Ẩn Long Đại Hiệp

Chương 3 : Tranh nhau Phụng Diệp, quần long hiện

Trước mặt chúng ta là dãy Kỳ Liên sơn. Lão Bất Vấn Danh vừa đặt Tiểu Phong đứng trên nền đất vừa giải thích : - Ngươi có thể mường tượng hình dạng của dãy núi không khác gì quái thú Kỳ Lân trong tư thế vọng nguyệt chờ một đêm trăng tròn hí nguyệt vờn phong. Tiểu Phong lấy làm lạ nhìn lão : - Vãn sinh trộm nghĩ chỉ những ai có cuộc sống thanh nhàn tâm tư khoáng đạt mới phát hiện ra vẻ đẹp tiềm ẩn qua những hình dáng tầm thường bên ngoài của từng cảnh quan vạn vật. Không ngờ lão gia lại là hạng người như thế. Lão ngoác mồm cười đắc ý : - Đâu phải do lão phu phát hiện điều này. Kỳ thực vì nghe mọi người nói mãi, lão phu càng nhìn càng thấy giống nên cứ thế nói theo. Ngươi chớ quá khen. Một lần nữa Tiểu Phong càng thêm lạ về lão Bất Vấn Danh : - Phàm bất luận ai nếu lâm trường họp này hễ được khen đều nhận là do mình nghĩ ra. Sao lão gia không hành động như thế vì thừa biết vãn sinh không thể nào nhận ra? Lão bĩu môi : - Có lẽ ngươi phần nào đoán ra bọn lão phu luôn được liệt vào hạng cùng hung cực ác. Nhưng ác thì ác bọn lão phu bình sinh vẫn không có thói quen nghe những lời xu nịnh. Được người khen ai lại không thích, nhưng sẽ được lợi gì nếu tiếng khen đó không thuộc về bản thân? Chỉ những hạng ưa nghe lời dối trá mới có hành vi mạo nhận, thích sở hữu những gì không do bản thân sở hữu. Dứt lời, chủ ý là muốn kết thúc câu chuyện, lão chợt tiến lại gần một cội cây thật to ven đường và thi triển một thủ pháp kỳ bí lên cây, phần sát gốc. Tiểu Phong kinh hãi nhìn cội cây, nếu chỉ mới trước đó một lúc hãy còn nguyên vẹn thì bây giờ, sau khi lão Bất Vấn Danh thi triển thủ pháp, ở cội cây đã xuất hiện một chữ “Tứ” khuyết thật sâu vào thân cây khiến bất kỳ ai chỉ cần lướt mắt nhìn qua là nhìn thấy ngay chữ “Tứ” này. Tiểu Phong đang cơn kinh hãi, không nhận ra bản thân đang buột miệng hỏi lão : - Trong tay không một tấc sắt, lão gia làm thế nào có thể vạch ký tự vừa rõ vừa sâu vào thân cây? Và lão gia vạch như thế để làm gì? Lão đã lùi lại cạnh Tiểu Phong đang đắc ý chiêm ngưỡng chữ “Tứ” là kiệt tác do lão vừa thực hiện : - Chỉ khi nào ngươi am hiểu võ công nhất là có nội lực thâm hậu, mới biết lão phu làm thế nào vạch được tiêu ký vào thân cây. Tương tự, vì đó là tiêu ký tên chỉ khi nào ngươi là nhân vật giang hồ mới hiểu lão phu dùng tiêu ký đó để thông tin đến các bằng hữu. Nhưng tiếc thay ngươi lại không am hiểu võ công. Tiểu Phong gật đầu, mắt vẫn nhìn vào chữ “Tứ” mà theo lão nhân đó là tiêu ký để thông tin lẫn nhau : - Hóa ra Tứ lão Kỳ Liên không phải lúc nào cũng lưu ngụ ở Kỳ Liên sơn này. Lão gia đến lúc này mới dùng tiêu ký để thông tin, phải mất bao lâu Tam lão còn lại mới theo tiêu ký này đến hội ngộ cùng lão gia? Và sẽ như thế nào nếu có người dựa theo tiêu ký này lưu lại nhiều ám hiệu giả mạo khác khiến Tứ lão Kỳ Liên khó lòng hội ngộ đúng hạn định? Lão cười tự phụ : - Ngươi tưởng tiêu ký này dễ bị giả mạo lắm sao? Muốn thế, thoạt tiên ngươi phải có công phu hỏa hầu chí ít là ngang bằng lão phu, để từng nét chữ đều phải sâu như nhau, không phải dễ thực hiện đâu. Kế đó, ngươi cũng cần dùng đúng thứ công phu tuyệt học lão phu dùng. Nếu dùng thử công phu khác phần thân cây bị khuyết sâu vào chỉ độ nửa ngày là nhựa thấm đen, không như thứ công phu lão phu thực hiện, tiêu ký kia vẫn mãi tươm mới, chí ít cũng