Chữ của cô không hề phù hợp với diện mạo yếu ớt của mình, nét chữ cứng cáp mạnh mẽ, lưu loát rõ ràng, đầu bút tì sâu lên trang giấy, nhìn thật không giống được một cô gái ngốc nghếch là cô viết.
Tối qua anh cũng đoán có thể cô sẽ không ở lâu, nhưng không ngờ lại đi nhanh như thế, cứ như đang sợ quấy rầy đến anh, điều này thật khiến anh thấy bất ngờ.
Hôm qua lúc ở trong cục, cô còn dùng ánh mắt tức giận nhìn anh, sau lại im lặng không nói chuyện với anh, bắt cóc Lộ Bảo không chút dấu vết, bởi vì muốn chứng minh với anh rằng, dù cô không thể ra tiền tuyến, cô vẫn có thể chiến đấu.
Còn thề thốt nói cô sẽ chứng minh mình có đầy đủ năng lực để đảm nhiệm công việc này, mà hôn nay bỏ đi không buồn nói câu gì.
Kiều Trạch đã gặp rất nhiều người như thế, không có cảm nhận gì nhiều về việc cô đi không báo, chỉ là có chút tiếc hận, tiếc rằng bản thân đã nhìn nhầm
Anh là người nhiều năm nay chạy trên làn ranh giới sống chết, gặp đủ loại người, nhưng ngày ấy ở văn phòng của phó cục trưởng Lưu, vì chứng minh chỗ thiếu sót của mình có thể thay đổi, cô không chút do dự vươn bàn tay chồng chất vết cắt về phía cánh quạt, đã làm anh rung động.
Sâu trong cô là một sự bền bỉ, tuy dáng người mảnh mai nhỏ bé, nhưng trong lòng lại cất chứa quyết tâm không sợ chết.
Anh đánh giá cao sự kiên trì này của cô, chẳng ngờ chưa đến một ngày, cô lại để anh cảm thấy rằng, anh đã nhìn sai rồi.
Kiều Trạch lắc đầu, đặt tờ giấy lại lên bàn.
Cô chỉ ở một đêm nên trong nhà không có nhiều dấu tích của cô lắm, cô rời đi rồi, cũng không ảnh hưởng nhiều đến cuộc sống của anh.
Duy nhất bị ảnh hưởng, chính là con chó ngu dốt kia.
Lộ Bảo rất oán hận, cả đêm cúi đầu kêu "ư ử", thức ăn cho chó đã ăn hết, trong bát ăn cho có còn dư nửa khúc xương gặm dở, đoán có lẽ là trước khi đi Lộ Miểu đã cho nó ăn.
Cô không hay rằng, Lộ Bảo cũng xuất thân là chó nghiệp vụ, đồ ăn của nó hoàn toàn dựa theo tiêu chuẩn của một con chó nghiệp vụ, là thức ăn nhiều dinh dưỡng.
Nó chưa từng gặm xương bao giờ.
Bây giờ gặm được nửa khúc, có lẽ cũng rất quý Lộ Miểu, dường như nó có thứ tình cảm khó hiểu đối với cô.
Kiều Trạch vốn tưởng nó buồn mà kêu là vì Lộ Miểu đi nên tâm trạng không tốt, không ngờ liên tục hai đêm, nó đều lặng lẽ quấn quít bên chân anh rên rỉ, lúc ăn cũng rất cẩn thận, chậm chạp từ tốn, bình thường còn bị nghẹn với ói, thỉnh thoảng còn duỗi cổ nuốt nước bọt.
Điều này quá bất thường.
Rốt cuộc Kiều Trạch cũng để ý thấy nó có chỗ lạ, ngồi xuống đánh giá nó một lát, thử sờ vào thực quản, thì chạm phải vật cứng nhỏ xíu.
Nó bị hóc bởi khúc xương Lộ Miểu cho ăn!
"Nên gọi mày là Tham Ăn mới phải." Anh vỗ đầu nó một cái.
Nó lại "ử ử" không dám lên tiếng.
Kiều Trạch đứng dậy đưa nó đến bệnh viện thú y.
Anh ở trung tâm thành phố, nên cách chỗ đó khá gần.
Anh không ngờ lại gặp Lộ Miểu ở bệnh viện thú y, cô đã thay bộ cảnh phục bằng áo khoác trắng, bận rộn trước từng chiếc lồng thú nuôi.
Lộ Miểu cũng không nghĩ sẽ gặp Kiều Trạch ở đây, nhất là Lộ Bảo ủ rũ bên cạnh.
"Nó bị sao thế?" Lộ Miểu lo lắng hỏi, ngồi xuống, cẩn thận kiểm tra cho nó.
Kiều Trạch: "Bị một người không hiểu chuyện cho ăn nên bị hóc xương."
"..."
Kiều Trạch chỉ hơi khuỵu gối: "Nó không ăn được xương."
"..." Mặt Lộ Miểu hơi đỏ, "Tôi cứ tưởng anh không mua nổi thức ăn cho chó."
Cô thấy trong bát của Lộ Bảo chỉ có cơm, cô còn tưởng anh cho nó ăn cơm thừa.
Kiều Trạch nhìn cô: "Trông tôi nghèo kiết xác thế kia à?"
Lộ Miểu không dám nói thật: "Cửa của anh còn bị tôi gỡ xuống..."
"Điều đó cho thấy cô nên kiểm điểm lại bản thân."
Kiều Trạch đứng lên, đi theo bác sĩ thú y đưa Lộ Bảo đi làm kiểm tra X quang.
Lộ Miểu cũng đi theo.
Hôm trước cô chuyển nhà xong thì liền đi tìm việc, cô có thiên phú về việc thuần phục động vật, nghỉ đông hay nghỉ hè đều đến làm thêm ở bệnh viện thú y, làm công việc quản lí động vật.
