1 Thật ra Trình Hi đã nghĩ đến vài khả năng. Giả sử xui xẻo thì nhân viên mất tích kia chính là anh ta, nếu 20 năm qua không hề có tin tức, muốn đi tìm chẳng khác gì mò kim đáy bể. Không thì bị thương, mà tốt nhất là chớ bị thương. Như thế cô sẽ tìm được địa chỉ ở đồn cảnh sát, dù mất công sức thời gian nhưng cuối cùng cũng có thể tìm được anh ta... Bây giờ anh ta bao nhiêu tuổi rồi nhỉ? Có lẽ đã ngoài 40. Nếu gặp mặt liệu có nhận ra mình không? Còn ký ức này không? Trình Hi không hiểu nổi logic về giao thoa không gian thời gian, phải nghĩ kỹ mới được. Nhưng cô không ngờ mình không cần phải làm gì cả, cũng không cần mường tượng ra cảnh gặp nhau, vì kết quả rành rành trước mắt, sáu chữ “xác nhận là đã tử vong” vừa đơn giản nhưng cũng thật đáng sợ. Trình Hi không biết phải nói với anh ta thế nào, cô không muốn vào vai trò thẩm phán, bởi vì quá tàn nhẫn. Nhưng với Tưởng Kim Minh, có lẽ biết càng sớm lại càng tốt. Cứ thế quay về rạp chiếu phim, do dự một lúc rất lâu, Trình Hi vẫn gọi điện. Kết quả lại không ai bắt máy. Lúc này Tưởng Kim Minh đang ở bên bờ sông trò chuyện với Sử Sùng, nửa tiếng sau anh rời đi, nói phải về nhà nhưng thực chất lại mang bụng rỗng quay về đơn vị. Bật đèn lên, văn phòng không một bóng người, anh bấm số gọi điện, ngoài vùng phủ sóng. Cứ thế hai người đã bỏ lỡ cuộc gọi. 2 Trình Hi lẹ làng vào phòng chiếu phim, lác đác khách đeo kính 3D xem rất nhập tâm, cứ như bản thân đang ở trong thế giới ấy. Cô men theo chỗ ngồi đi lên bậc thềm, nhẹ nhàng mở cửa phòng máy ra. Lý Tư Tề đang ngồi trên ghế, trong không gian bé nhỏ ngập tràn mùi cà phê. “Tìm tôi à?” Cậu ta hỏi, thu chân về. “Chiếu bộ cuối rồi mà vẫn uống cà phê hả?” Trình Hi nói rồi nhấc cà phê lên khỏi máy chiếu, dúi vào tay cậu ta. Thói quen xấu gì vậy, có biết máy chiếu này bao nhiêu tiền không? Nhỡ đổ thì làm sao... Nhưng cũng chỉ mắng trong lòng chứ không nói ra, cô dựa vào tường hỏi: “Cậu nói bài đăng trên diễn đàn là sao?” “Thì có ai đó khơi lên chuyện này. Rồi có người đăng bài nói về những điểm đáng ngờ trong vụ cháy đó, xong có nhắc qua.” Trình Hi không biết trên mạng còn có những việc này, cô giật mình, nhướn mày nói: “Chia sẻ đường link cho tôi đi.” Lý Tư Tề uể oải lôi điện thoại ra, càm ràm: “Không phải chị không tin ba cái chuyện này à, sao tự dưng giờ lại có hứng thú thế?” “Tìm hiểu thôi.” “Có phải liên quan đến chuyện gì không? Liên quan tới chiếc điện thoại kia? Phòng VIP?” Cậu ta ngước mắt lên, không kìm được sự hưng phấn. Trình Hi á khẩu không đáp được. “Chia sẻ cho chị rồi đấy.” Điện thoại rung lên, cô cúi đầu kiểm tra. Lại bị cậu ta đẩy vào trạng thái lúng túng nữa rồi, cô không tài nào hiểu nổi ý đồ của ta, đành im lặng che giấu. Lý Tư Tề ngả người ra sau, lẩm bẩm tự tìm lời giải: “Nhưng