Ám vệ Cửu tùy cơ ứng biến, xoay bước nghiêng thân, vung tay ném phi đao lên trước, vài kẻ áo đỏ ngã xuống, hắn chưa kịp định thần, mấy chục nút dây đàn đã bắn xuống mái hiên dưới chân hắn, từng lớp ngói xám bị dây đàn kéo bật lên, tuyết đọng bốc hơi như sương. Hắn lao ra như mũi tên, vừa nhảy tới xà nhà, lại có hàng trăm sợi dây đàn tức khắc theo tới, không thể không trở mình nhảy xuống xà ngang bên dưới, một chiêu ‘Đảo Quải Kim Câu’, chưởng đao vung lên, nội lực chấn động hàng trăm tấm ngói, tấn công đám người mặc y phục đỏ ùn ùn kéo tới đầy trời. Tư Đồ Tung quỳ rạp trong phòng, đang nắm vật cứng bừng bừng chuẩn bị hành vi nhục dục. Tại khoảnh khắc ấy, nóc nhà vang lên mấy tiếng “Lọc cọc”, đám người áo đỏ đập ngói lao xuống. Một trong số đó còn rơi lên giường, mặt đối mặt với Tư Đồ Nhã, hắn đeo mặt nạ mạ vàng, giật giật vài cái trước vẻ mặt hiếu kì của Tư Đồ Nhã rồi bất động. Tư Đồ Tung sợ hãi nhảy bật dậy, ham muốn tức khắc tắt ngúm. Hắn theo bản năng bỏ quên Tư Đồ Nhã, bổ nhào ra vớ lấy kiếm trên chiếc bàn bên cạnh, suýt thì vấp quần té sấp mặt, vội vàng cuống quýt kéo quần lên, phô trương thanh thế quát, “Kẻ nào, lớn mật!” Ám vệ Cửu đang quyết chiến với đám người áo đỏ, không quay lại nói, “Đại công tử, nơi này không ở lâu được!” Tư Đồ Tung ngẩng mặt lên, trông thấy hàng trăm đám mây đỏ lao xuống từ nóc nhà tan hoang, mây đỏ chưa tới, dây đàn tới trước, chằng chịt bao trùm lên hắn. Ám vệ Cửu không chùn bước vung đao chém, tuy nhiên vẫn có không ít nút dây đàn hướng về phía hắn. Hắn lấy lại bình tĩnh, nhẩm một kiếm quyết, thi triển kiếm pháp Kiếm Môn ‘Dĩ Khoái Thủ Thắng’ ngăn cản, có hơn mười năm nội lực của Tư Đồ Nhã giúp ích, bản lĩnh của hắn cao hơn xưa không chỉ một lần, cảm giác nút dây đàn phóng tới nhẹ nhàng chậm chạp, vung kiếm chém rất dễ dàng, hắn mừng thầm trong bụng, nhảy lên nóc nhà càng chiến càng hăng, miệng uy phong quát lớn, “Trưởng tử Tư Đồ Tung của Võ Lâm Minh chủ ở đây, dám động thủ trên đầu thái tuế, các ngươi tất có đi không có về!” Đám người áo đỏ lơ lửng trên không trung im lặng không lên tiếng, thình lình đồng loạt mở cơ quan trong hộp đàn, dây đàn chằng chịt văng ra khắp nơi. Trong thoáng chốc, chỉ bạc mảnh mai đã bao phủ toàn bộ quán trọ, tạo thành một tấm tưới bằng dây đàn cực kỳ lớn và tinh vi phức tạp. Một số khách trọ bị đánh thức, muốn chạy trốn bằng cách chui qua lỗ hổng, không ngờ những sợi dây này tức khắc siết chặt, người bị cắt đứt thành bốn năm phần. Tiểu nhị của quán bị máu văng khắp mặt, kinh hãi thét to, “Yêu, yêu quái!” Có khách trọ nhìn qua cửa sổ thấy tình hình giữa không trung thì gào lên thất thanh, “Quỷ, quỷ ảo đỏ khắp trời kìa!” Còn có vài người hô