Ám Vệ Công Lược
Chương 74
Tư Đồ Phong toát mồ hôi lạnh, thiếu nữ dùng ánh mắt hiền hòa bao bọc y, đột nhiên y cảm thấy áp lực xưa nay chưa từng có, thứ yêu thích này khiến người ta khó chịu, giống Phật tổ nhìn một con kiến chết chìm. Thiếu nữ khẽ than một tiếng, “Mà thôi, cũng không phải quá lâu. Tư Đồ Khánh, nếu con đã khám phá trận đàn Thiên Thư sư tổ bày ra, thì chắc hẳn đã luyện được bảy mươi hai kiếm thức —”
Tư Đồ Phong thốt lên, “Mấy chiêu ta vừa dùng chính là bảy mươi hai kiếm thức thất truyền của Kiếm Môn?”
Thiếu nữ chống cằm đáp, “Không sai, bảy mươi hai kiếm thức của sư tổ tên thật là Bát Cửu Huyền Công. Xuất xứ từ ‘Hậu Thiên Kiếm Pháp’ của Ân gia ta.”
Tư Đồ Phong nhíu mày, “Cái gì huyền công?”
Thiếu nữ phất tay áo, phủi bụi đất bên hồ, “Tương truyền, thời điểm chính tà tương sinh trong trời đất, có ba mươi sáu Thiên Cương, bảy mươi hai Địa Sát.” Tư Đồ Phong nhìn theo, mặt hồ hình tròn này rất giống bức tranh Thái Cực, chiếc giường đá là điểm ngăn cách Lưỡng Nghi, bờ hồ lại khắc đầy quái tượng và phương vị theo Dịch Kinh, “Vì thế trong Thái Cực, dùng ba mươi sáu phương hướng của sao Thiên Cương tạo thành hỗn hợp tiếng đàn, chính là Huyền Mặc Thần Công. Dùng bảy mươi hai biến đổi của Địa Sát tạo thành hỗn hợp kiếm pháp, chính là Bát Cửu Huyền Công.”
Tư Đồ Phong chỉ hiểu đúng một từ, “Thái Cực, chẳng phải là thứ gì gì của đám đạo sĩ thối Võ Đang sao?”
Thiếu nữ đáp, “Không sai. Không lâu trước đây, sư tổ nghe danh Trương tiên sư trên núi Võ Đang thì đã cùng sáu vị thiếu hiệp lên núi Võ Đang xin học.”
Tư Đồ Phong và ám vệ Cửu cho rằng ‘Trương tiên sư’ này chắc là chưởng môn đương nhiệm phái Võ Đang, Trương Hạc Tâm.
Thiếu nữ lại nói, “Trong sáu vị thiếu hiệp này, có hai người võ công tốt nhất. Một họ Du, tên Liên Hoàn, là truyền nhân của ‘Tiên Thiên Quyền’ tại Giang Nam, cũng chính là vị hôn phu đã đính ước cùng ta. Còn một người khác, họ Trương tên Hạc Tâm, tri thức phong phú, một thân một mình, vô cùng tâm đầu ý hợp với họ Du.”
Tư Đồ Phong và ám vệ Cửu giật mình, Trương Hạc Tâm là đệ tử khai sơn (từ dùng trong Phật giáo, chỉ buổi ban đầu gây dựng môn phái trên núi) của Võ Đang, cai quản Võ Đang vài thập niên, nay đã gần trăm tuổi. Thiếu nữ này cùng thế hệ với ông ta mà vẫn xinh đẹp lộng lẫy vô cùng.
Thiếu nữ sầm mặt, “Ta vạn lần không ngờ, Du Liên Hoàn áo mũ chỉnh tề lại không bằng cầm thú. Lúc đó Trương tiên sư dùng Bát Đoạn Cẩm, Chập Long Thụy Công, phối hợp với võ học của các sư huynh đệ ta, sáng chế ‘Cửu Dịch Thần Công’. Trước khi thoát xác thành tiên, ngài vốn định truyền thụ cho đại sư huynh Trương Hạc Tâm, chẳng ngờ họ Du lại mưu đồ chiếm làm của riêng.”
Tư Đồ Phong chưa từng nghe nói trên giang hồ có nhân vật tên là Du Liên Hoàn, càng chưa từng nghe phái Võ Đang có cái gì gọi là ‘Cửu Dịch Thần Công’.
Y thuận miệng hỏi, “‘Cửu Dịch Thần Công’ là cái gì?”
“Người luyện tập công pháp này, một năm dịch khí, hai năm dịch máu, ba năm dịch tinh, bốn năm dịch mạch, năm năm dịch tủy, sáu năm dịch da, bảy năm dịch xương, tám năm dịch tóc, chín năm dịch hình. Chăm chỉ luyện tập không bao lâu, tới khi đại thành sẽ trường sinh bất lão.”
