Ám tiên
Chương 3 : Âm dương môn, nỗi khổ của vô thiên.
Từ sau cuộc chiến Phong Thần Triệt Giáo suy tàn, Thông Thiên Giáo Chủ để cho những đệ tử còn sống sót tự lập môn hộ mà phát triển, còn mình thì ngao du tứ hải cho khuây khỏa. Trong khoảng thời gian này Thông Thiên Giáo Chủ đúc kết tri thức của mình tạo ra một bộ công pháp m Dương Quyết Thông Thiên Địa - Ngự Quỷ Thần. Khi du ngoạn đến nước Văn Lang tức Việt Nam ngày nay thì gặp một vị hoàng tử của Vua Hùng tên Hùng Văn có linh căn cực phẩm, tư chất hơn người bèn nhận làm đệ tử truyền m Dương Quyết cùng sở học luyện đan, luyện khí, trận pháp xuống và lập nên m Dương Môn đời đời nhất mạch truyền nhân.Âm Dương Môn có truyền thống khi tu luyện đến Đại Thừa Trung Kỳ liền phải đi tìm truyền nhân và truyền lại sở học sau đó bế quan tiến tới độ kiếp kỳ trải qua năm lần Thiên kiếp độ Nhân Tiên Vị phi thăng Tiên giới. Lý do m Dương Môn nhất mạch đơn truyền nhưng phải đến khi đạt được Đại Thừa trung kỳ mới đi tìm truyền nhân là bởi vì m Dương Môn vốn tùy tâm sở dục không phân chính tà, mỗi đời truyền nhân đều do tự lập mà tu luyện dựa theo sở học được truyền thừa xuống cho nên đến Đại Thừa trung kỳ đi tìm truyền nhân, trước khi đến Đại Thừa đỉnh phong phải truyền thừa xuống rồi sau đó mới có thể bế quan trùng kích độ kiếp kỳ được.
Đơn giản là không phải nhất mạch m Dương Môn nào cũng độ kiếp thành công lập Nhân Tiên Vị phi thăng Tiên giới. Có thể nói nhất mạch m Dương Môn toàn nhân tài tu luyện, hầu hết toàn là trên dưới hai trăm năm mươi tuổi bắt đầu đi tìm truyền nhân đến đời Vô Thiên là lúc Đại Việt đang chia đôi Bắc Nam cho hai chúa Trịnh Nguyễn, đã trải qua hơn hai ngàn năm truyền thừa, tức Vô Thiên là đời thứ chín. Chín đời truyền thừa nhưng mới chỉ có ba vị đời thứ nhất, thứ năm và thứ tám phi thăng Tiên giới mà thôi. Mà quan trọng nhất đó là đệ tử nhất mạch m Dương Môn tự do lựa chọn con đường cho chính mình chứ không gò ép như các môn phái khác.
“Ba ngàn đại đạo, địa giới ra sao, thiên giới thế nào, hồng trần dẫu loạn, ta vẫn là ta.”
Quốc thổ Đại Việt vốn là một cái tụ linh trận tự nhiên, mặt phía đông có Đông Hải, phía tây có dãy núi phía tây và tây bắc, linh khí từ Đông Hải thổi vào được núi non trùng điệp phía tây và tây bắc chặn lại mà ngưng tụ trên quốc thổ Đại Việt. Tuy rằng không bằng dãy Côn Luân của Hoa Hạ nhưng được cái có quy mô toàn quốc. Đây cũng là lý do mà một số nước nào đó luôn rình mò đợi thời cơ xâm lấn Đại Việt hòng chiếm được cái tụ linh trận tự nhiên này.
Sau này Chúa Nguyễn mở rộng bờ cõi về phía nam có thêm đoạn Trường Sơn giúp ngưng tụ linh khí tuy rằng diện tích quốc thổ trung đoạn quá nhỏ khiến cho linh khí ngưng tụ va chạm với linh khí từ Đông Hải đi vào dẫn đến thiên tai thường xuyên. Tụ linh trận mở rộng khiến cho quốc gia nào đó càng muốn xâm lấn Đại Việt hơn, tuy rằng nhiều lần gần như đã nắm được Đại Việt trong tay nhưng địa linh nhân kiệt cuối cùng vẫn phải tàn quân ra về. Từ thời Hồng Bàng thị đến nay quốc gia đổi tên thay đổi triều đại từ Xích Quỷ, Văn Lang, u Lạc,...