cứu mạng, niệm kinh Phật, dỗ trẻ con khóc, ồn ào ầm ĩ, hãi hùng thảm thiết. Một bóng đỏ lướt vào tấm lưới, ám vệ Cửu và Tư Đồ Tung đảo mắt nhìn sang, người này mặc y phục đỏ cực kỳ rộng rãi, vạt áo và tay áo thêu chỉ vàng sáng rực như cánh bướm trong ánh lửa, càng tôn lên dáng dấp thướt tha yểu điệu, quyến rũ hớp hồn khiến người ta hoa mắt. Tư Đồ Tung tim đập thình thình, đây là thủ lĩnh đám áo đỏ dùng tiếng đàn giết người đêm đó, “Rốt cuộc thì các hạ là thần thánh phương nào?” Thủ lĩnh áo đỏ cười nhạt, lên tiếng qua lớp mặt nạ, “Giao ‘Cửu Như Thần Công’ ra!” Âm thanh trầm bổng lên xuống, ưu thương tê tái, nhắm thẳng vào giữa sương phòng. Ám vệ Cửu và Tư Đồ Tung cùng ngoái lại nhìn – Chỉ thấy Tư Đồ Nhã vẫn ngồi trên chiếc giường trong phòng, áo quần không đủ che thân, hai chân gấp lại. Khi thủ lĩnh ảo đỏ lên tiếng, y mới như bừng tỉnh, “Ngươi là người đánh đàn đêm đó?” “Không sai,” Thủ lĩnh ảo đỏ đáp, “Hiểu rõ thời thế mới là người tài giỏi, nếu không muốn nếm thử ‘Thiên La Địa Võng’ của bổn giáo thì giao ‘Cửu Như Thần Công’ ra!” Ám vệ Cửu rất mẫn cảm với hai chữ “Bổn giáo”- Chẳng lẽ đây chính là Hoan Hỉ Giáo mai danh ẩn tích đã nhiều năm? Tư Đồ Nhã khép áo lại, “Cửu Như Thần Công là vật gì, liệu có phải các hạ trúng độc nặng quá, hoa mắt nhận lầm người rồi không?” Thủ lĩnh ảo đỏ giận dữ, xoay người ngồi xếp bằng xuống tấm lưới, chuẩn bị đánh đàn. Ám vệ Cửu và Tư Đồ Tung đồng loạt xông lên tấn công – Dây đàn này bao phủ toàn bộ quán trọ, đàn ngân lên, e rằng sẽ phá vỡ lục phủ ngũ tạng tất cả người ở đây! Huyết chiến hết sức căng thẳng, nào ngờ biến cố liên tục xảy ra. Trong đám áo đỏ bên ngoài tấm lưới, đột nhiên có vài tiếng cười rộ lên. Tiếng cười chợt xa chợt gần, xa như tận bên ngoài Đan Sơn trấn, gần như gió thoảng bên tai. Giống tiếng trẻ con khúc khích hoặc tiếng thiếu nữ cười duyên, thậm chí còn giống mèo rừng gào thét. Giữa đêm đông lạnh giá, tràng cười này như phát ra từ nấm mồ vùi sâu dưới tuyết, lên xuống phập phồng khiến người ta sởn tóc gáy. Không ít người áo đỏ lắng tai nghe rồi vỗ tay hi hi ha ha cười theo, tựa hồ bị tiếng cười đằng trước lây nhiễm, thân bất do kỷ, cười không thể dừng, cười đến mức cả người bủn rủn, cười chảy nước mắt, chẳng hiểu sao lại vui mừng cực độ. Thủ lĩnh ảo đỏ giật mình thét lớn, “Không ổn, Hoan Hỉ Giáo bày trận phản kháng!” Ám vệ Cửu lại như lọt trong sương mù, nếu tràng cười quái dị kia là của Hoan Hỉ Giáo, thì đám người áo đỏ trên nóc nhà là ai? Chưa kịp nghĩ ngợi, thủ lĩnh ảo đỏ đã gảy đàn, âm thanh não nề trùng trùng điệp điệp tản ra bốn phía, khiến người nghe khó chịu bức bối như bị giam cầm tại địa lao tối tăm chật hẹp, không nhìn thấy gì, thân hình