Màn đêm buông xuống, đèn trong hội sở rực rỡ, sáng trưng, ăn uống linh đình, y hương tấn ảnh.
Không hề bị ảnh hưởng bởi chuyện của mẹ con Mạnh gia.
Minh Tông Viễn không thích xã giao, cho nên liền cùng mấy hậu bối ở trong hoa viên đợi, Minh thiếu phu nhân đi yến hội chiêu đãi khách khứa.
"Phó phu nhân, hình như bà cũng biết vị Mộ tiểu thư kia?"
Minh thiếu phu nhân nhìn ra được lão gia rất muốn cô gái kia cùng cháu trai có thể thành một đôi.
Chỉ là sự việc hôm nay lại nháo khiến trong lòng bà không thoải mái.
"Là con cháu Mộ gia, người thân không còn nữa, lão phu nhân thiện tâm nhận nuôi ở Phó gia."
Phó phu nhân tuy rằng không quá thích Mộ Vi Vi, nhưng cũng sẽ không nói xấu sau lưng cô.
Làm như vậy khác nào thể hiện bà là người không có học thức.
Hơn nữa, Mộ Vi Vi muốn cùng Minh Diệp kết thân, cũng sẽ không đánh chủ ý lên Hàn Tranh nữa.
Phó gia bọn họ cũng ít đi một chuyện phiền toái.
Trong hoa viên, vốn dĩ Cố Vi Vi cảm thấy khó xử vì bị lừa tới xem mắt.
Nhưng Minh Diệp là một thư sinh nho nhã, lời nói pha chút hài hước.
Cẩn thận, tỉ mỉ chiếu cố ba người bọn họ.
Hơn nữa, để ý đến giọng nói của cô không thoải mái do bị cảm lạnh, còn cố ý sai người chuẩn bị thức uống nóng để làm ấm cổ họng.
Cùng với bữa cơm thanh đạm dần dần cũng cảm thấy không phải đang đi xem mắt, mà là một buổi tụ tập vui vẻ của bạn bè.
Kỷ Trình không thèm quan tâm đến việc đồ ăn đã mang lên trên bàn, vẫn luôn hai mắt sáng lên mà chơi di động.
Sau khi bị Minh Tông Viễn nói vài câu, mới trả lời "Cháu đang tra xem vị thiên kim tiểu thư Cố Vi Vi của Cố gia kia rốt cuộc trông như thế nào?"
Cố Vi Vi ngồi bên trái cô, khóe miệng giật giật: "..."
"Ôi, tại sao lại không lấy có một tấm ảnh chụp mặt cô ấy chứ?" Kỷ Trình chán nản buông di động, thầm nói "Vậy mà lại mời Martin Green làm nhà thiết kế riêng.
Mỗi ngày đều mặc thứ độc nhất vô nhị trên thế giới.
Thế giới của kẻ có tiền thật khó tưởng tượng."
Cố Vi Vi lịch sự mỉm cười.
Những nhân vật nổi tiếng của giới thượng lưu, quý tộc sinh hoạt như vậy chẳng có gì lạ.
Cố gia chỉ là cho cô sống tốt hơn mà thôi.
Kỷ Trình từ bỏ việc tìm kiếm tin tức, hướng về phía Cố Vi Vi chớp chớp mắt.
"Vi Vi, anh họ tớ có phải siêu cấp đẹp trai không?"
Cố Vi Vi cười gượng, "Cậu nói như thế rồi, tớ còn có thể nói gì nữa?"
Kỷ Trình cười tủm tỉm hỏi, "Vậy cậu có muốn gả hay không?"
Minh Tông Viễn cũng nói theo "Ta cũng đã nói rồi, cháu trai ta đặc biệt ưu tú.
Ở nước ngoài có thật nhiều kiến trúc nổi tiếng đều do là nó thiết kế.."
Nụ cười trên khóe miệng Minh Diệp hơi cứng lại.
Bưng ly rượu vang đỏ lên bình tĩnh mà nhấp một ngụm.
"Ông nội, cô ấy tuổi còn nhỏ."
Cố Vi Vi gật đầu nói, "Đúng vậy, cháu thật sự còn nhỏ."
"Không nhỏ.
Hiện tại mười tám tuổi, yêu đương hai năm rồi kết hôn.
Chẳng phải vừa tốt sao?" Minh Tông Viễn chủ động nói.
"Cháu cảm thấy không tốt lắm." Cố Vi Vi cười gượng trả lời.
Cháu trai mình rốt cuộc thích ai cũng không biết, còn đem cô tới xem mắt.
Minh Diệp nhìn Kỷ Trình liên tục khuyên bảo Cố Vi Vi làm chị dâu nhỏ của mình, lại bưng chén rượu lên uống một ngụm, giống như đang đè nén cái gì.
Minh Tông Viễn nói một lúc rồi gọi Kỷ Trình cùng Lạc Thiên Thiên cùng nhau đi ra ngoài đi dạo.
Chỉ bỏ lại mình cô và Minh Diệp.
Minh Diệp nhìn mấy người đi xa, mỉm cười áy náy.
"Xin lỗi, người ông nội này của tôi người ở nhà chuyện gì cũng quyết định đã quen, thậm chí cái gì cũng muốn quản."
Cố Vi Vi cười khẽ, "Nhưng mà, em cảm thấy..
Anh vẫn nên nói rõ ràng với Trình Trình sớm một chút.
Nếu không anh phải làm anh họ tới khi nào?"
Minh Diệp không ngờ được cô sẽ nói nói như vậy, nhất thời có chút giật mình.
"Em.."
"Trên vòng cổ, Thiên thần nhỏ của tôi, hơn nữa cái vòng cổ kia ở nước ngoài là vật biểu đạt tình yêu." Cố Vi Vi nói ra phát hiện của mình.
Minh Diệp bất đắc dĩ cười "Em không nói cho em ấy biết phải không?"
Cố Vi Vi lắc đầu, "Còn chưa kịp nói, nhưng em nghĩ tốt hơn hết là anh tự nói ra."
"Cám ơn.
Vẫn nên chờ em ấy lớn thêm một chút." Minh Diệp nói.
Bữa tối qua đi, Minh Diệp sắp xếp xe cho cô cùng Lạc Thiên Thiên về nhà, còn mình đưa Kỷ Trình về.
Cố Vi Vi vừa vào cửa, máy điện thoại bàn trong phòng khách ở chung cư liền vang lên.
Không cần nhấc máy cũng biết đó là người bị cô kéo vào danh sách đen.
Cho nên đến trả lời cũng lười, trực tiếp rút đường dây điện thoại.
Thế giới lại là một mảnh yên tĩnh.
.
Truyện khác cùng thể loại
29 chương
80 chương
68 chương
27 chương
75 chương
65 chương
60 chương