Ân Cừu Ký

Chương 37

Thiếu nữ nghiến răng ken két, mặt đằng đằng sát khí, ngọc thủ dựng ngược lên quyết một chưởng sau cùng lấy mạng Hoàng Thế Lãm. Chưởng kình của nàng chưa kịp phát ra thì tiếng hí lồng lộng của tuấn mã vang lên sau lưng. Thiếu nữ giật mình chưa kịp hiểu đã xảy ra chuyện gì khiến cho con Thiên lý hắc long câu lại hí vang phẫn nộ như vậy, thì đã bị hai vó trước của tuấn mã nện thẳng vào lưng. Bình... Nàng lộn luôn hai vòng, rơi thỏm xuống hố huyệt. Khi lên được trên mặt đất, thấy Thiên lý hắc long câu đứng ngay bên Thế Lãm, dùng mõm cọ vào các đại huyệt của chàng. Thiếu nữ vô cùng ngạc nhiên khi thấy Thiên lý hắc long câu lại đánh mình mà bảo vệ cho Thế Lãm. Nàng gằn giọng : - Mã diện, ngươi dám đánh bổn cô nương? Thiên lý hắc long câu nện bốn vó xuống đất, chiếu cặp mắt trắng dã về phía nàng. Thiếu nữ dấn lên hai bộ, chưởng biến thành trảo toan thộp vào bờm tuấn mã. Thiên lý hắc long câu dựng hai vó trước, đỡ trảo công của thiếu nữ. Bình... bình... Hổ khẩu tê dại rát buốt, và bị bức lùi luôn hai bộ, thiếu nữ không thể tưởng tượng được võ công của mình lại bị một con ngựa đánh bức lùi về sau. Trong lúc nàng còn đang hoang mang, Thiên lý hắc long câu đi tới bằng hai chân, đôi vó trước của nó như hai lưỡi dao bò ngựa từ trên phầm phập bổ xuống. Thế công của Thiên Lý hắc long câu quả là lợi hại, bắt thiếu nữ không dám đỡ thẳng đón thẳng. Nàng cứ lùi dần cho đến khi chỉ còn không đầy một bộ là lại rơi xuống hố huyệt. Đột nhiên Thiên lý hắc long câu hạ hai vó trước, đưa mắt nhìn nàng. Thiếu nữ phẫn nộ hỏi : - Tại sao ngươi lại muốn cứu gã kia? Tuấn mã gục gặt chiếc đầu ý muốn nói với nàng không được ra tay sát tử Thế Lãm. Thiếu nữ cau mày. Tuấn mã lại quay về bên Thế Lãm, dùng mõm và lưỡi liếm các đại huyệt của chàng. Thiếu nừ đứng yên nhìn mà không biết phải hành động như thế nào. Thiên lý hắc long câu bất chợt đảo bốn vó băng về phía nàng nhanh không thể tả. Chỉ chớp mắt nó đã ngoạm vào hổ khẩu hữu thủ của thiếu nữ, kéo lại bên Thế Lãm. Thiếu nữ chưa biết gì, Thiên lý hắc long câu lại nện vó thình thịch. Thiếu nữ ngước nhìn lên : - Ngươi muốn gì? Thiên lý hắc long câu lắc lư cái đầu qua lại, rồi quỳ mọp hai vó trước xuống. Thiếu nữ không hiểu bèn hỏi lại : - Ngươi muốn gì? Nó cạ mái bờm vào hông nàng : - Ngươi muốn ta cứu Hoàng Thế Lãm phải không? Thiên lý hắc long câu gật đầu luôn. Thiếu nữ giật giọng nói luôn : - Không! Ta không cứu kẻ đã sát tử Thần Cơ Bất Tri Khách. Hắn chết là đáng tội rồi. Thiên lý hắc long câu cụp tai xuống, lắc đầu liên tục. Nó há cái miệng toang tóac như muốn nói mà nói không được, sau cùng nó thốt ra được tiếng hí ủ ê. Thiếu nữ lưỡng lự vô cùng. Nàng còng đang lưỡng lự thì Thiên lý hắc long câu giơ một vó lên cao, cất tiếng hí đùng