kẹt cứng, thở cũng không nổi. Tư Đồ Tung bối rối, tiếng đàn vừa rót vào tai, ánh mắt hắn đã như đui mù, không nhìn thấy gì cả, chỉ sững sờ đứng tại chỗ, vung kiếm lung tung gạt bỏ nút dây đàn bắn tới. Ám vệ Cửu vận nội lực phá tan ma chướng từ tiếng đàn, tầm nhìn trở lại sáng tỏ, chỉ thấy bên ngoài tấm lưới có không ít thiếu nữ hoá trang Miêu tộc, những thiếu nữ này đầu cài lược hoa bằng bạc, khoác áo đen và quần xếp nếp, cổ đeo kiềng bạc, hông đeo xích bạc, mười ngón tay xòe ra, nhẹ nhàng lắc lư, đầu ngón tay đeo chuông bạc xinh xắn, chuông bạc vang lên những tiếng tinh tang lảnh lót, giống hàng vạn con côn trùng vỗ cánh ầm ĩ, chống lại tiếng đàn… Hóa ra Hoan Hỉ Giáo am hiểu chung thuật (thuật dùng chuông) của Hắc Miêu Tử, hơi khác với trong tưởng tượng của hắn. “Ha ha, chút công phu Huyền Mặc nhãi nhép cũng lấy ra khoe khoang.” Một thiếu nữ Miêu tộc phì cười, “Gian tặc không ngại múa rìu qua mắt thợ sao?” Lại nghe một nam nhân nói, “Lũ khỉ Huyết Y Giáo, giao ‘Huyền Mặc Thần Công’ ra đây, bản tôn sẽ cho các ngươi chết toàn thây!” Ám vệ Cửu nhìn về phía nam nhân tự xưng là bản tôn, nam nhân này cũng mặc áo bào Miêu tộc màu đen, đeo mặt nạ bạc, không nhìn ra tướng mạo và tuổi tác. Hắn không rõ tình hình, mang theo Tư Đồ Tung không nhìn thấy gì, phi thân trở lại sương phòng bảo vệ Tư Đồ Nhã, im lặng theo dõi. Thủ lĩnh ảo đỏ ngờ vực nhìn nam nhân mặc đồ đen đeo mặt nạ, “Ngươi là ai?” Nam nhân khẽ cười, “Năm đó cha ngươi đánh cắp Huyền Mặc cầm phổ của bản tôn. Cha làm con chịu, trả lại đây.” Thủ lĩnh ảo đỏ im lặng một lát, dao động, “Ngươi là Ân Vô Hận? Ngươi không chết… Quả nhiên đúng là ngươi giết Đường Kỳ Long!” Ám vệ Cửu nghe thấy tên Ân Vô Hận thì không khỏi nhìn sang đám người Miêu, rồi lại nhìn Tư Đồ Nhã. Không hiểu lắm. “Ha ha! Thù lớn chưa trả, Địa phủ chưa đầy, bản tôn sao có thể chết.” Nam nhân ngang ngược nói, “Ngoan ngoãn giao ‘Huyền Mặc Thần Công’ ra, bản tôn sẽ cho ngươi ra đi thoải mái, bằng không thì ngươi muốn chết cũng không dễ dàng!” Thủ lĩnh ảo đỏ lấy hết dũng khí nói, “Ngươi… Ngươi cũng chỉ là một tên ăn trộm, ‘Huyền Mặc Thần Công’ không tới phiên ngươi đòi!” Song phương nói tới đây thì cùng ra tay. Đám người áo đỏ Huyết Y Giáo vung dây đàn, đám người áo đen Hoan Hỉ Giáo rung chuông. Một tiếng đàn u ám đất trời, một tiếng chuông tươi vui trời đất, cả hai cùng làm loạn tâm trí người ta. Khuấy đảo, rung chuyển toàn bộ quán trọ, bát, gáo, muôi, chậu rào rào vỡ nát. Tiếng khóc la của khách trọ bị lấn át hoàn toàn. Ám vệ Cửu áp tay vào nhau, cố gắng giữ bình tĩnh. Tư Đồ Tung phun ra một ngụm máu. “Đại ca, công lực của đệ cho huynh hết rồi.” Tư Đồ Nhã chỉ điểm, “Sao không vận công chống