vì sao điện thoại lại liên quan tới phòng VIP? Rồi còn liên quan đến cả vụ hỏa hoạn ấy? Xem ra lần trước mình đã nghĩ nhầm, còn tưởng có liên quan tới nhà thờ.” Trình Hi vừa nghe vừa bấm mở đường dẫn truy cập diễn đàn. Cô lướt một hồi, bài đăng mới nhất được đăng vào mười mấy năm trước, gần như cùng lúc với diễn đàn được tạo ra, tới nay vẫn nó không bị gián đoạn. Nghiêm túc nói về lịch sử, nhớ về thời thơ ấu, nói về phong thủy và các sự kiện siêu nhiên... và “những điểm nghi ngờ về vụ cháy ở số 76 đường Đàn Viên”. Cô hé miệng, kinh ngạc trước phát hiện này - có người đang thực sự để ý tới số 76 đường Đàn Viên, đưa ra đủ loại phỏng đoán quái đản từ đủ mọi góc độ quái gở. “Sao cậu biết được diễn đàn này?” “Biết từ hồi đi học, tôi còn có một bài đăng lượng xem rất cao.” “Cậu vẫn đăng bài?” “Là bài ‘đừng tùy tiện phá hỏng nhà cũ, bằng không bạn sẽ hối hận’, chắc là nằm đầu tiên hết.” Trình Hi thấy rồi, đúng là nó nằm ở trang nhất thật, thậm chí còn kèm theo ký hiệu ngọn lửa biểu hiện độ hot. Quả là cái tiêu đề khiếm nhã thiểu năng, vậy mà cô còn đánh giá cao cậu ta. Cô nói: “Sao cậu lại để ý đến chuyện này?” “Có phải mỗi mình tôi đâu, chị cũng thế còn gì?” Lý Tư Tề nghiêng người tới trước, nghĩ một hồi rồi đứng dậy, cứ như từ nãy tới giờ mới phát hiện Trình Hi vẫn đang đứng, chợt khách khí: “Quản lí ngồi đi.” Phòng máy chiếu luôn cầm đệm cao, khiến không gian trở nên nhỏ bé, Lý Tư Tề vừa đứng lên đã gần như chạm vào trần nhà, càng làm căn phòng thêm chật chội. “Chị ngồi đi.” Rồi cậu ta ngồi xổm xuống đất. 3 Trình Hi ngồi trên ghế, đưa mắt nhìn quanh một vòng. Không gian quá nhỏ, máy quá ồn ào, lại còn nóng hầm hập thì làm sao mà ở được? Cô khó hiểu, nhìn Lý Tư Tề ngồi bên cạnh, hỏi: “Cậu cũng không thiếu tiền, chỉ vì tòa nhà này nên cậu mới đến đây làm việc hả?” “Cũng không hẳn, phòng máy chiếu rất thú vị, chị chưa xem Cinema...” “Được rồi được rồi.” Cinema Paradiso, gì mà thần bí rồi lại lãng mạn, Trình Hi cắt ngang cậu ta, “Nhưng tôi không hiểu cậu đang chú ý đến cái gì ở đây? Còn cả những người trên diễn đàn...” “Chị xem bài đăng của tôi đi.” Cậu ta chỉ vào điện thoại. “À, đừng tùy tiện phá hỏng nhà cũ, bằng không bạn sẽ hối hận.” Trình Hi đọc thành tiếng, ban đầu còn có vẻ khinh thường, nhưng đọc hết câu lại bất giác căng thẳng. Nếu là vào nửa tháng trước, Lý Tư Tề có thần bí lẩm nhẩm cái gì cô cũng chẳng muốn nghe hay muốn xem, chắc chắn sẽ cười khẩy. Nhưng bây giờ, cô đã nói chuyện với một người ở 20 năm trước, rồi mới đây thôi lại biết được anh ta đã không còn trên đời... Thế giới to lớn, có rất nhiều chuyện khó lý giải. Trình Hi mím môi, bấm mở bài đăng ra, vừa đọc vừa nghe Lý Tư Tề giải thích. “Nhà cũ có linh hồn của nó, chị có tin không? Không phải vật chết, mà là vật