1. Sử Sùng đi vào cũng đúng lúc Trình Hi từ phòng ngủ đi ra. Cô nghe được tiếng bước chân, cảm thấy mình ở trong phòng ngủ cũng không hay, thế là lật đật đi ra, thế là gặp nhau ở ngay cửa. Thật ra cũng không có gì, như Trình Thời đã nói, căn phòng này là văn phòng – trong lòng chính đáng, cảm thấy như thế là được. “Chào anh.” Trình Hi gật đầu, nét bối rối vụt qua trên mặt, nhưng vẫn giải thích thêm một câu: “Bên trong có… manh mối.” Sử Sùng mỉm cười, nghe được câu đó lại càng cười đậm hơn, vươn tay ra tự giới thiệu, “Sử Sùng.” Trình Hi ngẩn người. À phải rồi, hôm nay đã trở thành lần đầu tiên gặp mặt. Mất nửa nhịp cô mới bắt tay, lại thấy Trình Thời cầm cốc nước đi tới, đặt vào tay Sử Sùng, nói: “Hai người từng gặp nhau rồi.” “Hả?” Sử Sùng đành cầm lấy, lại quay sang Trình Hi xác nhận. “Ừ, tôi từng gặp anh dưới tập đoàn Đàn Thịnh.” “Thế à.” Anh ta gật đầu, nhấp hớp nước rồi nhìn Trình Thời, hạ giọng nói, “Sự thay đổi mà mày nói là đây hả.” “Một phần.” “Nghĩa là bây giờ tao đang ở chung với hai nhà tiên tri?” Cảm giác chỉ có mình mất ký ức không hay chút nào, Sử Sùng bông đùa, giả bộ muốn vào phòng, “Để tao xem có thay đổi gì nào.” “Từ từ.” Trình Thời gọi anh ta lại, nhìn đồng hồ đeo tay, nói: “Vẫn còn sớm, đi ăn trước đã. Để tao gọi người dọn dẹp lại phòng.” 2. Ba người cùng ăn trưa, Trình Hi cảm thấy có gì đó gượng gạo, cho tới khi nghe Sử Sùng gọi anh là Kim Minh mới bất giác phát hiện. Lúc nói chuyện điện thoại, bọn họ là bạn cùng lứa, thậm chí Trình Hi còn lớn hơn vài tuổi, không ít lần chỉ bảo cho Tưởng Kim Minh, cũng từng chê bai Sử Sùng. Sự thay đổi thời gian như chỉ tác dụng với hai người họ. Chàng trai bồng bột ngày nào đã trưởng thành thành người đàn ông có máu mặt, nên bây giờ đi với họ lại càng phóng đại cảm giác tương phản đến vô hạn. Trình Hi thất thần cầm đũa, bị câu hỏi của Sử Sùng kéo về: “Nên cô biết cả rồi à?” “Hả?” Cô cứ tưởng đang nói về trục thời gian ở trong phòng ngủ, mơ màng gật đầu. “Cô rất giống hồi bé, tôi từng tham dự lễ tốt nghiệp của cô, còn quyên góp đồ cho trường của cô nữa.” “Cái gì?” Trình Hi nghe không hiểu. “Cô ấy không biết.” Trình Thời hắng giọng, ra hiệu anh ta chớ nên nói nhiều. “Cũng không biết chuyện xe buýt của trường à?” “Ăn đi.” Hai người một đến một đi, không khí im lặng mấy giây. Trình Hi ù ù cạc cạc, gõ lên mặt bàn phía Trình Thời, hỏi: “Các anh nói gì vậy?” “Hồi trước tôi đến trường cô quyên góp đồ để tạo quan hệ, cũng kịp thời dự lễ tốt nghiệp.” Thứ tự thời gian không chính xác, nhưng Trình Hi cũng không phát hiện, lại hỏi: “Còn chuyện xe buýt của trường?” Anh ta nói: “Quyên tặng xe buýt.” Trình Hi đã hiểu, biết Trình Thời đã tốn không ít tâm tư để bảo đảm cô vào làm việc ở công ty, bao gồm cả chuyện của Vương Dật Phàm hồi ấy. Mọi sắp xếp