kéo dài năm bảy ngày. Tiểu Phong gật đầu thán phục : - Nghĩa là chỉ năm bảy ngày nữa là cùng, Tứ lão Kỳ Liên cùng sẽ tề tựu đông đủ? Hay nói đúng hơn chữ “Tứ” kia còn là hạn kỳ họp ngộ? Lão ngạc nhiên : - Ai cũng hiểu chữ Tứ kia là ám chỉ Tứ lão Kỳ Liên. Vì sao ngươi nghĩ đó cũng là hạn kỳ. Tiểu Phong nhún vai : - Nếu đã lưu ký tự để thông tin thì tối thiểu cũng phải hàm chứa ba loại thông tin. Thứ nhất, ai lưu ký tự; thứ hai lưu cho ai; sau cùng thì đó là thời gian và địa điểm. Và như lão gia vừa giải thích thì dựa vào loại công phu lưu ký tự nghiễm nhiên đã hàm chứa sẵn loại thông tin đầu. Thông tin thứ hai thì chữ “Tứ” kia do ai cũng hiểu là ám chỉ Tứ lão Kỳ Liên nên điều này không cần giải thích gì thêm. Riêng về địa điểm và thời gian, do nơi này là quá gần Kỳ Liên sơn nên dãy núi chính là nơi hội diện. Vậy tai sao vãn sinh không nghĩ chữ “Tứ” kia cũng ám chỉ luôn về thời gian cần gặp mặt? Lão nhìn và tỏ ra dè dặt với Tiểu Phong : - Ngươi khá thông tuệ đấy. Vậy tại sao ngươi không dùng điều đó vào việc luyện võ? Hay vì người thông tuệ nên quyết định lánh xa những ân oán cùng mọi gian nguy của kiếp sống giang hồ? Tiểu Phong cười lạt và chợt hỏi lão : - Lão gia là bậc cao nhân về võ học. Vậy nói đi, lão gia định luyện võ đến mức độ nào được gọi là đủ? Lão thoáng giật mình : - Đủ ư? Biết đến mức nào là đủ chứ? Tuy vậy, giả như lão phu có một kẻ thù và cần phái tiêu diệt kẻ thù đó cho bằng được, có lẽ lão phu chỉ cần mức võ học cao minh hơn kẻ đó một ít là đủ. Tiểu Phong lại hỏi : - Nhưng đã là người, ai ai cũng có gia thân hoặc bằng hữu. Vậy nếu những kẻ đó vì muốn báo thù cho nhân vật đã bị lão gia hạ sát, họ cũng gắng công khổ luyện sao cho võ học họ cao minh hơn lão gia một ít, lão gia sẽ đối phó với họ như thế nào? Lão cười : - Đương nhiên để bảo toàn tính mạng, lão phu hoặc là loại trừ ngay mọi hậu họa từ trong trứng nước, hoặc là trảm thảo trừ căn, hoặc không bao giờ lơ là chuyện luyện công để lúc nào cũng có thân thủ cao minh hơn thù gia một ít. Tiểu Phong cũng cười : - Nghĩa là việc luyện võ đối với giang hồ không bao giờ được xem là đủ? Lão đáp một cách quả quyết : - Không bao giờ. Tiểu Phong thở dài : - Vì thế đó là nguyên do khiến vãn sinh nghĩ bản thân thà không luyện võ còn hơn. Hoặc chỉ luyện khi nào bản thân tình cờ có được tuyệt học cõi thế, thứ được gọi là Thiên hạ vô địch. Lão ngỡ ngàng : - Không hề có thứ công phu đó. Hoặc may ra trừ phi ngươi cùng một lúc có được đủ Tứ Bối Diệp, Diệp Lạc bí lục. Chỉ như thế ngươi mới đạt mức thiên hạ đệ nhất nhân. Nhưng đó là điều không thể, vì cho đến tận bây giờ, đã gần năm mươi năm bọn lão phu bỏ công truy tìm vẫn chưa phát hiện hạ lạc của Tam bối Diệp - Long - Ly - Quy còn lại. Riêng về Phụng Diệp kinh thì bây giờ mới có. Chợt có một tràng cười the thé từ xa vọng đến : - Bất Vấn Danh đại lão nhi đừng quá tự tin nghĩ Phụng Diệp kinh đã lọt vào tay lão. Chưa đến lượt lão chiếm hữu Phụng Diệp kinh đâu. Ha... Ha... Lão Bất Vấn Danh cau mặt : - Nghe như là mụ Quái Diện Ma Nương? Chẳng phải mụ từng bị lão Vô Ưu phế bỏ võ công, để về Miêu Cương năm mươi mấy năm trước sao? Và giả như mụ có cách khôi phục võ công thì với chút công phu mới khôi phục, tài cán gì mụ đến đây khua môi múa mép? “Vút” Trước mắt Tiểu Phong, một lão Quái bà chợt xuất hiện. Với diện mạo nhăn nhúm, do tuổi đời chồng chất nhiều hơn là do những vết sẹo hằn