Đến nay là Đại Việt và các thế hệ tu chân cũng dần thay đổi từ chủ tu Vu thuật dần dần chuyển sang tu đạo, tu phật. Thủy tổ Hồng Bàng là Lạc Long Quân, u Cơ trước khi phi thăng đã để lại bốn đạo truyền thừa Tứ Linh Tiên Môn bao gồm: Bạch Hổ Môn, Thanh Long Môn, Chu Tước Môn, Huyền Vũ Môn. Bốn linh thú là tồn tại thủ hộ tụ linh trận tự nhiên vốn có của Đại Việt, truyền thừa đến Hậu Lê đã được ba ngàn năm và là bốn tông môn có lịch sử lâu đời và hưng thịnh nhất. Trong lịch sử đã nhiều lần tứ linh hiện thế cứu vớt Đại Việt. Thần Kim Quy trong truyền miệng của phàm nhân chính xác là đạo phân thân của Huyền Vũ. Lý Công Uẩn được rồng dẫn lối mà leo lên ngôi hoàng đế lập ra triều Lý, con rồng đó chính là phân thân của Thanh Long….
Bắt đầu từ khi Triệu Đà dẫn dắt tu sĩ sang kể từ đó đạo môn mới chính thức du nhập Đại Việt, dần dần dung nhập vào nhiều đạo khác của Đại Việt kể cả Tứ Linh Tiên Môn, về sau dần hình thành Tứ Phủ chính là Đạo Môn Đại Việt. Đạo Phật không rõ đi vào Đại Việt từ khi nào. Nhưng đến thời Lý, Không Môn bắt đầu hưng thịnh, thậm chí còn hơn cả đạo môn và trở thành một trong ngũ đại tiên môn cùng với Tứ Linh Tiên Môn. Bên cạnh đó còn nhiều nhánh thuần túy của đạo môn, vu thuật,.. v.. v… Nhưng không hưng thịnh bằng ngũ đại tiên môn.
Chúng tông môn kia tự xưng là chính đạo thì đương nhiên sẽ có những trường phái được cho là tà đạo. Điển hình là Vu Thuật cổ truyền của dân tộc miền núi Đại Việt cùng với tất cả các môn phái có liên quan đến nuôi ngải, âm binh đều được cho là tà giáo. Thậm chí trong mắt nhưng tông môn tự cho là chính phái kia trừ Phật Môn có vẻ hòa khí hơn thì các Thánh Hoàng địa phương, Thổ Địa công công, Ông Táo,.. v... v.. chúng không thèm để vào mắt. Thiên Linh Tông chuyên tu luyện đạo Thiên Linh Cái, luyện ngải, nuôi âm binh được cho là tà tông lớn mạnh nhất. Đương nhiên vì lý do đạo môn được Xiển Giáo phát triển mà giữa hai bên Xiển, Triệt có một mối chấp niệm ân oán khó mà hòa giải cho nên m Dương Môn của Thông Thiên Giáo Chủ tùy ý lập ra cũng được ưu tiên liệt vào hàng “tà giáo”.
Tám đời m Dương Môn chủ tranh đấu với Tứ Linh Tiên Môn rồi Ngũ đại tiên môn suốt hai ngàn năm không phân cao thấp. Đơn giản thôi bởi vì m Dương Quyết là pháp quyết vô thượng, cộng thêm sở học đơn truyền nhất mạch tích lũy đời này qua đời khác cho nên vẫn không phân cao thấp với Ngũ đại tiên môn. Cộng thêm tính cách các môn chủ m Dương Môn đều là tùy tâm sở dục cho nên đắc tội với khá nhiều thế lực dẫn đến bằng hữu thì ít mà cừu nhân thì nhiều như mây.
Nhớ ngày ấy khi Vô Thiên còn là một thằng bé tám, chín tuổi lê lết ăn xin ở một con phố trong hoàng thành Thăng Long. Hắn vốn là con một nhà thương nhân nhưng thời buổi loạn lạc, Chúa Trịnh ăn chơi hưởng lạc, dân chúng lầm than, đạo tặc hoành hành cho nên chỉ trong một đêm hắn trở thành một đứa bé mồ côi, lưu lạc đầu đường só chợ xin ăn qua ngày. May mắn thay lúc hắn sắp tạm biệt trần thế thì Huỳnh Lâm Chân Nhân đi qua phát hiện ra hắn có linh căn cực phẩm chưa thức tỉnh cộng thêm tạo ngộ khá là đáng thương bèn cứu vớt hắn, sau khi thông qua hơn một trăm khảo nghiệm nhẹ nhàng có, khó khăn có, cân não có, khốn nạn và thậm chí cả sống không bằng chết cũng có thì hắn đã chính thực trở thành m Dương Môn Chủ đời thứ chín lấy pháp danh Vô Thiên.
