"..." Kiều Trạch đưa mắt nhìn ra ngoài đại sảnh, tầm mắt dừng trên mặt cô, "Anh ta tới đây làm gì?" Lộ Miểu: "Tới đón tôi đấy." "Nên cô muốn ném lại hành lí cho tôi, còn mình chạy đi hẹn hò trước?" Lộ Miểu mấp máy môi: "Thì đằng nào anh cũng phải về... Chỉ là để anh tiện đường giúp tôi đưa về thôi mà..." Kiều Trạch mím môi không nói, tay khẽ khoát lên vai cô, đưa cô đến nơi lấy hành lí: "Ra ngoài trước đã." Lấy hành lí xong, Lộ Miểu không dám giao vali cho anh, tự mình đẩy ra ngoài, liền bị Kiều Trạch kéo lại. "Chân còn đau thì ngoan ngoãn vào chút." Lộ Miểu phát hiện tuy ngoài miệng Kiều Trạch khá nghiêm khắc, nhưng người thỉnh thoảng vẫn khá chu đáo. Cô quay đầu nói cám ơn với anh. Kiều Trạch nhìn cô một cái, không nói gì, kéo vali ra ngoài. Từ Gia Diên đứng ở ngay cửa, từ xa đa trông thấy hai người, cũng nhìn thấy cánh tay Kiều Trạch đặt trên vai Lộ Miểu, lập tức ấn đường chau lại, gọi một tiếng "Lộ Miểu", rồi người bước về phía họ. "Chân sao thế?" Vừa đến gần, lo lắng nhíu mày, Từ Gia Diên đã trông thấy Lộ Miểu cà nhắc đi, cúi đàu quan sát dải băng trắng bọc trên cổ chân cô. "Em không sao, do bất cẩn nên bị trật một chút." Lộ Miểu xoay người nhìn Kiều Trạch, rồi chỉ vào vali của mình, "Cái này... có tiện mang theo không?" "Để anh tôi để nó lên sau xe cũng được, sẽ không làm chậm trễ thời gian của anh đâu." Kiều Trạch nhìn cô một cái, rồi nhanh chóng dời tầm mắt sang chỗ khác. Từ Gia Diên mỉm cười cầm lấy vali của Lộ Miểu: "Cứ để anh." "Hai ngày nay đã làm phiền anh Kiều rồi." Kiều Trạch thoáng xoay tay, lấy lại vali. "Cứ để tôi là được rồi." Rồi nhìn về phía Lộ Miểu: "Tối nhớ về sớm chút." Lộ Miểu gật đầu: "Vâng." Từ Gia Diên cũng không giành hành lí với anh nữa, nhìn anh kéo vali đi xa, lúc này mới nhìn sang Lộ Miểu: "Sao không nói gì đã chạy đến Macau rồi? Em ở cùng với người đàn ông kia?" "Đâu có." Lộ Miểu nhìn anh kì quái, "Em chỉ ra ngoài chơi mấy ngày thôi." "Muốn sang Macau chơi sao không nói sớm với anh?" Lộ Miểu mím môi không nói, thật ra những vấn đề tương tự thế này bọn họ đã thảo luận nhiều lần lắm rồi. Từ Gia Diên cũng nhận thấy bản thân nôn nóng, vì ba chữ Từ Gia Diên này, nếu không phải đến đường cùng, thì cô mãi mãi không có khả năng chủ động tìm anh. Lòng cô phòng bị còn khó cạy hơn cả vỏ ngọc trai, đã nhiều năm là thế, cô chỉ tìm anh duy nhất hay lần, trừ lần nhà nghỉ giấu thi thể cách đây không lâu ra, thì chính là đêm cô xảy ra chuyện của năm năm trước, nửa đêm kinh hoàng thất thố gọi cho anh, sợ hãi tuyệt vọng, một lần đó cô hoàn toàn suy sụp, vừa khóc vừa nói năng lộn xộn, không ngừng lặp đi lặp lại, "Anh ơi, cứu mạng..." Lúc anh chạy đến tuy không trễ, nhưng đã muộn. Khẽ than dài một tiếng, sắc mặt Từ Gia Diên dịu lại, đỡ lấy cô: "Đi ăn trước đã." Anh đưa cô về lại nội thành ăn cơm. Trong đầu Lộ Miểu nhớ đến Lộ Tiểu Thành, vừa ngồi xuống đã mở miệng trước: "Anh, tối qua anh nói anh là người cuối cùng trông thấy Tiểu Thành." Từ Gia Diên nhìn cô một lúc. "Miểu Miểu, anh xin lỗi, anh lừa em đấy." Lộ Miểu: "..." "Anh chỉ muốn em." Anh nói, "Em đưa Trương Khởi về lại thành phố An rồi, em định làm gì?" "Đương nhiên là giao cho pháp luật rồi." Lộ Miểu nhìn anh, "Vụ án năm đó không phải cũng vì không tìm thấy người mà bị bỏ mặc ư? Bây giờ người đã tìm về rồi, tiếp tục điều tra." "Chuyện đã qua nhiều năm thế rồi, không có nhân chứng trông thấy tận mắt, không có chứng cứ, hắn ta sẽ không thừa nhận, phải định tội thế nào đây?" Nhất thời Lộ Miểu bị hỏi khó, im lặng một lúc lâu mới nói: "Dù sao người cũng đã về rồi, chí ít cũng tốt hơn so với không tìm được người." Từ Gia Diên không nói, chỉ trầm ngâm, ngón tay lúc có lúc không nắm lấy mặt bàn. Lộ Miểu không nói nữa, lần gặp mặt này quả thật nặng nề. Cơm nước xong xuôi cô muốn về trước, nhưng Từ Gia Diên không cho. "Miểu Miểu, đi với anh một lúc đã." Lộ Miểu có thể từ chối những món đồ anh chu cấp, nhưng với đề nghị kiểu này, cô không thể từ chối.  