Kỳ động dục đã kết thúc được một tuần, Thi Dã nhận được thông báo bên trên gửi xuống, nói rằng hắn có thể dẫn theo Thi Yến đến bệnh viện kiểm tra mức độ hòa hợp tin tức tố. Đây là bài kiểm tra mà Alpha và Omega nhất định phải thực hiện sau khi kết hợp, là yếu tố quyết định hướng đi của hôn nhân AO trong tương lai. Nếu như sau khi hoàn thành kết hợp mà độ xứng đôi vẫn dưới 75%, kết quả phán định sẽ là “Vợ chồng hòa hợp”. Tuy nhiên đối với các Omega cấp cao, điều bọn họ muốn không chỉ là “Vợ chồng hòa hợp”. Điều mà nhóm Omega từ trước đến nay quan tâm không chỉ là bạn đời Alpha, quan trọng hơn cả chính là gien trên người bạn đời, gien của người sẽ cùng bọn kết hợp cho ra đời sau. Độ xứng đôi càng cao hiệu quả dung hợp gien càng tốt, con cái sinh ra cũng sẽ ưu tú hơn. Vì vậy phần lớn Omega sẽ lựa chọn kiểm tra xong rồi ly hôn, sau đó tiêm vào cơ thể một loại thuốc tránh thai chuyên dùng cho Omega đang trong kỳ động dục. Thế nhưng Thi Dã không nằm trong số Omega đó. Từ lúc bắt đầu mục đích của hắn đã không giống họ, cho nên cũng không đặt nặng lần kiểm tra này lắm. Trong mắt ngài thượng tá đây cũng chỉ là một lần kiểm sức khỏe như bao lần khác mà thôi, huống hồ xem mấy ngày qua hắn trải qua thế nào cũng đủ biết độ xứng đôi chỉ cao không thấp. Nhưng Thi Yến lại chẳng hề cho là như vậy, ngược lại cậu còn lưu ý độ xứng đôi đến mức muốn đòi mạng, thậm chí còn sinh ra một ít khiếp đảm. ****** Trên đường đi đến bệnh viện hai người đều ngồi ở hàng ghế sau. Thi Dã xuyên qua kính nhìn chỗ ngồi của mình và Alpha, hơi nhíu mày, dường như không hài lòng với khoảng trống giữa hai người họ. Ngài thượng tá đem tâm tình bất mãn của mình đều quy tội cho thiên tính của Omega. Không có Omega nào có thể chống cự lại ý nghĩ muốn thân cận với Alpha của mình, hắn cũng vậy. Hắn cũng muốn chạm vào người Alpha bên cạnh, muốn rút ngắn khoảng cách giữa hai người. Có thể vào lúc này Alpha của hắn thoạt nhìn không giống người sẽ nghĩ như vậy, Thi Yến vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ. Ngài thượng tá không hiểu phong cảnh bên ngoài không ngừng lướt qua cánh cửa kia sao lại có mị lực lớn đến như vậy, có thể làm cho Alpha của hắn nhìn chằm chằm không chớp mắt như thế. “Tiểu Yến.” Thi Dã quyết định mở miệng. Có vẻ như vị Alpha bên cạnh bị đánh gãy suy nghĩ, cậu quay đầu, trong mắt mang theo một ít kinh hoảng. “Tiên sinh.” Thi Dã không rõ hoang mang trong mắt cậu trai trẻ, hắn cau mày. “Em đang hoang mang.” Thi Yến chuyển chuyển mắt. “Không có, tiên sinh.” “Em đang nói dối.” Omega khẳng định. Alpha cúi đầu, hai tay có chút luống cuống nắm lấy ống quần, không hé miệng. Thi Dã không hiểu, tại sao tâm tình Alpha của hắn lại đột nhiên hạ xuống như vậy. Rõ ràng tối hôm qua bọn họ còn rất vui vẻ cùng nhau đi ăn tối, thậm chí lúc trên giường động tác của Alpha đều rất dịu dàng. Kể cả nụ hôn ngủ ngon, hoàn toàn hàm chứa ôn nhu cùng thương tiếc của Thi Yến. Tại sao ngủ một giấc xong Tiểu Yến của hắn lại trở nên lo sợ bất an, ánh mắt không ngừng né tránh. Ngay cả tiếp xúc thân thể như thường ngày cũng không có, rõ ràng bọn họ chỉ mới hoàn thành bước cuối cùng của việc ký hiệu thôi mà. Linh quang chợt lóe, sau đó cả người ngài thượng tá có chút ảm đạm. Hắn nghĩ, hai người còn chưa kết hôn bao lâu mà Thi Yến đã bắt đầu có chút chán ghét hắn rồi sao. Alpha ngồi bên cạnh nhìn người yêu cả người đột nhiên uể oải, cậu không kìm được