Ân Oán Quan Trường
Chương 3 : Tuần phủ Hà Nam
Thấy lão già được giải huyệt tỉnh dậy. Thiên Long lật đật buớc đến gọi :
- Tần tiên sinh Lão già họ Tần ngơ ngác :
- Làm sao lão phu lại ở đây?... Lão gia của ta đâu?
Thiên Long ra hiệu mời hết vào nhà, và sau khi ngồi xong, hắn mới thuật lại tất cả chuyện đã xảy ra dọc đường.
Lão già họ Tần hoảng hốt đứng lên :
- Chết rồi... chết rồi... tôi phải đến Đại Danh phủ thông báo...
Thiên Long đưa tay cản lại :
- Tần lảo tiên sinh, chuyện này không nên kinh động đến quan phủ.
Lão họ Tần nhuớng mắt :
- Không nên kinh động phủ quan! Lương tổng tiêu đầu có biết lão gia ta là hạng người nào không?
- Bất luận là ai, nhị vị đã là khách hàng của chúng tôi, tự nhiên chúng tôi phải có trách nhiệm tìm kiếm đưa về.
Lão họ Tần nghiêm giọng :
- Lương tổng tiêu đầu, đây không phải là chuyện chơi đâu nghe.
Ông ta cho tay ra sau lưng lấy một vật đưa ra truớc mặt Thiên Long và nói tiếp :
- Xin Lương tổng tiêu đầu xem qua vật này thì biết.
Nhìn thấy đó là một cái ấn có hình con sư tử, Thiên Long mím môi cau mặt :
- Xin Tần lão tiên sinh cho biết rõ...
Liếc Hàn Ngọc Trác, lão họ Tần hỏi :
- Vị thiếu hiệp đây là...
Thiên Long vội đáp :
- Đây là thiếu chủ của chúng tôi, họ Hàn
Hàn Ngọc Trác cất tiếng tiếp ngay :
- Tiểu sinh tên Hàn Ngọc Trác.
Lão già họ Tần nhìn chăm chăm Hàn Ngọc Trác rồi nói :
- Chủ nhân của lão phu là Triệu đại nhân, tân nhiệm Tuần phủ Hà Nam.
Thiên Long cau mặt trầm ngâm.
Hàn Ngọc Trác hỏi :
- Như vậy tiên sinh đây là...
Lão họ Tần chận nói :
- Lão phu tên Tần Đức Nghĩa, thuộc hạ thân cận của Triệu đại nhân.
Hàn Ngọc Trác vòng tay :
- Thất kính, xin ra mắt Tần lão gia.
Thiên Long cũng đứng lên :
- Là một tiêu cục, khách hàng nào cũng phải chu toàn, nhưng vì Triệu đại nhân mặc thường phục cho nên tại hạ không biết, thiệt là có lỗi.
Tần Đức Nghĩa xua tay :
- Bây giờ không phải là lúc khách sáo với nhau đâu, bởi vì Tuần phủ đại nhân đến Hà Nam trấn nhậm chức nhưng lại không muốn kinh động quan dân, vì thế người thay thường phục để việc đi lại cho tiện. Bây giờ chuyện đã xảy ra như thế này, chắc chư vị cũng thừa biết, một vị Tuần phủ đại thần mất tích, không phải là chuyện nhỏ đâu.
Hàn Ngọc Trác gật đầu :
- Tần lão gia nói đúng, đây quả là một chuyện to tát, nhưng cho dù là ai, một khi đã là khách hàng của Lương gia thì Lương gia phải có trách nhiệm tìm về bằng mọi giá. Đó là chuyện tín nhiệm và trách vụ của một tiêu cục. Bây giờ nếu Tần lão gia định đến Đại Danh phủ, chúng tôi cũng không có quyền ngăn cản, vì đó là việc quan. Có điều tiểu sinh cũng cần cho Tần lão gia biết, nếu dùng quan binh đi tìm Triệu tuần phủ thì quả là chuyện bất lợi. Nó sẽ làm kinh động nhân tâm chứ không có kết quả, vì kẻ đã dám bắt Triệu tuần phủ thì họ đâu có xem quan quân ra gì.
Tự nhiên, đã là thuộc hạ thân tín của một vị Tuần phủ, Tần Đức Nghĩa đâu lại không đủ kiến thức để thấy câu nói của Hàn Ngọc Trác là đúng? Cho nên ông ta không thể không nghe, nhưng ông ta vẫn nói :
- Hàn thiếu hiệp chắc cũng biết rằng Tuần phủ đại nhân là một đại thần của triều đình...
Hàn Ngọc Trác đáp :
- Tiểu sinh biết điều đó, và tiểu sinh cũng hiểu đây là một chuyện cực kỳ nghiêm trọng.
Tần Đức Nghĩahỏi :
- Như thế thì theo ý kiến của Hàn thiếu hiệp, chúng ta nên làm sao cho phải?
Hàn Ngọc Trác đáp :
- Xin Tần lão gia cứ thong thả ngồi lại, rồi chúng ta sẽ bàn tiếp.
Chờ Tần Đức Nghĩa ngồi yên, Hàn Ngọc Trác hỏi :
- Xin Tần lão gia cho tiểu sinh được biết lại tình hình khi Triệu đại nhân bị bắt.
Tần Đức Nghĩa lắc đầu :
- Tôi chỉ thấy rèm xe máy động và hình như có một vật gì chạm vào thân rồi bất tỉnh ngay, mọi việc sau đó thì không biết ra sao nữa.
Hàn Ngọc Trác lại hỏi :
- Như thế là Tần lão gia không thấy người?
Tần Đức Nghĩa gật đầu :
- Không thấy chi cả, như đã nói, lão phu chỉ thấy rèm xe máy động rồi truớc mắt tối thui... Hình như là có một bóng đen nhưng vì nhanh quá nên không nhận rõ.
- Tần lão gia có nhớ chỗ đó ở đâu không?
- Vì ngồi trong xe kín mít, nên không nhận rõ đâu là đâu cả.
Đến đây, Tần Đức Nghĩa trầm ngâm một chút, ông ta lại tiếp :
- Cứ tính phỏng lộ trình và thời gian, thì nơi đó cách Đại Danh phủ khoảng bốn, năm mươi dặm gì đó.
Hàn Ngọc Trác gật đầu :
- Như vậy là đã qua khỏi Vệ Hà, có lẽ nằm trong khu vực Nam Lạc, Thanh Phong gì đó...
Tần Đức Nghĩa gật đầu :
- Đúng rồi, nhớ khi khởi hành, Triệu đại nhân có dặn không cần phải đi nhanh lắm, vì thế cho nên chắc chỉ đến khoảng đó thôi.
Hàn Ngọc Trác trầm ngâm :
- Chưa ra khỏi Hà Bắc! Trong khu Hà Bắc thì đâu có nhân vật nào đáng chú ý?
Lương Thiên Long nói :
- Đất Hà Bắc có bao nhiêu nhân vật tiếng tăm lẫy lừng tôi đều biết cả, chuyện qua lại với họ cũng khá tốt, có thể chuyện này do những kẻ từ nơi khác đến...
Hàn Ngọc Trác cau mày :
- Nếu từ ngoài đến thì quả là phiền phức.
Tần Đức Nghĩa lo lắng :
- Sao? Thiếu hiệp bảo là...
Hàn Ngọc Trác đáp :
- Nếu người ngoài địa phận Hà Bắc đến gây ra chuyện này, tự nhiên công việc điều tra sẽ có phần phức tạp hơn, nhưng cũng không phải là tuyệt vọng, mong Tần lão gia hãy yên lòng.