Tư Đồ Phong nửa tin nửa ngờ, “Xem ra sư tổ luyện thành rồi?”
“Sư tổ bất đắc dĩ nên chỉ luyện Chập Long Thụy Công. Tuy cũng có thể bảo mệnh trú nhan, nhưng lại ngủ không biết năm tháng, chẳng khác gì chết.” Thiếu nữ vẫn co gối nằm nghiêng, “Tư Đồ Khánh, lẽ ra từ sáu tuổi con đã phải bế quan cùng Vô Hận, sao bây giờ mới tới?”
Tư Đồ Phong chỉ thấy quen tai, “Vô Hận?”
Thiếu nữ sực nhận ra điều gì, nhìn về phía ám vệ Cửu, dịu dàng hỏi, “Con, con là Ân Vô Hận?”
Ám vệ Cửu mù tịt, “Chẳng hay quý danh của tiền bối là?”
Nữ nhân phiền muộn nói, “Vô Hận, ta là của bà nội của con, Ân Minh Nguyệt.”
“Mụ điên!” Tư Đồ Phong hết nhịn nổi, “Đừng có nói xằng, Ân Vô Hận là đại ma đầu giết người như ngóe, Kiếm Môn đã bị hắn tàn sát từ hai mươi năm trước. Mà Tư Đồ Khánh là đệ tử sống sót duy nhất của Kiếm Môn, cũng chính là cha ta, nay đã lên làm Võ Lâm Minh chủ. Ta trông ngươi cùng lắm chỉ hơn hai mươi tuổi mà dám xấc xược gọi thẳng tên cha ta!”
Ân Minh Nguyệt nghe vậy thì bàng hoàng, “… Năm nay là năm nào, ta ngủ bao lâu rồi?” Ám vệ Cửu đáp lời, thiếu nữ khẽ khàng kể lại. Tám mươi năm trước, ‘Tiên Thiên Quyền’ Du gia và ‘Hậu Thiên Kiếm Pháp’ Ân gia lừng lẫy giang hồ muốn thắt chặt quan hệ, bèn chỉ định hôn nhân, kết duyên Tần Tấn. Du Liên Hoàn và Ân Minh Nguyệt, vốn là một đôi tình nhân môn đăng hộ đối.
Nào ngờ Ân Minh Nguyệt lớn lên, vì trốn tránh hôn sự nên cải trang thành nam, mời anh hùng thiên hạ cùng đến Võ Đang luận bàn võ nghệ, muốn xem thử Trương tiên sư trên núi Võ Đang có vĩ đại như lời đồn hay không. Sau đó bảy vị hiệp khách thiếu niên, bao gồm cả Ân Minh Nguyệt, đều bái Trương tiên sư làm sư phụ.
Khi đó Ân Minh Nguyệt vô tư vô lự, xưng huynh gọi đệ với Trương Hạc Tâm và Du Liên Hoàn chưa từng gặp mặt, đùa bỡn cả hai người rất vui vẻ. Mà Du Liên Hoàn không biết nàng chính là nương tử chưa vào cửa nhà mình, nên cũng mặc kệ nàng và Trương Hạc Tâm qua lại.
Mãi cho tới một ngày, Trương tiên sư dẫn bảy đệ tử khai sơn tới làm khách tại Du phủ, gia chủ Du phủ kín đáo vạch trần thân phận thật sự của Ân Minh Nguyệt.
Nhưng lúc đó Ân Minh Nguyệt đã ý hợp tâm đầu với Trương Hạc Tâm, đã mang thai vụng trộm. Nàng kiên quyết không chịu tái giá với Du Liên Hoàn. Trương Hạc Tâm cũng an ủi nàng, dù phải từ bỏ ‘Cửu Dịch Thần Công’ và chức vị chưởng môn Võ Đang thì vẫn sẽ ở bên nàng mãi mãi.
Đêm đó, Trương tiên sư tự biết tuổi thọ sẽ hết, cho người ngoài lui, gọi Trương Hạc Tâm và Du Liên Hoàn vào phòng thương lượng.
Ân Minh Nguyệt không ngủ yên, thình lình nghe thấy trong phủ vọng ra tiếng chiến đấu, nàng ra ngoài thì thấy thi thể chồng chất, trên dưới trăm mạng người Du phủ không một ai thoát nạn. Mà Du Liên Hoàn cả người đẫm máu, đang giao đấu với bốn vị sư đệ. Nàng định chạy tới hỗ trợ thì bị Trương Hạc Tâm trọng thương quát ngừng, Ân sư đệ, cẩn thận tên hung thủ mất trí giết cả sư phụ này!”
