Ám Vệ Khuynh Quốc [np]

Chương 4 : Chap 4

Sáng hôm sau Tống Thiên Nhan lười nhát rời khỏi giường, vừa vệ sinh vừa lầm bầm chửi người, Đông Phương chó chết không phải ngươi là Hoàng Đế sao ? Không phải ngươi có nhiều cận vệ ám vệ , thế sao ngươi cứ phải hành hạ ta, bổn đặc công muốn ngủ, muốn nghỉ ngơi. Búi tóc cao gọn gàng , nàng chọn cho mình trang phục xanh lam dễ hoạt động, do nữ chính Tống Thiên Nhan thân là ám vệ nên các trang phục của nàng không rườm rà như các tiểu thư quý tộc khác. Mở cửa bước ra ngoài , Tống Thiên Nhan bật lên câu chửi thề " TMD, bà không biết đường " Từ khi xuyên đến đây nàng chưa bước chân ra khỏi khu này , bắt nàng đi đến chỗ Đông Phương Triệt thì đi bằng niềm tin à. Đi dọc một dòng theo con đường đá , quả là giàu xung quanh cảnh đẹp đa dạng cây cối, đôi chỗ còn có thác nước nhỏ . Nhưng dẫu sao Hoàng cung vẫn là cái lồng , không bằng thế giới bên ngoài được. " Ngươi là ai ? Sao ở đây ?" Giọng nói trầm ấm từ phía sau vang lên, Tống Thiên Nhan quay đầu lại, mắt mở to trước mặt nàng là một đại mĩ nam. Mũi cao mắt phượng , khuôn mặt sắc xảo cương nghị. Hắn diện bộ trường bào trắng ngà làm nổi bật khí chất cường đại phóng khoáng của bản thân. "Mĩ nam, ta bị lạc đường" Nàng điều chỉnh lại cảm xúc đang dâng trào , tật xấu quanh năm không bỏ , cũng do quanh năm đọc ngôn tình , làm nàng nhìn mĩ nam là không kiềm lại được, đúng là trai đẹp là tài nguyên của vũ trụ. Mĩ nam ? Hắn nhìn cách ăn mặc của nữ tử trước mặt, cung phi thì không giống , nha hoàn thì cũng không. Kết luận chỉ có một là thích khách thôi , nhưng mà thích khách lại đi bộ ngắm hoa ? Còn không biết đường đi nữa. " Ngươi đừng nhìn ta như vậy , ta sẽ nghĩ ngươi yêu ta" Tống Thiên Nhan tay quắn quéo vào nhau vờ như xấu hổ , ánh mắt bắn tia lửa về phía hắn làm hắn run lên. Mĩ nam không phải yêu bản đặc công từ cái nhìn đầu tiên rồi đó chứ. Hắn xấu hổ vội quát "Ngươi đừng có nói nhảm, ta làm sao có thể yêu ngươi" Tống Thiên Nhan khinh bỉ nhìn hắn như kiểu ngươi không yêu ta thế ngươi nhìn ta chầm chầm làm gì ? Đến khi nàng sực ra mới nhớ nàng trễ giờ rồi , tuy nàng không sợ Đông Phương chó chết , nhưng hắn là nam chính có tính cách tàn bạo a , ai biết hắn có điên lên mà đâm chết nàng hay không. " Ngươi, ngươi mau dẫn ta đến chỗ Hoàng Thượng đi , nhanh lên" Hắn lại dùng ánh mắt kinh dị xem nàng , thích khách lại kêu hắn dẫn đường đi ám sát Hoàng Thượng , xem ra có nàng là nhất rồi " Ngươi nghĩ ta sẽ đưa ngươi đi ám sát Hoàng Thượng sao ? Ngươi rốt cuộc là thích khách ai phái tới ? Sao lại ngu ngốc đến vậy?" Nàng trợn mắt , hắn nghĩ nàng là thích khách , còn kêu nàng ngu , thế nào lại vậy. Mẹ bà mày, khi còn ở hiện đại bà đã lao động vất vả để bảo vệ con cháu ngươi , vậy mà về đây ngươi lại kêu bà là thích khách . Tống Thiên Nhan hít sâu hạ hoả , bây giờ việc quan trọng là đến nơi của tên nam chính càng nhanh càng tốt " Ta không phải thích khách , ta là ám vệ , là ám vệ của Hoàng Thượng a" Hắn nghi ngờ hỏi " Ám vệ ? Vậy tại sao ngươi không biết đường?" " Ngươi biết đấy con người khi trải qua sự sợ hãi tột độ sẽ quên một số chuyện , ta vừa bị Hoàng Thượng bắt thử thuốc độc cho người yêu của hắn, vì quá sợ hãi nên ta đã quên đường a" Nàng làm bộ dạng thương tâm, hai tay cầm vạt áo chậm vào mắt vờ như khóc. Đúng là Khúc Diệp Nghi bị trúng độc hắn có nghe nói , hình như đúng thật là có một ám vệ thử độc và thuốc giải