Ba người lặng thinh, hình như mỗi người đang theo đuổi một ý nghĩ riêng... Hồi lâu, Hàn Ngọc Trác ngẩng mặt lên :
- Tần lão gia!
Tần Đức Nghĩa có vẻ giật mình vì đang lo ra về chuyện khác, ông ta nhìn Hàn Ngọc Trác nói nhanh :
- Thiếu hiệp hỏi chi?
Hàn Ngọc Trác đáp :
- Cứ theo cách nói của Hắc Bạch song sát thì hình như chúng biết Triệu đại nhân!
Tần Đức Nghĩa “à, à” hai ba tiếng rồi hỏi lại :
- Chẳng hay Hắc Bạch song sát nói sao?
- Hắc Bạch song sát bảo rằng, người trên xe là một nhân vật quan trọng.
Tần Đức Nghĩa vụt giận dữ :
- Thật quả là to gan, đã biết đại thần mà còn dám chận xe bắt người! Như thế là chúng không xem vương pháp vào đâu cả. Đúng là bọn tội lọan phản nghịch mà...
Hàn Ngọc Trác tiếp :
- Đón đường bắt cóc đại thần, quả là tội chết còn chưa đủ, tuy nhiên Tần Lão gia cũng chắc biết rằng hai đạo giang hồ đều mưu chung một việc như thế. Chứng tỏ không phải đơn thuần về chuyện ân oán giữa quan và dân?
Tần Đức Nghĩa hỏi :
- Theo ý Hàn thiếu hiệp...
Hàn Ngọc Trác trả lời :
- Nội tình của chuyện này chắc chắn không đơn giản.
Tần Đức Nghĩa trầm ngâm một chút rồi hỏi :
- Hàn thiếu hiệp, phải chăng bọn cuớp đã lầm người?
Hàn Ngọc Trác đáp :
- Theo lý thì không phải, vì chính Hắc Bạch song sát đã cho biết người trong xe là nhân vật quan trọng mà!
Tần Đức Nghĩa cau mặt :
- Nếu như thế thì... như lời Hàn thiếu hiệp vừa nói, chuyện này chắc chắn không phải giản đơn!
Hàn Ngọc Trác chợt hỏi :
- Tần lão gia, chẳng hay gia quyến hiện nay của Triệu đại nhân ở đâu?
Tần Đức Nghĩa trả lời :
- Triệu đại nhân vốn người Sơn Đông, hiện tại Triệu phu nhân và Triệu tiểu thư vẫn còn ở đó.
Hàn Ngọc Trác hỏi tiếp :
- Triệu đại nhân lần này từ kinh sư đến Hà Nam trấn nhậm chức phải không?
Tần Đức Nghĩa gật đầu.
Hàn Ngọc Trác tiếp :
- Trên đường đi, ngoài Tần lão gia ra, Triệu đại nhân còn có thuộc hạ nào nữa hay chăng?
Tần Đức Nghĩa lắc đầu :
- Trong chuyến đi này, ngoài lão phu ra, bên cạnh Triệu đại nhân không còn ai nữa cả.
Hàn Ngọc Trác trầm ngâm :
- Cứ theo lời Tần lão nói, vì không muốn làm kinh động đến quan dân địa phương, nên Triệu đại nhân mặc thường phục để đến Hà Nam. Cho đến xe cũng phải thuê thì... đáng lý ra, chuyến đi này thật bí mật. Người ngoài không ai biết được và như thế thì người trong giang hồ làm sao biết được Triệu đại nhân?
Tần Đức Nghĩa hơi sửng sốt :
- Điều đó... lão phu không được biết!
Hàn Ngọc Trác nói luôn :
- Thêm vào đó, từ kinh sư đến Đại Danh phủ, khoảng đường cũng khá xa. Tại sao họ lại phải chờ đến khi rời Đại Danh phủ đến Hà Nam rồi mới ra tay? Tại sao lại không thể sớm hơn?
Tần Đức Nghĩa nói :
- Cũng có nguyên nhân, vì những đại thần đồng liêu được tin Triệu đại nhân viêm nhậm, họ đã đưa đón mãi cho tới Cam Thiền mới chia tay.
Hàn Ngọc Trác hỏi :
- Như thế đến Đại Danh phủ rồi, Triệu đại nhân mới thay thường phục hay sao?
Tần Đức Nghĩa lắc đầu :
- Không, khi xuất kinh là Triệu đại nhân đã mặc thường phục rồi và bên mình chỉ có mỗi một mình lão phu mà thôi.
Hàn Ngọc Trác vụt đứng lên :
- Xin lỗi, bây giờ Tần lão gia cứ nghỉ tại đây, mau là mươi ngày, lâu là một tháng. Lương gia tiêu cục nhất định sẽ tìm, đưa Triệu đại nhân trở lại.
Hắn xoay qua Lương Thiên Long nói luôn :
- Xin đại thúc hãy sửa sọan cho Tần lão gia nghỉ ngơi.
Tần Đức Nghĩa cũng đứng lên :
- Quí tiêu cục công việc quá nhiều, lão phu không dám quấy nhiễu, vả lại trong Đại Danh phủ có nhiều khách sạn...
Hàn Ngọc Trác mỉm cười chận nói :
- Triệu đại nhân và Tần lão gia vốn là khách hàng của Lương gia huynh đệ, thì đâu có lý nào tiêu cục lại để cho Tần lão gia đi trú ngụ nơi khác? Truớc khi đưa Triệu đại nhân trở về lại, chẳng những đây là nơi ăn chỗ ở mà luôn cả sự an nguy của Tần lão gia, Lương gia huynh đệ phải thu xếp. Kế đó là người đã thất lạc một rồi, Lương gia tự nhiên phải hết sức chiếu cố đến người còn lại.
Trầm ngâm một chút, Tần Đức Nghĩa mỉm cười miễn cưỡng :
- Cung kính không bằng tuân mệnh, Hàn thiếu hiệp đã nói thế, lão phu cũng đành làm phiền quí tiêu cục chứ còn biết làm sao!
Hàn Ngọc Trác cười :
- Tần lão gia thiệt là quá khách sáo, đó chẳng qua là trách nhiệm của tiêu cục chúng tôi mà thôi.
Thiên Long biết ý của Hàn Ngọc Trác, nên ông ta đứng dậy vòng tay :
- Xin thỉnh Tần lão gia theo tại hạ.
Tần Đức Nghĩa cũng đứng lên, chào Hàn Ngọc Trác rồi đi theo Thiên Long vào trong.
Hàn Ngọc Trác chợt nói với theo :
- Tiểu điệt nhớ ra còn có chút việc, xin đại thúc nhờ tam thúc tiếp Tần lão gia dùm...
Thiên Long vẫy tay cho Thiên Đạt đưa Tần Đức Nghĩa vào phòng rồi quay trở lại hỏi :
- Chẳng hay Tam thiếu gia định thế nào?
Chờ cho Thiên Long ngồi xong, Hàn Ngọc Trác mới thấp giọng :
- Đại thúc, tiểu điệt chẳng những thấy chuyện này đã không đơn giản mà lại còn có điểm khá nghi ngờ.
Thiên Long nhíu mày :
- Tam thiếu gia muốn chỉ việc chi?
Hàn Ngọc Trác nói :
- Đại thúc cứ nghĩ xem, nói đi nói lại Tần Đức Nghĩa vẫn xác nhận bên mình Triệu đại nhân từ kinh sư đến đây, chỉ có mỗi một mình ông ta kề cận. Trong khi Triệu đại nhân không bằng lòng làm kinh động quân dân địa phương, tự nhiên Tần Đức Nghĩa cũng không thể đem chuyện đó mà nói ra ngoài, thế thì những vật giang hồ biết được chuyện này là bởi do đâu?