sâu, lão Quái bà cười móm mém : - Bậc quân tử chỉ cần cách nhau ba năm là đã thấy khác, huống hồ chuyện lão thân bị phế bỏ võ công đã năm mươi mấy năm trôi qua. Bất Vấn Danh lão nhi ngươi hà cớ gì cứ tỏ ra kinh ngạc? Riêng nói về tài cán, hà... hà... đấy là điều lão thân đang cần ấn chứng. Lão có dám cùng lão thân đánh cược không? Lão Bất Vấn Danh bất giác phá lên cười : - Suýt nữa lão phu quên mụ có chỗ dựa gọi là Miêu Cương nhị bảo. Phải chăng vì nôn nóng quyết phục thù, mụ đã mạo hiểm với sinh mạng bằng cách liều lĩnh dùng Đệ nhất bảo là Vạn Niên Hắc Tri Thù để gắng luyện thành độc công Hắc Phi Mao Tri Thù Vạn Vũ? Nhờ đó mụ mới có đởm lược gặp lão phu để tranh giành Phụng Diệp kinh? Mụ Quái Diện Ma Nương phẫn nộ : - Quá am tường về Độc công Hắc Phi Mao Tri Thù Vạn Vũ của lão thân, phải chăng bọn Kỳ Liên tứ lão các ngươi từng có quan hệ với lão thất phu Vô Ưu? Nói mau, đó là mối quan hệ như thế nào? Lão Bất Vấn Danh cũng động nộ : - Chớ nói nhảm, Vô Ưu đảo cũng là thù nhân của bọn lão phu. Nếu có quan hệ thì đó là song phương luôn ở thế tử đối đầu không hệ có thêm mối quan hệ nào khác. Quái Diện Ma Nương cau mặt : - Nếu đúng như thế sao bọn ngươi am hiểu quá rõ về độc công của lão thân? Là điều mà khắp thiên hạ này ngoài lão thân chỉ có thêm lão thất phu Vô Ưu là am hiểu? Lão Bất Vấn Danh lại cười : - Bất luận chuyện gì, nếu muốn người người đừng biết thì chớ có hành động. Độc công đó một khi đã qua tai hai người cớ sao không lan truyền đến tai nhiều người khác? Mụ đừng phí lời nữa. Hãy nói mau mụ muốn đánh cược như thế nào? Mụ Quái bà tỏ ra cẩn trọng : - Đã biết lão thân dựa vào độc công thiên hạ đệ nhất vô song, Bất Vấn Danh lão nhi ngươi vẫn có đởm lược định cùng lão thân ấn chứng võ học ư? Hay ngươi cũng am hiểu luôn thuật phòng thân, không hề ngại bị Độc công tác dụng? Lão Bất Vấn Danh bảo : - Thiên cơ bất khả lậu. Hay mụ đã sợ? Nếu vậy, lão phu không miễn cưỡng. Cáo biệt. Với tư thế ung dung lão Bất Vấn Danh bước đi và ra hiệu cho Tiểu Phong cùng đi. Tiểu Phong tuy theo chân lão nhưng vẫn len lén nhìn mụ Quái Diện Ma Nương. Mụ đang phân vân, vì thế không có phản ứng nào khác ngoài việc hậm hực nhìn theo lão Bất Vấn Danh. Tiểu Phong hiểu đấy là vì mu ngại lão Bất Vấn Danh không chỉ am hiểu độc công gì đó của mụ mà còn liệu sẵn phương cách hóa giải hoặc khắc chế, khiến mụ chưa cần giao thủ đã như cầm chắc phần bại. Đột nhiên Tiểu Phong thấy mụ động dung, đôi mắt cũng chợt phát lộ hung quang. Biết ngay có điều bất ổn Tiểu Phong vội gọi lão Bất Vấn Danh : - Lão gia. Lão Bất Vấn Danh lập tức nhoài ngược người về phía sau, vươn tay chộp vào Tiểu Phong, đồng thời vận dụng ngay khinh thân pháp để đưa Tiểu Phong cùng đi. “Vút!” Thì đúng lúc này kể cả Tiểu Phong cũng nghe mụ Quát Diện Ma Nương bật rít the thé : - Bọn ngươi thật to gan, dám lẻn bám theo dò xét hành tung của lão thân ư? Bọn ngươi muốn chết. Tiểu Phong ngoái đầu nhìn lại phía sau và thấy xung quanh mụ Quái Diện Ma Nương lúc này có ít nhất là hơn mười nhân vật võ lâm có lẽ vừa xuất hiện, đang bị mụ xuất thủ tấn công vào họ. Toan nói cho lão Bất Vấn Danh biết rõ tình huống này Tiểu Phong chợt nghe lão hừ lạt : - Thất đại phái đã đến, nhanh thật đấy. Lão phu quả sai lầm khi để gã Bạch Thiếu Vân an toàn thoát đi. Nếu Tứ lão Kỳ Liên không kịp hội diện phen này lão phu e chẳng còn cơ hội hưởng dụng Phụng Diệp kinh. Hừ! Lão đưa Tiểu Phong đi nhanh hơn chứng tỏ lão đang sợ hãi trước viễn cảnh sẽ một mình đơn thân độc lực cùng Thất đại phái đối đầu. Với ý dò xét, Tiểu Phong khẽ hỏi lão : - Độc công nếu để Quái Diện Ma Nương thi triển phải chăng hậu quả rất lợi hại? Lão Bất Vấn Danh bắt đầu đưa Tiểu Phong lên cao dần theo triền núi Kỳ Liên sơn gập ghềnh : - Ngươi không am hiểu võ công, quan tâm làm gì việc độc công lợi hại hay không lợi hại? Tiểu Phong cũng bắt đầu lo sợ vì thấy lão Bất Vấn Danh cứ như loài sơn dương nhảy chuyền từ đỉnh gộp đá chênh vênh này đến đầu một gộp đá khác cũng có vị thế chông chênh không kém. Và chỉ cần lỡ chân một lần thôi, lão là người am hiểu võ công thì ắt hẳn sẽ không hề hấn gì, riêng Tiểu Phong thì hậu quả đưa đến e cực kỳ thảm khốc một khi bị ngã từ trên cao xuống. Để quên bao nguy hiểm đang chực chờ, sẽ mất mạng như không, Tiểu Phong cố bắt mình không nghĩ đến chuyện đó nữa bằng cách tiếp tục cùng lão Bất Vấn Danh đối thoại, Tiểu Phong hỏi lão : - Vãn sinh hoàn toàn không dám cười chê lão gia. Nhưng phàm nói về Độc công tất ám chỉ chất độc và đã là chất độc thì không hề phân biệt người nào luyện võ, người nào không. Vãn sinh không am hiểu võ công lẽ lão không thể không quan tâm đến Độc công của Quái Diện Ma Nương? “Vút” Lão Bất Vấn Danh đột ngột nhún mình lên thật cao, nhờ đó lão vượt lên trên một vách đá cao có đến ba, bốn trượng. Và đến khi lão có thể lên tiếng đáp lời thì Tiểu Phong đã nhận ra cả hai lúc này đang hiện diện trên một mặt bình đài bằng đá, khá phẳng và thật rộng, mọi hiểm nguy nếu xảy đến từ việc sảy chân kể như không còn nữa. Lão thở trút ra một hơi dài nhẹ nhõm : - Ngươi lập luận như thế cũng đúng. Nhưng lời lão phu nói vừa rồi cũng không sai. Vì sao ngươi biết không? Vì đối với mọi loại chất độc khác bản thân ngươi vẫn có thể ngăn ngừa bằng cách đừng để thân thể chạm vào hoặc sơ ý hít nhằm chất độc. Riêng độc công của mụ Ma Nương lại là Hắc Phi Mao Tri Thù Vạn Vũ, lấy từ vạn vạn những sợi lông nhỏ li ti của loài nhện độc nhất thiên hạ, gọi là Vạn Niên Hắc Trì Thù, một trong Nhị pháp bảo cực kỳ lợi hại của Miêu Cương. Chỉ bị một sợi long mao phạm vào thôi là độc chất lợi hại cũng đủ lấy mạng một người. Thử hỏi, giả như mụ Ma Nương bị thiên binh vạn địch vây hãm, cùng một lúc mụ ném cả ra vạn vạn sợi lông mao này, liệu còn được bao nhiêu người may mắn sống sót? Tiểu Phong rùng mình chấn động : - Vì thế độc công của mụ gọi là Hắc Phi Mao Tri Thù Vạn Vũ? Lão Bất Vấn Danh bất giác bật cười : - May cho ngươi là lão phu đã dùng những lời nói mập mờ khiến mụ bán tín bán nghi không dám dùng độc công đó để cùng lão phu đánh cược. Bằng không lão phu dù thua cuộc hoặc mất mạng cùng không có gì oán trách, đã là người giang hồ thủ đoạn không bằng người thì phải cam tâm nhận chịu cái chết. Nhưng để ngươi rơi vào tay mụ thì đúng là thê thảm không gì bằng. Ngươi nên cảm kích lão phu mới đúng. Ha... Ha... Lão đang cười đắc ý, ở đầu kia của bình đài chợt có nhiều nhân vật từ những chỗ kín đáo xuất hiện. Trong số đó có ba lão nhân niên kỷ không kém gì lão Bất Vấn Danh, một lão nhân cười lạnh : - Thoát được độc công của Quái Diện Ma Nương quả nhiên Bất Vấn Danh ngươi có số may. Nhưng liệu bây giờ ngươi còn gặp may mắn nữa không, điều này đành trông chờ vào thái độ của ngươi đấy. Hừ... Lão Bất Vấn Danh thất kinh nhìn ba lão nhân nọ. - Không Động ngũ kiếm? Cả một lũ đồ tử đô tôn Không Động phái các ngươi bằng cách nào xuất hiện ở đây nhanh thế này? Còn Nhị lão nhi nữa đâu sao không đến cho đủ Ngũ lão “Bái Thiên Vọng Phật”? Ba lão nọ vụt đỏ mặt. Và điều này khiến cho mười mấy nhân vật còn lại cùng xuất hiện với Tam lão, kể cả Tiểu Phong, đồng lấy làm lạ vì không hiểu tại sao Tam lão có phản ứng kỳ quái này. Tiểu Phong toan hỏi thì may thay có một trong số những nhân vật nọ tuy cùng một tâm trạng nhưng nhanh miệng hơn đã hỏi trước Tiểu Phong. Gã đó hỏi thật ngây ngô : - Nhị thúc tổ, sao lão ma Bất Vấn Danh gọi Ngũ vị tổ tổ là Ngũ lão “Bái Thiên Vọng Phật”? Đang háo hức chờ nghe một trong Tam lão nhân nọ giải thích, Tiểu Phong chợt giật mình nghe lão Bất Vấn Danh cười vang : - Hóa ra bọn ngươi chẳng hay biết gì ư? Được rồi. Vậy hãy nghe lão phu giải thích. Là thế này, năm xưa ở Thiên Phật sơn, bọn Tứ lão Kỳ Liên của lão phu đã một lần cùng Ngũ lão Không Động so tài cao hạ. Kết quả, ha ha, bọn lão phu đã... Tam lão nhân nọ đồng loạt quát vang, đồng thời còn thần tốc tung mình lao đến lão Bất Vấn Danh với diện mạo lão nào lão nấy đều đằng đằng sát khí : - Mối nhục bại lần trước ở Thiên Phật sơn lần này bọn lão phu quyết thu hồi cả vốn lẫn lãi. Bất Vấn Danh lão nhi, đỡ! “Ào...” Cả ba loạt kiếm cùng vây bủa đổ ập vào hãm kín phương vị của lão Bất Vấn Danh. Và đến lượt lão Bất Vấn Danh bật quát : - Lần trước nếu năm chống bốn bọn ngươi bại nhưng không phục thì lần này một sẽ thắng cả ba để bọn ngươi tâm phục khẩu phục. Xem chưởng! Với chủ ý đã định, lão Bất Vấn Danh ngoặc một tay lôi Tiểu Phong giật lùi nép ngay phía sau lão, và khi thu tay về lão bật cả song thủ loang loáng vừa vạch vừa chỉ vừa phát tán loạn nhiều loạt kình để hùng hổ một mình lão đối đầu với ba lão kia đều sử kiếm phát chiêu dày đặc. “Vù...” Đứng ở phía sau và nghiêng đầu nhìn qua vai lão Bất Vấn Danh, Tiểu Phong phát hiện có một trong ba lão nọ chợt thịnh nộ thu kiếm về : - Thiểm Điện Liên Hoàn chưởng của ác ma quả nhiên càng lúc càng tăng tiến, tuyệt đối không thể xem thường. Phong Vân Kiếm đệ nhất thức, đánh! Ngay khi lão nọ quát như thế, hai lão còn lại cùng đồng loạt thu kiếm về. Nhưng đến khi kiếm chiêu của cả ba lão cùng một lúc tái hiện thì khí thế lần này của ba lão qua những chiêu có tính cách hỗ trợ lẫn nhau đã đột nhiên tăng phần lợi hại. “Ào...” Đôi vai của lão Bất Vấn Danh chợt chớp động biến thành những đợt nhấp nhô liên tục. Lão cũng thay đổi chiêu thức, biến hóa hơn và lợi hại hơn : - Thi triển Phong Vân kiếm bọn ngươi phải có đủ năm người mới mong đạt mức uy lực cần thiết. Vì chỉ có ba, chính bọn ngươi phen này tìm chết. Hãy xem đây? Hừ! Cùng với hai đầu vai luôn nhấp nhô trồi sụt, Tiểu Phong thấy song thủ lão càng thêm loang loáng với hai bàn tay lúc thì vồ chộp lúc thì tạo ra những đợt uy kình, cũng có khi lão khoằm khoằm năm đầu ngón tay để vấu bên này vấu bên kia và luôn luôn là vấu vào quãng không như thể lão cố chộp vào tay cầm kiếm của ba lão nọ nhưng không dám hoặc không thể vấu trúng. Tuy vậy Tiểu Phong vẫn nghe ba lão nọ lần lượt suýt soa, chép miệng, bảo nhau khen và dặn nhau đối phó như sau : - Dám thi triển thủ pháp cầm nã đương đầu với Phong Vân Kiếm, Bất Vấn Danh lão nhi quả nhiên hùng tâm tráng khí chưa hề sa sút. Tuy vậy... - Tuy Phong Vân Kiếm bọn ta còn thiếu hai phương vị nhưng cũng quá thừa đối phó Bất Vấn Danh ác ma ngươi. Xem đây. - Không