Hoàng Bác bật cười, trả lời Địch Lệ Nhiệt Ba: "Đúng là còn trẻ nên thiếu hiểu biết, ai nói với em trà giải nhiệt thì phải là trà lạnh?" Trà giải nhiệt thật sự không phải là trà lạnh, thậm chí gọi nó là trà cũng không đúng lắm, vốn chính là dùng trung dược nấu thành, chuẩn xác mà nói thì nên gọi nó là canh giải nhiệt thì đúng hơn. Trà lạnh tốt nhất nên uống lúc còn nóng, thời điểm vừa uống vào tuy có hơi nóng cổ họng, nhưng nước trà xuống bụng rồi sẽ tạo ra hậu vị ngọt, khiến từ trong ra ngoài cơ thể đều có cảm giác vô cùng sảng khoái. Có lẽ là vì vẻ mặt Hoàng Bác trông quá thỏa mãn khiến cho mọi người có chút hiếu kỳ, trà lạnh bọn họ đều đã từng uống qua, thứ nước đóng chai Vương Lão Cát (tên một loại thức uống trong truyện) chẳng phải chính là trà giải nhiệt sao, nhưng uống vào cũng không có gì đặc biệt lắm, nhất là loại nước này phải càng lạnh thì uống mới càng thấy mát mẻ chứ. Mà ấm trà trước mặt Thẩm Ngôn không phải còn đang bốc hơi nghi ngút sao? Vậy thì có gì mà Hoàng Bác phải hô ‘Sướng’? "Để em nếm thử!" Địch Lệ Nhiệt Ba buông bát đũa xuống, rót một chén trà, đưa lên mũi khụt khịt ngửi, sau đó học theo Hoàng Bác uống một lèo mấy ngụm lớn. "Oa!" Mắt thường cũng có thể thấy được trên chóp mũi Địch Lệ Nhiệt Ba đã rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, thế nhưng nàng lại không thấy nóng, ngược lại còn thấy mát lạnh toàn thân, xúc cảm này so với việc ngồi điều hòa không khí thổi còn dễ chịu hơn. "Đúng là đã khát lắm luôn, cũng bớt nóng nực hẳn, Thẩm Ngôn, anh quá lợi hại." Gương mặt xinh đẹp của Địch Lệ Nhiệt Ba tràn đầy kinh ngạc, nàng cảm thán một phen rồi lại ôm lấy cái ấm rót ra thêm một chén đầy nữa. Dương Mật cũng tò mò đi lấy chén rót trà, uống vào một hơi xong, phản ứng không khác gì Địch Lệ Nhiệt Ba. Bấy giờ các nàng mới biết, nguyên lai đây mới thật sự là trà lạnh, xem ra nhiều năm như vậy, các vẫn luôn bị Vương Lão Cát ‘lừa gạt’ mà. "Thật hay giả thế, đừng bảo là các em đang phô bày kỹ năng diễn xuất ngay trên bàn ăn nhé, sao có thể cường điệu đến vậy được?" Lý Thanh Phong bật cười, trêu chọc hai cô gái. Địch Lệ Nhiệt Ba không vui, bảo: "Cái này chẳng có gì là diễn cả, thật sự rất dễ chịu, so với ăn kem dưa hấu còn mát hơn." Dương Mật lấy ra một cái bát chưa dùng tới, đoạn nói: "Anh nếm thử đi là biết." Dương Mật vừa muốn đẩy ấm trà qua cho Lý Thanh Phong uống thử, Thẩm Ngôn lại đột nhiên cầm lấy cái nắp, đem ấm trà che lại. Dương Mật lập tức sững sờ, những người khác thấy vậy cũng vô cùng ngạc nhiên. Dương Lập Hoa cười nhạo một tiếng, nói: "Người anh em, quá hẹp hòi đi. Nguyên một cái ấm lớn như thế, cho Phong ca uống một chén cũng không được sao?" Thẩm Ngôn nghiêm túc gật đầu: "Đúng vậy, không được!" Không khí hiện trường đột ngột yên tĩnh hẳn, thậm chí có vài phần trở nên xấu hổ. Bàn tay cầm cái chén đưa qua của Dương Mật vẫn chưa kịp thu về, nét mặt nàng cứng đờ, không biểu lộ chút nào cảm xúc. Địch Lệ Nhiệt Ba khó xử nhìn sang Thẩm Ngôn, sau đó lại quay đầu nhìn Dương Mật rồi lại len lén quan sát biểu cảm của Lý Thanh Phong, cuối cùng khe khẽ kéo góc áo của Thẩm Ngôn nhưng vẫn không dám nói gì. "Nếu không được thì thôi, các em ăn cơm đi, anh cũng trở về lều ăn nhẹ một chút, lát chiều anh còn cảnh quay nữa." Lý Thanh Phong trên mặt cười khổ, gật đầu xem như thay lời chào hỏi với mọi người xung quanh bàn một cái rồi đứng dậy, trở về khu vực nghỉ ngơi của mình. Vốn ban đầu y cũng rất tức giận, hận không thể trực tiếp động thủ với tên họ Thẩm kia, nhưng rất nhanh y liền kịp phản ứng, trong lòng chẳng những không tức giận, ngược lại còn nhiều hơn mấy phần mừng rỡ. Lý Thanh Phong cảm thấy Thẩm Ngôn làm như vậy thực sự rất ngu ngốc, bởi vì hành động của hắn chắc chắn sẽ khiến Dương Mật thấy khó xử, thậm chí là thấy có lỗi với y, ngoài ra thì chẳng còn chút tác dụng nào khác. Cũng chính vì như vậy nên Lý Thanh Phong mới bày ra dáng vẻ nhẫn nhịn cười