đục. Thiếu nữ gằn giọng : - Ngươi hăm dọa ta đấy à? Thiên lý hắc long câu lại lắc đầu. Nó quay mặt nhìn ra ngoài lũy trúc. Thiếu nữ ngờ ngợ, con ngựa đang cảnh báo nàng. Thiếu nữ liền hỏi : - Ngươi muốn nói có người đang đến phải không? Tuấn mã gật đầu. Thiếu nữ hỏi luôn : - Người đang đến là địch nhân? Tuấn mã lại gật đầu : - Tại sao ngươi biết có người đang đến? Thiên lý hắc long câu khịt mũi vài cái rồi cúi xuống dụi mỏm vào người Thế Lãm : - Ngươi muốn ta đưa Thế Lãm rời khỏi đây? Tuấn mã gật đầu. Thiếu nữ thở dài một tiếng : - Ta không ngờ súc vật như ngươi lại trung thành như vậy. Nể mặt ngươi bổn cô nương gia ân cho Hoàng Thế Lãm. Nàng xốc Thế Lãm lên. Chàng như một xác chết chỉ còn biết thở mà thôi. Thiếu nữ lượm luôn túi nải của Thần Cơ Bất Tri Khách rồi mới phi thân lên mình ngựa. Thiên lý hắc long câu hí lên vang dội, nện hai vó trước rồi rùn mình xuống, phi vụt qua bờ lũy trúc chứ không đi ra bằng cửa chính. Tuấn mã vừa hạ thân xuống, thiếu nữ đang cúi rạp mình xuống vẫn có thể thấy được cỗ kiệu đỏ phía sau mình đang băng tới. Cỗ kiệu đó do bốn vị Linh chủ Linh Sơn cổ tự khiêng, phía trên là một lão quái gầy choắt, trên tay cầm vật gì đen kịt. Nàng giật mình khi nhận diện lão quái ấy chính là Hắc Lâu giáo chủ. Hình như đã nhận ra con tuấn mã Thiên lý hắc long câu nên bốn vị Linh chủ gia tăng cước tốc hướng về phía thiếu nữ. Nàng nói nhỏ vào tai ngựa : - Chạy thôi, không thì chẳng một ai sống sót đâu. Thiên lý hắc long câu hí lên một tiếng, trổ nước đại phi luôn. Thiếu nữ nghiêng đầu nhìn lại phía sau, thấy từ trên cỗ kiệu Hắc Lâu giáo chủ đã băng ra. Hai tay lão như bơi trong không khí, thân ảnh phiêu diêu như cơn lốc rượt theo nàng. Thiếu nữ hối hả nói : - Hắc huynh, nhanh lên, không lão quỷ đó sẽ bắt được chúng ta. Thiên lý hắc long câu rướn đầu đến trước, bốn vó cứ nện thình thịch xuống mặt đất. Thiếu nữ nghĩ thầm, nếu không có Thiên lý hắc long câu cảnh báo, có lẽ bây giờ nàng đã rơi vào tay Thiên giáo rồi. Nàng rùng mình khi nghĩ đến những cực hình tra khảo của Tổng tài Thái Minh Công. Phía sau, Hắc Lâu giáo chủ vẫn không hề giảm bộ pháp phi hành quán tuyệt vô song của lão. Hai cánh tay của lão cứ như đôi cánh đại bàng vỗ liên tục để lướt theo Thiên lý hắc long câu. Nếu như Thiên lý hắc long câu chỉ là chú ngựa tầm thường, có lẽ lão quỷ đã bắt kịp nó rồi. Mặc dù tuấn mã đã ra nước đại lao đi vun vút như cơn lốc đen, thế mà vẫn không bỏ rơi được lão quỷ, bấy nhiêu đó cũng đủ biết khinh công của Hắc Lâu giáo chủ cao thâm đến độ nào. Thiên lý hắc long câu đã xuất hạn mồ hôi, mà xem chừng lão quỷ vẫn chưa chịu bỏ cuộc. Khoảng cách trên năm mươi trượng không rút lại và cũng không giãn ra. Thiếu nữ vừa ôm Thế Lãm vừa nhủ thầm : - “Không biết lão quỷ còn rượt đến bao