tạo thành điều kiện cần để thực hiện cuộc gọi, cô thở dài, không nói gì thêm. 3. Quay về nhà, giường ngủ đã được chuyển đi, thay vào đó là một chiếc bàn và vài chiếc ghế. Sử Sùng im lặng đứng trước tường một lúc lâu, đã hiểu được chuyện về bố Tưởng. Anh ta ngoái đầu nhìn Trình Thời, mệt mỏi dựa vào ghế, ngẩng đầu lên thở dài: “Còn một tháng nữa, mày nói xem chúng ta phải làm gì đây.” “Cần hiểu rõ mọi chuyện. Vào tối ngày 29 tháng 9, trước khi tao đến số 76 đường Đàn Viên thì đã xảy ra chuyện gì? Vì sao chú Sử lại quay về, người tranh chấp với ông có phải là Triệu Phi không, thứ trong phong bì…” “Là ông ta.” Không đợi anh nói hết, Sử Sùng đã lập tức trả lời. Nếu không vì nghi ngờ lúc trước của Trình Thời, tiến tới điều tra về Cao Lĩnh thì Sử Sùng không bao giờ nghi ngờ tới Triệu Phi. Sau khi bắt tay điều tra sâu thêm chuyện của cha con Cao Thành Phong, anh lại gần như chứng thực nghi ngờ này. Hồi còn sống Cao Thành Phong luôn là tài xế cho Triệu Phi, dù Triệu Phi thất thế thì vẫn đảm bảo được công việc cho Cao Thành Phong, để ông ta có cuộc sống ngồi chơi xơi nước. Cuộc sống đó kéo dài mười mấy năm, và cũng chính thế nên mới mọc ra tật xấu, chí mạng nhất là bài bạc. Trước khi gặp tai nạn, Cao Thành Phong đã lâm vào cảnh nợ nần. Từ 20 năm trước Sử Sùng đã không xem Cao Thành Phong ra gì, cảm thấy ông ta chó cậy thế chủ. Nhưng… Lúc đó sau mỗi lần bọn họ ra ngoài xã giao, lần nào say khướt cũng được Cao Thành Phong lái xe chở về. Ông ta luôn ép mình không uống rượu. Vậy vì sao có thể uống say gây nên tai nạn giao thông? Chân mày Sử Sùng xoắn lại, xoa mặt nói: “Kim Minh, sau vụ hỏa hoạn năm đó, Triệu Phi đại diện công ty đi thăm hỏi, nói lúc xảy ra tai nạn mình đang ở bên ngoài, còn có tài xế làm chứng nên tao chưa bao giờ nghi ngờ ông ta.” “Tài xế là Cao Thành Phong.” “Đúng thế, thời gian trước mày bảo tao điều tra cha con họ. Mười mấy năm đó Cao Thành Phong luôn ở dưới trướng Triệu Phi, cho tới khi chết vì tai nạn giao thông. Trước khi chết ông ta còn nợ một đống tiền thua bạc.” Sử Sùng ngước mắt: “Trong này có một vấn đề.” Ánh mắt hai người giao nhau, cùng ăn ý nghĩ tới một chuyện. “Nếu đêm đó Triệu Phi đã từng đến số 76 đường Đàn Viên, vậy Cao Thành Phong đã làm chứng giả cho ông ta, có nghĩa là nắm được thóp nên mới sống sung sướng mười mấy năm. Nhưng sa đà cờ bạc vào cảnh nợ nần, đi vào đường cùng rồi mới có ý định uy hiếp Triệu Phi, sau đó…?” Sau đó bị Triệu Phi giải quyết, cũng ngụy tạo thành tai nạn giao thông. Sử Sùng nói tiếp: “Sau khi Cao Thành Phong qua đời, Triệu Phi lại lấy danh nghĩa trưởng bối để chăm sóc Cao Lĩnh, cho hắn ta nhận việc tài xế, thực ra là thành người giúp việc cho mình.” Nói tới đây, anh ta không khỏi tự giễu: “Mẹ nó, thủ đoạn quen thuộc thật.” Không phải chính