Ăn No Sao

Chương 76

Thẩm Tinh Lê giật mình, giọng nói dễ nghe như thế là ai vậy? Lại còn quen biết cô? Nhìn nhìn xung quanh, trong phòng thí nghiệm đều là các loại mạch điện, thiết bị, máy tính, linh kiện trêи người người máy, tư liệu giấy, đương nhiên còn có người --- mọi người ai cũng bận rộn. Thẩm Tinh Lê: "A ~" Cũng không nhìn thấy người, cũng không biết trả lời thế nào, chỉ ngọt ngào lễ phép cười với Cốc Dương: "Chào anh Cốc Dương." Cốc Dương: "Ừm, xưng hô này dễ nghe. Tiếp tục duy trì." Một bộ dáng vẻ như gió xuấn ấm áp. Thẩm Tinh Lê: "..." Gọi từ nhỏ đến lớn, cũng không biết sao lại sửa lại rồi, cô le lưỡi một cái nói: "Lỡ lời." "Ách." Cốc Dương lười nhác nở nụ cười, lại gần nói: "Sao có thể là lỡ lời chứ? Anh có phải là anh của em không? Có phải là lớn hơn em không? Lúc nhỏ không gọi? Sao càng lớn càng không hiểu chuyện? Có phải bị thứ này làm ảnh hưởng tới rồi không?" Nói rồi ngón tay chỉ về phía Ngôn Gia Hứa sầm mặt lại ở một bên. Thẩm Tinh Lê không chống đỡ được sự trêu chọc như thế, tay bắt lấy ngón tay của Ngôn Gia Hứa, phát hiện chẳng biết từ lúc nào, bàn tay của anh sớm đã lật lên, chờ cô đến nắm rồi. "Sao cậu nói nhiều như vậy?" Anh nhíu mày hỏi. "Đùa thôi." Cốc Dương không thèm để ý chút nào cười cười, trong tay còn cầm bản vẽ, bày trêи án tô tô vẽ vẽ. Ngôn Gia Hưa slucs này giương tay một cái, Cốc Dương tay mắt lanh lẹ, lui về sau hai bước: "Làm gì đã muốn ra tay? Cậu muốn chơi tớ hay sao?" "Lợi ích gì cũng muốn chiếm, tớ thấy cậu chán sống rồi." Anh cười nhạo một tiếng. Cốc Dương yếu ớt nhìn cô gái nhỏ thấp hơn người đàn ông một cái đầu, cảm thấy cô bé mập loạng chà loạng choạng mà ghé vào bên ngoài lưới sân bóng rổ hô "Anh ơi cố lên" sau đó bị tên chó chết nào đó một tay nhấc lên, kẹp ở giữa cánh tay và cơ thể mang về nhà mới hôm qua đây thôi, thời gian trôi qua thật là nhanh. Nhìn cô thi trung học, thi đại học, sau đó trở thành bạn gái của người nào đó. Cốc Dương nói: "Vậy phải thế nào? Tớ phải gọi một câu chị dâu nhỏ?" Thẩm Tinh Lê: "..." Đang lúc cô xấu hổ giận dữ đến mức muốn vứt hết tất cả thứ tự lớn bé đưa tay đánh Cốc Dương một trận, liền nghe thấy sau lưng có một âm thanh lành lạnh, mang theo một chút nghiền ngẫm: "Tôi đây ngược lại không có ý kiến." "Được, ra mắt chị dâu nhỏ." Thẩm Tinh Lê: "..." Cô nhớ rõ trước kia Cốc Dương và Tống Vũ bọn họ chăm sóc cô nhất cũng là nghiêm chỉnh nhất. Ngôn Gia Hứa bên này mở cửa dẫn người đi vào, dẫn tới sự chú ý của nhân viên làm việc đang bận rộn ở bên trong, bảy tám chàng trai trẻ tuổi, tuổi tác cũng khoảng chừng 25, có một hai gương mặt lạ, những người còn lại Thẩm Tinh Lê trêи cơ bản đều quen biết, hoặc là đã từng cùng Ngôn Gia Hứa ăn cơm, chơi bóng, hoặc là từng gặp một hai lần. Không khí làm việc của mọi người rất tốt, cười nhìn Thẩm Tinh Lê, ánh mắt không khỏi trêu chọc dò xét một phen, ban đầu cô vẫn thẹn thùng, nhưng sau đó lại cảm thấy không thể luôn nắm tay Ngôn Gia Hứa được, hơi có vẻ không phóng kháng, liền thoải mái chào hỏi, nên gọi thì gọi, nên cười thì cười. Ngôn Gia Hứa cụp mắt nhìn bên mặt bị tóc che phủ của cô, hồng nhạt, xinh xắn, tròn tròn. Rất kỳ lạ, cô rõ ràng là rất nhẹ rất gầy, nhưng khuôn mặt nhìn qua lại mượt mà đáng yêu như vậy. Không tự chủ mà khóe miệng nhếch lên một đường cong. Mọi người cái đầu đáng yêu, nho nhỏ của cô, được Ngôn Gia Hứa thân cao gần một mét chín nắm lấy, rất giống ông bố dẫn con cái nhà mình đi dạo tham quan. Quá buồn cười rồi. Tâm tư trêu đùa nổi lên, gọi theo Cốc Dương: "A, đây là chị dâu nhỏ à." Mấy người từ vị trí của mình ngẩng đầu lên, dịu dàng lại hiền lành cười lên. Trong mắt óng ánh mà nhìn Ngôn Gia Hứa, chờ mong anh có thể có phản ứng gì đó. Các nam sinh làm việc với nhau, chính là thích như vậy. Thẩm Tinh Lê nghe thấy, anh ngược lại là một bộ dáng vẻ thản nhiên vênh váo, rất hưởng thủ, nói: "Gọi nhiều thêm mấy tiếng, dù sao thì cô ấy cũng sẽ không cho cậu tiền mừng tuổi." "Xí!" Đám người ý đồ dùng nước bọt dìm chết anh. Sớm đã nói đến chỗ anh chơi rồi, còn phải đi vào phòng thí nghiệm. Thẩm Tinh Lê cố ý nói sang chuyện khác: "Chỉ có các anh tăng ca à? Thật là vất vả." "Đúng vậy, bộ phận kỹ thuật tăng ca. Sản phẩm sớm ra mắt một chút." "Ra mắt mới có thể có doanh thu." "Có doanh thu rồi lão đại của tụi anh mới có vợ." "..." Đậu xanh, không dứt, chỗ nào cũng có thể quẹo được. Chẳng qua là bộ phận kỹ thuật bọn họ tăng ca là trạng thái bình thường, nhìn bọn họ tăng ca ngược lại rất vui vẻ. Ngôn Gia Hứa và Cao Tử Xuyên ở một bên thảo luận, Thẩm Tinh Lê tò mò nhìn xung quanh, bước chân đều nhẹ, sợ phá hỏng những thứ đó, Cốc Dương nói: "Không sao, đừng đụng vào máy tính của tụi anh là được rồi." "A." Cô ngồi bên cạnh bàn họp, cách xa một mét, nhìn người kia. Ánh mắt vừa đảo qua, người kia phản xạ có điều kiện quay đầu, cho cô một ánh mắt giống vậy. Vô cùng dịu dàng. Thẩm Tinh Lê cong cong mắt, muốn cười, Ngôn Gia Hứa đặt ngón trỏ lên môi, làm động tác "Suỵt", Thẩm Tinh Lê lè lưỡi rồi không nói gì nữa. "Ọe." Cao Tử Xuyên chú ý tới tương tác nhỏ của hai người, Ngôn Gia Hứa chó chết cáu kính này, vậy là biết làm như thế, không chỉ mang người đến công ty, còn mang vào phòng thí nghiệm, để ở bên cạnh, cách một cái bàn còn muốn mặt mày đưa tình, anh ta nói: "Thùng rác đâu, tôi phải nôn một lúc." Thẩm Tinh Lê nhớ tới, vừa rồi có một cô gái gọi cô, tuyệt đối không nghe nhầm, liền hỏi Cốc Dương: "Vừa rồi là ai gọi em vậy?" Cốc Dương cười cười: "A, là nó." Là nó? Rốt cuộc là ai? Nói rồi, Thẩm Tinh Lê cũng cảm nhận được có một người đi đến sau lưng mình, bước chân rất nhẹ, hơi phát ra tiếng khớp xương chuyển động, Thẩm Tinh Lê vừa nghiêng đầu, suýt chút nữa giật nảy mình, là một người máy. Ừm, lần đầu tiên nhìn thấy là kinh diễm. Vóc dáng của nó không cao, chiều cao không chênh lệch với Thẩm Tinh Lê lắm, có lẽ là cao hơn một chút. Cốc Dương nói, người máy này vốn tên là Quỷ nhãn. Thẩm Tinh Lê nhớ rõ, hơn hai năm trước, bọn họ còn đang đi học, đến Lâm Thị tham gia triển lãm khoa học kỹ thuật, liền mang theo một người máy đến đó. Sau đó Ngôn Gia Hứa nói cho cô biết, nó tên là Quỷ nhãn. Hiện tại hẳn là bản cải tiến. Quỷ nhãn có một hệ thống giọng nói, bọn họ tăng thêm hai hệ thống ngôn ngữ cho nó, một là tiếng Trung, một là tiếng Anh. Quỷ nhãn vừa rồi đứng sau lưng Cốc Dương, nghe thấy anh ta gọi một tiếng liền bắt chước một tiếng. Giọng nói còn là bắt chướng giọng của một cô bé hơn mười tuổi, mềm mại nhẹ nhàng. Ngôn Gia Hứa chẳng biết từ lúc nào đi đến phía sau cô: "Nó là con gái." Thẩm Tinh Lê biết công việc chủ yếu nhất của Quỷ nhãn hẳn là phân biệt mặt người, đặt tên này cũng thích hợp, nhưng gì sao lại cài đặt giọng con gái chứ? Không ăn khớp gì với cái tên lạnh lùng này. Ngôn Gia Hứa nhìn ra thắc mắc của cô, nói: "Bởi vì, tụi anh thích con gái." Thẩm Tinh Lê: "..." Cô xích lại gần nó, phát hiện ra cô bé này sớm đã linh hoạt hơn hai năm trước nhiều, không có thân thể mập mạp, hình tượng càng giống người hơn. Biết đi, biết nhảy, biết chạy, bao gồm cả ngồi xổm xuống nhặt đồ. Ngôn Gia Hứa đẩy vai cô một cái, tiến đến bên tai cô nói: "Em tới thử xem." Các thành viên còn lại cũng hứng thú vây tới, thưởng thức Quỷ nhãn lần đầu tiên tiếp nhận kiểm nghiệm của người không ở trong phòng thí nghiệm. Thẩm Tinh Lê xoa xoa bàn tay, hơi căng thẳng, siết cổ họng hô: "Hi ~" Phát hiện ra mình thật là ngốc. Hai mắt của Quỷ nhãn chính là camera, "nhìn" Thẩm Tinh Lê nói: "Chào chị." A, thật là mềm. Cô lại hỏi: "428 nhân với 123456 bằng bao nhiêu?" Đám người thổn thức một trận, có ngốc không?" Quỷ nhãn "do dự" trong chốc lát, trêи mặt vẫn bình tĩnh, nũng nịu nói: "Vấn đề của chị thật là khó, em chỉ là một người bạn nhỏ thôi." "Phụt ~" Thẩm Tinh Lê không