Anh vẫn bận tâm đến vết thương trên chân cô, không định để cô đi dạo với mình thật, tìm công viên gần đó rồi ngồi xuống, mới ngồi mà đã đến quá trưa. Tiết trời cuối thu kề đông không tính là lạnh lắm. Lộ Miểu ngồi cùng anh trên băng ghế dài trong công viên, anh không nói lời nào, cô cũng không lên tiếng. Một lúc lâu sau, Từ Gia Diên mới xoay đầu sang nhìn cô: "Miểu Miểu, từ lúc em mười tuổi, lần đầu tiên anh đến thăm em đó, cho đến giờ cũng đã gần mười lăm năm, em có chuyện gì, nói gì, gặp khó khăn gì, đều chưa từng chịu kể với anh. Rốt cuộc phải làm thế nào, em mới đồng ý chấp nhận anh đây? Cho dù chỉ là một chút?" "..." Lộ Miểu do dự nhìn anh, "Sao... sao lại đột nhiên nói thế chứ ạ?" "Anh không tìm em, thì đến một năm nửa năm em cũng không liên lạc với anh." Từ Gia Diên nhìn cô, "Anh ép em, thì đến mươi ngày nửa tháng em cũng không lên tiếng. Bởi vì anh là Từ Gia Diên, anh họ Từ, anh chỉ có thể đứng từ xa nhìn em, không làm phiền đến em ư?" Giọng anh không nặng nề, nhưng có vẻ hùng hổ, Lộ Miểu chưa từng trông thấy Từ Gia Diên hung hăng như thế, nhất thời không biết trả lời thế nào. "Miểu Miểu, em có khúc mắc với nhà họ Từ, em không muốn bị bố mẹ anh chỉ trích, em muốn vạch rõ giới hạn với anh, anh hoàn toàn có thể hiểu được. Nhưng anh là anh, bố mẹ anh là bố mẹ anh, anh cũng từng là một đứa trẻ, Từ Gia Diên năm mười tuổi đó không thể nào nhận định được hết toàn bộ sự việc rằng, em gái của cậu ta bị đưa đi, sẽ gây ra ảnh hưởng thế nào đến cuộc đời em ấy. Sau này cậu ta cũng đã hối hận, vì sao năm đó không ngăn cản, vì sao không đối tốt với em ấy hơn." "Anh biết em kiêng kị nhà họ Từ, nên ngay từ đầu, anh đã tách phần tài sản của anh và tài sản của bố mẹ anh ra riêng, nhà họ Từ bây giờ là do anh vực lên, chút của cải bố mẹ anh tích góp đã trôi đi sạch cả rồi, lúc hải vận Từ Dương giao vào tay anh thì đã là một cái vỏ không sắp sửa đóng cửa, là anh từng bước đưa nó đến ngày hôm nay, mỗi một phân tiền của gia đình này anh đều tránh, bọn họ không có quyền can thiệp và. Anh không cầu em phải thế nào cả, nhưng chí ít cũng hãy đón nhận anh, đón nhận từ trong lòng, không lẽ khó đến thế sao?" "Anh..." Lộ Miểu bị những lời anh nói khiến lòng rối bời, cô không biết phải đáp lại thế nào, cho đến nay, cô cảm thấy mình nhận lòng tốt của anh một cách vô điều kiện, tốt đến mức cô không biết phải báo đáp lại anh thế nào, cô báo đáp không nổi. "Em dễ dàng tiếp nhận người đàn ông kia như thế, vậy vì sao lại khó tiếp nhận anh đối tốt với em đến mức ấy?" Lộ Miểu không trả lời được, có thể là do cô với Kiều Trạch là quan hệ hợp tác, nhưng với anh lại là quan hệ tình nghĩa. Người trước thuộc về kiểu trao đổi lợi ích, anh đối tốt với cô, cô nỗ lực giúp anh, có thể đáp trả lại ngang bằng nhau, nhưng Từ Gia Diên đối tốt với cô, nghề nghiệp của anh khác hẳn con đường của cô, cô không cách nào báo đáp được, cũng chẳng thể yên lòng. Từ Gia Diên cũng không ép cô, mấy ngày nay tâm tình của anh xao động quá mức, hơn nữa nhìn thấy trong sân bay, cô và người đàn ông kia cùng lúc xuất hiện, thậm chí tay anh ta còn thân mật đặt lên vai cô, cảm giác này, giống như thứ mà anh luôn cẩn thận giữ gìn bảo vệ, lại từng chút bị người ta cuỗm đi. Anh không thích mất mát như thế, nhưng không dám ép cô. Cô không phải người nếu bị ép sẽ giương nanh phản kháng, mà cô thường tìm vấn đề trên người mình. Càng ép cô, cô càng cảm thấy mình đã làm sai, nhất định là bản thân đã không cư xử thỏa đáng, theo đó sẽ lùi một bước cách xa anh. Cô như thế... khiến anh không có cách ứng đối. Anh dựa vào chút tâm sự ấy mà ép cô ngồi cùng anh cả buổi trưa, rồi đi ăn tối, đến tối mới đưa cô về.