Lúc đó Ân Minh Nguyệt mới biết, Du Liên Hoàn vì giấu giếm chuyện đính hôn, tranh giành chức chưởng môn Võ Đang mà không tiếc sát hại cả nhà già trẻ, giá họa cho Trương Hạc Tâm. May mà Trương tiên sư và Trương Hạc Tâm kịp thời phát hiện, hiểu rõ gian kế của Du Liên Hoàn. Du Liên Hoàn thẹn quá hóa giận, dùng ‘Tiên Thiên Quyền’ đả thương Trương Hạc Tâm, sát hại Trương tiên sư tuổi già sức yếu, các sư huynh sự đệ rõ như ban ngày.
Du Liên Hoàn thấy tình thế không ổn, bắt giữ Ân Minh Nguyệt, đưa nàng trốn tới Thục Trung. Trong lúc đó, bất luận Ân Minh Nguyệt ép hỏi thế nào, Du Liên Hoàn vẫn không nói một lời về chuyện đêm đó, tựa hồ đã biến thành người câm lầm lì, thậm chí còn không luyện quyền, lúc rãnh rỗi chỉ đánh đàn một mình.
Ân Minh Nguyệt dần dần phát giác, tiếng đàn của Du Liên Hoàn rất giống thủ pháp của ‘Dịch Mạch’ trong ‘Cửu Dịch Thần Công’ của phái Võ Đang, tuy nhiên tà khí vô cùng. Nàng nghi ngờ hắn trộm thần công, bèn cố tình nịnh hót dụ hắn quá chén, tìm kiếm khắp nơi mà không thu hoạch được gì. Dần dà, nàng nghe tới thấu hiểu, từ tiếng đàn ngộ ra kiếm pháp kìm chế ma công nọ. Có điều khi đó nàng đã mang thai sáu tháng, chỉ cầu mong được bình an vô sự, sinh hạ đứa con của Trương Hạc Tâm.
Tới ngày trở dạ, Du Liên Hoàn mời bà mụ tới, hầu hạ ngoài phòng. Ân Minh Nguyệt nhân cơ hội năn nỉ bà mụ, gửi mật báo cho đại đệ tử Trương Hạc Tâm tại Võ Đang, chờ hắn cứu nàng khỏi dầu sôi lửa bỏng. Quả nhiên một tháng sau, phái Võ Đang đánh lên núi, Du Liên Hoàn đích thân ra nghênh chiến. Nàng ôm đứa trẻ bỏ chạy về sau núi, không ngờ Du Liên Hoàn thẹn quá hóa giận đuổi theo, cướp mất đứa trẻ, đánh nàng một chưởng rơi xuống vách núi.
Tư Đồ Phong nghe tới đây thì cười khẩy, “Theo những gì bà kể thì họ Du này chính là tên đầu sỏ giết người bằng dây đàn dạo gần đây?”
Ám vệ Cửu nhớ lại khuôn mặt dịu dàng nho nhã rất giống Tư Đồ Nhã của tượng đá đánh đàn nọ, cảm thấy kỳ lạ, Du Liên Hoàn thẹn quá hóa giận muốn giết Ân Minh Nguyệt thì không có lý nào tha mạng cho con của bà ta — Vì đó chính là con của Trương Hạc Tâm.
Ân Minh Nguyệt nói, “Không sai. Lúc đó ta ngã xuống vách núi, xương sống vỡ vụn, đến giờ vẫn không thể động đậy. Mà Trương Hạc Tâm đã kế thừa chức chưởng môn phái Võ Đang, không còn nhắc tới chuyện hồng trần, ta cũng chẳng còn mặt mũi nào gặp lại hắn. Sau khi được một tiều phu cứu giúp, ta truyền dạy cho con trai của tiều phu nọ một chút võ nghệ, đứa bé kia trưởng thành, hỗ trợ ta gây dựng môn phái, sáng lập Kiếm Môn, chống lại những chuyện bất bình trên thế gian.”
Tư Đồ Phong hỏi, “Con của ngươi bị họ Du bắt đi… Thì sao Ân Vô Hận lại là cháu của ngươi được?”
Ân Minh Nguyệt thở dài, “Ta sáng lập Kiếm Môn tại Bắc Thục, ma đầu Du Liên Hoàn cũng sáng lập Cửu Như Thần Giáo ở Tây Thục. Ban đầu hắn không muốn tranh chấp với phái ta tới lưỡng bại câu thương (hai bên cùng thiệt), nên gửi thư báo cho ta biết, hắn đã cứu con của ta về, nuôi dưỡng thành người, đặt tên là Ân Viễn Sơn.”
