Ám tiên
Chương 6 : Manh mối, gấp tốc tu luyện
Cách kinh thành Lạc Thủy đi về phía nam khoảng chừng năm mươi dặm. Nơi đây được bao bọc bởi những dãy núi cao ngút trời, sương mù dày đặc, phụ cận được bao bọc bởi những tán cây cổ thụ cao vời vợi. Không biết đã bao năm nơi này chưa được đón ánh nắng mặt trời chiếu rọi để rồi hiện tại chỉ thấy một vẻ u tối, âm u, âm khí nặng nề.
Người ta vẫn thường hay truyền miệng rặng nơi đây có bảy thung lũng, mỗi thung lũng đều rộng lớn gấp trăm ngàn lần kinh thành Lạc Thủy của Thổ quốc và đều được bao bọc bởi những ngọn núi cao nên được gọi là Thất khu. Bảy cái thung lũng đó nghe đồn cách đây hàng vạn năm trước đã từng là lãnh địa của một tông phái lớn mạnh nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà bị diệt vong để rồi từ đó nơi đây chưa bao giờ thấy được ánh mặt trời.
Hiện tại chỉ biết Thất khu gần như trở thành cấm địa của đại đa số người dân và tu sĩ. Bởi vì sao ư? Bởi vì vào ban đêm nơi đây luôn tràn ngập tiếng gào thét thê lương, tiếng dã thú gầm rú một cách ghê rợn. Đã từng có nhiều thợ săn, nhà thám hiểm hay thậm chí cả tu sĩ bạo gan đi vượt qua khu rừng ngoài viền thất khu để rồi chưa một ai có thể trở lại. Các tông môn cũng rất quan tâm Thất khu và đã cho các đệ tử, trưởng lão tiến vào thám hiểm tìm kiếm di tích cũng như thiên tài địa bảo. Nhưng sau nhiều lần thám hiểm, người đi không trở lại các tông môn nhận định rằng khu rừng ngoài viên Thất khu tồn tại các yêu ma quỷ quái kỳ dị có thực lực từ luyện khí năm đoạn đến trúc cơ đỉnh phong. Càng đi sâu vào trong càng có những thứ tồn tại đáng sợ hơn thế nữa. Đến hiện tại tu sĩ Thổ quốc mới tiến vào được đến thung lũng đầu tiên của Thất khu. Tuy nhiên tiến vào Thất khu hầu như phải là những người có thực lực cao cường, tu vi tối thiểu phải trúc cơ hậu kỳ mới dám vượt qua khu rừng ngoài viền. Đã từng có lão tổ hợp thể kỳ tiến vào thung lũng thứ hai và rồi ngọc bài sinh mệnh tại tông môn vỡ nát sau khi vào được hai ngày. Hiển nhiên là đã vẫn lạc.
Lại nói về nơi ký chủ Vô Hối gặp nạn. Nơi đây là nghĩa địa của cả kinh đô Lạc Thủy, nằm ngay gần bìa rừng ngoài viền của Thất khu.
Ngày sau khi Tiểu Chiêu ra ngoài, Vô Thiên liền ngay lập tức tiến về nghĩa địa. Tại sao ư? Đương nhiên là đi hấp thu âm khí để tu luyện rồi. Nếu bạn hỏi bất kỳ ai ngoài đường nơi nào âm khí nhiều nhất thì đương nhiên đại đa số mọi người sẽ trả lời bạn là nghĩa địa.
Tiến về ngoài rìa nghĩa địa, Vô Thiên đã cảm nhận thấy nồng độ âm khí dày đặc ở nơi đây, đặc biệt là trong rừng. Nếu theo lẽ thường trừ khi muốn dưỡng thi, nuôi cương thi hoặc tạo quỷ thì mới mai táng người chết ở nơi âm khí dày đặc như thế này. Mà đằng này cả cái kinh thành đều mai táng ở đây như là mốt vậy, điều này làm hắn thắc mắc không thôi.
Càng đến gần, những nấm mồ càng ngày càng hiện rõ trong mắt Vô Thiên. Nơi đây các ngôi mộ được sắp xếp có quy hoạch rõ ràng kiểu như nhà theo lô. Đương nhiên đều được phân rõ ràng khu vực bình dân, quý tộc, quan chức và hoàng tộc. Những nấm mồ tại khu bình dân thì đại đa số đều là mộ đơn đắp đất, mỗi mộ cách nhau một mét, thi thoảng vẫn có những ngôi mộ được xây đắp tử tế bằng đá. Những phân khu cao cấp hơn thì mỗi mộ đều có quy mô khác nhau, những đương nhiên mỗi mộ một mảnh đất riêng rộng rãi, có chiếc còn xây như xây nhà.
“Thật không ngờ nơi đây quy hoạch nghĩa địa còn chuẩn chỉ hơn cả Địa cầu thế kỷ 21” Vô Thiên ngạc nhiên.
Nhìn quanh một lúc hắn thấy một ngôi mộ xây bằng đá tảng nằm ngay dưới một gốc cây liễu. Theo ký ức dung hợp, Vô Thiên biết được đây là mộ của mẹ Vô Hối. Bên cạnh mộ vẫn còn bó nhang vẫn chưa dùng hết, cầm lên ngửi hắn phát hiện ra đây không phải loại nhang bình thường. Bó nhang này là Tiểu Chiêu đưa cho hắn, nếu hắn không nhầm thì nhang này một khi đốt lên có tác dụng thu hút quỷ hồn. Đùa, không biết con người ở đây não làm bằng đất hay sao mà hết làm nghĩa trang cạnh Thất khu rồi còn chôn người ta ở dưới gốc cây liễu nữa chứ.
Thật ra chính hắn dựa vào ký ức của Vô Hối cũng biết được là Thổ quốc bắt buộc phải dựng nghĩa địa ở đây vì một lời nguyền. Mặc dù tu chân ở Cổ Mộng đại chúng hơn Địa cầu nhưng Thiên đạo lại có chút thiếu khuyết. Nói dễ hiểu một chút thì các linh hồn ở Cổ Mộng không được tiếp xúc với m ti hay nói cách khác Thiên đạo nơi đây bị khuyết nên không được m ti thừa nhận dẫn đến việc kiến thức về m ti, quỷ hồn của tu sĩ Cổ Mộng rất hạn hẹp. Đương nhiên vẫn có những tán tu hoặc tông môn tu quỷ những kiến thức, công pháp yếu kém đến mức đáng thương. Thiên đạo khuyết thiếu cũng dẫn đến việc Độ kiếp kỳ là một cái gì đó xa xỉ đối với hành tinh chỉ có một đại lục này và dường như ngoại trừ khắc chế quỷ tu bằng tu vi hoặc hên xui tu sĩ tu được linh khí hệ khắc chế quỷ tu ra thì hầu như ở đây không có phương pháp nào khác. Đó cũng là một phần lý do khiến Thất khu trở thành cấm địa và quỷ hồn hoặc quỷ tu lại là ác mộng đối với tu sĩ nơi đây.
“Thật là tinh cầu số khổ mà”. (Tác thích trù Cổ Mộng tinh kệ tác)Cảm thán đôi chút rồi Vô Thiên tiến vào bài rừng, chọn một cây cổ thụ leo lên xếp bằng vận chuyển m Dương Quyết bắt đầu hấp thu âm khí tu luyện.
Truyện khác cùng thể loại
5 chương
83 chương
11 chương
212 chương
22 chương