Bây giờ cô chưa biết tiếp theo mình nên làm gì, nhưng dù sao cũng phải nuôi sống bản thân trước, nên đi tìm việc mà làm.
"Sau này cô định giao tiếp với mấy con chó con mèo này đấy à?" Nhìn Lộ Bảo ngoan ngoãn để bác sĩ gắp xương ra, Kiều Trạch nhìn sang cô, hỏi.
"Không phải anh nói tôi không phù hợp rồi à, mấy năm đại học tôi cũng chỉ học mỗi ngành đó, bây giờ bị loại rồi thì đương nhiên chỉ có thể tìm đường khác thôi." Lộ Miểu nhìn Lộ Bảo, "Dù sao đến chó của anh còn nghe lời tôi, tôi còn sợ gì mà không quản được chó mèo ở đây."
Kiều Trạch bật cười khẽ: "Coi như mấy năm nay vất vả uổng phí rồi?"
Lộ Miểu: "Không phải anh nói tố chất tâm lí của tôi không được à?"
Kiều Trạch không đáp.
Vật lạ trong cổ Lộ Bảo nhanh chóng được lấy ra, lúc này đến cọ lên người Lộ Miểu không chịu đi.
Lộ Miểu đã thân với nó hơn, cũng ôm lấy cọ cọ cọ vào cổ nó, giống như cô nhóc chưa lớn.
Kiều Trạch nhìn một người một chó khoa trương ở đó, liền nhìn kĩ Lộ Miểu hơn, vẫn là dáng vẻ tốt bụng vô hại như trước, nụ cười nhạt sạch sẽ tinh khiết, đôi mắt trong suốt, trong mấy ngày tiếp xúc đó, ngoại trừ ngây người, ngốc nghếch ra, quả thật không giống người có vấn đề.
Chợt anh nảy sinh suy nghĩ muốn dùng cô.
Cô xuất thân chuyên ngành điều cấm ma túy, có hiểu biết thấu đáo về ma túy, có thể dễ dàng thuần phục chó cỡ lớn, từng học đánh nhau, biết bắn súng, quan trọng hơn là, anh có thể nghe cô nói.
Nếu anh thật sự muốn khởi tố lại vụ án này, thì giữ lại cô bên mình giúp đỡ có tiện lợi rất lớn với anh.
Cũng như người kia đã nói, chỗ thiếu hụt bây giờ của anh, đã hoàn toàn ngăn anh cơ hội tiến một bước tham dự.
Vì chướng ngại thính giác đã hạ thấp tính cảnh giác của anh, nên anh cần một người có thể bất cứ lúc nào cũng luôn duy trì cảnh giác bên cạnh.
Không nghi ngờ gì nữa, Lộ Miểu có thể giao tiếp với anh mà không trở ngại chính là người thích hợp nhất, còn quý hơn chính là, bản thân cô cũng có quyết tâm suy nghĩ đó.
Cô và anh chính là kiểu người khác đường cùng đích, nên có thể lược đi khoản thuyết phục cô.
Nhưng đồng thời đó, khả năng ứng biến cùng tố chất tâm lí của cô chính là vết thương trí mạng.
Kiều Trạch cân nhắc trong lòng, xem xét suốt cả đêm.
Hôm sau khi dẫn Lộ Bảo đi kiểm tra lại, Kiều Trạch đưa cho cô một bản tài liệu, chính là khẩu cung của hai gã vận chuyển thuốc phiện mà cô bắt mấy hôm trước.
Khi Lộ Bảo kiểm tra xong, Kiều Trạch lại hẹn Lộ Miểu ăn trưa.
Trên bàn ăn, ngón tay Kiều Trạch đè mạnh lên bản khẩu cung, hỏi cô còn muốn về đơn vị nữa hay không.
Tất nhiên Lộ Miểu muốn, từ khi cô bắt đầu lên chín, cả cuộc đời cô chỉ có độc một tín ngưỡng, truy bắt ma túy.
"Lộ Miểu, tôi không cần biết xuất phát từ mục đích gì mà cô muốn công việc này, nhưng truy bắt ma túy, là không thể mang theo oán hận riêng. Điều đó có thể sẽ ảnh hưởng đến phán đoán của cô, thậm chí ảnh hưởng tất cả đến cái nhìn toàn cục của cô, phá hủy cố gắng của mọi người."
Lộ Miểu mím môi không nói.
Đầu ngón tay của Kiều Trạch từ từ đẩy phần tài liệu lên trước: "Đây là khẩu cung của hai gã hôm đó cô đã bắt. Người trong thôn nhà họ Châu ở thành phố An, một gã tên Châu Triều, gã kia tên Châu Thăng, 20 tuổi và 18 tuổi, vì biết rõ An Hành vừa kiểm tra cửa khẩu nên mới cố ý mang theo thuốc phiện, tuyến trên của chúng thông qua một người đàn ông tên là A Xán giao hàng. Tôi cho cô thời gian ba ngày, cô phải tìm cho ra bằng được tuyến trên của chúng, tôi đồng ý để cô quay về."
Lộ Miểu lấy phần tài liệu, lật giở xem một chốc, rồi gật đầu: "Được."
"Còn nữa, để gây dựng sự ăn ý hợp tác giữa chúng ta, tôi hi vọng cô có thể dọn sang chỗ tôi ở." Kiều Trạch nói, anh cũng cần phải làm một bước quán sát, xem cô có đáng để tín nhiệm hay không.
"Tất nhiên, tiền thuê và tiền điện nước tất cả đều được miễn." Anh nói thêm.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
18 chương
32 chương
11 chương
50 chương
39 chương