Dực San theo Hành Tư đi đến tiền điện, vừa đi vừa lén liếc trộm hắn vài lần, thấy sắc mặt của hắn không vui lắm, không khỏi đoán rốt cuộc là ai đến tìm nàng  Không phải vì lúc trước nàng tới chỗ  Phù Tuyên vừa đánh vừa náo, nên cha mẹ và gia gia nghe được thông tin, phái người đến tróc nã nàng về quy án. Tuy trong chuyện kia, nàng dám chắc là Phù Tuyên đuối lý nhưng nếu phải giải thích rõ chân tướng sự tình thì rất phiền toái, hơn nữa chắc chắn trước khi giải thích còn phải đả thông tư tưởng của cha mẹ, thân là một quỷ lười,Dực San liền cảm thấy rất đau đầu. Tuy nhiên, khi nhìn thấy người tới, dù không phải là người của cha mẹ phái tới tróc nã nàng, Dực San lại thấy đau đầu lợi hại hơn. Chỉ thấy tiền điện bụi bay mịt mù, đại môn sụp hơn một nửa, mà Ấn Trì đã lâu không gặp quấn áo xanh mướt, vẻ mặt ngượng ngừng đứng giữa đống đổ nát. Liên tưởng tới lần trước hắn tới Chuyển Sinh điện, lại nhìn thấy lần này liền hiểu hắn không có chút tiến bộ nào trong việc đằng vân giá vũ Vô Thân, Vô Khâu vốn tính tới xem náo nhiệt, nhìn thấy cảnh tượng đổ nát trước mặt liền nghiến răng nghiến lợi tiến lên, bộ dáng như muốn bóp chết Ấn Trì “lại là ngươi, lại là ngươi.Tiền sửa đình lần trước còn chưa tìm ngươi đòi, đều do các lão tử ứng cho ngươi. Sao ngươi không chịu đi vào đàng hoàng từ đại môn hả? Ngày đó bọn họ bị phạt khấu trừ bổng lộng, nhưng sau khi Ấn Trì bị đưa đi, Hành Tư không nghĩ nhiều đã bắt bọn họ bỏ tiền ra mua vật liệu tu sửa thay cho việc khấu trừ bổng lộc. Bọn họ không dám phản đối càng không dám làm gì Hành Tư, đành trút toàn bộ lửa giận lên người Ấn Trì Ấn Trì vì làm hỏng đại môn của Chuyển Sinh điện, đang rất áy náy, bị Vô Thân, Vô Khâu mắng xối xả, càng thêm ủy khuất ‘ta không có cố ý mà, chỉ là vội nên mới đằng vân đến đây, vốn tính dừng ngoài đại môn nhưng mà chỉnh tốc độ không kịp” Vừa rồi Dực San, Vô Thân và Vô Khâu chơi trò đuổi giết quá nhập tâm nên không nghe được động tĩnh lớn ngoài đại môn. Dực San nhìn bộ dáng đáng thương của Ấn Trì, lại nhìn vẻ mặt hung thần ác sát của Vô Thân và Vô Khâu, không nghĩ gì mà đi qua chỗ Ấn Trì, nói ‘không có gì, đừng để ý tới bọn họ. Hai người các ngươi cũng không phải cố ý, lát nữa sửa cửa lại là được rồi, cùng lắm thì…” Vô Thân và Vô Khâu nghe nàng nói vậy, bị đả kích đến mức đấm tay vào tường, mà Ấn Trì ở phía sau nàng, không biết vì sao vẻ mặt càng thêm ảm đạm. Dực San khó hiểu quay đầu, nhìn thấy Tây Tề đen mặt, lạnh lùng nhìn Ấn Trì.  Đứa nhỏ không hay ho này, sao không chịu nhớ lâu chứ? Dực San nhớ tối vừa rồi nàng và Vô Thân, Vô Khâu đánh nhau, Tây Tề đã bị đánh thức nhưng không có nổi giận, không biết là hắn không tức giận vì là đã đến mức không thể dùng biểu tình để diễn đạt sự phẫn nộ trong lòng hay không, vì thế theo bản năng, chắn phía trước Ấn Trì Nhìn Dực San như gà mẹ bảo vệ gà con, Ấn Trì biểu tình co rút “ngươi che chở hắn như vậy làm gì?” Vô nghĩa, đương nhiên là sợ ngươi tức giận mà giết nhi tử của Đông Hải Long Vương ah Dực San trong lòng thì xem thường, ngoài mặt thì tươi cười, đẩy Tây Tề đi về phía phòng hắn “Tây Tề, ngươi mau đi ngủ đi, vừa rồi ầm ỹ làm ngươi thức giấc, nếu không nhanh nghỉ ngơi, buổi tối sẽ không có tinh thần làm việc nha. Nhanh đi đi, chút nữa ta sẽ hầm canh cho ngươi, nhớ rõ sau khi thức dậy đến phòng bếp lấy uống rồi hãy ra ngoài nha” Tây Tề không tiện đẩy Dực San ra lại không có cách khác, đành để mặc