Dã ong bay múa hoàn toàn không thể so sánh được với bản nhạc luyện tập dành cho siêu kỹ năng Ma trơi. Cô ta rõ ràng biết rõ Mộ Vi Vi, sao có thể tự dưng ngu ngốc thách thức một đối thủ mạnh như vậy. Đây không phải là tự mình tìm đường chết, đi giơ mặt ra cho người ta đánh không? Giáo viên dạy nhạc Diệp Mi và hiệu trưởng thấy Chu Lâm Na không thể rời khỏi sân khấu, lo lắng sẽ có một cuộc đánh nhau sứt đầu mẻ trán, may mắn thay điện thoại bỗng rung lên. Diệp Mi bắt máy và nói lớn, "Là Đài Phát thanh Thủ đô sao? Tôi thực sự xin lỗi, Lâm Na có chút việc nên hơi chậm trễ. Giờ chúng tôi sẽ đi ngay đây, độ một tiếng nữa sẽ tới nơi. . " Cuộc gọi này thữ sự đã cứu vãn được tình hình cấp bách nhất lúc này. Diệp Mi trả lời điện thoại xong, lo lắng nói với phóng viên. "Xin lỗi, Lâm Na vẫn còn một cuộc phỏng vấn trên Đài Phát thanh. Thời gian không còn nhiều nữa, hay là. . chúng ta tạm thời dừng đoạn phim tại đây?" Với lý do hợp lý này, Chu Lâm Na sẽ có thể xuống được sân khấu. Phóng viên phỏng vấn nhìn về phía Chu Lâm Na, cười nói: "Hôm nay chúng ta chụp đến đây là được rồi. Lâm Na, nếu cô còn công việc khác thì chúng tôi không làm phiền nữa. " Mộ Vi Vi quả thực có năng lực chơi đàn hơn người, hoàn toàn áp đảo quán quân Chu Lâm Na. Thế nhưng, bây giờ đây, trường trung học Anh Thành đều đang đứng về phía Chu Lâm Na. Hơn nữa, cô của Chu Lâm Na cũng là tổng tài phu nhân của tập đoàn Long Thăng, Chu Mỹ Cầm đã kịp mua hết đầu báo của họ. Huống chi cô ta còn có một người chị đang là đóa hồng xinh đẹp của giới giải trí, Lê Hinh Nhi. Cô gái đó chỉ là một phóng viên nhỏ bé, không thể vì một Mộ Vi Vi mà đi đắc tội với trường trung học Anh Thành và tổng tài phu nhân của tập đoàn Long Thành được. Chu Lâm Na không phục nhưng cô ta biết mình cũng không thể đàn tiếp bài Ma trơi. Cô giáo Diệp và bọn họ đều đang đứng về phía cô để bênh vực, cô được thế đứng dậy nói. "Mộ Vi Vi, hiện tại tôi phải nhanh chóng đến Đài để phỏng vấn, không có thời gian để tiếp tục so tài với cậu. Lần sau có cơ hội, chúng ta sẽ lại tiếp tục. " Kỷ Trình và Lạc Thiên Thiên nhìn Chu Lâm Na mà không biết nên nói gì. Rõ ràng chính cô ta không đàn nổi lại bảo đang gấp phải đi trước. "Đàn không được là đàn không được, sao cứ phải viện cớ làm gì?" "Thi đàn cùng với Mộ Vi Vi, một trên trời, một dưới đất, làm sao cô ta còn dám ra mặt phỏng vấn rồi tự cho mình là thiên tài chơi piano?". . Khác hẳn với sự phẫn nộ của hai người họ, Cố Vi Vi chỉ bình tĩnh hỏi. "Đồ đạc của tôi đâu?" Mặc dù đó không phải là những thứ có giá trị, nhưng trong đó lại có di vật do mẹ và ông nội của Mộ Vi Vi để lại mà cô nhất định phải mang về. "Ồ, tôi đã đưa cho Lê gia xử lí rồi. Nếu muốn cô tự về nhà mà lấy. " Chu Lâm Na nói xong, cao ngạo xách váy rời đi. Cố Vi Vi nghiến răng, cô ta biết cô đã rời khỏi Lê gia mà vẫn còn gửi đồ của cô về Lê gia. Cô đang nghĩ cách lấy lại đồ trong nhà Lê gia thì bị hai cô gái lao ra chặn đường. Một cô gái với cái đầu vểnh lên đầy phấn khích. "Cha, con đã bắt kịp cha. " ". . . " Cố Vi Vi khóe miệng co giật. Bố là cái quái gì vậy? "Từ khi cậu chơi bài Ma trơi và áp đảo Chu Lâm Na, cậu đã trở thành cha của mình rồi. " Cô gái tóc ngắn Lạc Thiên Thiên lặng lẽ nhìn Kỷ Trình, người đang hét vào mặt cha mình, "Làm gì có ai muốn có một đứa con gái ngốc nghếch như cậu chứ. " "Có việc gì sao?" Cố Vi Vi thấy rằng hai người họ không hề có ác ý mới hỏi. Cô gái tóc ngắn Lạc Thiên Thiên duỗi tay ra, "Năm cuối cấp (1) tên Lạc Thiên Thiên, muốn kết bạn. " "Còn có Kỷ Trình mình nữa. " Kỷ Trình nhìn cô với ánh mắt đầy sùng bái. .