mà lo lắng, vội vã đến gần ngài thượng tá. “Ngài làm sao vậy, tiên sinh?” Tay cậu chống lên ghế ngồi bằng da, cách bàn tay tiên sinh chỉ vài milimet, khi sắp chạm đến thì Thi Dã vội vàng dời tay mình. Omega nghiêng người nhìn ra ngoài cửa sổ, hầu kết trượt lên trượt xuống hai lần. “Thôi, đừng nói đến.” Thi Yến sững sờ. “Em không muốn đi kiểm tra.” Thi Dã nghe được câu trả lời của cậu, lập tức quay đầu lại, trên mặt lộ ra kinh ngạc. “Tại sao?” “…” Thi Yến nhích nhích ngón tay, cuối cùng câu lấy ngón út ngài thượng tá. “Độ xứng đôi…” Nói tới chỗ này ngài thượng tá cũng hiểu một chút suy nghĩ của Thi Yến. Thì ra Alpha của hắn sợ độ xứng đôi thấp hơn 75%. Alpha lập tức nắm lấy tay hắn, trong mắt mang theo một ít khẩn cầu. “Tiên sinh, nếu độ xứng đôi của chúng ta không cao, xin ngài đừng, đừng ly hôn, có được không?” Giờ khắc này cậu trai trẻ không còn để ý tới bản thân có mạo phạm đến Omega hay không, cậu ôm lấy thắt lưng Omega, kéo hắn vào ngực mình. “Xin để em được ở cạnh ngài, được không? Em sẽ chăm sóc ngài thật tốt.” Thi Yến cụp mắt, cánh tay ôm lấy Thi Dã không tự chủ siết chặt. “Nếu như mai sau ngài có con, em sẽ chăm sóc con ngài thật tốt.” “Vậy nếu như ta nhất quyết ly hôn thì sao? Nếu ta chỉ muốn tìm một Alpha cũng có cấp bậc A+, độ xứng đôi lại càng cao hơn thì em sẽ làm thế nào?” Thi Dã nghe cậu nói, hỏi ngược lại: “Vào lúc ấy, nếu như ta thật sự sinh con cùng một Alpha khác, em sẽ dùng thân phận gì để ở cạnh ta?” Ngài thượng tá bị hai cánh tay Alpha ghìm đau, nhưng hắn vẫn kiên trì tiếp tục nói. “Lúc đó ta đã có Alpha rồi, cần gì phải giữ em ở bên cạnh nữa?” Thi Yến nghe ngài thượng tá không ngừng mở miệng nói ra lời làm tổn thương cậu, trong tim càng ngày càng khó chịu. Cậu đau khổ nhắm hai mắt lại, thời điểm định buông Omega trong tay ra thì giọng nói của Thi Dã lại vang lên. “Tiểu Yến, ta sẽ không ly hôn.” Omega bắt lấy cánh tay Alpha đang ôm mình. “Ta cũng không để ý độ xứng đôi của chúng ta là bao nhiêu, nhưng bài kiểm tra này là quy định, không muốn cũng phải làm.” Thi Yến nghe thấy lời của hắn ánh mắt lập tức sáng lên. “Tiên sinh, lời ngài nói đều là thật sao? Thật sự, thật sự không thèm để ý độ xứng đôi của chúng ta, cũng thật sự không ly hôn sao?” “Là thật sự.” Thi Dã an ủi Alpha. “Ta sao có thể lấy những chuyện đó ra đùa giỡn được chứ.” “Thế nhưng, Tiểu Yến, ta rất không đồng ý với mấy câu vừa rồi em nói.” Vẻ dịu dàng đột ngột thay đổi, ngài thượng tá nghiêm túc nhìn Thi Yến. “Nếu như ta thật sự muốn cùng em mỗi người đi một ngả, em tội gì phải ở lại cạnh ta, chuyện gì cũng không thành bình bình thường thường sống hết một đời chứ. Em là Alpha cao cấp, ta nói rồi, em sống sót không chỉ là vì ta, mà càng là vì chính em.” “Em bây giờ còn trẻ, còn có thật nhiều thiên phú chưa được phát hiện, nhưng ta tin tưởng sau khi em trưởng thành sẽ trở thành người tài ba, cho dù bây giờ là thời đại Omega nắm quyền thế giới thì em cũng có thể làm được.” Thi Yến nghe Thi Dã nói những câu nói kia, giận dữ nhắm mắt lại, sau đó lớn tiếng nói: “Nhưng em yêu ngài!” “…” Nhất thời trong xe không có người nào mở miệng nói chuyện. Thi Yến đợi mãi vẫn không nhận được câu trả lời, mở mắt ra mới phát hiện Thi Dã đang trợn tròn mắt, có vẻ như bị giật mình. Thấy thế vị Alpha nào đó lại ngây ngô tự giận bản thân, đem toàn bộ tâm tình mình mới phát hiện ra gần đây bộc bạch hết. “Tiên sinh, em yêu ngài cho nên mới