sống.” “Khụ...” “Hồi nhà cũ của tôi bị phá bỏ, ông cố tôi không đồng ý. Cuối cùng không có cách nào, máy xúc trực tiếp lái tới, chị có biết đã xảy ra chuyện gì không?” “ Cái gì?” “Máy móc đồng loạt hỏng.” Trình Hi ngước mắt nhìn cậu ta: “Trục trặc động cơ.” “Tất cả, cùng lúc, trục trặc? Còn có người vận hành bên trong cơ mà, nhưng nó vẫn không nghe theo lệnh, quay sang nơi khác là chuyện bình thường, chỉ khi quay vào nhà là lại không hoạt động.” “Rồi sao?” “Thì vẫn bị dỡ bỏ. Hồi đó tôi mới 10 tuổi, nhưng chắc chắn không nhớ nhầm, máy xúc đổi mấy lượt, phải mất nhiều ngày mới phá dỡ xong. Người lái máy xúc còn bị... bị gạch đập trúng đầu, được đưa đến bệnh viện trong tình trạng máu me bê bết, tôi chứng kiến cả mà.” “... Tai nạn nghề nghiệp thôi.” Lý Tư Tề thở dài, chân đã tê rần, cậu ta đặt mông ngồi xuống nền nhà, nói: “Tôi nói cho chị biết, nó đang tự cứu mình, ngăn cản người khác phá dỡ nó.” 4 Bài đăng của cậu ta cũng viết loanh quanh nội dung ấy. Trình Hi không biết phải có phản ứng thế nào, chỉ biết sờ trán. Cô không tin... Nhưng chuyện xảy ra cho đến bây giờ, liệu không tin có được không? “Tòa nhà này đã hơn 100 năm, trải qua triều nhà Thanh, dân quốc rồi đến ngày hôm nay, chị nghĩ xem...?” Lý Tư Tề nhướn mày, nói tiếp: “Vậy rốt cuộc chiếc điện thoại kia và phòng VIP là như thế nào? Lần trước chị bảo bọn tôi tìm, tôi với chị lao công lật hết mọi ngóc ngách, thực sự không thấy điện thoại đâu, rốt cuộc nó ở xó xỉnh nào?” “Do hai người không để ý kỹ, nó nằm ngay sau màn chiếu.” “... Nhưng về sau chị còn cầm điện thoại đến phòng VIP làm gì? Tôi thấy mấy lần rồi.” Trình Hi cụp mắt không đáp. Lời tào lao của Lý Tư Tề làm cô đau đầu, đúng là cậu ta vẫn cứ thần bí như mọi khi, nhưng đâu chắc là không có ý đồ khác? “Này.” Cậu ta lại lên tiếng, “Tôi nói cho chị biết chuyện diễn đàn rồi đấy.” “Vậy tôi hỏi cậu, có phải chính cậu là người đặt cục sạc điện thoại ở chỗ lễ tân không?” “Cục sạc nào?” Lý Tư Tề gác tay lên đầu gối, “Tôi chả biết cục sạc nào cả.” “Sao hôm nay đi làm lại đeo balo, trước kia có thấy cậu đeo đâu.” “Hở?” Lý Tư Tề khó hiểu, “Tôi đem gối từ nhà tới... Chị nghỉ trưa ở phòng VIP thì sướng rồi, nhưng tôi ngồi cả ngày nhức mỏi lắm.” “Cậu cũng có thể đến đó nghỉ.” “Không cần, chỉ có chị không tin này nọ mới to gan như vậy.” Đến chỗ đáng sợ như vậy làm gì, có gối ôm trong balo là đủ rồi. Trình Hi nhìn cậu ta một hồi, quả thật không thấy được gì từ gương mặt ấy, nghĩ một hồi, cô đứng dậy toan rời đi. “Ơ nè, rốt cuộc đã có chuyện gì? Té ra tôi chia sẻ diễn đàn là công cốc à.” Cô đã đẩy cửa ra, vừa hay phối hợp với hiệu ứng âm thanh phim ảnh tráng lệ bên ngoài, thấp giọng hỏi: “Cậu nghĩ thế nào?” “Không biết đang nói chuyện điện thoại với ai? Mà có liên quan đến vụ hỏa hoạn?”