giờ”. Nàng vừa nghĩ thầm vừa lo âu vô cùng, bởi sợ Thiên lý hắc long câu sẽ đuối sức trước khi thoát khỏi sự truy đuổi của Hắc Lâu giáo chủ. Cuối con đường đang thoát chạy đây biết đâu lại là ngõ cụt, thì nàng và Thế Lãm nhất định bỏ mạng. Nghĩ như vậy, nhưng tâm nàng vẫn tin tưởng vào linh giác của hắc mã. Nếu hắc mã không thông minh hơn những con ngựa bình thường khác sao lại xuất hiện kịp thời cứu Thế Lãm khỏi sát thủ của thiếu nữ. Thiếu nữ liếc lại phía sau. Nàng thở ra một cái thật khoan khoái khi thấy Hắc Lâu giáo chủ không còn đuổi theo nữa. Thiếu nữ nhỏ nhẻ nói vào tai ngựa : - Hắc huynh giỏi quá đã bỏ được lão quỷ rồi. Mặc cho nàng nói, Thiên lý hắc long câu vẫn không giảm cước tốc mà còn gượng phi nhanh hơn. Đột nhiên Thiên lý hắc long câu đổi hướng bỏ tiểu lộ đó, phi nước kiệu băng vào khu rừng bên cạnh. Tuấn mã lòn lách phi qua những lùm cây, rồi đột ngột dừng lại, quỳ hai vó trước xuống. Thiếu nữ hỏi : - Ngươi muốn ta xuống đây à? Tuấn mã gục gặc đầu. Thiếu nữ đỡ Thế Lãm xuống. Thiên lý hắc long câu lại đứng lên, rồi bất ngờ quay trở lại tiểu lộ. Ra đến tiểu lộ, Thiên lý hắc long câu hí vang một tiếng quay ngược trở lại. Thiếu nữ ngạc nhiên vô cùng, vì hành động của tuấn mã. Còn chưa hết ngạc nhiên, nàng đã nghe tiếng oang oang của các cao thủ Thiên giáo. Đến lúc này thiếu nữ mới hiểu ra hành động của Thiên lý hắc long câu. Con ngựa trung thành đã biết dụng kế đánh lạc hướng kẻ địch để cứu chủ. Nàng quay lại Thế Lãm đang nằm thiêm thiếp bên cạnh mình, lẩm nhẩm nói : - Không ngờ ngươi lại có một con ngựa trung thành và thông minh như vậy. Nể tình hắc mã, bổn cô nương cứu ngươi. Nàng đỡ Thế Lãm lên, dìu đi từ từ tiến sâu vào cánh rừng đó. Nàng cứ đi với ý niệm càng tránh xa bọn Thiên giáo chừng nào tốt chừng nấy. Thiếu nữ chợt nghe Thế Lãm rên khẽ : - Nước... nước... Nàng thở dài một tiếng, đặt chàng ngồi tựa vào một gốc đại thụ, rồi mở túi nải của Thần Cơ Bất Tri Khách. May mắn trong túi nải của Thần Cơ Bất Tri Khách còn một bầu nước. Thiếu nữ liền cho Thế Lãm uống từng ngụm nhỏ. Chàng từ từ hé mắt. Nhận ra khuôn mặt của thiếu nữ : - Cô nương à? Thiếu nữ hậm hực nói luôn : - Chính bổn cô nương. - Tại hạ đang ở đâu đây? - Trong một cánh rừng hoang. - Tại sao tại hạ và cô nương lại ở trong cánh rừng hoang này. Thiếu nữ liền thuật lại tất cả mọi chuyện cho Thế Lãm nghe. Vừa nghe xong câu chuyện của thiếu nữ, chàng gượng ngồi bật lên. Thiếu nữ liền đỡ Thế Lãm : - Hoàng tướng tính đi đâu? Thế Lãm thều thào nói : - Tại hạ không thể để cho Hắc huynh bị nguy hiểm được. Thiếu nữ ghịt tay chàng : - Hắc huynh không sao đâu. Nếu Hoàng tướng trở ra lúc này, Hắc huynh càng bất lợi hơn. Thế Lãm như người mê sảng nhìn thiếu nữ nói : - Hắc huynh đang bị nguy, ta phải cứu Hắc huynh. Thiếu