Thiên Long gật gật đầu :
- Cứ như theo Tam thiếu gia thấy thì..
Hàn Ngọc Trác nói :
- Khoan, đại thúc khoan hỏi về chuyện ấy, tiểu điệt muốn lưu ý đại thúc là chuyện Triệu đại nhân mất tích ở khoảng đường từ Đại Danh phủ đến Hà Nam.
Lương Thiên Long hỏi :
- Tam thiếu gia không nghe Tần Đức Nghĩa nói đó sao? Vì ở kinh sư, bằng hữu quần liêu đưa đón đến Cam Thiền...
Hàn Ngọc Trác chận ngang :
- Đại thúc có nhớ rằng từ Cam Thiền đến Đại Danh phủ hãy còn một đọan đường xa?
Long Thiên Long hơi khựng lại :
- Tam thiếu gia muốn nói họ chọn đúng khoảng đường từ Đại Danh phủ, Hà Nam để hạ thủ?
Hàn Ngọc Trác xác định :
- Họ chọn đúng như thế, hay nói rõ hơn là chờ cho Triệu đại nhân ngồi trên xe của Lương gia huynh đệ rồi, họ mới ra tay.
Lương Thiên Long tái mặt :
- Tam thiếu gia muốn nói... nhằm vào Lương gia huynh đệ?
Hàn Ngọc Trác hơi trầm ngâm :
- Đó chẳng qua là tiểu điệt đoán chừng, có lẽ phải tìm cho ra bằng chứng!
Ngừng một chút, Hàn Ngọc Trác vụt hỏi :
- Đại thúc có nghe, bằng hữu hoặc đồng liêu có khi nào lại tiễn đưa xa như trường hợp của Triệu đại nhân không?
Thiên Long như cảm nhận được vấn đề, ông ta gật gật :
- Đúng rồi, chưa có chuyện như thế!
Hàn Ngọc Trác tiếp :
- Cho dầu hoàng thượng xuất kinh, bá quan cũng chỉ đưa chừng mươi dặm...
Thiên Long lại càng sửng sốt :
- Tam thiếu gia cho rằng..
Hàn Ngọc Trác gật đầu :
- Tiểu điệt cho rằng lời của Tần Đức Nghĩa không phải... nhưng cũng không khó lắm, ta cứ cho người đến Cam Thiền điều tra hư thực.
Lương Thiên Long nhuớng mày :
- Đúng rồi, tôi phải đi mới được!
Hàn Ngọc Trác đưa tay ngăn lại :
- Khoan, đại thúc, tiểu điệt còn có chuyện.
Thiên Long hỏi :
- Tam thiếu gia còn có chuyện chi?
Hàn Ngọc Trác nghiêm giọng :
- Xin đại thúc cho tiểu điệt mạo muội hỏi một câu, nếu chuyện Triệu đại nhân mặc thường phục nhậm chức mà có người bắn tin ra ngoài, thì người ấy phải là Tần Đức Nghĩa, hay nói dè dặt hơn thì lão là người được xem là khả nghi hơn hết, có phải thế không?
Thiên Long gật đầu :
- Nếu nói khả nghi nhất thì cũng phải, nhưng Tam thiếu gia muốn nói...
Hàn Ngọc Trác chậm rãi :
- Tần Đức Nghĩa muốn báo tin cho Đại Danh phủ về chuyện Triệu đại nhân, nhưng ý muốn cũng không quyết liệt. Tự nhiên cứ cho là ông ta cũng nhận được rằng quan binh không có khả năng về những chuyện như thế này, nhưng chuyện tiết lộ than phận Triệu đại nhân thì nhất định phải nhắm vào ông ta truớc.
Thiên Long ngập ngừng :
- Nhưng nếu mà chuyện đồng liêu tiễn đưa đến Cam Thiền quả có thật thì sự tiết lộ cũng là điều tự nhiên, ai cũng có thể là người khả nghi không nhất thiết phải là ông ta.
Hàn Ngọc Trác gật đầu :
- Đúng rồi! Nhưng nếu đó là chuyện không có thì đại thúc nghĩ sao?
Thiên Long nhăn mày :
- Nếu không có chuyện đó thì Tần Đức Nghĩa nhất định có điều mờ ám!
Hàn Ngọc Trác gật đầu :
- Phải, và như vậy, tiểu điệt muốn lưu Tần Đức Nghĩa ở đây cốt tiện việc theo dõi mà thôi. Bây giờ đại thúc một mặt phái người đến Cam Thiền điều tra, chứng thực về lời lão đã nói. Một mặt cho Phi Hổ theo sát bên Tần Đức Nghĩa, lão muốn đi đâu thì cứ để lão đi, chỉ âm thầm bám sát theo.
Thiên Long trầm giọng :
- Hay lắm, nếu chuyện quả có manh mối, thì truớc hết phải trói ngay Tần Đức Nghĩa...
Hàn Ngọc Trác khoát tay :
- Đại thúc nên thận trọng, lão ta vốn là hàng thân tín của Triệu đại nhân. Do đó dù cho lão không có thân phận như Triệu đại nhân nhưng vẫn là niêu thuộc. Nên khi chuyện còn chưa có đủ chứng cứ rõ ràng thì tuyệt đối không nên động đến lão.
Thiên Long không đồng ý :
- Nếu hắn thông đồng với giang hồ bắt cóc Triệu đại nhân thì hắn không phải là thuộc chức của Triệu đại nhân nữa rồi?
Hàn Ngọc Trác gật gật đầu :
- Lý đúng là như thế, nhưng đại thúc! Chúng ta làm sao biết chắc là Tần Đức Nghĩa một mình cấu kết với nhân vật giang hồ bắt cóc Triệu đại nhân, hay là đằng sau hắn còn có kẻ khác chủ sử? Phải hay không, đây là một âm mưu to lớn nào khác, chứ không chỉ là chuyện đơn thuần bắt người vô ân oán hay là để được chuộc bằng tiền bạc?
Thiên Long hơi lựng khựng, rồi gật đầu :
- Đúng rồi, Tam thiếu gia!
Hàn Ngọc Trác tiếp :
- Cứ theo tiểu điệt biết thì Triệu đại nhân vốn khoa bảng xuất thân, sau đó lại được sung Hàn Lâm Học Sĩ, một con người tài trí uyên thâm, một đại thần rường cột hiện nay của triều đình. Ông ta dùng người rất cẩn thận, cứ như thế thì Tần Đức Nghĩa xuất thân cũng không tầm thường, đáng lý không phải là hạng có thể cấu kết với giang hồ để bắt cóc Triệu đại nhân chỉ để đổi lấy một chuyện ích lợi tầm thường!
Thiên Long hỏi lại :
- Nghĩa là Tam thiếu gia nhận định hắn chịu sự sai khiến của kẻ khác và đây là một âm mưu trọng đại chứ không phải là chuyện bắt cóc đòi tiền chuộc thông thường?
Hàn Ngọc Trác đáp :
- Đó cũng chỉ là ức đoán của tiểu điệt, trúng sai cũng chưa chắc lắm... nhưng xin đại thúc hãy nghe theo tiểu điệt, tạm thời đừng động chạm đến Tần Đức Nghĩa.
Thiên Long cau mày :
- Nhưng nếu hắn đi vào Đại Danh phủ rồi thừa cơ dông luôn thì sao?