cự?” Nghe thấy vậy, ám vệ Cửu không khỏi chấn động, Tư Đồ Nhã đã mất hết công lực? Không, tóm lại y là Tư Đồ Nhã hay là Ân Vô Hận? Lúc này Tư Đồ Tung mới nhớ ra, dồn khí đan điền, mặc cho nội lực xông lên tạng phủ, tức khắc sáng mắt tỉnh táo, nhìn rõ tình hình xung quanh. Ngay sau đó hắn thấy Tư Đồ Nhã chống tay xuống giường, bịt miệng, máu nhỏ giọt từ kẽ ngón tay, có lẽ đã bị hai loại ma âm làm tổn thương ngũ tạng lục phủ. Hắn lắp bắp, “Nhị đệ!” “Đại ca, nhân lúc họ mải chiến đấu với nhau… Hai người đi đi…” Tư Đồ Nhã tựa hồ đã không chịu nổi. Ám vệ Cửu đang định bao bọc đốc mạch của Tư Đồ Nhã, hỗ trợ y chống đỡ tiếng đàn và tiếng chuông, nào ngờ nam nhân đeo mặt nạ bạc tự xưng là Ân Vô Hận đã nhún người nhảy vào phòng, theo sát phía sau là một thiếu nữ xinh đẹp. Hai người từng bước áp sát, thong thả tiến lại gần Tư Đồ Tung và Tư Đồ Nhã. “Hai công tử Tư Đồ gia.” Nam nhân cười nói, “Ân mỗ ngưỡng mộ đã lâu.” Tư Đồ Tung sợ hãi quát to một tiếng, “Ân Vô Hận!” Nhớ tới thảm trạng của Đường gia chủ, tức khắc xoay người định phá cửa sổ bỏ chạy. Ám vệ Cửu không nói lời nào, quăng ra lưỡi đao cong như trăng non, lưỡi đao cuộn tròn như trăng rằm, thay đổi hình dạng, một chiêu ‘Phong Quyển Tàn Hoa’ lướt tới cổ họng kẻ địch, khí thế sắc nhọn cuốn ba vòng quanh nam nhân mặc đồ đen, đoản đao còn lại tung chiêu ‘Hoài Trung Bão Nguyệt’, đề phòng đối phương sử dụng chiêu thức xảo quyệt đánh vào ba trăm sáu mươi huyệt vị. Thiếu nữ xinh đẹp thấy Tư Đồ Tung định bỏ trốn thì giật xuống trang sức bạc hình lá cây quấn quanh hông, động tác phóng ám khí ‘Ngọc Nữ Đầu Toa’ duyên dáng thản nhiên, lá cây bằng bạc như mũi tên sắc nhọn, chớp mắt đã sắp đuổi kịp Tư Đồ Tung đang phá cửa sổ bỏ chạy. Ám vệ Cửu thấy Tư Đồ Tung gặp nguy hiểm thì ném ra vài thanh phi đao, ghim lá cây bạc lên bậu cửa sổ. Lúc này Tư Đồ Tung đã an toàn trốn ra ngoài, nào ngờ bên ngoài lại là ‘Thiên La Địa Võng’ của đám người áo đỏ, dây đàn tràn trề nội lực khó có thể chém đứt, nhất thời lại phải rơi vào khổ chiến. Nam nhân mặc đồ đen so chiêu hời hợt với ám vệ Cửu, trong lúc giao chiến còn liếc sang Tư Đồ Nhã. Tư Đồ Nhã yếu ớt nằm sấp trên giường, giống như bị tiếng đàn làm cho buồn nôn, hoặc như gật đầu chấp thuận. Thiếu nữ Miêu tộc nhìn thấy vậy, ngón tay móc lên, một sợi dây đàn bắn ra từ ống áo, đánh lén bên trái ám vệ Cửu. Ám vệ Cửu vung đao ngăn cản, thình lình nam nhân giao chiến với hắn cũng liên tục bắn ra vài sợi dây đàn. Trong khoảnh khắc ấy, ám vệ Cửu không kịp nhìn, tới khi nhìn rõ thì đã quá muộn — Những sợi dây đàn đã xuyên qua tâm mạch của Tư Đồ Nhã! Ám vệ Cửu sững người. Bình sinh hắn chưa bao giờ sợ hãi, nhưng trong chớp mắt này, hắn cảm giác