nữ lắc đầu : - Hoàng tướng hãy nghe tôi. Hắc huynh một mình tự lo liệu được mà. Ta nghĩ, bọn Thiên giáo không làm gì được Hắc huynh đâu. Nàng nắm tay Thế Lãm : - Chúng ta đi tiếp đi. Càng xa nơi này chừng nào càng tốt chừng nấy. Nếu như lão quỷ kia biết được Hắc huynh không mang theo ta và Hoàng tướng, nhất định sẽ cho thuộc nhân lùng sục khắp chốn này, lúc đó ta và Hoàng tướng không còn đường tháo thân đâu, với lại lúc này Hoàng tướng đang bị... Nàng bỏ lửng câu nói ở đó. Thiếu nữ thở ra nói tiếp : - Để xem trong túi nải của Thần Cơ tiên sinh có thuốc trị thương không. Nàng mở túi nải của Thần Cơ Bất Tri Khách, mà nghĩ thầm, tại sao mình trở nên thân thiện với Thế Lãm như vậy, hay chính sự trung thành của Thiên lý hắc long câu khiến cho nàng quên cái chết của Thần Cơ Bất Tri Khách. Thiếu nữ lục tìm trong túi nải, lấy ra một chiếc tịnh bình. Nàng mở nắp ngửi : - Hay quá! Có rồi! Tiên sinh rất cẩn thận nên khi rời kinh thành có mang theo thuốc trị thương. Nàng trút ra hai viên nhét vào tay Thế Lãm : - Hoàng tướng uống thuốc đi. Thế Lãm lưỡng lự. Thiếu nữ hối thúc chàng : - Hoàng tướng hãy dùng thuốc đi. May ra phục hồi lại phần nào công lực mà đi tiếp. Thế Lãm nhận hai hoàn thuốc, cho vào miệng. Chàng dùng xong hai hoàn thuốc đó, mới bùi ngùi nói với thiếu nữ. - Quả thật tại hạ không sát tử Thần Cơ Bất Tri Khách. Người bức tử Thần Cơ Bất Tri Khách chính là Vân Minh cư sĩ và Thần tăng Kim Chung Trí Giả. Tại hạ đã đến muộn. Chàng nhìn thiếu nữ : - Tại sao Hắc huynh lại đưa tại hạ đến gặp Thần Cơ Bất Tri Khách. Phải chăng Hắc huynh biết Thần Cơ Bất Tri Khách và cô nương có quan hệ với nhau. Thiếu nữ vuốt mái tóc mai nhìn Thế Lãm bằng ánh mắt xét nét : - Tôi cũng không biết. - Cô nương muốn giấu tại hạ. Dù cô nương không nói ra, tại hạ vẫn có thể đoán được, Thần Cơ tiên sinh có quan hệ với vị công tử kia và cô nương là người tâm phúc của y. Chàng nhìn thẳng vào đáy mắt thiếu nữ : - Vị công tử kia phải chăng chính là Đông Giang quận chúa giả trang. Thiếu nữ nửa lắc đầu, nửa gật đầu : - Tùy Hoàng tướng nghĩ sao cũng được. Lúc này không nên suy luận làm gì, mà trước hết Hoàng tướng và ta phải thoát khỏi sự truy đuổi của cao thủ Thiên giáo. Thế Lãm thở ra : - Chúng ta đi! Tại hạ cảm thấy đỡ phần nào rồi. Chàng dứt lời, rùng mình một cái, theo cái rùng mình đó ói luôn một ngụm máu bầm. Thiếu nữ đỡ lấy Thế Lãm : - Hoàng tướng thấy trong người ra sao? Thế Lãm mỉm cười : - Không sao đâu! Nhất thời tại hạ không thể dụng đến võ công được. - Chúng ta tìm một chỗ nào an toàn hơn để Hoàng tướng vận công điều tức trị thương. Thế Lãm gật đầu : - Vậy cũng được. Chàng vừa dứt lời thì chợt nghe ngay bên cạnh mình có người đáp lời : - Ta có một chỗ rất an toàn, công tử có thể yên tâm dưỡng thương.