Ẩn Đế
Chương 104 : Rời bến
Trong phòng tối mờ, một bóng dáng âm thầm ngồi bên cạnh bàn, ánh mắt sáng quắc nhìn vào thứ trước mặt mình.
Từ trước tới nay, nàng luôn lười nhác, bởi vì nàng có rất nhiều thứ, nên rất ít thứ có thể gây hứng thú cho nàng, nhưng hiện tại, nàng lại mê mẩn nhìn một chậu hoa bình thường không có gì đặc biệt như vậy.
“Chủ nhân Trường Nguyệt……” Một thanh âm nho nhỏ tinh tế từ bên cạnh nàng truyền đến, trong giọng nói mang theo vài phần lo sợ bất an.
Cặp mắt kia như chìm vào hắc ám, ảm đạm không một tia hào quang thật sự có thể cất chứa tất cả hắc động, nếu ngươi không cẩn thận nhìn vào, cuối cùng sẽ không tự kiềm chế mà chìm vào trong đó.
Mà sau khi thanh âm đó vang lên, ánh sáng trong đôi mắt đen thâm trầm bắt đầu tụ lại giống như một chấm nhỏ trong đêm đen, rực rỡ chói mắt. Sau đó, ánh sáng này với tốc độ cực nhanh — bỗng nhiên nở rộ!
Cung Trường Nguyệt đột nhiên quay đầu lại, Thần Diệu nhịn không được kinh sợ nhảy dựng, nó hoảng loạn nhìn cặp mắt kia, chỉ cảm thấy trái tim đập rất nhanh, giống như có cái gì đó sắp nhảy ra từ ngực nó.
Sợ hãi? Hoảng hốt? Kính sợ? … Thần Diệu nói không rõ cảm xúc trong lòng mình, chỉ cảm thấy đầu một trận ong ong.
Nhưng mà ánh sáng king người này không lưu lại quá lâu trong mắt nàng, lại trở nên bình thản, khôi phục vẻ thâm trầm như trước, khiến người ta có cảm giác khuất phục, sau đó cũng dần dần biến mất.
Thần Diệu thở ra, chỉ cảm thấy mình rốt cục cũng được giải thoát.
Chủ nhân thật là…… Đáng sợ, nếu nàng muốn cái gì chỉ sợ không thể không chiếm được.
Sau khi ý tưởng này hiện lên trong đầu, trên mặt Thần Diệu đột nhiên lộ ra một nụ cười ngu ngốc, sau đó giống như một kẻ điên bắt đầu lăn qua lăn lại trên mặt đất — a a, chủ nhân thật sự là quá cường đại rồi! Nó rất bội phục ngao ngao ngao!
Trong ánh mắt nó nhìn Cung Trường Nguyệt, lại nhiều them vài phần sùng bái.
Giọng nói của Cung Trường Nguyệt đột nhiên vang lên trong căn phòng u ám: “Làm sao để hạt sen Thiên Thanh Ngọc Liên lớn lên?”
Bị thanh âm này làm cả kinh, Thần Diệu lập tức phục hồi lại tinh thần, giống y như cá chép trở người, động tác nhanh nhẹn hoàn toàn không giống một con hồ ly, đảo mắt liền nhảy tới trước mặt Cung Trường Nguyệt. Bất quá một loạt hành động vừa rồi, đều là phản xạ có điều kiện của nó, thực tế nói đến vấn đề này, chính bản thân Thần Diệu cũng có chút không đồng ý.
“Ta chỉ biết phải chôn hạt sen Thiên Thanh Ngọc Liên vào trong đất, còn lại thì ta không biết.” thanh âm Thần Diệu nho nhỏ, tựa hồ đối với chuyện mình không biết Thiên Thanh Ngọc Liên cảm thấy vô cùng hổ thẹn.
Ánh mắt Cung Trường Nguyệt sáng quắc nhìn hạt sen Thiên Thanh Ngọc Liên được vùi vào đất trong chậu hoa, mày nhíu lại, thật lâu cũng không nói chuyện.
Cuối cùng, nàng quyết định một việc — mặc kệ hạt sen Thiên Thanh Ngọc Liên này lớn hay không, trước rời bến rồi nói sau!
Cửa phòng đóng nhiều ngày rốt cục cũng mở ra, lúc Cung Trường Nguyệt đi ra, bởi vì ánh mặt trời chói mắt chiếu thẳng vào nên có chút không thích ứng kịp, mắt híp lại.
Chờ thị lực của nàng khôi phục bình thường, mới phát hiện trước mặt mình có một hàng bốn người, là bọn Lưu Thấm.
“Các ngươi đứng ở đây làm gì?” Cung Trường Nguyệt có chút kỳ quái hỏi.
Vốn trên mặt bốn người đều không che dấu được lo lắng, chỉ là tính cách bất đồng, nên phương thức biểu đạt khác nhau mà thôi, trên thực tế, không người nào trong lòng có thể dễ chịu. Bất quá Lưu Thấm làm việc lão luyện nhất liền nhanh chóng khôi phục biểu tình, bày ra vẻ mặt vốn có của mình, đi lên trước hỏi —
“Chủ tử, ngài đã năm ngày rồi chưa ăn cơm, có cần chuẩn bị một ít thức ăn không?”