toàn thân lạnh buốt, cả người run lên. Nam nhân mặc đồ đen đã tới gần cửa sổ, cười ha hả kéo dây đàn. Tư Đồ Nhã bị kéo vào lòng hắn, mềm oặt, bất tỉnh nhân sự. Nam nhân không để ý tới ám vệ Cửu, bế Tư Đồ Nhã nhảy ra khỏi quán trọ, giơ tay chẻ đôi tấm lưới dây đàn của đám người áo đỏ, nhẹ nhàng như quét mạng nhện. Tư Đồ Tung đang khổ chiến cũng nhân cơ hội đột phá đàn trận, thi triển khinh công ‘Kiếm Môn Tế Vũ’, chạy xa khỏi nam nhân mặc đồ đen. “Ha ha, Nhị đệ ngươi chết rồi mà ngươi còn trốn.” Nam nhân nhìn theo bóng Tư Đồ Tung, cảm thán, “Không hổ là nòi giống của Tư Đồ Khánh, đúng là vong ân phụ nghĩa!” Hắn xoay tròn ngón tay, vài sợi dây đàn mãnh liệt lao về phía Tư Đồ Tung. Tư Đồ Tung ngã phịch xuống đất, nghe thấy Tư Đồ Nhã đã chết thì thiếu điều sợ vãi ra quần, cũng không để ý gân tay gân chân bị dây đàn xuyên qua, cuống cuồng bò lê bò lết về phía trước. Lúc này ám vệ Cửu trong quán trọ mới hoàn hồn, đột phá vòng vây xông lên trước — Tư Đồ Tung mừng rỡ, vội vàng hô, “Ám vệ Cửu! Mau cứu ta!” Ám vệ Cửu bỏ ngoài tai, ra sức chém tới nam nhân mặc đồ đen, một chiêu ‘Thanh Long Xuất Thủy’, muốn cướp lại Tư Đồ Nhã trong lòng hắn. Trên nóc nhà, hai đoàn người áo đỏ và áo đen đang giao chiến. Nam nhân mặc đồ đen cũng không ham chiến, vùng thoát khỏi ám vệ Cửu, nói với Tư Đồ Tung, “Hôm nay cho ngươi một con đường sống, cút về nói với cha ngươi, không giao nộp ‘Cửu Như Thần Công’, bản tôn sẽ kết liễu trăm mạng gia môn các ngươi!” Tư Đồ Tung không biết ‘Cửu Như Thần Công’ là vật gì, nhưng sợ hãi uy thế của Ân Vô Hận nên vẫn khúm núm nhận lời, lảo đảo bò lết đi thật xa. Võ Lâm Minh chủ là cái gì mà dám đối địch với đám yêu ma quỷ quái này, đột nhiên hắn nhận ra, thà cứ để Tam đệ đảm đương còn hơn. “Buông Nhị công tử ra!” Ám vệ Cửu vẫn đuổi theo. Trong đầu hắn không nghĩ gì cả, chỉ muốn cướp Tư Đồ Nhã về. Nam nhân mặc đồ đen kéo theo ám vệ Cửu truy đuổi không buông, rời khỏi Đan Sơn trấn. Khinh công của hắn cực kỳ tốt, một bước băng qua rừng, dù bế Tư Đồ Nhã, khoảng cách với ám vệ Cửu vẫn duy trì nửa dặm. Đảo mắt đã tới vách núi Đan Sơn, chính là đường cụt. Ám vệ Cửu thận trọng nói, “Buông Nhị công tử ra.” “Người chết rồi mà ngươi vẫn đòi?” Nam nhân mặc đồ đen bật cười, vận nội lực, vung tay ném Tư Đồ Nhã xuống vách núi phía sau. Ám vệ Cửu giật mình, không chút do dự nhảy lên đón. Nam nhân mặc đồ đen xoay người nhường bước, tiện tay vung một chưởng, vỗ mạnh vào lưng ám vệ Cửu. Ngũ tạng Ám vệ Cửu tức khắc nóng bừng như lửa đốt, vừa đỡ được Tư Đồ Nhã thì ngất lịm. Nam nhân mặc đồ đen nhìn theo Tư Đồ Nhã và ám vệ Cửu song song rơi xuống vách núi. Cuối cùng còn ma xui quỷ khiến chắp tay, “Giáo chủ bảo trọng.”