anh ta cũng như vậy sao? Chỉ vì từng được Triệu Phi quan tâm một lần mà 20 năm qua, lễ tết năm nào anh cũng đi thăm ông ta. “Gần đây mày có đi gặp ông ta không?” “Có, sắp 60 rồi, dẫn cháu gái đi chơi công viên, tay còn cầm ba lô. Mày chưa gặp ông ta, không tưởng tượng nổi ông ta ngụy trang giỏi đến thế nào đâu.” Trình Hi im lặng lắng nghe, không nói một lời. Ác với người khác và tốt với người thân, hai khái niệm này không mâu thuẫn, thậm chí không cần ngụy trang. Có lẽ vì tuổi già mỹ mãn nên Triệu Phi mới không từ thủ đoạn ngăn cản sự thay đổi. Con cháu đông đúc của hiện tại, chẳng phải có được bởi vì giẫm lên hài cốt của người khác sao? 4. Ba người im lặng, mỗi người có tâm sự riêng. Một lúc sau, Trình Thời tổng kết ngắn gọn, “Coi như ta đã có lời giải thích rõ, dự án mở rộng số 76 đường Đàn Viên có khuất tất, trong tay chú Sử tất có bằng chứng, đêm hôm đó Triệu Phi đến viện triển lãm tìm bằng chứng, chú Sử hay tin cũng chạy đến, hai người họ có tranh chấp, Triệu Phi phóng hỏa.” “Chỉ cần Kim Minh ngăn cản viện trưởng Sử đến số 76 đường Đàn Viên, như thế vừa có thể cứu được ông ấy mà vừa có thể ngăn cản hỏa hoạn?” Trình Hi hỏi. “Vô ích thôi, chuyện Triệu Phi xuất hiện ở viện triển lãm không nằm trong khống chế, chỉ dựa vào một mình Kim Minh không cách ngăn được lão Sử.” Thốt ra hai chữ ấy, Sử Sùng bàng hoàng dừng lại. Đã lâu không nhắc đến nhưng vẫn vô cùng quen thuộc, tình cha con chưa kịp bộc lộ đã khoét một cái hang trong lòng Sử Sùng, anh ta lẩm nhẩm, “Ông ấy rất cứng đầu.” “Nên mấu chốt nằm ở bằng chứng. Rốt cuộc trong phong bì chú Sử đưa tôi có gì, tại sao đồ quan trọng như thế lại để ở văn phòng?” Trình Thời bất giác nhìn xuống tay mình, cố gắng nhớ lại cảnh lúc đó, cho dù anh đã hồi tưởng vô số lần – là một phong thư da bò rất bình thường, không lớn, còn được gấp lại, nhìn kích thước thì có vẻ… “Có vẻ là một chiếc đĩa mềm.” Anh xoay người lại, nói, “Cát Tường, cô phải để tôi của lúc đó tìm được thứ trong phong bì trước một bước.” Cô gật đầu, toan nói gì đó nhưng thôi, cuối cùng vẫn không hỏi ra nghi ngờ trong lòng. Sử Chí Dũng đóng vai trò gì trong chuyện này, ông ta nói với Tưởng Kim Minh là lỗi do mình, chỉ đơn giản là do đưa ra quyết định sai lầm sao? Mặt trời khuất bóng, cuộc thảo luận tạm chất dứt tại đây. Hai người đàn ông rời khỏi phòng, Trình Hi đứng dậy xoay cổ, thư giãn gân cốt, lại nhìn kỹ ghi chép trên tường. Cô vuốt ve từ đầu đến đuôi, phát hiện năm 2009 có đánh dấu nhưng nội dung đã bị xóa. Đưa tay lên sờ, trên ngón tay vẫn còn lưu vết mực đen. Có thể là đã chuyển sang nơi khác. Điều đó cũng bình thường, một bức tường đâu thể ghi chép đủ mọi thay đổi trong 20 năm. Đến trí nhớ mấy tháng của cô cũng viết đầy một quyển. Chắc chắn Trình Thời cũng có một thứ như vậy. Có