sai. Và đây mới chỉ là chủ ý thật sự của bọn ta khi dùng Phong Vân Kiếm. Đánh! Mỗi lão hô một câu và khi tiếng “đánh” vang lên cũng là lúc thân hình của một lão chợt biến mất. Trong khi đó hai lão còn lại với hai thanh kiếm bắt đầu khoa loạn, tạo thành những hình khuyên lạ kỳ vừa kìm hãm vừa đối phó với hai tay lão Bất Vấn Danh vẫn tung hết loạt cầm nã này đến loạt cầm nã khác. Bị hai thanh kiếm quấn chặt lấy hai tay, lão Bất Vấn Danh chợt quát : - Bọn ngươi thật đê tiện. Đối phó với ta chỉ là giả và nhắm vào tiểu tử phía sau mới là thật ư? Không Động phái bọn ngươi đều là một phường đáng chết. Đỡ chiêu! Và hai tay lão vụt rụt về, sau đó nhanh nhẹn đẩy bật ra thành hai luồng kình đầy uy lực. “Vù...” Đúng lúc này toàn thân Tiểu Phong chợt bị lực nào đó chộp vào và kéo lùi thật mạnh về phía sau và không cần nhìn, Tiểu Phong chỉ cần dựa vào câu lão Bất Vấn Danh vừa quát là biết bản thân kỳ thực đang bị một trong Tam lão Không Động bất ngờ lẻn xuất hiện phía sau thu thập. Đúng như Tiểu Phong đoán, thanh âm của lão nhân đang thu thập Tiểu Phong chợt vang lên lồng lộng, kề ngang bên tai Tiểu Phong : - Hãy giữ lấy tiểu tử. Không được để xảy ra bất kỳ sơ suất nào! Thân thể Tiểu Phong theo đó cũng rung lên và bị một lực ném bay mạnh về phía những nhân vật đã xuất hiện cùng một lúc với Tam lão Không Động nọ. “Vù...” Khi đó Tiểu Phong nghe hai tiếng chấn kình cực lớn chợt vang lên “Ầm! Ầm!” Tiếp theo hai tiếng chấn kình là hai tiếng gào thét thịnh nộ : - Được lắm, Bất Vấn Danh. Hận mới thù cũ, giờ là lúc bọn ta sẽ cho ngươi biết thế nào là lợi hại. Xem chiêu! - Hự! Một chưởng này của Bất Vấn Danh ngươi, Tạ lão tam ta sẽ đòi lại gấp mười gấp trăm lần. Đỡ này! Bị ném đi Tiểu Phong chưa kịp hoảng sợ thì đã được một trong số những nhân vật Không Động phái tung người lên đón đỡ. Với cảm nhận bản thân kể như được an toàn, không còn rơi chạm đất nữa vì đã có người tiếp trợ, Tiểu Phong bất giác nhìn nhân vật đó bằng ánh mắt cảm kích. Tuy nhiên lòng cảm kích của Tiểu Phong vụt tiên tan khi phát hiện kẻ đó đã không nhìn ngó gì đến Tiểu Phong thì chớ, lại còn lạnh giọng hô hoán. Gọi những nhân vật cùng phe còn lại : - Tam thúc tổ, ngũ thúc tổ đã bị ác ma dùng thủ đoạn ám toán. Việc diệt trừ ác ma e còn nhiều khó khăn. Tiểu tử này cứ để một mình ta lo liệu. Bọn ngươi nên chú tâm vào trận đấu đang xảy ra khi có cơ hội hãy ra tay, diệt cho bằng được Bất Vấn Danh ác ma. Nói những lời này xong thì cũng là lúc nhân vật nọ đưa Tiểu Phong hạ thân xuống đất. Và y cũng vươn tay, điểm vào người Tiểu Phong vài lượt, lập tức làm cho toàn thân Tiểu Phong cứng đờ, như thể hóa thành pho tượng đá, muốn mở miệng để phát thoại cũng không thể nói gì đến chuyện cử động chân tay. Bị bất động như vậy Tiểu Phong hiểu ngay bản thân đã bị nhân vạt nọ điểm huyệt chế ngự, một hành vi có thể nói là quá bất cận nhân tình so với Tiểu Phong do không am hiểu võ công nên tuyệt đối không hề có năng lực gây nguy hiểm cho bất kỳ ai. Vừa bất bình và vừa bất phục hành vi điểm huyệt của nhân vật này, Tiểu Phong tuy bất động nhưng một khi tiếp tục đưa mắt dõi nhìn chuyển biến của cục diện đã bất chợt có mong muốn sao cho người của phái Không Động phải thảm bại dưới tay lão nhân Bất Vấn Danh. Vì có tâm trang và ý nghĩ như thế nên Tiểu Phong có cái nhìn chăm chú và tinh tường hơn. Và Tiểu Phong không thể không nhìn thấy lão Bất Vấn