Lưu Thấm giống như vô tình nói đến Cung Trường Nguyệt đã năm ngày chưa ăn cơm.
Phải không? Mình đã năm ngày không ăn cơm sao?
Cung Trường Nguyệt cảm giác một chút, nhưng không thấy mình đói bụng, bất quá nàng vẫn lên tiếng “Ân”.
Không cần Lưu Thấm quay đầu ra hiệu, Tề Nhã liền cúi người, sau đó xoay người theo hành lang đi về phía phòng bếp. Mà vài phần ưu sầu trên mặt, cũng dần biến mất, cả người nét mặt đều toả sáng. Cước bộ nàng nhẹ nhàng đi ở trên đường, chỉ hận không thể lập tức bay đến phòng bếp làm một bàn ăn thật lớn cho chủ tử, hảo hảo bồi bổ cho chủ tử mấy ngày nay ngay cả một giọt nước cũng chưa uống.
Lúc này trong lòng nàng là vui sướng không gì sánh được. trước đó, lúc biết được hội đấu giá Tì Hưu đã bị Thần lâu mua thành sản nghiệp, trong lòng nàng cảm thấy cực kỳ dễ chịu, nhưng cũng không giống loại vui sướng này.
Bên kia, Cung Trường Nguyệt nói chuyện lập tức chuẩn bị rời bến với ba người Lưu Thấm, vì thế ba người Lưu Thấm cũng không nhàn rỗi, liền đi chuẩn bị.
Từ Mặc quốc đến Cận quốc, có hai con đường, một là đường bộ, một là đường biển.
Lộ trình đường bộ rất dài, nếu lấy tốc độ xe ngựa thì thời gian ước chừng hơn một tháng. Bởi vì giữa Mặc quốc và Cận quốc còn có Mạnh quốc, nếu từ Mặc quốc đến Cận quốc, hoặc Cận quốc đến Mặc quốc, chỉ cần đi đường bộ, nhất định phải vượt qua toàn bộ Mạnh quốc, phiền toái ở giữa tự nhiên không cần phải nói.
Mà đi đường biển thời gian ngắn hơn rất nhiều, chỉ cần nửa tháng là có thể vượt biển đến vịnh ở Cận quốc, tiến vào lãnh thổ Cận quốc. Nhưng thuận lợi như vậy cũng đồng nghĩa với mạo hiểm, bởi vì thời tiết trên biển hay thay đổi với hải tặc xuất quỷ nhập thần, đường biển rất nguy hiểm là không thể nghi ngờ .
Có nhiều người vì an toàn mà không muốn đi đường biển, ngược lại cố tình đi đường bộ, bởi vì như vậy an toàn hơn rất nhiều. Đương nhiên, người đi đường biển cũng không thiếu, hơn nữa vì an toàn chính mình, bọn họ càng thích đi được thuyền lớn bảo vệ rời bến. Mà trước đây đường biển của hai nước này đều dùng thuyền lớn, chỉ cần dựa vào vận chuyển cũng đã lời lớn rồi.
Cung Trường Nguyệt dĩ nhiên sẽ không đi loại thuyền này, thuyền của nàng đã sớm chuẩn bị tốt, hơn nữa cũng không phải là thuyền trước đó đi Thần Nam đảo. Thủy thủ trên thuyền đều chọn lựa người có kinh nghiệm trong Thần lâu.
Kỳ thật không chỉ có thủy thủ, một ít hộ vệ trên thuyền cùng với hộ vệ ẩn nấp đều là người trong Thần lâu, so với đội hình lúc đi Thần Nam đảo thì lớn hơn không ít.
Đương nhiên thuyền của nàng lần này so với thuyền lúc đi Thần Nam đảo lớn hơn gấp đôi.
Ngày chuẩn bị rời bến, Mộ Thanh Dạ tới tiễn, thì ra hắn vẫn ở trong Hải thành không rời đi. Bất quá hắn cũng không dám tùy tiện đi lên, chỉ nói với Cung Trường Nguyệt cho hắn nhìn tạm biệt Thanh Thần một cái thôi.
Cung Trường Nguyệt gật đầu, liền lướt qua hắn, tốc độ cực nhanh, đảo mắt liền lên thuyền.
Bởi vì có Cung Trường Nguyệt ở đây, nên người Thần lâu trên thuyền đều rất kích động, ngay cả sinh hoạt cũng có thêm sức lực, nên tốc độ cực nhanh, đảo mắt liền nhổ neo xuất phát.
Mộ Thanh Thần đứng ở mép thuyền, nhìn thân ảnh quen thuộc ở phía xa, cho đến khi thành một điểm đen nho nhỏ biến mất trong tầm mắt hắn.
Tay áo màu trắng cùng một đầu tóc đen bay trong gió, giống như điều duy nhất không bao giờ thay đổi trong trời đất này.