Hàn Ngọc Trác cười khẽ :
- Hắn đi thì cứ để hắn đi, bằng vào thực lực của chúng ta, muốn tìm lại hắn cũng không phải là khó!
Thiên Long ngẫm nghĩ và gật gù. Hàn Ngọc Trác vụt hỏi :
- Đại thúc có biết về Tàn Khuyết môn hay chăng?
Thiên Long cau mặt :
- Tàn Khuyết môn?
Hàn Ngọc Trác gật đầu :
- Môn phái này sáng lập cách đây khoảng sáu mươi năm, họ chỉ bùng lên một lần rồi im hơi lặng tiếng cho đến bây giờ, không ai biết căn cơ của họ nơi đâu. Đặc điểm của môn phái này, từ Môn chủ đến môn nhân, người nào thân thể cũng bị tàn khuyết một bộ phận, hoặc mất tay, mất chân, hoặc mù, què. Những ai còn nguyên vẹn mà muốn gia nhập Tàn Khuyết môn thì cũng phải tự hủy hoại cho thân thể của mình tàn khuyết.
Thiên Long kinh ngạc :
- Trong giang hồ có môn phái như thế mà tại sao tôi lại không hay biết gì cả?
Hàn Ngọc Trác đáp :
- Tiểu điệt đã nói, họ chỉ bùng lên một thời gian ngắn rồi im lặng mất mấy mươi năm nay, vì thế nên đại thúc không nghe.
Thiên Long hỏi :
- Nhưng Tam thiếu gia đề cập đến môn phái này là có ý chi?
Hàn Ngọc Trác đáp :
- Công phu chế huyệt Tần Đức Nghĩa là độc môn thủ pháp của Tàn Khuyết môn.
Thiên Long trố mắt :
- Tam thiếu gia! Tàn Khuyết môn...
Hàn Ngọc Trác gật nhẹ :
- Vâng, chắc chắn là như thế, tiểu điệt không nhận lầm đâu.
Thiên Long trầm ngân một chút rồi hỏi :
- Thật là lạ, cứ như Tam thiếu gia nói thì Lương gia huynh đệ nghe tiếng còn không nghe, huống chi có chuyện ân oán với Tàn Khuyết môn?
Hàn Ngọc Trác đáp :
- Chính tiểu điệt cũng đang thắc mắc, tại sao không sớm hơn cũng không muộn hơn, họ lại nhắm vào khi Triệu đại nhân lên xe của Lương gia huynh đệ rồi mới hạ thủ?
Thiên Long trầm giọng :
- Tam thiếu gia, hay là tình cờ chứ không phải họ nhắm vào Lương gia huynh đệ?
Hàn Ngọc Trác nhẹ nhàng :
- Bất luận như thế nào, chuyện truớc mắt của chúng ta là phải tìm Triệu đại nhân đem về. Nếu không, Lương gia huynh đệ sẽ bị phiền hà.
Thiên Long nhuớng mắt :
- Người ta thường nói, đừng làm một chuyện gì trái với lương tâm thì lòng mình yên ổn. Lương gia huynh đệ từ bao lâu nay chỉ biết đem công lao ra đổi lấy bát cơm, chúng ta không sợ...
Hàn Ngọc Trác lắc đầu :
- Không! Đại thúc, lương tâm là một chuyện mà dư luận lại là chuyện khác, đụng vào quan quân chúng ta phải hết sức thận trọng, nếu không khéo thì chúng ta sẽ bị lôi kéo vào một chuyện mà từ lâu chúng ta cố tránh, đó là âm mưu khuynh loát triều đình, nếu vuớng vào chuyện đó, thanh danh mấy mươi năm nay của chúng ta sẽ trôi sông, đổ biển hết.
Thiên Long thở ra :
- Đúng là chuyện “Bế môn gia trung tọa, họa tông thiên thượng lai”...
Nhìn Hàn Ngọc Trác, Thiên Long hơi nhếch nụ cười :
- Tam thiếu đừng chê ta xổ Nho. Ta thật không hiểu hết nhưng cũng loáng thoáng lấy câu này có thể áp dụng vào Lương gia huynh đệ hiện nay, thiệt tình, chúng ta nào đã lầm lỗi với ai, nào đã gây oán kết thù với ai đâu mà...
Hàn Ngọc Trác đứng lên và ôn tồn :
- Thôi, Hắc Bạch song sát giao hẹn ba hôm, ngày mai lên đường có lẽ không muộn, tiểu điệt ý hôm nay nhân còn thì giờ, lo hậu sự cho nhị thúc.
Thiên Long giật mình cũng đứng lên nói :
- Đúng rồi, xin Tam thiếu gia hãy đi nghỉ, để tôi lo liệu được rồi.
Hàn Ngọc Trác lắc đầu :
- Không, đại thúc, tiểu điệt phải báo điếu cho nhị thúc...
Thiên Long cau mặt :
- Tam thiếu gia lại nói như thế? Lương gia huynh đệ đâu thể như vậy được, tôi rất áy náy khi để Tam thiếu gia gánh vác dùm Lương gia về chuyện của Triệu đại nhân rồi... Thật là không phải khi lại để Tam thiếu gia lo thêm chuyện hậu sự cho Thiên Bảo. Việc này Lương gia huynh đệ phải tự lo liệu chứ?
Hàn Ngọc Trác vội ngăn lại :
- Có gì gọi là không phải? Để tang cho thúc thúc thì có chi không phải?
Thiên Long lắc đầu lia lịa :
- Tam thiếu gia, nói thế nào thì nói, chúng tôi cũng không dám như thế. Mặc dù Lương gia ngày nay đã có cơ nghiệp riêng nhưng vẫn là tôi tớ của nhà họ Hàn, chính cơ nghiệp này cũng nhờ lão nhân gia dựng lên cho. Thật tình chúng tôi không dám như thế.
Hàn Ngọc Trác thở dài :
- Gia phụ có bao giờ nhận chư vị thúc thúc là tôi tớ bao giờ? Gia phụ nhất luận xem như huynh đệ, chính vì thế cho nên tiểu điệt phải xin cho trọn lễ. Huống chi, chính chư vị thúc thúc đã dầy công dạy dỗ tiểu đệ từ lúc nhỏ.
Thiên Long vẫn không chịu :
- Đã đành như thế, nhưng cương vị chủ bộc, Lương gia chúng tôi nguyện ghi nhớ đến trọn đời.
Hàn Ngọc Trác lắc đầu :
- Đại thúc nên nhớ ngũ lão gia khi xưa, chính gia phụ cũng đã kính là truởng bối kia mà?
Thiên Long đáp :
- Đó chỉ là tình nghĩa nhân hậu của lão nhân đối với chúng tôi, và Tam thiếu gia cũng thế.
Hàn Ngọc Trác từ tốn vội đưa câu chuyện qua huớng khác :
- Nay tiêu cục đang trong cơn bối rối vì sự mất tích của Triêu đại nhân có liên quan đến chúng ta, chính tiểu điệt phải thân hành lo chuyện này, nhưng cần phải được một vị thúc thúc hỗ trợ. Chẳng hay thúc thúc nào có thể giúp cho tiểu điệt đây?
Lương Phi Hổ vội vòng tay :
- Tôi xin tình nguyện đi theo Tam thiếu gia trong lần đi này.
Hàn Ngọc Trác vui mừng :
- Thế thì hay lắm. Thường nghe rằng Lương huynh có cơ mưu, tiểu điệt rất an lòng. Vậy xin Lương huynh chọn hai con ngựa thật tốt, chúng ta sẽ lên đường ngay. Không cần chờ đến ngày mai.