Danh tuy vẫn bị ba lão nọ vây công nhưng hiện có đến hai lão thân thủ có phần miễn cưỡng, không còn hùng hổ hoặc hung hăng như trước nữa. Có lẽ đó là nguyên nhân khiến lúc này lão Bất Vấn Danh chợt bật cười, thốt ra những lời ngạo mạn : - Bọn ngươi cũng có tham vọng chiếm đoạt Phụng Diệp kinh ư? Cứ chờ đấy, lão phu sẽ lần lượt tiễn bọn người về Quỷ Môn quan, để xem ở dưới đấy bọn ngươi có cần gì đến Phụng Diệp kinh hay không? Xem chiêu. Ha... Ha... “Vù...” Lão Bất Vấn Danh thủy chung vẫn vận dụng hai cánh tay nhục thể, ngang nhiên đương đầu và đối phó với Tam lão Không Động có đến ba thanh kiếm vừa dài vừa sắc bén. Tam lão Không Động ra chiêu càng lúc càng thận trọng, với đấu pháp như Tiểu Phong dù không am hiểu võ công nhưng thoạt nhìn cũng nhận ra. Đó là chỉ có một lão phát kiếm chiêu với vị thế chủ công, hai lão còn lại chỉ là phụ hoạ, dùng kiếm chiêu để tạo thành những bức tường kiếm quang hầu che chắn và bảo vệ cho lão kia do mãi mê tấn công nên thế nào cũng lộ sơ hở. Họ đồng loạt tung kiếm. “Ào...” Nhưng đang phát chiêu là thế, bất đồ lão Bất Vấn Danh thoái hồi sau đó lão vừa cười sằng sặc vừa bật tung người lao đi mất hút. “Vút...” Đang khi tiếng cười của lão Bất Vấn Danh vẫn tiếp tục vang lên lồng lộng, Tiểu Phong chợt nghe nhân vật đang cầm giữ Tiểu Phong trong tay bất ngờ bật thét lên : - Mọi người lui mau. Đề phòng bị lão ma Bất Vấn Danh ám toán. Tiểu Phong càng thêm chấn động khi bất ngờ nhìn thấy lão Bất Vấn Danh đột ngột hiện thân ngay bên cạnh những nhân vật Không Động phái hãy còn đang nhốn nháo bởi tiếng hô hoán căn dặn phải đề phòng của nhân vật đã bắt giữ Tiểu Phong. Và Tiểu Phong phát hiện lão Bất Vấn Danh như mãnh hồ quần dương vẫn vừa cười vừa chộp loạn vào những nhân vật nọ. Lão phát chiêu : - Cũng hành vi này nhưng sao do bọn sư thúc tổ các ngươi thực hiện thì không sao, còn do lão phu thực hiện thì bọn ngươi bảo là ám toán? Có trách là trách lũ sư thúc tổ thúi tha các ngươi ra tay trước. Phần lão phu chỉ là dùng thủ đoạn gậy ông đập lưng ông mà thôi. Đỡ! Ha... ha... “Ầm!” Hành động cửa lão Bất Vấn Danh làm cho Tam lão Không Động phẫn nộ. Họ vội càng lao về phía lão Bất Vấn Danh. Tuy nhiên họ vẫn muộn, vì đã có hai nhân vật Không Động phái do không là đối thủ của lão Bất Vấn Danh nên lúc này đã hóa thành hai thi thể nhuộm đầy huyết tích. Tam lão Không Động quá giận bật quát : - Đối phó với bọn chúng làm gì khi bọn chúng không là đối thủ của ngươi. Có đởm lược, Bất Vấn Danh, hãy cùng bọn ta một mất một còn. Hãy đỡ! Với khoảng cách vừa tầm phát chiêu, Tam lão Không Động đồng loạt vẫy kiếm, tấn công một mình lão Bất Vấn Danh. Lão Bất Vấn Danh cũng trầm giọng quát : - Đã bảo một mất một còn sao bọn ngươi vô sỉ vẫn cứ ba người vây đánh một mình lão phu? Nhưng đừng nghĩ lão phu sợ, phần của Tạ lão tam đây đỡ! “Ầm!” Với hữu thủ phát kình cực nhanh, lão Bất Vấn Danh vừa dứt lời liền có một tiếng chấn kình vang ra với kết quả là có một trong Tam lão Không Động chợt lảo đảo thối lùi. Nhân cơ hội này, lão Bất Vấn Danh một lần nữa chớp động thân hình và biến mất hút. “Vút” Lập tức nhân vật đang giữ Tiểu Phong trong tay bật kêu toáng lên : - Tất cả hãy cẩn trọng mau. Lão ma lại dùng thủ đoạn ám toán như lúc nãy nữa kìa! Nhưng kêu thì kêu, cả nhân vật vừa kêu lẫn Tiểu Phong đều nghe một tiếng chấn kình ghê rợn vang lên đáp lại. “Ầm!” Kèm theo đó là một loạt gào bi