“Ta nói với hắn, chỉ cần từ nay về sau hắn quy ẩn biệt tích, không làm chuyện ác, không tranh chấp với Võ Đang thì ta sẽ bỏ qua chuyện cũ. Hắn làm theo, còn gả con gái hắn cho Viễn Sơn. Viễn Sơn có con, hắn lại đặt tên là Vô Hận, tỏ vẻ không oán không hận chuyện xưa. Luôn miệng nói chỉ cần ta còn sống, hắn sẽ không làm khó phái Võ Đang. Ta thấy hắn ăn năn hối cải, tự thân cũng dần duy yếu, đành phải dùng Chập Long Thụy Công bế quan tới bây giờ, chờ có người tới để truyền lại y bát, tiếp tục ràng buộc Cửu Như Thần Giáo.”
Ám vệ Cửu chợt nhận ra, “Cửu Như Thần Giáo… Là ‘Cửu Như’ trong trời hộ cửu như?”
Ân Minh Nguyệt xốc lại tinh thần, đáp, “Không sai, ngươi là ai, làm sao mà biết?”
Ám vệ Cửu nhớ lại mấy lời đám nhân sĩ Ma Giáo nịnh hót giáo chủ áo trắng bên ngoài tiệm lụa Lục Khởi, thật thà đáp, “Tại hạ từng là ám vệ của Tư Đồ Khánh. Tiền bối, Giáo chủ Cửu Như Thần Giáo đã không phải Du Liên Hoàn, mà là Ngọc Tiêu Dao. Người này ma công đại thành, tạo ra rất nhiều sát nghiệt…”
Tư Đồ Phong nói, “Đúng thế, chắc chắn Cửu Như Thần Giáo kia giương Đông kích Tây, nuôi dưỡng cháu trai Ân Vô Hận của ngươi thành đại ma đầu tiếng xấu muôn đời, còn sai khiến hắn tàn sát bảy mươi mốt đệ tử Kiếm Môn, hại cha ta buồn bực nửa đời người!”
Ân Minh Nguyệt thẫn thờ nói, “Không ngờ lại như vậy… Du Liên Hoàn chết rồi sao…? Năm đó rõ ràng hắn đã đồng ý với ta, rằng sẽ đưa Vô Hận tới Kiếm Môn để luyện tập võ công Kiếm Môn ta, mãi mãi gắn kết…”
Tư Đồ Phong cười nhạt, “Ngươi chỉ hơi xinh đẹp thôi chứ thân quen gì với ma đầu kia, chẳng những từ hôn mà còn cắm sừng hắn, sinh con cho sư huynh hắn, bán rẻ hành tung của hắn, hắn nghe lời ngươi mới lạ.”
Ám vệ Cửu cũng cảm thấy thật kỳ lạ, thuở thiếu thời, vị sư tổ Kiếm Môn này thích Trương Hạc Tâm, sau mấy chục năm lại bám ma đầu Du Liên Hoàn không bỏ, thậm chí còn đặt tượng Du Liên Hoàn trong phòng tối. Giống như Du Liên Hoàn vốn phải để cho bà ta ức hiếp, hơn nữa chắc chắn còn phải răm rắp nghe lời bà ta.
Ân Minh Nguyệt liếc nhìn hai đứa nhỏ ngốc nghếch không hiểu gió trăng, buồn bã cười nói, “Du Liên Hoàn, Trương Hạc Tâm giả nhân giả nghĩa, ngươi cũng chẳng hơn gì! Ngươi hủy diệt Kiếm Môn của ta, lạm sát người vô tội, ta phải bắt ngươi nợ máu trả máu!” Cười xong thì chuyển sang Tư Đồ Phong, “Ngươi nói ngươi là con trai của Tư Đồ Khánh?”
Tư Đồ Phong ôm kiếm đáp, “Đúng thế thì sao?”
“Nhìn thấy sư tổ, sao chưa quỳ xuống?” Ân Minh Nguyệt lớn tiếng quát.
Tư Đồ Phong ngừng một lát, cười cợt hỏi lại, “Đòi tiểu gia quỳ cũng được, mụ điên tự xưng là sư tổ Kiếm Môn này, nếu ngươi có bản lĩnh đánh ngã tiểu gia, tiểu gia quỳ cho ngươi xem. Bằng không thì ngươi quỳ cho tiểu gia.” Chưa dứt lời, nước hồ đã sôi sùng sục, sóng lớn cuộn trào.
Truyện khác cùng thể loại
84 chương
32 chương
84 chương
23 chương
65 chương
34 chương
7 chương
16 chương