không muốn rời khỏi ngài.” “Em, em không nguyện ý đâu. Em chỉ muốn chăm sóc ngài thật tốt, không muốn bên cạnh ngài xuất hiện những Alpha khác, càng không muốn để ngài sinh con cho người khác.” “Em đã ký hiệu ngài rồi thì ngài chính là Omega của em. Mỗi một phút mỗi một giây em đều muốn chiếm giữ ngài thành của riêng của mình, sao có thể chịu buông tay để ngài rời đi được.” Trong đầu Thi Yến loạn cào cào, muốn nói hết những lời tràn ngập yêu thương trong lòng nhưng không biết vì sao lại buột miệng nói thế. (vì ghen ngu người chớ gì ^^) “Em, em không biết sao mình lại nói ra lời vô liêm sỉ như thế, dục vọng chiếm hữu chết tiệt của Alpha làm thần trí của em có chút hồ đồ rồi.” Cuối cùng, cậu nhụt chí gãi đầu một cái, lập lại một lần nữa. “Nhưng em yêu ngài, tiên sinh.” Thi Dã nghe Thi Yến nói xong kinh sợ đến mức quên mất đáp lại. Hắn hơi hé miệng, lại không biết mình nên nói gì, hai tai cùng hai má cũng bắt đầu nóng lên, tiếng tim đập thình thịch càng lúc càng nhanh. Em ấy nói em ấy yêu mình… Alpha của mình nói yêu mình, muốn chiếm giữ mình… Ngài thượng tá tựa hồ bị tiểu khất cái lây bệnh ngốc, đầu óc trở nên hơi mơ mơ màng màng. Mà lúc này Alpha lại như chú chó bị chủ vứt bỏ, ánh sáng trong mắt nhạt đi không ít. Omega nghĩ, ta nên đáp lại em ấy. Không phải qua loa, là đáp án sau khi nghiêm túc đắn đo suy nghĩ. “Được.” Omega mặt đỏ bừng bừng. Thi Yến lập tức ngẩng đầu lên, trong mắt mang theo một ít khó có thể tin. “Gì cơ?” Ngài thượng tá giơ tay che miệng ho khan một tiếng. “Chiếm, chiếm ta thành người của riêng em, ta đồng ý.” Vừa dứt lời hắn liền bị Alpha kéo vào trong lồng ngực, bên tai truyền đến âm thanh mừng rỡ như điên của Thi Yến. “Tiên sinh, có thật không? Em không phải đang nằm mơ chứ?” Thi Dã ngồi trên đùi Alpha, không được tự nhiên uốn éo cái mông. “Không phải là mơ.” Thi Yến đem đầu chôn vào hõm vai Omega. “Quá tốt rồi, tiên sinh.” Lời trong lòng nói hết ra xong, tựa hồ không còn khó mở miệng như trước nữa, vì vậy Alpha hài lòng ôm eo Thi Yến, nhẹ giọng nói: “Em yêu ngài…” “…tiên sinh của em.” Omega rầu rĩ đáp lại. “Ừm.” Ta biết rồi. ****** Đến đại sảnh bệnh viện, tâm tình Thi Yến tốt đẹp dị thường, tuyệt đối khác xa so với những Alpha khác. Dường như không một chút nào lo lắng sẽ xuất hiện cảnh tượng vì độ xứng đôi thấp mà ly hôn. Cậu lôi kéo ngài thượng tá đi vào phòng rút máu, mỗi người rút hai ống, sau đó lại dụ dỗ Omega đi đến tầng trệt, khu vực dành riêng cho khoa nhi. Hai người đi chưa được mấy bước liền nhìn thấy phòng sơ sinh, bên trong là mấy chục bé con chưa ra đời được bao lâu đang nằm. Thi Dã gõ kính một cái, không chớp mắt nhìn mấy bé con bên trong. Đây là lần đầu tiên hắn tiếp xúc gần gũi với trẻ con như vậy. Mấy bánh bao nhỏ trắng trắng mềm mềm nằm trên giường, nhe răng nhếch miệng mút ngón tay nhỏ xíu. Trên mặt Omega có một chút hiếu kỳ, nghĩ thầm, thì ra mấy bánh bao nhỏ lại đáng yêu như thế. Sau đó hắn lặng lẽ sờ bụng mình, không biết nơi này đã có một bảo bối nhỏ đáng yêu thế hay chưa. Thi Yến ở bên cạnh vẫn luôn quan sát Thi Dã, tự nhiên cũng phát hiện động tác xoa bụng của hắn. Cậu từ phía sau ôm lấy ngài thượng tá. “Tiên sinh, ngài có thích trẻ con không?” Đột nhiên bị ôm vào lòng, Omega có chút biệt nữu, không dám nhìn ánh mắt của người xung quanh. “Ngày hôm nay có chút thích.” Alpha hít lấy tin tức tố dễ ngửi của Thi Dã, cười nói: “Về sau ngài sẽ càng yêu thích.”