thảm cũng vang lên lồng lộng : - A... a... Tam lão Không Động càng thêm phẫn nộ. Có một lão vụt quát tướng lên, ra lệnh cho nhân vật đang cầm giữ Tiểu Phong : - Lâm Tư Đồ, ngươi cứ giết tiểu tử cho ta nếu lão Bất Vấn Danh vẫn còn dám loạn động, hạ thủ thêm bất kỳ một đệ tử bổn phái Không Động nào nữa. Thực hiện đi. Lâm Tư Đồ là tính danh của nhân vật đang chế ngự Tiểu Phong. Và bằng chứng là vừa nghe lão nhân nọ hạ lệnh như thế, nhân vật này lập tức đặt một bàn tay lên đỉnh đầu Tiểu Phong và quát : - Lão Bất Vấn Danh nhìn đây. Nếu lão còn lạm sát bừa bãi thì đừng trách Lâm Tư Đồ này thà hủy diệt tiểu tử hơn là để Phụng Diệp kinh rơi vào tay hạng ác ma như lão. Hãy dừng tay mau. Bị uy hiếp sinh mạng, Tiểu Phong càng thêm sợ hãi khi nghe lão Bất Vấn Danh ung dung đối đáp : - Bọn ngươi muốn làm gì tùy ý. Lão phu mất Phụng Diệp kinh thì bọn Không Động các ngươi cũng chẳng được gì. Trái lại, cứ chờ Tứ lão Kỳ Liên bọn lão phu đến đủ, chắc chắn toàn bộ phái Không Động các ngươi sẽ nếm mùi cay đắng. Và lão Bất Vấn Danh chợt phát lên cười sặc sụa : - Còn bây giờ, vì bọn ngươi đã làm lão phu động sát cơ, hãy xem cho biết thế nào là thủ đoạn của Bất Vấn Danh ta. Ha... ha.... Lão lại xoay mình biến mất, giữa đương trường chỉ còn hiện hữu tiếng cười của lão, cho mọi người biết lão sắp sửa hạ thủ bất luận kẻ nào vô phúc để lão tiến lại gần. “Vút” Tam lão Không Động hoảng sợ vội hô hoán gọi những môn nhân đệ tử còn lại : - Không được hoảng loạn. Tất cả hãy đứng quay lưng vào nhau, sẵn sang hợp lực phát chiêu nếu phát hiện lão ma xuất hiện. Còn Lâm Tư Đồ, hãy hạ thủ tiểu tử ngay, chờ gì nữa? Bàn tay Lâm Tư Đồ đang đặt trên đỉnh đầu Tiểu Phong liền nhích động, làm cho Tiểu Phong hiểu tử cảnh đã cận kề và phen này không còn mong gì toàn mạng. Nhưng chính lúc đó bỗng có tiếng Lâm Tư Đồ kêu thét lên : - Ối chao! Cùng với tiếng thét, Tiểu Phong có cảm nhận Lâm Tư Đồ cũng vội vàng nhảy lùi. Và sự thật là Tiểu Phong nghe tiếng lão Bất Vấn Danh bật quát : - Lại là mụ ư? Dám tranh giành Phong Diệp kinh, Quái Diện Ma Nương mụ xem thường Tứ lão Kỳ Liên thế sao? Kể cả Tam lão Không Động cũng quát : - Quái Diện Ma Nương? Mụ Ma Vưu Bà ngươi vẫn dám lai vãng võ lâm Trung Nguyên ư? Mụ to gan thật đấy! Để minh chứng rằng bản thân đang lọt vào tay nhân vật nào, Tiểu Phong nghe thanh âm the thé của Quái Diện Ma Nương vang lên ngay phía sau : - Lão thân sao lai không dám lai vãng Trung Nguyên? Còn Bất Vấn Danh, không phải lão vừa bỏ mặc tiểu tử bất chấp sinh mạng tiểu tử có thể đã bị đệ tử Không Động phái sát hại đó sao? Lão không đủ bản lãnh giữ an toàn cho tiểu tử, hãy giao phó cho lão thân còn hơn. Ha... ha... Vì mụ Quái bà đứng ở phía sau nên Tiểu Phong không có cách gì nhìn thấy cử chỉ hoặc diện mạo mụ lúc này. Nhưng chỉ cần nhìn về phía trước, phát hiện lão Bất Vấn Danh đột nhiên có sắc diện hoảng sợ, đồng thời lão còn từ từ lùi nhẹ về phía sau, Tiểu Phong càng thêm minh bạch nguyên nhân khi nghe từ thinh không có một tiếng niệm Phật vang lên. - A di đà Phật. Nếu Quái Diện Ma Nương dám ở đây thi thố Độc công, dùng Hắc Mao tri Thù Vạn Vũ sát hại nhiều đồng đạo võ lâm, đừng trách bổn phái Thiếu Lâm phát động trận La Hán, không chừa bất kỳ sinh lộ nào gọi là cơ hội cho nữ đàn việt hối cải. Và “vút”, “vút”, có nhiều nhân vật nữa xuất hiện với đa phần đều vận tăng bào, dấu hiệu của những người xuất gia đầu Phật.