Những vị khách mời nữ xung quanh nhìn thấy vết rách trên chiếc túi MG không còn được sản xuất nữa đều cảm thấy vô cùng tiếc nuối.
MG là nhãn hàng thời trang xa xỉ hàng đầu, nhưng mấy năm gần đây cho ra vô cùng ít mẫu mới, vì thế nên sản phẩm của họ vô cùng đắt, cho dù có nhiều tiền cũng chưa chắc đã mua được.
"Sản phẩm MG không sản xuất nữa, ít cũng phải tám mươi, chín mươi vạn."
"Toàn thế giới không có quá mười chiếc, đâu chỉ mấy chục vạn là mua được, có khi còn lên đến mấy trăm vạn chứ."
"MG mấy năm nay cũng không phát hành mẫu mới, tất cả sản phẩm đều có giá trên trời.
Cô nhóc này cũng quá tàn nhẫn rồi, người ta chỉ nói có vài câu thôi mà trực tiếp đem chiếc túi đắt như vậy phá hỏng."
* * *
Bởi vì những lời không tốt mà Ngô Tú Liên vừa nói nên những nữ khách mời xung quanh đều mang địch ý với cô.
"Mộ Vi Vi, cái túi này tôi mất 180 vạn mới mua được, hiện tại cho dù có bỏ hai triệu ra cũng đừng hòng mua được, cô lại dám phá hỏng nó." Mạnh Như Nhã nghiến răng nói.
Đây là túi xách của cô ta, hôm nay đem cho mẹ mượn, hiện tại lại trở thành bộ dáng này.
Cố Vi Vi đem cái dĩa ném lên bàn, không chút xấu hổ vì những việc mình mới làm: "Vừa nãy chỉ cần bà ta nói xin lỗi với tôi thôi thì những chuyện này đã không xảy ra, hiện tại lại còn trách tôi?"
"Nói cô vài câu thì có mất miếng thịt nào đâu, vậy mà cô dám động thủ.
Nói cô thêm vài câu nữa có phải cô định cầm dao đâm người luôn không?" Ngô Tú Liên nhìn chiếc túi bị đâm rách đau lòng muốn chết.
Rất nhanh, Phó phu nhân cùng với Minh phu nhân – người chủ trì bữa tiệc ngày hôm nay cũng chạy đến.
Vừa nhìn thấy dáng vẻ vừa tức vừa gấp của Ngô Tú Liên bèn hỏi:
"Như Nhã, đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Mạnh Như Nhã uất ức tới mức đỏ cả vành mắt, chỉ vào chiếc túi bị phá hỏng nói: "Mẹ cháu nhìn thấy có người trà trộn vào bữa tiệc, có lòng tốt khuyên cô ấy mau chóng rời đi không nên gây chuyện ở chỗ này.
Cô ta không vui bèn lấy dĩa rạch hỏng cái túi của mẹ cháu.
Đây chính là cái túi của MG rất khó mua được, không còn xuất hiện trên thị trường nữa."
Phó phu nhân sinh ra trong hào môn đương nhiên biết được tiếng tăm xa xỉ hàng đầu của hãng MG.
Những năm nay MG rất ít có sản phẩm mới, vì vậy sản phẩm của họ càng thêm xa xỉ.
Chiếc túi mà Mạnh phu nhân cầm đến hôm nay, bà nhìn thôi cũng có chút hâm mộ: "Mộ Vi Vi, chuyện này là do cô làm sao?"
"Bà ta nói cháu chuyên đi dụ dỗ đàn ông có tiền, cháu chỉ muốn bà ta nói lời xin lỗi mà thôi." Cố Vi Vi lí lẽ hùng hồn, không hề nhận lỗi của bản thân.
Ngô Tú Liên làm cô thấy buồn nôn, cả chiếc túi xách trước mặt cũng làm cô thấy buồn nôn.
"Bà ấy chỉ nói vài câu thôi, cô lại hành xử như thế.
Đây là tiệc rượu của Minh gia, không phải địa phương mà cô có thể làm loạn." Phó phu nhân tức giận khiển trách.
Trước đây cô ở Phó gia gây sự bao nhiêu thì cũng chỉ là chuyện trong nhà, hiện tại lại ở tiệc rượu làm ra chuyện mất mặt như vậy, khiến thể diện Phó gia cũng mất theo.
Hơn nữa cô còn phá hỏng chiếc túi của người ta, làm sao mà bồi thường nổi, còn không phải vẫn quay về xin tiền Phó lão thái thái sao.
"Chỉ nói vài câu thôi?" Cố Vi Vi lạnh lùng bật cười.
Bởi vì vẫn còn chút cảm mạo nên cổ họng cô hơi khó chịu, ho nhẹ hai tiếng mới hỏi ngược lại:
"Ngày hôm nay bà ta ở giữa thanh thiên bạch nhật nói cháu đi dụ dỗ đàn ông chỉ là một câu nói, chờ ra khỏi cánh cửa này mọi người đều thêm mắm dặm muối vào đồn khắp nơi.
Cháu rõ ràng không làm chuyện đó, tương lai còn phải kết hôn.
Phụ nữ đều cho rằng cháu là hồ ly tinh chuyên dụ dỗ đàn ông, đàn ông lại cho rằng cháu là dạng con gái tùy tiện.
Miệng lưỡi người đời đáng sợ đến mức nào không phải bác không biết.
Chẳng nhẽ bà ta không nên xin lỗi cháu?"
Huống hồ tương lai cô còn muốn gia nhập giới giải trí, đi đóng phim, chuyện hôm nay mà không rõ ràng sẽ trở thành vết nhơ trong sự nghiệp cô.
"Nếu cô không có tâm tư đó sao không chăm chỉ mà học tập, trà trộn vào tiệc rượu ngày hôm nay làm gì?" Ngô Tú Liên nói.
Còn không phải bị Phó gia đuổi ra khỏi nhà, hiện tại cùng đường muốn tìm đàn ông có tiền bao nuôi sao?
Kỷ Trình và Lạc Thiên Thiên vừa đi rửa tay trở về liền nhìn thấy một đám người vây quanh Cố Vi Vi.
Nghe được Ngô Tú Liên nói thế, nàng chạy như bay đến nói: "Bà là ai mà dám bảo cô ấy trà trộn vào, đây là do chính anh họ tôi mời đến, do tôi và ông ngoại cùng dẫn vào, bà lại dám nói nàng trà trộn đến." .
Truyện khác cùng thể loại
19 chương
30 chương
41 chương
145 chương
20 chương