nàng đẩy nàng về phòng Vô Khâu, Vô Thân nhìn thấy, lập tức cảm khái “Lôi lôi kéo kéo Tây Tề vậy mà không bị giệt khẩu” “Đây đúng là kỳ tích” Chờ Dực San quay lại, Hành Tư liền chuyển ánh mắt từ chỗ Ấn Trì sang nàng ‘ngươi còn nhớ cách hầm canh như thế nào sao?” Dực San cảm thấy mình bị đả kích nặng nề. Nếu Dực Lam nói những lời này, nàng chắc chắn sẽ đạp cho hắn một cước, đáng tiếc người trước mặt là người nàng có cố gắng thêm ngàn năm nữa cũng không thể đánh thắng hắn. Nghĩ tới mình dù là phàm nhân vô dụng hay thần nữ cũng đều bị Hành Tư khinh bỉ, Dực San lệ rơi đầy mặt. Hành Tư lại chỉ vào Ấn Trì đang bối rối, lạnh nhạt nói với Dực San ‘chỗ Tất phán quan còn có công vụ chờ ta xử lý, nếu Ấn Trì quân là tới tìm ngươi, vậy ngươi chiêu đãi hắn đi” nói xong gật đầu với Ấn Trì “thất bồi” Ấn Trì liên tục gật đầu, thấy Hành Tư đã rời đi, thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt thân thiết nhìn Dực San “San San, ta nghe nói thời gian trước ngươi xảy ra chút chuyện, suýt nữa…cũng nhờ có Tắc Thủ Tư Thần diệu thủ hồi xuân, tiếc là khi đó ta bị cấm túc, không thể ra ngoài, nếu không đã đến thăm ngươi. Sau ngươi lại chuyển thế đầu thai, mới đây ta nghe Lục tẩu nói gặp được ngươi ở địa phủ, cho nên mới tới đây tìm ngươi. Ngươi hiện thế nào? Đông Hải long cung không thiếu dược liệu bồi bổ sức khỏe đâu’ Dực San gần đây đã nhìn thấy quá nhiều biểu tình phức tạp, cũng đoán được hắn muốn hỏi gì “San San….chẳng lẽ Tắc Thủ Tư Thần chữa trị cho ngươi thành tiên?” Đến khi Dực San giải thích rõ ràng việc nàng làm thế nào thành tiên, nàng và Ấn Trì đã ở tửu diếu uống hơn nửa bình rượu. Ấn Trì ngây người, nghẹn hồi lâu mới nói “cho nên…San San, thì ra ngươi không phải là phàm nhân?” Dực San gật đầu “chỉ có một đoạn thời gian là phải” Ấn Trì lập tức hưng phấn hẳn ‘cho nên…ngươi thật ra là Thần nữ” Dực San cảm thấy thật bi thương. Chẳng lẽ vừa rồi nàng nói nhiều như vậy mà hắn vẫn không hiểu? “Ta là chất nữ của Trường Sinh Đại Đến, ở thiên cung giúp Vương Mẫu nương nương ủ quỳnh tửu, hai trăm năm trước phạm sai nên bị đánh vào lục đạo, làm phàm nhân xong thì ta trở về thiên cung, hiện tại quay trở về Chuyển Sinh điện” Dực San tóm tắt lần nữa, thầm nghĩ nếu thằng nhãi này lại hỏi vấn đề kỳ quái gì, nàng sẽ cho hắn một cước vào mặt Cũng may Ấn trì tuy học nghệ không tinh nhưng không phải là kẻ ngốc, vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ “nếu San San ngươi là thần nữ ủ rượu, ta còn chưa đến tửu diếu ở thiên giới, ngươi có thể đưa ta đến đó xem thử không?” Dực San có chút chần chừ. Nghi Địch là một thần tiên cực kỳ khiết phích. Lúc nàng vừa đến tửu diếu, hắn đã ra sắc lệnh, nghiêm cấm người nào khác trừ nàng tiến vào tửu diếu. Sau này vì muốn lừa Dực San ủ rượu thay hắn, Nghi Địch mới miễn cưỡng gật đầu cho Dực Lam tự do ra vào tửu diếu. Sau khi Nghi Địch ra ngoài tiêu dao, cũng chỉ có Dực Lam đến tửu diếu nên Dực San gần như đã quên quy định của sư phụ, hơn nữa thời gian qua, nàng đã cho Hành Tư tự do ra vào. Dù sao cũng đã vi phạm nhiều lần rồi, nàng liền đáp ứng ‘được” Hơn nữa dạ minh châu của Ấn Trì đã cứu mạng nàng, đưa hắn đi thăm tửu diếu chỉ là việc nhỏ, vẫn không nên cự tuyệt. Hôm nay Chuyển Sinh điện có vẻ bận rộn. Dực San ở tiền điện thấy Hành Tư ngưng thần, chăm chú đọc công văn liền không tính quấy rầy hắn, để lại tờ giấy nhắn tin rồi mang Ấn Trì đến xem tửu diếu ở thiên cung. