Ăn No Sao

Chương 5 : Thẩm Tinh không có tiền

Buổi sáng, bác sĩ gia đình đến đo huyết áp cho bà Ngôn, huyết áp vẫn tăng cao. Bà Ngôn nói: "Gần đây tôi hay bị chóng mặt, buồn nôn". Bác sĩ gia đình thu lại máy đo huyết áp rồi lịch sự nói: "Chính là vì bà thường xuyên không nghỉ ngơi và uống thuốc đúng giờ". Ông mỉm cười liếc nhìn bộ tú lơ khơ và mạt chược trên sô pha: "Nếu rảnh thì bà hãy nghỉ ngơi cho khỏe, đừng lúc nào cũng đánh bài". Bà Ngôn trả lời một cách đối phó: "Tôi biết rồi". "Đừng lúc nào cũng chỉ nói suông, phải nói được làm được. Bà nghỉ ngơi cho khỏe, tuần tới tôi lại qua". Lúc ông chuẩn bị ra về không quên dặn đi dặn lại: "Nhất định phải uống thuốc đúng giờ, nhớ uống mỗi ngày, không được lười biếng!" "Tôi biết rồi mà." Bà Ngôn xấu hổ cúi thấp đầu. Sau đó bà Ngôn cảm thấy không thoải mái nên bà Thẩm đành phải đưa cả Thẩm Linh Kiều đến Ngôn gia làm cơm cho bọn trẻ và cùng bà Ngôn nói chuyện, tuy nhiên mạt chược tạm thời không thể chơi. Bà Ngôn đau lòng nói: "Thiếu mất một quân tam vạn thì chơi kiểu gì đây, tôi để nó trong hòm đồ chơi của Gia Hứa. Không biết bị thằng bé ném đi đâu rồi". Bà Ngôn tìm một tuần rồi vẫn không thấy nên định vứt bộ cũ đi, mua bộ mới. Thẩm Linh Kiều vẫn có thái độ khinh người như cũ, bà Ngôn bảo con bé lên lầu chơi với hai đứa cháu nhưng con bé không thèm để mắt tới còn lẩm bẩm trong miệng: "Cháu không muốn chơi cùng đồ ngốc Thẩm Tinh Lê đó". Con bé đó thật là ngốc chết đi được. Bà Ngôn không nói gì chỉ cười cười khi thấy dáng vẻ tự cho mình là "thông minh" của con bé. Bà ăn muối còn nhiều hơn con bé ăn cơm nên mọi thứ đều không qua nổi mắt bà, chỉ là bà cũng không tiện vạch trần. Cơm trưa có người già cũng có trẻ nhỏ, còn có người giúp việc là thân thích của bà Ngôn ở dưới quê cũng lên đây, lúc bình thường đều ngồi cùng bàn ăn cơm. Trên bàn ăn nhiều người như vậy nên vô cùng đông vui. Thẩm Tinh Lê quá thấp để ngồi vào ghế người lớn vì vậy bé đành đứng ăn cơm, tay cầm một cái bát nhỏ, chỗ này đi một chút chỗ kia đi một chút, chẳng mấy chốc đã nhích đến bên cạnh Ngôn Gia Hứa. Ngôn Gia Hứa nhìn thấy đôi mắt của bé mong đợi nhìn cậu nhưng cậu lại không biết bé cần gì nên vờ như không thấy. Thẩm Linh Kiều vẫn khinh khỉnh nhìn cô em gái nhỏ ngốc nghếch này nhưng bé lại tuyệt nhiên không đoái hoài đến. Con bé nghĩ thầm, anh trai kia dường như không thích nó mà sao nó cứ đến gần anh ta. Bà nội Ngôn nhìn Tinh Tinh cầm cái bát nhỏ đứng ăn cơm, cánh tay ngắn đến cả thức ăn trên bàn cũng với không tới, thực sự đáng yêu đến nỗi bà không nhịn được nói: "Tinh Tinh đến đây bà nội gắp thịt cho này". Vì vậy Thẩm Tinh Lê nghe lời đi qua bên đó. Thẩm Linh Kiều có chút khó chịu, con bé ở độ bảy tám tuổi mà chó cũng phải sợ. Tuy con bé không phải là đứa trẻ phiền phức nhưng đứa bé nào trong tuổi này cũng đều đã có chút khôn vặt, rất muốn thể hiện ra và cũng có cả lòng đố kỵ. Vì thế, Thẩm Linh Kiều chủ động nói: "Bà ơi, chúng cháu đã được học về phép cộng và phép trừ trong phạm vi một trăm đấy ạ." "Vậy sao? Giỏi quá". Bà nội Thẩm đáp lại, nở một nụ cười hiền hậu. Thẩm Linh Kiều lại nói: "Dạo gần đây cháu còn học được một bài thơ cổ nữa." "Là gì vậy?" Bà lão vô cùng nể mặt hỏi lại. Thẩm Linh Kiều nói: "Chúng cháu được học bài "Tiết Thanh minh" ạ" "Ồ?" "Bà nội không hỏi cháu tác giả bài thơ này là ai sao?" "Là ai vậy?" Bà nội Thẩm đành chịu. "Là nhà thơ thời Đường, Đỗ Mục ạ." Con bé đắc ý nói làm người lớn đều tâng bốc tán dương. Thẩm Tinh Lê là một đứa trẻ tò mò nên vô cùng ngưỡng mộ nhìn chị gái. Điều này càng khiến Thẩm Linh Kiều thêm phần hả hê. Ngôn Gia Hứa cũng chỉ tùy tiện liếc nhìn, đứa trẻ này rốt cuộc muốn làm trò quỷ gì. Thẩm Linh Kiều kiên trì nỗ lực lại tiếp tục khoe khoang: "Để cháu đọc cho mọi người nghe. Tiết Thanh minh Thời Đường. Đỗ Mục Thanh minh thời tiết vũ phân phân, Lộ thượng hành nhân dục đoạn hồn. Tá vấn tửu gia hà xứ hữu? Mục đồng dao chỉ Hạnh Hoa thôn." Dịch nghĩa: Thanh minh lất phất mưa phùn, Lữ khách trên đường dạ xót xa. Ướm hỏi nơi nào có quán rượu? Mục đồng chỉ lối: xóm Hạnh Hoa. Không có gì đáng ngạc nhiên, mọi người đều khen ngợi bạn học Thẩm Linh Kiều một cách khoa trương, thật sự rất giỏi! Thẩm Tinh Lê không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng cũng vỗ tay theo, lòng thầm nghĩ chị thật lợi hại! Thẩm Linh Kiều quay đầu nhìn đồ ngốc Thẩm Tinh Lê: "Tinh Tinh cũng thuộc thơ cổ đấy ạ." Là chính con bé dạy cho Tinh Tinh. Ngôn Gia Hứa trái lại rất thích thú nhìn Tiểu Lê mập mạp, trong lòng nói bé ngốc còn biết đọc thơ? Kết quả là cô bé nào đó gật đầu thật mạnh: "Con biết ạ!" "Tinh Tinh đọc một bài đi." Bà nội Ngôn nói. Thẩm Linh Kiều còn bổ sung bé biết bài thơ "Cây mai" Thẩm Tinh Lê phấn khích đọc: "Góc tường có vài cành mai, xin hỏi bạn yêu ai, nếu như bạn không nói, vậy là bạn cùng bàn." Bé vừa đọc xong mọi người đều cười to. Đứa trẻ này thật ngốc nghếch, là ai đã dạy bài này vậy. Bọn họ đều không biết cái này là do Thẩm Linh Kiều ở trường nghe được, về nhà cứ đọc đi đọc lại bị Thẩm Tinh Lê nghe thấy, con bé còn "có lòng" dạy Thẩm Tinh Lê đọc như thế nào. Thẩm Tinh Lê không hiểu ý của mọi người, cũng