hộ nàng , không lẽ là nha đầu dở hơi trước mắt. " Coi như ta tin ngươi một lần , nếu ngươi nói dối , ta sẽ tự tay giết ngươi" " Được thôi" Nàng vui vẻ chạy đến , còn đâu là dáng vẻ bi thương khi nãy. Hắn bực tức xách áo nàng sau đó vận khinh công bay đi. Tống Thiên Nhan la to , đâu cần xách bổn đặc công như xách heo như vậy , làm mất hình tượng một đội trưởng đội đặc công tinh nhuệ của ta. Trong cung Đông Phương Triệt nhăn mi lên tiếng "Hôm qua ngươi không truyền ý chỉ của trẫm cho nàng sao ?" Lục Du lâu mồ hôi hột , rõ ràng là hắn nói rồi, nàng cũng đồng ý , sao mặt trời đã lên cao cũng chưa chịu đến , chủ thượng đã nổi giận lắm rồi. "Dạ, thần có truyền cho Thiên Nhan , nhưng không hiểu sao ... không biết có chuyện gì xảy ra không". Đông Phương Triệt toả khí lạnh , Tống Thiên Nhan xưa nay chưa từng trễ , nhiệm vụ luôn làm xong sớm nhất , tại sao hôm nay lại xãy ra tình huống này. Lục Du run lên vội nói "Để thần đi xem thử" " Không cần xem đâu, nàng ta ở đây" Tiếng nói vừa dứt một người từ cửa bước vào , hắn thả Tống Thiên Nhan xuống mặt đất xong quay lên hành lễ với Đông Phương Triệt " Hoàng Huynh" " Ảnh , sao nàng ấy lại đi cùng đệ ?" Đông Phương Triệt ngạc nhiên lên tiếng , hắn nhìn nam tử bạch y phía dưới sau đó quay sang bên Tống Thiên Nhan vẫn còn lấy tay vỗ đầu. Lục Du cũng kinh ngạc không kém, sao nàng lại đi chung với Tứ Vương Gia. " Đệ đi giữa đường thì gặp nàng , bị lạc " Hắn cười , cố gắng nhấn mạnh hai từ bị lạc , nha đầu dở hơi này không ngờ lại là ám vệ của Hoàng Huynh thật, hắn đang nghi ngờ nếu Hoàng Huynh bị ám sát , có phải nàng sẽ chạy trước không. " Lạc đường ? Tống Thiên Nhan , có vẻ ngươi uống xong thuốc rồi cũng quên mất thân phận ám vệ luôn phải không ?" Đông Phương Triệt cười lạnh , nàng đang diễn hề cho ai xem vậy? Sống trong cung bao năm , ngõ ngách nàng đều biết rõ , vậy mà lại không tìm được đường ra. Lúc này Tống Thiên Nhan mới tiêu hoá được lời bọn họ nói , nàng quay sang trợn mắt với hắn , hoàn toàn bỏ qua lời nói của Đông Phương Triệt " Ngươi là Tứ Vương Gia Đông Phương Ảnh" " Đúng vậy , chính là bổn vương" Hắn hào sảng gật đầu. Nam phụ của năm , Tống Thiên Nhan chậc lưỡi. Đông Phương Ảnh , Tứ Vương Gia Đông Lạc Quốc , là một người quanh năm sống trên chiến trường nên có tính cách nóng nảy hào sảng , không câu nệ. Trong lần hồi cung , hắn gặp nữ chính Tống Thiên Nhan đang nhìn nam chính từ xa bằng ánh mắt đau thương cô đơn từ đó nãy sinh tò mò, hắn theo dõi nàng, tìm cách làm quen nàng , lâu dần trở thành bằng hữu. Có lần hắn thấy Tống Thiên Nhan luôn hi sinh cho Đông Phương Triệt nhưng lúc nào cũng nhận lại cái kết đắng thì đau lòng , quyết tâm bày tỏ kêu nàng làm Vương Phi của hắn , lại bị từ chối. Đông Phương Ảnh đau lòng bỏ đi biên cương xin diệt giặt, đến khi biết tin Tống Thiên Nhan mất thì vội vàng chạy về như người mất hồn, từ đó rũ bỏ chức vị Vương gia về sống ẩn , không một ai còn thấy hắn nữa. Đọc đến đây Tống Thiên Nhan thở dài , rõ ràng không phải nữ chính không có hạnh phúc , là do nàng quá cố chấp thôi , nếu nàng lựa chọn Đông Phương Ảnh , thì đâu có đau thương như vậy. Đông Phương Ảnh thấy nàng nhìn mình bằng ánh mắt từ kinh ngạc , chuyển sang buồn bã , rồi cảm thương , đến thương hại sau cùng lại cuồng nhiệt. Nàng lại lên cơn gì nữa đây. Đông Phương Triệt thấy nàng không quan tâm hắn mà luôn nhìn Tứ đệ thì tức giận quát to " Tống Thiên Nhan "