Phi Hổ gật đầu rồi quay nhanh ra ngoài, chỉ lát sau hắn trở vào và bảo :
- Tam thiếu gia, ngựa đã thắng xong rồi.
Hàn Ngọc Trác nhìn Lương Thiên Long :
- Thúc thúc, mọi việc ở tiêu cục trông cậy nơi thúc thúc, bao giờ xong việc tiểu điệt sẽ cố gắng về sớm.
Lương Thiên Long gật đầu :
- Tôi sẽ cố hết sức mình, Tam thiếu gia yên lòng và xin cẩn thận khi đối đầu với kẻ địch.
Hàn Ngọc Trác cười nhẹ và quay sang Phi Hổ :
- Lương huynh, chúng ta lên đường.
Hai người lên ngựa, ra tới quan lộ nhắm huớng đông thằng tới.
* * * * *
Hàn Ngọc Trác và Phi Hổ thẳng đến chỗ Lương Thiên Bảo giết tên thuộc hạ của Hắc Bạch song sát đồng thời cũng bị ám hại chết từ mấy ngày truớc, vì hai người đã bàn bạc hãy đến đó xem sao.
Tới nơi vẫn còn trông thấy xác chết, mặc áo xanh theo lối thuộc hạ của Hắc Bạch song sát.
Hàn Ngọc Trác nhìn cái tử thi rồi nói :
- Lương huynh, cái xác chết kia mất đầu... tại sao lại mất đi cái đầu như vậy?
Phi Hổ trả lời :
- Chắc là dã thú!
Hắn lắc đầu và nói tiếp :
- Ngày cuối cùng của nhân vật giang hồ quá nhiều thê thảm!
Hàn Ngọc Trác cũng thở ra :
- Chúng ta chỉ chứng kiến một trong muôn vạn thế thôi.
Phi Hổ nhìn chăm chăm về phía truớc và vụt kêu lên :
- Tam thiếu gia, có lẽ chúng đến?
Hàn Ngọc Trác đưa mắt nhìn về huớng truớc, quả nhiên có hai bóng người, ban đầu nhỏ, sau lớn dần, học đến khá nhanh.
Phi Hổ nói :
- Tam thiếu gia, Hắc Bạch song sát thành danh đã lâu rồi, họ tung hoành cả vùng Xuyên Thiếu, người người đều khiếp đảm, xin Tam thiếu gia hãy hết sức thận trọng.
Hàn Ngọc Trác gật đầu :
- Ða tạ Lương huynh, tôi biết.
Hai người vừa trao đổi mấy câu xong thì Hắc Bạch song sát đã gần đến nơi. Khi họ còn cách khoảng năm mươi trượng, Phi Hổ hỏi :
- Tam thiếu gia, chúng ta có nên xuống xe không?
Hàn Ngọc Trác lắc đầu :
- Cứ để chúng đến Chỉ trong chớp mắt, từ năm mươi trượng, Hắc Bạch song sát đã đến truớc xe. Ðôi mắt Phi Hổ toé lửa, nhưng hắn vẫn ngồi yên chờ thái độ của người thiếu chủ Bốn con mắt của Hắc Bạch song sát chiếu vào con người của Hàn Ngọc Trác để uớc lượng, cân nhắc, họ nhìn châm châm từ trên xuống duới và từ duới lên trên. Hình như con người của gã thanh niên này có một cái gì lạ lạ...
Hàn Ngọc Trác mỉm cười :
- Chắc nhị vị không nhận biết tại hạ phải không?
Hắc Sát gật đầu :
- Lạ hoắc, bộ Lương gia huynh đệ hết người rồi sao mà sai toàn thứ chưa ráo máu đầu như thế?
Hàn Ngọc Trác đáp :
- Ðánh xe đưa người thì ai cũng vậy thôi, cần gì phải lựa già hay trẻ!
Hắc Sát cười sằng sặc :
- Phải, phải, nhưng người đâu?
Hàn Ngọc Trác buông lững :
- Trong xe.
Hắc Sát gật gật :
- Tốt quá! Kể ra thì Lương gia huynh đệ cũng biết điều đó!
Vừa nói, hắn vừa lầm lỳ buớc tới.
Bạch Sát đưa tay cản lại :
- Khoan, không có gì phải vội.
Hắn nhìn thẳng vào mặt Hàn Ngọc Trác và cười hì hì :
- Chúng ta còn chưa thỉnh giáo vị đánh xe này danh tánh là chi mà...
Hàn Ngọc Trác biết ý, đáp :
- Tại hạ họ Hàn, Hàn Ngọc Trác
Bạch Sát cau mặt :
- Sao? Các hạ không phải người của Lương gia?
Hàn Ngọc Trác hơi lắc đầu :
- Trong tiêu cục của Lương gia huynh đệ, chỉ có những người anh em của Tổng tiêu đầu là họ Lương thôi chớ!
Bạch Sát gật gật :
- Như vậy các hạ là...
Hàn Ngọc Trác cười nhẹ :
- Là kẻ tắm ngựa, rửa xe và sai vặt.
Hắc Sát xạm mặt ngang :
- Hừ Lương gia xem trọng Hắc Bạch song sát đến thế à?
Bạch Sát xua tay cười cười :
- Các hạ là con người khí độ phát tiết ra ngoài như thế, hình như không có dáng đầy tớ lắm...
Hàn Ngọc Trác đáp :
- Tài không phải do tuớng, người có địa vị cao không nhất thiết phải có một dáng sắc đường hoàng, ngược lại, kẻ hốt phân ngựa cũng không phải bắt buộc là một con người thô lỗ.
Bạch Sát cười ha hả :
- Hay, nói hay lắm! Bằng vào câu nói đó thôi, ta cũng đoán chắc các hạ không phải là một người mạt hạng!
Hàn Ngọc Trác từ tốn :
- Ta làm gì cũng không là chuyện quan hệ cho lắm, miễn ta là người của Lương gia huynh đệ và ngồi trên xe của Lương gia huynh đệ là đủ rồi phải không?
Bạch Sát gật gù :
- Ðúng, đúng! Vậy thì các hạ hãy bảo người trên xe xuống cho xong chuyện!
Hàn Ngọc Trác chợt cười nhẹ :
- Ta hỏi truớc điều này đã, trong hai người, ai dùng độc châm ám toán Lương nhị gia?
Hắc Sát ưỡn ngực :
- Ta, ta đây, sao? Ngươi định thay họ Lương để thanh toán chuyện ấy à?
Hàn Ngọc Trác thản nhiên :
- Nói thật với quý vị, người mà nhị vị cần trong xe, nhưng cũng còn một người hiện đang bị bế huyệt đang ở Lương gia huynh đệ. Tại hạ chỉ có nhiệm vụ đánh xe đến đây giao người, sẵn đưa quý vị về tiêu cục luôn, chuyện gì nữa tại hạ không biết.
Bạch Sát cười :
- Giỏi thật! Ðã làm thì tại sao không làm cho trót, ta nghĩ các hạ nên quay về gấp rồi đưa người ấy đến cho bọn ta là phải hơn.
Hàn Ngọc Trác nói :
- Nhị vị là bậc anh hùng hảo hán, tiếng tăm lừng lẫy giang hồ, có lẽ nào một chuyện cỏn con như thế lại sợ không dám đến Lương gia tiêu cục? Ðồng thời để người khác có thể được chiêm ngưỡng tôn nhan?
Hắc sát trợn mắt :
- Tiểu tử chớ có nói chuyện hồ đồ. Bọn ta không đến đó ngươi có biết tại sao không?
Hàn Ngọc Trác vẫn với giọng nhẹ nhàng :
- Tại sao?