khổ, chủ động lui bước. Lấy cục diện này, y lui một bước chính là đang tiến tới ba bước. Cán cân trong lòng Dương Mật bảo đảm sẽ hoàn toàn nghiêng về phía y. Thấy Lý Thanh Phong rời khỏi, mấy người Dương Lập Hoa, Quan Đại Vĩ và trợ lý của bọn họ cũng lật đật đứng lên, chào hỏi một tiếng rồi quay trở về lều vải. Chỉ thoáng chốc, trong lều chỉ còn lại bốn người Thẩm Ngôn, Hoàng Bác, Dương Mật cùng Địch Lệ Nhiệt Ba. Lưu Hiểu Kiều và Mạnh Bình Bình rất có nhãn lực, vừa thấy tình huống không ổn liền nhanh chân kiếm cớ ra ngoài trước, tránh lát nữa cửa thành bốc cháy họa đến cá trong ao.* (*) Cửa thành bốc cháy họa đến cá trong ao: là một câu thành ngữ của Trung, ý chỉ xui xẻo bị vạ lây vào thân vì một việc không phải do mình gây ra. Ý nghĩa tương tự câu “giận cá chém thớt” và “trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi chết” của người Việt mình. "Anh có mâu thuẫn với Lý Thanh Phong à?" Dương Mật buông cái bát xuống, mở lời hỏi dò Thẩm Ngôn. Thẩm Ngôn lắc đầu, "Không có." Dương Mật nhíu mày, khẽ nói: "Vậy thì lý do như nào, dù sao cũng phải có một cái lý do giải thích cho hành động vừa rồi của anh chứ." Thẩm Ngôn nhàn nhạt đáp: "Ban nãy anh ta nói xấu sau lưng tôi, bảo là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga." Dương Mật nghe vậy liền không nói gì nữa. Vốn Địch Lệ Nhiệt Ba đang kéo kéo góc áo Thẩm Ngôn, nghe hắn nói xong liền vỗ nhẹ lên mu bàn tay hắn, dùng hành động yên lặng này biểu thị sự ủng hộ của nàng. Hoàng Bác thở dài một phen, đoạn bảo: "Cậu đừng để trong lòng, cái vòng tròn này chính là như vậy, người trước là người, người sau là quỷ. Bọn họ châm chọc, khiêu khích sau lưng cậu rất nhiều, nếu ai nói gì mà cậu cũng để tâm rồi giận hờn thì anh đảm bảo, chưa đầy một tháng cậu đã chết vì tức rồi kìa, nói chung cậu không cần để ý tới những lời nhảm nhí của bọn họ đâu." Thẩm Ngôn bình tĩnh đáp: "Tôi không giận dỗi gì hết, nhưng cũng sẽ không thấy vui vẻ gì, dù sao nếu có người nói anh là thịt thiên nga, anh cũng sẽ không vui vẻ nổi, đúng không?" Hoàng Bác gật gật đầu, nhưng rất nhanh liền khựng lại, sau đó phốc phốc phốc, phá ra cười lớn. Địch Lệ Nhiệt Ba quay đầu nhìn Hoàng Bác, não vẫn còn chưa kịp phản ứng, không hiểu vì sao anh ta lại đột ngột lớn tiếng cười như vậy. Dương Mật ngược lại phản ứng khá nhanh, tát nhẹ lên cánh tay của Thẩm Ngôn, giả vờ trừng mắt: "Anh hay nhỉ, ý anh bảo hai chúng tôi là con cóc xấu xí đúng không?" Địch Lệ Nhiệt Ba vẫn lâm vào tình trạng suy tư. Bầu không khí trong nháy mắt đã trở nên hòa hoãn hẳn, bốn người cùng một chỗ ăn cơm trưa xong, Hoàng Bác liền cáo từ quay về nghỉ ngơi, trước khi đi còn khẽ huých huých tay Thẩm Ngôn, ý bảo hắn theo mình ra ngoài một lúc. Đợi hai người rời khỏi khu nghỉ ngơi, mới nghe được tiếng Địch Lệ Nhiệt Ba phá ra ha ha ha ha cười ngây ngô, xem ra rốt cục nàng cũng minh bạch chuyện con cóc và thịt thiên nga trong lời Thẩm Ngôn rồi. Cái cung phản xạ dài nhường này, haiz, Dương Mật nhìn mà ngao ngán không thôi. "Rất nhiều người đều đem ngành giải trí này bôi đen xấu xí, kỳ thật cũng không đến nỗi đáng sợ như vậy, nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, ngành nghệ thuật bản thân nó vốn đã không đơn giản, nói trắng ra đây là một vòng đấu danh lợi tiền tài. Bánh gato tuy thơm ngon nhưng chỉ có mỗi một khối đó, cậu ăn rồi thì người khác sẽ không được ăn, cho nên không có khả năng mọi người đều nhìn nhau vui vẻ, vừa mắt được. Có chút ân oán trong giới này là chuyện quá bình thường." Hoàng Bác kéo Thẩm Ngôn tới dưới một bóng cây râm mát, kiên nhẫn khuyên giải. Thẩm Ngôn gật gật đầu, biểu thị bản thân đã hiểu, sau đó tò mò hỏi anh ta: "Anh cũng có ân oán với người khác sao?" "Đương nhiên là có, anh... Thôi thôi, nói chuyện của anh làm gì, đang nói về cậu kia mà." - ------ Chương sau: Tùy Tiện Học Tập Một Vài Kỹ Năng - -- - - - Chương sau buff quá đà làm mình hơi hoảng thật sự T_______T