Mộ Thanh Thần nghiêng người, phiền muộn trong chốc lát lại lập tức cao hứng phấn chấn, vui vẻ bay tới bay lui, một chút lại trêu cợt người này, một chút lại đến chỗ cao nhìn phương xa, giống như dư thừa tinh lực.
“Chủ nhân bảo ta tới tìm ngươi trở về.” Một thanh âm đột nhiên từ phía sau hắn truyền đến, Mộ Thanh Thần sợ tới mức cả người run lên, trực tiếp từ trên cao ngã xuống.
Mộ Thanh Thần kinh hô thét chói tai, trơ mắt nhìn bóng dáng màu trắng nho nhỏ từ trên cao cười nhạo cúi đầu nhìn hắn. Mộ Thanh Thần lúc này mới giật mình nhớ ra — mình là linh hồn, có thể bay a……
Hắn vội vàng đập hai tay, vung tay lung tung giống như đang bơi trong không khí, ở khoảnh khắc cuối cùng trước khi chạm đất thì từ từ nổi lên. Sau đó, hắn lại mất khí lực rất lớn mới một lần nữa về tới chỗ cũ.
“Hô hô……” Mộ Thanh Thần thở phì phò, rất vừa lòng với thành tựu của mình, vẻ mặt rất đắc ý.
Thần Diệu khinh bỉ liếc mắt nhìn hắn, khó chịu nói: “Chủ nhân biết ngươi vụng trộm chạy đến đây, nên bảo ta tìm ngươi nhanh trở về.”
Biểu tình đắc ý trên mặt Mộ Thanh Thần nhất thời cứng đờ, sau đó nhanh chóng chuyển sang uể oải: “Lại…… Lại biết sao……”
“Đương nhiên!” Thần Diệu nhịn không được xem thường liếc hắn.
Mộ Thanh Thần méo miệng, nhận mệnh đi theo Thần Diệu đi trở về.
Chuyện như vậy, gần như mỗi ngày đều xảy ra — Thanh Thần tự cho là cao minh vụng trộm chuồn ra ngoài, lại không nghĩ bị Cung Trường Nguyệt phát hiện nhanh như vậy, sau đó lại phái Thần Diệu đem Thanh Thần mang về…… Như thế lặp lại, làm không biết mệt.
Tới hôm nay, đã rời bến được bảy ngày, toàn bộ hành trình đã đi được một nửa. Bảy ngày trước, tuy rằng gặp một ít thời tiết không tốt, nhưng tổng thể coi như ổn cả, cũng không gặp hải tặc trong lời đồn, tóm lại, tất cả đều bình yên đến kỳ quái.
Rốt cục đến ngày thứ tám, biến cố đã xảy ra.
Một ngày này, cũng giống như mấy ngày trước, mọi người làm nhiệm vụ của mình, ngẫu nhiên trêu đùa, căn bản không đoán trước được nguy cơ sắp phát sinh.
“Đông!” Một tiếng nổ vang lên ở phía trên, khiến ai cũng kinh ngạc nhảy dựng.
Mọi người đều chạy tới xem chuyện gì xảy ra, đã thấy bong thuyền bị một thứ không biết tên đập bể một lỗ to.
Mọi người đều hít một hơi.
Bất quá người trong Thần lâu đều đã qua huấn luyện. Loại tình huống này nếu xảy ra trên thuyền người khác thì chỉ sợ thuyền kia đã sớm loạn thành một đoàn, nhưng đó không phải là chiếc thuyền này. Thuyền trưởng bình tĩnh lạnh lùng ra lệnh, mọi người sau khi được lệnh không một tia dị nghị, lập tức xoay người trở về công tác.
Bọn họ bình tĩnh giỏi giang, giống như quân đội đã qua huấn luyện.
Bởi vì mỗi người đều được bố trí nhiệm vụ đúng chỗ, nên lỗ thủng trên bong tầu rất nhanh đã có người sửa lại, chỗ bị hư ở dưới cũng có người chỉnh đối khôi phục, sau khi kiểm tra thì đáy khoang thuyền vẫn ổn, không có tình trạng nước vào. Mà đầu sỏ đập một lỗ hổng trên bong tàu cũng đã được điều tra xong.
Là một tảng đá lớn.
Tảng đá lớn? Trên biển lớn mênh mông không giới hạn này sao lại có tảng đá?
Tất cả mọi người nhịn không được nghi hoặc.
Nhưng thuyền trưởng kinh nghiệm phong phú thoáng chốc lạnh mặt: “Không tốt! Là hải tặc!”
Trong lòng mọi người đều căng thẳng, sau đó cuống quít nhìn quanh bốn phía.
Không biết từ khi nào, trên biển xuất hiện sương mù nồng đậm, tầm nhìn cực thấp, một bóng dáng màu đen thật lớn ẩn nấp trong mờ ảo giống như đầu cự thú rít gào
Truyện khác cùng thể loại
68 chương
144 chương
67 chương
72 chương
61 chương