cười ngớ ngẩn theo. Ngôn Gia Hứa khẽ nhíu mày khi liếc thấy vẻ mặt đắc ý của Thẩm Linh Kiều. Bé ngốc này, bị lừa mà cũng không biết. Sau bữa ăn, cậu đẩy ghế đi lên lầu một mình. Lúc phát hiện đằng sau còn có một cái đuôi, lần đầu tiên cậu không tỏ ra thiếu kiên nhẫn mà thậm chí còn nắm lấy bàn tay nhỏ của bé. * Ngôn Gia Hứa trở lại phòng nằm trên giường một mình xem manga. Phòng của cậu rất lớn, hai phòng ngủ nhà bà nội Thẩm gộp lại mới lớn bằng nên Thẩm Tinh Lê có thể thỏa thích chạy trong phòng. Có điều bé vẫn thích cái ghế xoay kia nhất vì nó có thể trượt trên mặt đất, xoay tròn, kéo ra nằm ngả. Thẩm Tinh Lê chơi một mình vì Ngôn Gia Hứa không chú ý đến bé. Một lúc sau bé mới lấy hết can đảm nói: "Anh giúp em đẩy nó với." Ngôn Gia Hứa không kiên nhẫn móc cánh tay dài vào lưng ghế, dùng lực đẩy một cái tức thì lăn ra xa làm bé cười khanh khách, bé lại đẩy ghế về rồi ngồi lên gọi Ngôn Gia Hứa đẩy ra xa, cứ lặp đi lặp lại vài lần chơi đến quên trời quên đất. Lại tiếp tục không có mắt nhìn, cứ quấn lấy Ngôn Gia Hứa mãi. Mặc dù cậu thiếu niên cảm thấy hành vi này rất ngốc nghếch nhưng vẫn cố nén không kiên nhẫn mà chơi cùng bé. Vốn dĩ Thẩm Linh Kiều ở dưới lầu biểu diễn khả năng đọc thuộc lòng thơ cổ nhưng khi nghe thấy tiếng cười thích thú trên lầu thực sự không nhịn được liền chạy lên xem. Đúng lúc nhìn thấy Thẩm Tinh Lê đang ồn ào với Ngôn Gia Hứa, ôm cánh tay của cậu cầu xin: "Anh, lại một lần nữa đi mà, chỉ một lần nữa thôi." Thẩm Linh Kiều bám vào cánh cửa nhìn một lúc rồi có chút xấu hổ nhích đến gần muốn chơi cùng. Trái lại Ngôn Gia Hứa đã chú ý từ trước nhưng không chủ động gọi con bé vào. Khi đang chơi xoay ghế, bé không cẩn thận bị văng ra, cả người nằm sấp như con ếch trên mặt sàn, đứa trẻ chơi đến vui vẻ nên cũng quên cả đau liền bò dậy vỗ vỗ đầu gối rồi lại chạy qua. Có điều một loạt đồ vật nhỏ rơi ra khỏi túi áo của bé: một quả cầu thủy tinh, một con ếch xanh bằng giấy và vài gói hạt bí ngô. Cái thu hút sự chú ý của Ngôn Gia Hứa là quân mạt chược lăn đến bên cạnh chân cậu. Là quân tam vạn. Nếu cậu nhớ không nhầm thì bà nội đã tìm nó một tuần liền, tuần trước còn hỏi cậu một lần: "Gia Hứa, cái hộp mạt chược trong hòm đồ chơi của cháu sao lại thiếu mất một quân rồi." Tuần này bà lại hỏi một lần nữa: "Cháu nhớ xem đã đem đi đâu rồi?" Ngôn Gia Hứa hoàn toàn không có ấn tượng gì. Nhưng hiện tại "tên trộm nhỏ" này lại đang ở trước mặt cậu. Thẩm Tinh Lê cuối cùng cũng nhớ ra có điều muốn hỏi Ngôn Gia Hứa, chính là cái kẹo sữa không thể ăn kia. Cái tay nhỏ mập mạp của bé giơ "kẹo sữa" to to lên, không đợi Ngôn Gia Hứa chất vấn đã uất ức tố cáo: "Anh vốn dĩ cho em cái kẹo sữa không cắn được mà!" Ngôn Gia Hứa không còn lời gì để nói, rất muốn bóp chết chính mình để khỏi bị sự ngu ngốc của bé chọc tức đến bất tỉnh. Tiểu Lê mập mạp càng bước đến gần hơn, đặt quân mạt chược sáng loáng dưới tầm mắt cậu, cái miệng nhỏ màu hồng phấn dẩu lên vô cùng không vui đầy oan ức, anh trai là đồ lừa gạt! Tố cáo xong, bé vẫn không từ bỏ duỗi cái lưỡi hồng phấn ra liếm liếm một lần nữa, xác thật không có vị ngọt, vì nó dính vị mồ hôi và nhiều hương vị khác nữa nên ngược lại có hơi mặn mặn. Bé còn không cho Ngôn Gia Hứa có cơ hội giải thích đã nói: "Anh liếm thử xem, chả ngọt chút nào." Ngôn Gia Hứa nhìn cái tay nhỏ mập mạp, lại liếc nhìn đứa trẻ ngốc nghếch đối diện. Cậu không muốn liếm. Thật đau đầu! Lúc này, Thẩm Linh Kiều trước sau vẫn đứng ở ngoài cửa cách bờ xem đám cháy (chờ thời cơ) cuối cùng cũng tìm được cái cớ để phát biểu ý kiến. Con bé bước vào mà không phát ra âm thanh, vì Ngôn Gia Hứa không mấy thiện ý với nó nên không dám đến quá gần, ghét bỏ nói: " Đây là quân mạt chược dùng để đánh, nó vốn dĩ không phải kẹo sữa, đúng là đồ ngốc." Thẩm Tinh Lê mù mà mù mờ hỏi: "Không thể ăn sao?" Thẩm Linh Kiều khẽ than. Thật ra cái này cũng không thể trách Thẩm Tinh Lê ngốc, từ nhỏ ở cùng với bố mẹ, vòng tròn cuộc sống của bé vô cùng đơn giản, đến lúc ba tuổi đi nhà trẻ nên ít tiếp xúc với người lớn. Hơn nữa thành phố trước đây bé sống không thịnh hành đánh mạt chược.Vì vậy bé xưa nay chưa từng thấy mà bố mẹ cũng không nói với bé. Thẩm Linh Kiều: "Đương nhiên là không thể ăn." Thẩm Tinh Lê bỗng nhiên tỉnh ngộ, đôi mắt đen tròn tròn giống quả nho chuyển động liếc sang Ngôn Gia Hứa, cười tươi rói. Thẩm Linh Kiều lại ghét bỏ chế giễu Thẩm Tinh Lê: "Đúng là đồ ngốc, đến mạt chược còn không biết. Cả ngày chỉ biết ăn ăn ăn." Thẩm Tinh Lê nói không lại chị gái, đôi mắt đen sáng ngời lúc ban đầu, hiện tại lại hoá thành ảm đạm, đầy vẻ tủi thân. Chị Kiều Kiều thật lợi hại, giờ chị đã đi học, dáng người cao cao lại thuộc rất nhiều thơ cổ, còn biết cả mạt chược. Tiểu Lê mập tuy muốn phản bác lại nhưng không biết nói gì, cuối cùng chỉ buồn bã cúi gằm mặt, giấu cơ thể nhỏ bé đằng sau người thiếu niên. Thẩm Linh Kiều hoàn toàn không ý thức được bản thân đã bắt nạt đứa bé đang xấu hổ mà vẫn dương dương tự đắc. Mồm mép của con bé thừa hưởng từ người mẹ Trương Lị Lị, những người bán hàng miệng lưỡi thường rất trơn tru, ăn nói bài bản đâu ra đấy. Trương Lị Lị bình thường ở nhà chính là cãi nhau với Thẩm Vĩnh Hổ nên Kiều Kiều tự nhiên cũng học được y hệt. Ngôn Gia Hứa cảm thấy đằng sau có một bàn tay nhỏ bé mập mạp đang túm lấy quần áo cậu còn khuôn mặt của người nào đó thì tự cọ cọ vào vai mình. Tiểu Lê mập mạp thấy tủi thân nhưng không có nói ra! Huhuhu ~ ~ ~ ~ Cậu thiếu niên từ khi nhìn thấy Thẩm Linh Kiều đã vô cùng không thích, lúc này lại càng không vui, cau mày, lạnh nhạt liếc nhìn Thẩm Linh Kiều. Người nào đó cảm nhận được đôi mắt của thiếu niên tuy không chút hung dữ nhưng lại lạnh lùng khiến người khác sợ hãi. Con bé bỗng nhiên hoảng sợ, tự giác lùi lại hai bước rồi đi ra xa một chút, tự chơi một mình. Sau đó, con bé ra ngoài đi vệ sinh nhưng khi quay về lại phát hiện cửa phòng bị đóng từ bên trong, không mở được. Ngôn Gia Hứa đóng chặt cửa lại vì cậu không muốn đứa bé khiến người khác chán ghét kia lại đi vào phòng của cậu. Thẩm Linh Kiều thật ra rất sợ Ngôn Gia Hứa, lại càng không muốn tự rước lấy nhục nhã mà yêu cầu bên trong mở cửa, vậy nên đành phải xuống dưới lầu. Tiểu Tinh Tinh ngoan ngoãn đặt quân mạt chược lên bàn của Ngôn Gia Hứa, lúc biết được cái này không ăn được nên liền nhẹ nhõm, chủ động trả lại. Thiếu niên nhìn đứa trẻ nào đó, hỏi: "Rất muốn ăn à?" Thẩm Tinh Lê chìa tay ra, xấu hổ nói: "Tinh Tinh không có tiền." Quả thật bé không có tiền, người lớn sẽ không đưa tiền cho bé. Lần trước bà nội Ngôn có cho bé mười đồng, bé mua hết năm hào tiền bánh cay, còn thừa chín đồng rưỡi cất trong túi áo mà ngày hôm sau đã không thấy nữa. Bé cũng quên không hỏi bà nội tiền đi đâu mất nên chỉ đành ngấm ngầm thừa nhận sự thật này, trẻ con ngoài ăn ra những thứ khác đều không để ý. Nhưng đáng tiếc ở nhà bà nội không có nhiều đồ ăn vặt. Kẹo không phải thứ gì tốt nên tự nhiên bà nội sẽ không mua cho bé. Không những thế, thời gian này mọi người nhìn thấy Tinh Tinh đều nói: "Ôi trời, đứa trẻ mập mạp này thật khiến người ta yêu thích." Làm cho bà Thẩm một hồi liền muốn Thẩm Tinh Lê giảm cân, vì vậy trừ cơm ra không cho bé ăn cái gì lung tung cả. Việc này khiến cho tiểu Tinh Tinh thèm ăn đến chết rồi. Ngôn Gia Hứa nhìn đứa trẻ đáng thương này, lần đầu tiên nảy sinh lòng yêu thương. Liền đứng dậy chìa tay ra, dẫn bé đi thôi, cậu muốn mua kẹo cho bé. **Tác giả có lời muốn nói: Mua kẹo ăn cho Kiều Kiều nhìn thấy! Khiến cho con bé thèm chảy nước miếng luôn! Ngôn Gia Hứa (mặt giễu cợt): năm chương rồi mà tôi vẫn phải đem theo trẻ nhỏ mà lời thoại cũng không vượt quá mười câu. Tác giả (vỗ ngực đảm bảo): Trước cứ làm một cậu thiếu niên u ám đi, sau này cậu sẽ trở nên phóng đãng!