nhịn được mỉm cười. Thật là đáng yêu. Mọi người cũng là dáng vẻ xem kịch vui. Giọng nói của nó vừa mới rơi xuống lại ngọt ngào đắc chí nói: "Nhưng em biết, là 52839168, đúng không?" Giọng điệu yêu cầu khen ngời. Thứ Thẩm Tinh Lê kinh ngạc không phải là năng lực tính toán to lớn của nó, bởi vì biết nó có đại não AI cường đại. Chẳng qua là cảm thấy nó sao có thể linh hoạt như vậy, giống như một cô gái nhỏ mười mấy tuổi, thật là có cá tính. Thẩm Tinh Lê không nhịn được muốn vỗ tay cho nó, rất muốn ôm cô bé đáng yêu này một cái, trong nháy mắt bàn tay lại không cẩn thận đụng phải một khớp nối của nó, Quỷ nhãn lại uất ức nói: "Chị thích em thì nói chuyện với em là được rồi, đừng đụng vào em được không?" "Được." Thẩm Tinh Lê nhịn cười, rất muốn chơi đùa với nó, lại pha trò mà hỏi thăm: "Em ở đây bọn họ có bắt nạt em không?" Quỷ nhãn véo von nói: "Bọn họ luôn bảo em làm việc. Ôi ~" Thẩm Tinh Lê: "Không phát lương cho em sao?" Quỷ nhãn nói đâu ra đấy: "Tiền lương đều đóng tiền điện rồi ~~" Thẩm Tinh Lê: "..." Lại hỏi thêm mấy vấn đề, nó thật đúng là rất thú vị. Ngôn Gia Hứa và Cao Tử Xuyên bọn họ, không hiểu sao bỗng nhiên nhẹ nhàng thở ra. Cao Tử Xuyên hỏi: "Có cần tăng tốc độ nói lên một chút không?" Ngôn Gia Hứa: "Không cần, cứ như vậy đi." Cốc Dương: "Cậu đừng nói, tớ sao lại cảm thấy giọng nói của nó giống một người trong số chúng ta nhỉ?" Con ngươi của anh ta chuyển hướng về phía người nào đó. Giọng con gái, còn có thể giống ai? Chỉ có Thẩm Tinh Lê. Mọi người nhìn thoáng qua Ngôn Gia Hứa khăng khăng giữ, thầm cười một lúc. Sau đó Quỷ nhãn ngồi xổm xuống nhặt một linh kiện nhỏ dưới đất lên, cầm trong tay nhìn. Cũng chỉ là một vật nhỏ hình khối, liền bị nó nắm chặt trong tay, vững vàng. Thẩm Tinh Lê kinh ngạc thốt lên: "Thật là lợi hại." Cốc Dương cười nói: "Trêи cơ thể người có tất cả 78 khớp nối, Quỷ nhãn không thiếu một cái." Trong mắt, nhiều thêm sự tự tin và kiêu ngạo. * Thật sự là một trải nghiệm thần kỳ, mấy người lại thảo luận chỗ cần cải tiến trêи người Quỷ nhãn. "Độ nhạy khớp nối còn cần tăng cường." "Tớ lại nghiên cứu một chút." Cốc Dương nói. Ngôn Gia Hứa: "Tốc độ xử lý số liệu còn cần mạnh hơn, cũng có thể là vấn đề của cảm ứng âm thanh. Tự tôi cân nhắc lại." Thẩm Tinh Lê nhìn mỗi người bọn họ bận bịu, nghĩ thầm, trì tuệ nhân tạo rốt cuộc, rốt cuộc còn có thể lợi hại cỡ nào? Có phải, thật sự có một ngày sẽ vượt qua loài người không. Bỗng nhiên, cảm xúc của cô dâng trào. Cô cảm thấy chính mình, chính xác hơn là Ngôn Gia Hứa, đang đứng trong một luồng thủy triều. ------oOo------.