May mắn không làm nhục mệnh, với truyền thừa tông môn và linh căn cực phẩm hắn trong vòng mười năm đột phá đến Nguyên Anh hậu kỳ, luyện đan thuật cùng luyện khí thuật đều đạt đến cấp độ tông sư, cái này thì phần lớn là do truyền thừa. Cơ mà với tốc độ tu luyện như vậy cũng đã coi như là yêu nghiệt rồi. Đã thế lão sư phụ của hắn trước khi bế quan trùng kích Độ Kiếp dặn dò hắn thay lão thực hiện cái ước hẹn mười năm giải quyết ân oán với Ngũ đại tiên môn trên đỉnh Ngọc Linh, dãy Trường Sơn, còn răn dạy chửi hắn là đệ tử vô sỉ nhất m Dương Môn từ trước đến giờ, sau đó phủi mông trốn mất.
Khổ quá lão nhân gia ngài đâu có biết là con là một thằng sống ở thế kỷ hai mốt một lần trót dại trêu con Ngao Tây Tạng nhà hàng xóm rồi bị em ý đặc biệt “thơm” một cái vào cổ rồi xuyên việt đến thời Hậu Lê. Vừa nhập thân xác thằng bé này chưa kịp làm cái gì mà dẹp loạn thời thế, kinh doanh đổi mới, đỉnh thiên lập địa, mỹ nữ đầy hậu cung thì lão nhân gia ngày gặp được xách cổ đi hành hạ nói là truyền thụ sở học rồi phủi mông ra đi để lại cho con cái ước hẹn khỉ gió này. Cái dự định sử dụng một thân kiến thức sử học, quân sự, kinh doanh hiện đại mà thống nhất đất nước tan thành mây khói. Không biết lão nhân gia có thành công độ kiếp hay không? Hay người đã hòa mình với cát bụi rồi.
Ngày hôm đó, thiên địa dị tượng lôi đình ngập trời, mà mấy cái lão bất tử trưởng môn của Ngũ đại tiên môn kia vẫn mặc kệ thiên địa lôi hắn ra xử lý cái ước hẹn bằng được mới thôi, đã thế lại còn là năm quây một sinh tử chiến. Nghĩ lại thấy số mình thật khổ sở, mới lên voi xong lại xuống chó. Mà kể ra năm lão kia tu vi cũng đều là Nguyên Anh hậu kỳ và đỉnh phong nhưng vẫn còn chút phong phạm danh môn chính phái đã ước hẹn là phải làm cho đến cùng mặc kệ thiên địa dị tượng. Nghĩ lại hắn khóc không ra nước mắt.
Thanh Thúy Chân Nhân Thanh Long Môn, Bạch Hạo Chân Nhân Bạch Hổ Môn, Chu Huyền Sư Thái Chu Tước Môn, Huyền Không Chân Nhân Huyền Vũ Môn, Nhất Đăng Đại Sư Địa Tạng Phi Lai Tự. Cái đỉnh Ngọc Linh nào còn là đỉnh Ngọc Linh nữa đâu mà lôi người ta ra đấy sinh tử chiến. Còn hên hắn kế thừa không chỉ một thân sở học tám đời trước mà còn kế thừa ý chí, khí thế cùng ngạo khí của tám đời cho nên cũng không có làm nhục sư môn, đánh nhau đến thân tàn ma dại. Phải nói là không hổ là năm vị trưởng môn Ngũ đại tiên môn thực lực sâu không lường được. Nếu hắn nên tập trung tu luyện đến Nguyên Anh đỉnh phong thì đã không chật vật như vậy.
Đến cái giây phút cuối cùng kia hắn đã bí mật ăn một nắm đan dược chuẩn bị xuất ra m Dương Thái Cực Chưởng để đối chiến với Tứ Linh Tụ Trận của Tứ Linh Tiên Môn. Nếu may mắn thông qua thì lúc đó ăn thêm một nắm Hồi Khí Đan cực phẩm là thủ thắng được rồi. Hơn nữa hắn còn một kiện tiên khí m Dương hộ thuẫn còn chưa xuất ra nữa. Mà chả hiểu sao mấy cái lôi đình dị tượng lúc nào đánh xuống không đánh mà tại cái lúc hắn chuẩn bị xuất m Dương Thái Cực Chưởng thì tự nhiên ở đâu ra một cái lôi đình ngũ sắc đánh thẳng vào mặt hắn lôi hắn đi xuyên không một lần nữa. Hắn bây giờ khóc không ra nước mắt. Người ta xuyên không, trọng sinh chỉ có mỗi một lần sau đó làm cái gì mà đỉnh thiên lập địa, xây dựng sự nghiệp. Còn hắn vừa xuyên qua Việt Nam cổ đại được chục năm suýt nữa tạo được danh tiếng một mình chiến ngũ tiên thì lại bị xuyên qua một lần nữa. Lão Thiên à! Lão có để cho ta sống nữa không?
Truyện khác cùng thể loại
5 chương
83 chương
11 chương
212 chương
22 chương