lẽ vì lòng tò mò, có lẽ vì để xác minh suy đoán, cô bắt đầu quan sát kỹ văn phòng, phát hiện tấm trang trí bên kia có chút kỳ quái. Diện tích rộng, sát vách, làm bằng gỗ, thoạt nhìn giống như trang trí phòng ốc, cũng rất hợp với phong cách gỗ. Cô giơ tay gõ, trống rỗng. Trình Hi suy nghĩ mãi mới nhận ra đây là một chiếc tủ được khảm trong tường, cô muốn mở ra nhưng không dám vì tính riêng tư. Mà quan trọng nhất là… Không biết mở thế nào? Hình như hai người ở bên ngoài đang hút thuốc, Trình Hi đi tới cửa rồi lại ngoái đầu, nhớ đến chiếc điều khiển Trình Thời dùng để kéo rèm, được đặt trên chiếc ghế anh đang ngồi. Đó là một thiết bị nhỏ màu đen có nhiều hơn một nút bấm. Cô tự nhủ, mình chỉ giúp anh kéo rèm lại thôi, sau đó ấn mấy nút để thử. Nút đầu tiên là đóng rèm cửa, che nắng khá tốt, lập tức căn phòng tối đi. Cô vội mở ra. Sau đó tấm rèm lại được khép lại. Cô do dự ấn lên nút thứ tư, cánh cửa tủ trên bức tường kia mở ra. 5. Nếu Trình Hi thấy văn phòng của Tưởng Kim Minh thì sẽ phát hiện, đầy gần như là bản sao của tủ hồ sơ bằng kim loại trong văn phòng kia. Các tài liệu được sắp xếp gọn gàng trên đó, giống như một hồ sơ được đóng bìa, được đánh dấu cẩn thận theo năm tháng, địa điểm hoặc tên, phân thành loại. Đúng thế. Ghi chép 20 năm, ít nhất cũng phải nhiều thế này. Trình Hi tặc lưỡi, đứng trước chiếc tủ này cô mới tìm thấy được sự cổ lỗ sĩ của Tưởng Kim Minh, câu chuyện anh miệt mài lập ra một loạt kế hoạch phòng cháy chữa cháy xuất hiện trong đầu cô, cô nghĩ, cổ lỗ sĩ lớn lên cũng thành cổ lỗ sĩ. Cứ thế kiểm tra một vòng, vô tình trông thấy một tấm ảnh trong góc. Lại nếu, nếu Trình Hi có thể nhớ được mọi chuyện trước những lần thay đổi, thì sẽ phát hiện ra điểm kỳ quặc. Nhưng lúc này đầu óc cô trống trơn, chỉ cảm thấy tò mò. Đó là tấm ảnh chụp tập thể ở khu du lịch. Trong hình có bốn người, theo thứ tự là vợ chồng Quý Hồng, Tưởng Kim Minh và Sử Sùng. Tưởng Kim Minh đội mũ lưỡi trai, mặt mày tuấn tú, Sử Sùng da ngăm đen, đeo kính râm. Cả hai đều toét miệng cười. Lần đầu tiên Trình Hi đến xã khu Phục Viên thăm Quý Hồng, cô đã từng nhìn thấy một phiên bản khác của tấm ảnh này, cũng tưởng nhầm sau khi Tưởng Kim Minh qua đời, Sử Sùng là tu hú chiếm tổ. Mà thực chất Tưởng Kim Minh đứng ở đầu kia ống kính, anh là người chụp ảnh. Đương nhiên cô không thể nhớ được, hiện tại chỉ cảm thấy bốn người cùng đi du lịch, chứng tỏ quan hệ hai nhà rất thân, Tưởng Kim Minh và Sử Sùng không phải anh em nhưng còn hơn cả anh em. Cho tới khi phát hiện thời gian ở dưới góc phải tấm hình: ngày 5 tháng 10 năm 2005. Như có sét đánh trúng Trình Hi, tim đập thất thường, sau đó đập loạn xạ, lại nhìn người trong ảnh. Năm 2005, là 5 năm sau khi xảy ra tai nạn. Vì sao Trình Thời vẫn còn khuôn mặt của Tưởng Kim Minh?!