ dàng.
Kim bà bà nói với Hàn Ngọc Trác :
- Tam thiếu, trời đã sắp sáng rồi, chúng ta lên đường.
Mọi người chuẩn bị đứng lên...
° ° °
Gần trăm dặm về hướng Tây, trước mặt mọi người hiện ra một trái núi chọc trời.
Lúc bấy giờ bóng mặt trời chỉ vừa đúng Ngọ, người nào cũng mồ hôi nhễ nhại.
Nhìn thấy ngọn núi trầm trầm trong ngàn cây xanh tốt, Kim bà bà quay lại nói :
- Tiểu Thanh, ngươi có biết Vong Hồn cốc nằm ở hướng nào không?
Tiểu Thanh gật đầu :
- Bẩm Động chủ, tiểu nữ đã có đến rồi.
Kim bà bà hỏi :
- Con đường từ đây đến Vong Hồn cốc có trạm canh của chúng không?
Tiểu Thanh đáp :
- Có mai phục, nhưng không phải là người.
Kim bà bà hỏi :
- Trùng độc phải không?
Tiểu Thanh gật đầu :
- Vâng, họ bố trí toàn trùng độc.
Kim bà bà cười lạt :
- Gặp ta đến kể như không có.
Bà ta quay lại nói với Hàn Ngọc Trác :
- Tam thiếu thấy chúng ta có cần nghỉ ngơi một chút không?
Thấy ai nấy đều mồ hôi ướt đẫm, Hàn Ngọc Trác đáp :
- Binh mệt là bất lợi lắm Bà bà.
Kim bà bà gật đầu :
- Vậy thì chúng ta tạm nghỉ.
Bọn Hàn Ngọc Trác đi vào tàng cây, kẻ ngồi người nằm dưỡng sức...
Vừa ngòi chưa nóng chỗ, Kim bà bà vụt kêu lên :
- Cái gì vậy cà?
Bọn Hàn Ngọc Trác nhìn theo ánh mắt của bà ta, thấy lưng chừng núi có hai vệt kim quang chớp động...
Lương Thiên Long nhìn chầm chập :
- Cái gì...
Kim bà bà quay quay lại mỉm cười :
- Bất thình lình nên chóa mắt, trùng độc đó.
Tiểu Thanh nói :
- Thứ đó được coi như là đạo binh tuần thám của họ đó, bao nhiêu thợ săn cũng như thợ rừng ở đây đã chết quá nhiều, người ta đồn nhau rằng khu rừng này nổi quỷ, đã lâu rồi không còn ai dám tới.
Kim bà bà tái mặt :
- Đúng là gieo tội ác, ở núi ăn củi, ở sông chài cá, chúng nó đã làm hại không biết bao nhiêu gia hộ...
Tiểu Thanh vụt kêu lên :
- Chúng nó đã đánh hơi được và đang đi về phía mình kìa, Động chủ.
Tất cả đều nhìn thấy, bây giờ đã gần hơn nên không còn là ánh kim quang nữa, nó là bựng bụi vàng, mặt trời chói chang lấp lánh...
Kim bà bà nói :
- Chư vị hãy nằm im xuống, không thể để cho chúng phát hiện, không nên trừ, phải tìm cách gạt.
Bọn Hàn Ngọc Trác lập tức nằm im xuống.
Kim bà bà nói :
- Tiểu Thanh, hãy theo ta.
Bà ta đưa hai nằm tay lên khỏi đầu vào múa vòng vòng, giống y như một võ công biểu diễn.
Hai đám bụi vàng bay qua ngang đầu họ và vùng hạ xuống.
Chúng hạ xuống thật nhanh, nhưng khi gần tới đầu Kim bà bà thì vùng dừng lại.
Và kế đó là tùy theo hai bàn tay múa rối của bà ta, hai đám bụi vàng từ từ di động.
Độ chừng nguội một chung trà, hai đám bụi vàng bay bổng lên không, khi lên đến cao độ như hồi nãy, chúng từ từ rút trở lại và mất hút.
Bọn Hàn Ngọc Trác nhìn mãn nhãn, họ chợt nhớ những pháp sư từng cầu đạo tại Trung Nguyên, trước đây có người cho rằng những đạo sĩ đó có phép tiên, có thể ngồi một chỗ giết người ngoài trăm dặm, bây giờ chuyện phóng trùng và phá trùng của những nhân vật Miêu Cương, họ nghĩ có lẽ những vị pháp sư, đạo sĩ cũng học lối này.
Kim bà bà thở phào :
- Xong, chúng đã đi rồi, chư vị có thể đứng lên.
Mọi người đứng dậy và Hàn Ngọc Trác cau mày :
- Cũng may mà có Lão Bà bà, nếu không đâu có biết được Tổng đàn của chúng, chắc chắn đã chẳng cứu được người mà còn làm hại thêm không ít.
Lương Thiên Long nói :
- Giá như họ phái người thiết lập trạm canh thì có lẽ dễ đối phó hơn.
Hàn Ngọc Trác bỗng thở dài.
Hắn nhớ đến Di Hồng, người con gái bất hạnh đã giúp đỡ quá nhiều cho họ.
Nàng không biết hay không chỉ Tổng đàn thì chưa hiểu, nhưng chuyện mách đường để cứu Kim bà bà thì quả nàng đã vô cùng chu đáo...
Giá như nàng chỉ Tổng đàn thì hậu quả sẽ không biết nguy hiểm tới mức nào.
Bây giờ mới thấy chuyện không biết của nàng là vô lý.
Tiểu Thanh cũng ngang hàng là đồ đệ, của ở Phân đàn, cô ta biết thì nàng phải biết. Chắc chắn nàng biết nhưng nàng không chỉ cho Hàn Ngọc Trác, mà chỉ cho hắn đi cứu Kim bà bà, nàng biết chỉ có Kim bà bà mới có thể đến Tổng đàn an nhiên vô sự.
Hàn Ngọc Trác bỗng nghe cảm thương nàng hết sức, người con gái có tài mà bạc mạng biết bao!
Kim bà bà lên tiếng :
- Tam thiếu, bây giờ chúng ta đi được chưa?
Hàn Ngọc Trác đáp :
- Lão Bà bà, nếu họ không ra mặt mà chỉ phóng độc trùng thì chúng tôi chắc trở thành vô dụng.
Kim bà bà lắc đầu :
- Không, Tam thiếu, lão thân chỉ có thể đối phó với bọn phản đồ Miêu Cương, số nhân vật võ lâm Trung Nguyên còn phải nhờ chư vị.
Hàn Ngọc Trác nói :
- Như thế này, xin lão Bà bà cố giúp cho về phần Miêu Cương, còn tất cả nhân vật Trung Nguyên xin cứ để cho chúng tôi lo liệu.
Kim bà bà gật đầu :
- Lão thân cũng có ý như thế, Tam thiếu, chúng ta đi, xin chư vị cứ theo sau, vì còn phải đề phóng trùng độc dọc đường.
Bà ta vẫy tay, Tiểu Thanh phóng mình đi trước.
Truyện khác cùng thể loại
249 chương
52 chương
32 chương
286 chương
66 chương
15 chương
53 chương