Hắc Sát vênh mặt :
- Ta hỏi ngươi, từ xưa đến nay, có lương y nào đi tìm bệnh nhân không? Nếu không muốn xảy ra chuyện không hay, phải đưa người ấy đến đây.
Hàn Ngọc Trác như nằn nì :
- Anh em chúng ta được lệnh của Lương gia đến đây thỉnh mời nhị vị truớc đến gia trang cứu người, sau gia chủ có lòng khoản đãi, mong kết giao với nhị vị vì dù cho có thiệt một người nhưng tiêu cục sẽ được yên ổn hơn. Với thịnh tình đó, chối từ xem ra cũng kỳ lắm!
Hắc Sát khẳng định :
- Nhưng bọn chúng ta đã bảo không đi đến đó được, ngươi trở về nói lại, muốn cứu hãy đem người đến đây đừng lải nhải vô ích...!
Hàn Ngọc Trác gặn :
- Như thế nhị vị đã nhất định chối từ à?
Hắc Sát quả quyết :
- Ðúng vậy, bọn ta không thể đi được.
Hàn Ngọc Trác chợt nghiêm giọng :
- Giá... nếu tại hạ bảo nhị vị đi được thì sao?
Hắc Sát nhìn Hàn Ngọc Trác muốn lòi con ngươi :
- Hả! Gã tiểu tử này lớn miệng thật. Ngươi chưa biết bọn ta là ai à?
- Hắc Bạch song sát chứ còn ai nữa!
- Ạ! Ngươi đã biết anh em chúng ta là Hắc Bạch song sát mà còn dám đùa cợt truớc mặt chúng ta! Ngươi không sợ chết sao?
Hàn Ngọc Trác bông đùa :
- Chết thì ai mà chả sợ! Nhưng có khi, buồn buồn muốn chết mà cũng không chết được. Tại hạ đang muốn chết đây!
Hắc Sát nổi điên quát :
- Chớ có điên cuồng. Ngươi hãy đến đây rồi sẽ nói chuyện.
- Thế hử! Nhưng phải có điều kiện mới được.
Bạch Sát lúc này chen vào :
- Ðiều kiện gì?
Hàn Ngọc Trác dùng roi chỉ ngay vào mặt Hắc Sát :
- Hãy để vị ấy tiếp tại hạ ba roi.
Hắc Sát biến sắc, nhưng hắn vụt cười như điên :
- Có sao! Có sao! Ta rất sẵn sàng.
Bạch Sát đưa tay ngăn lại :
- Khoan, phải nói cho rõ ràng truớc, nếu hắn tiếp nổi ngươi ba roi thì ngươi đưa người xuống xe, bằng không thì bọn ta sẽ lên xe đưa xuống, rồi theo ngươi về tiêu cục Lương gia! Phải như thế hay không?
Hàn Ngọc Trác gật đầu :
- Ðúng rồi.
Bạch Sát cười :
- Ta cũng có một điều kiện, nếu hắn tiếp nổi ngươi ba roi thì các hạ phải xuống nằm... chơi với tên thuộc hạ của ta, ngươi có dám không?
Vừa nói, hắn vừa chỉ thẳng vào đám lúa, chỗ cái thây của tên áo xanh bị Lương Thiên Bảo giết truớc đó.
Hàn Ngọc Trác gọn lỏn :
- Ðược! Bắt đầu roi thứ nhất! Ðể ý nè! Ngọn roi ngựa trong tay hắn bay ra.
Thường thường ngọn roi ngựa nào cũng thế, cứ dùng sức vung lên thì dầu cho yếu cách mấy, vẫn nghe tiếng tron trót trong không khí, nhưng với Hàn Ngọc Trác thì lại khác.
Hắn vung roi nhưng lại không có nghe tiếng nào.
Ngọn roi không khua nhưng lại dẻo y như mình con rắn, chỉ thấy hắn cất tay lên là ngọn roi đã chờn vờn trên đầu Hắc Sát.
Hắc Sát cười khằn khặc :
- Giỏi! Như vậy là ngươi muốn chết!
Hắn nghiêng đầu qua một bên và đạp mạnh chân, mình tung xéo lên.
Không hổ danh, hắn có tránh ngọn roi nhưng khi tung mình lên thì lại nhắm ngay huớng mui xe, nhắm vào ngay chỗ Hàn Ngọc Trác đang ngồi.
Ngọn roi vung ra, thân roi thật thẳng. mũi roi vừa chỉ ngay đầu Hắc Sát, vì thế khi hắn nghiêng đầu qua một bên để phóng mình lên thì mũi roi lệch hẳn ra ngoài, lối đánh roi thật là không đúng phép chút nào cả.
Ðúng lý, bất cứ ai khi dùng thứ roi ngựa mềm như thế hoặc thứ binh khí mềm, phải đánh theo lối cuốn, nghĩa là quất ngang, chưa thấy người nào xử dụng “nhuyễn tiên” cứ tạm gọi như vậy, mà lại từ trên bủa xuống như dùng búa chẻ củi bao giờ! Hắc Sát cũng nghĩ như thế, huớng phóng đến của hắn vẫn không thay đổi.
Ngọn roi ngựa đánh hụt, chếch xuống sát người Hắc Sát tuởng sẽ xuống luôn, lúc này bất chợt có chuyện lạ xảy ra. Ngọn roi đang thẳng như khúc cây chợt mềm lại ở mút đầu, rồi mũi roi như con rắn từ sau lưng Hắc Sát mổ vào lưng hắn. Nghe tiếng gió nhẹ nhưng quá sát không thể nào tránh kịp, Hắc Sát chỉ vừa định đảo người thì mũi roi đã cắm vào vai hắn kèm theo một luồng lực đạo đẩy hắn chúi xuống không kềm lại được.
Trong đầu Hắc Sát chợt lóe ra một tia sáng, ngọn roi ngựa mềm mà được linh họat như vậy thì hoàn toàn nhờ vào nội lực của người xử dụng nó. Suy ra thì võ học của Hàn Ngọc Trác hơn bọn chúng rất nhiều, trên giang hồ không mấy người có võ công cao như vậy. Vừa nghĩ đến đây, thân hình còn chơi vơi trên không thì đầu ngọn roi đã rời vai hắn và đổi huớng quấn vào cổ. Theo phản xạ, Hắc Sát định đưa tay lên gỡ thì vòng roi xiết chặt lại. Một tiếng “rắc” nhẹ vang lên. Cổ Hắc Sát rũ gập xuống, hắn chết ngay không kịp kêu lên một tiếng nào.
Thân người của Hắc Sát vừa rơi xuống đầt thì ngọn roi đã rời cần cổ Hắc Sát bay vút tới chận ngang Bạch Sát.
Đã thấy sự lợi hại của ngọn roi và công lực quá cao cùa Hàn Ngọc Trác. Bạch Sát vội bật ngửa mình ra sau, đồng thời hai chân của hắn tung lên.
Cú đá móc của Bạch Sát thật nhanh nhưng ngọn roi, bây giờ không thể cho là người xử dụng nó không biết xài roi nữa vì ngọn roi cuộn lại còn nhanh hơn cử động của Bạch Sát. Chỉ có điều ngọn roi không cuốn vào cổ của Bạch Sát như đã cuốn vào cổ Hắc Sát vừa rồi, mà lại cuốn thẳng vào tay của Hàn Ngọc Trác.
Tay trái của Hàn Ngọc Trác vừa chụp lấy đầu roi thì cán roi từ tay phải đã bay ra, bay đúng vào giữa ngực Bạch Sát thật nhanh, gọn. Hai chân hắn chỉ vừa mới hỏng lên khỏi mặt đất.
Một tiếng “hự” nặng nề, Bạch Sát ngã ngửa luôn xuống đất.
Hắn vừa ráng lồm cồm bò dậy thì một búng máu đã ọc ra đỏ ngực. Bạch Sát chỏi chân gượng đứng lên nhưng vẫn phải liên tiếp thối lui.
Phi Hổ nhún chân nhẩy đến gần ngay Bạch Sát, nhưng Hàn Ngọc Trác đã đưa tay cản lại :
- Lương huynh, oan có đầu, nợ có chủ. Hơn nữa hãy chừa hắn lại có chỗ dùng.
Vừa nói, Hàn Ngọc Trác vừa nhảy xuống xe, chầm chậm buớc lại gần Bạch Sát. Hai chân Bạch Sát bỗng như không còn gân cốt, hai chân hắn run run rồi không gượng nổi, hắn té ngồi xuống đất, da mặt tái xanh.
Vẫn còn tức và giận cho người nhị thúc của mình, Phi Hổ hầm hầm ráng hất lên một đá.
Bạch Sát bật ngửa ra lần nữa. Bàn chân của Hàn Ngọc Trác đã chận lên ngực hắn :
- Hãy trả lời cho thật, các ngươi chận bắt Triệu đại nhân để làm gì?
Tuy đã lâm vào thế chết, nhưng Bạch Sát vẫn cứng giọng :
- Ngươi đã lầm người, đừng hỏi ta vô ích.
Hàn Ngọc Trác cười gằn :
- Thật thế a?
Bàn chân hắn ấn mạnh xuống ngực Bạch Sát làm hắn nín thở, bao nhiêu máu dồn lên mặt Bạch Sát đỏ bầm.
Hàn Ngọc Trác nghiêm giọng :
- Nói được chưa?
Bạch Sát ráng ặc... ặc hai ba tiếng rồi xụi lơ :
- Ta nói... để ta nói.
Hàn Ngọc Trác nới chân :
- Nói đi
Bạch Sát phều phào :
- Bọn ta... chỉ phụng mạng hành sự, ngoài ra không biết gì nữa cả.
Hàn Ngọc Trác hỏi tiếp :
- Nhưng ít ra ngươi cũng phải nói ra kẻ nào ra lịnh chứ!
Bạch Sát đáp liền :
- Âm bà bà, Âm bà bà...
Hàn Ngọc Trác hơi cau mặt :
- Ám Mục Thần Xu phải không?
Bạch Sát gật đầu :
- Đúng rồi! Chắc các hạ cũng được nghe danh rồi chứ?
Hàn Ngọc Trác gằn giọng :
- Bây giờ thì đến lượt ngươi lầm người rồi đó! Ngươi định mang cái tên “Ám Mục Thần Xu” Âm bà bà ra để làm ta sợ phải không? Ngươi tuởng nghe đến tên ấy là ta phải giật mình à?
Ngừng một chút, Hàn Ngọc Trác nói tiếp :
- Trong giang hồ hiện nay, ai cũng có phần ngán sợ Âm bà bà, với ta thì không, nhưng bà ta định bắt Triệu đại nhân để làm gì?
Bạch Sát lúc này đã thở lại có phần bình thường, hơi ổn định tinh thần nên hỏi lại :
- Tại sao các hạ không đến hỏi ngay bà ta?
Hàn Ngọc Trác đáp :
- Tự nhiên, bà ta bây giờ ở đâu?
Bạch Sát đáp :
- Nửa ngày truớc đây hãy còn ở tại miếu Sơn Thần cách đây mười dặm. Bây giờ thì ta không dám nói ở đâu, tuy nhiên ta thấy, nếu các hạ quả thật có ý gặp Âm bà bà thì cũng không phải là chuyện khó.
Hàn Ngọc Trác vừa cười vừa hỏi :
- Thả ngươi là tự nhiên bà ta sẽ tự tìm đến Lương gia huynh đệ phải không?
Bạch Sát gật lia lịa :
- Các hạ quá thông minh, phục lắm! Phục lắm...
Hàn Ngọc Trác nhẹ nhàng :
- Không cần ngươi phải dùng cái ngón này, nếu giết ngươi thì ta đâu để đến bây giờ. Hơn nữa, nếu ta giết ngươi thì Âm bà bà cũng sẽ tìm đến Lương gia huynh đệ như thường mà không chừng còn nhanh hơn nữa nghe!
Bạch Sát chợt nhăn mặt vì khi không cơn đau nơi ngực lại nổi lên làm cho hắn mắc nghẹn, mà cũng chính vì hắn bị nói trúng tim đen nên không biết có lời gì đáp lại. Hàn Ngọc Trác lắc đầu :
- Giết ngươi cũng chỉ dơ tay, đối với ta, ân oán phải sòng phẳng. Hắc Sát đền mạng là đủ rồi, ta tha cho ngươi đó.
Hắn vung tay điểm vào Kỳ Môn huyệt của Bạch Sát và tiếp :
- Ngươi hãy đi đi, nhớ nói rằng Lương gia huynh đệ tiêu cục chúng ta sẵn sàng chờ đón, mời Ám Mục Thần Xu cứ tự nhiên.
Bạch Sát chỏi tay ngồi dậy, ráng gượng gạo :
- Hay lắm, các hạ quả cao minh, bây giờ ta chỉ còn có một chân cử động được, tự nhiên sẽ chậm như ý muốn của các hạ đó.
Không thèm nói đến hắn nữa, Hàn Ngọc Trác vẫy tay ra hiệu cho Phi Hổ cùng nhảy lên xe.
Hai con ngựa cất cao bốn vó kéo cái xe phóng nhanh, chìm khuất sau làn bụi đỏ.
Cách xa độ năm dặm, Hàn Ngọc Trác dừng xe quay đầu nhìn lại và nói với Phi Hổ :
- Bạch Sát đúng là con người cơ trí, tôi điểm huyệt một chân hắn để tạm không cử động được, cốt ý làm cho hắn không báo cho Âm bà bà sớm, thế mà hắn vẫn hiểu được ý tôi. Bây giờ, chúng ta chia tay ở đây, tôi về Tổng tiêu cục, anh phi ngựa thông báo cho tất cả các Phân chi hãy trở về ngay.
Phi Hổ hỏi :
- Cho tất cả Phân chi về Tổng tiêu cục?
Hàn Ngọc Trác gật đầu :
- Âm bà bà lợi hại lắm, đã lợi hại mà còn hung ác tàn nhẫn vô cùng, trong khi chưa có thể làm gì được chúng ta, bà ta có thể trút giận dữ vào các phân chi...
Phi Hổ hỏi tiếp :
- Tại sao vừa rồi Tam thiếu gia không giết Bạch Sát để trừ hậu họan?
Hàn Ngọc Trác đáp :
- Nợ phải đòi cho đúng, giết một Hắc Sát cũng đủ rồi, vả lại... cho dù có giết cả Bạch Sát thì Âm bà bà cũng tìm đến mà thôi.
Không để cho Phi Hổ nói thêm, Hàn Ngọc Trác nói luôn :
- Bây giờ Lương huynh hãy đi cho thật gấp, các Phân chi về sớm được giờ nào, công việc mình sẽ giải quyết sớm giờ ấy. Tôi đi.
Dứt lời, hắn tung mình xuống xe, phi thân như bay về Lương gia huynh đệ tổng tiêu cục.
Phi Hổ cũng biết tình thế cấp bách lắm rồi, nên hắn cũng vội ra roi cho xe lăn bánh.
Xe không ngựa mạnh, chỉ nháy mắt, cỗ xe chỉ còn là một chấm đen trong vùng bụi đỏ mịt mù.
* * * * *
Tiêu cục trung ương tuy vẫn mở cửa, nhưng bên trong không khí như trầm xuống, vô cùng yên lặng.
Truớc quầy hàng chỉ còn hai huynh đệ Lương Thiên Bằng và Lương Thiên Dục ngồi ủ rũ, họ không còn nói cười như ngày truớc nữa.
Khi Hàn Ngọc Trác buớc vào, hai người mới gượng cười đứng dậy :
- Tam thiếu gia đã về...
Hàn Ngọc Trác hỏi ngay :
- Các Phân chi có nơi nào về đến chưa, cửu thúc?
Lương Thiên Bằng lắc đầu :
- Chưa, nhưng sao...
Hàn Ngọc Trác đáp vội :
- Sự việc nghiêm trong hơn chúng ta tuởng nhiều lắm, tiểu điệt đã nhờ anh Lương Phi Hổ triệu tập các Phân chi về đây...
Lương Thiên Bằng nói :
- Chưa có nơi nào về cả, có lẽ chưa kịp đâu!
Lương Thiên Dực thắc mắc :
- Tam thiếu gia, chẳng hay sự việc ra sao?
Hàn Ngọc Trác chưa trả lời thì bên ngoài tiếng xe tiếng ngựa chợt ồn ào. Lương Thiên Bằng kêu lên :
- Chắc các Phân chi đã về rồi đó...
Hăn buớc ra nhìn và kêu lớn :
Hàn Ngọc Trác thở phào :
- Bây giờ nhị vị thúc thúc hãy lo thu xếp chỗ nghỉ ngơi cho họ. Hãy cho xe, ngựa vào bên trong rồi chờ tiểu điệt bàn tính với đại thúc đã.
Nói xong là hắn lật đật đi thẳng vào trong.
Vừa đến trung đường, gặp ngay Lương Thiên Long và Lương Thiên Ðạt đi ra. Thiên Long lên tiếng truớc :
- Ðúng chưa? Nghe tiếng xe là tôi biết Tam thiếu gia đã về!
Hàn Ngọc Trác vòng tay thi lễ và Thiên Long hỏi dồn :
- Tam thiếu gia, lộ trình cực nhọc lắm phải không?
Tự nhiên, lộ trình quả thật có dài, nhưng câu hỏi đó của Luơng Thiên Long không đúng theo nghĩa như thế. Ông ta chỉ muốn hỏi sự cực nhọc phải có khi đối phó với kẻ địch.
Hàn Ngọc Trác cũng hiểu vậy, hắn thuật nhanh lại mọi sự và cuối cùng là ý định của hắn về chuyện triệu hồi các phân chi của tiêu cục.
Thiên Long liền quay lại dặn Thiên Ðạt :
- Tam đệ, lo thu xếp dùm vụ này đi, nhớ đừng cho anh em đi đâu xa.
Luơng Thiên Ðạt buớc ra, Hàn Ngọc Trác nói :
- Ðại thúc, Âm Mục Thần Xú Âm bà bà tuy là tay khó đối phó, nhưng cũng không phải là đến mức mình nguy khốn. Dĩ nhiên là “binh đến tuớng ngăn”, ngoài phuơng thức này ra, không có cách nào khác nữa. Ðiều không may là đuờng xa quá, không thể nào thông báo kịp cho đại và nhị ca của tiểu điệt. Vì vậy phải tận dụng thực lực sẵn có nơi đây nhưng cũng không cần phải dùng hết, xin đại thúc cho tất cả phân tán. Tiểu điệt và đại thúc cùng thêm một vài nguời nữa là đủ rồi.
Luơng Thiên Long gật đầu :
- Ðuợc! Tôi sẽ thu xếp ngay.
Ði ra đuợc mấy buớc, Luơng Thiên Long quay trở lại thấp giọng :
- Tam thiếu gia, chút nữa là quên rồi, nguời điều tra vụ Cam Thiền đã về, đưa tiễn Triệu đại nhân đến Cam Thiền, chuyện quả có thật, nhưng đó chỉ là mấy môn sinh của Triệu đại nhân chứ không phải là quan viên đồng liêu như Tần Ðức Nghĩa đã nói, quần liêu chỉ đưa ra khỏi thành mà thôi.
Hàn Ngọc Trác hỏi :
- Ðại thúc có hỏi việc khi đưa đến Cam Thiền có rầm rộ lắm không?
Luơng Thiên Long lắc đầu :
- Không, chỉ có vài môn sinh và cũng dùng xe nhẹ như khách đi đuờng.
Hàn Ngọc Trcc cau mày :
- Tần Ðức Nghĩa đâu, đại thúc?
Luơng Thiên Long đáp :
- Ngày tam thiếu gia vừa đi khỏi đuợc một chút thì Tần Ðức Nghĩa cũng đi, hắn đến chỗ đầu đuờng gặp một tên thầy bói mù. Sau đó hắn về ngay, bảo là hắn đi cầu bói xem Triệu đại nhân hung kiết ra sao.
Hàn Ngọc Trác mỉm cuời :
- Tỏ ra lòng chung với chủ cũng nhiều, nhưng hắn kể thầy bói nói sao?
- Tần Ðức Nghĩa kể rằng quẻ chỉ tiền hung hậu kiết, trong vòng trăm ngày trở lại, Triệu đại nhân sẽ bình yên vô sự trở về.
- Ai đi theo hắn?
- Thiên Ðạt...
Trầm ngâm một chút, Hàn Ngọc Trác hỏi tiếp :
- Tam thúc có thầy tên thầy bói không? Có tả con nguời ấy hình dáng, tuớng mạo như thế nào không?
Luơng Thiên Long đáp :
- Chưa từng thấy qua có lẽ hắn ở đâu mới lại thôi!
Hàn Ngọc Trác nói :
- Ngay bây giờ, đại thúc cứ thu xếp công việc của tiêu cục cho thật ổn, ban ngày chắc không có việc gì xảy ra, để tiểu điệt đến gặp tên thầy bói đó thử xem! Nhưng, không biết hắn ở xa đây hay gần?
Luơng Thiên Long lắc đầu :
- Không xa, ra truớc cửa tiêu cục, rẽ xuống huớng đông ngay nơi góc đuờng lớn là chỗ hắn ngồi.
Hàn Ngọc Trác hỏi tiếp :
- Bây giờ Tần Ðức Nghĩa ở đâu, đại thúc?
- Hắn đang ở trong phòng.
- Cứ để tam thúc theo dõi hắn, không chừng sẽ có chỗ dùng quan trọng hơn cho chúng ta. Ðại thúc cứ cho hắn biết vụ Âm Mục Thần Xú Âm bà bà, dặn hắn đừng đi đâu nữa.
Luơng Thiên Long hỏi câu chót :
- Tam thiếu gia có cần Thiên Ðạt đi cùng không?
Hàn Ngọc Trác lắc đầu :
- Không cần lắm, một mình tiểu điệt đi tiện hơn, hãy để cho tam thúc thúc bám sát Tần Ðức Nghĩa Trong sân lớn của tiêu cục bây giờ đã khá đông nguời, các phân chi đã về nhiều rồi, chỉ thấy xe vì nguời đã vào trong.
Hàn Ngọc Trác vẫy tay với Luơng Thiên Dực rồi thẳng ra ngoài cổng.
Truyện khác cùng thể loại
14 chương
30 chương
52 chương
115 chương
136 chương
28 chương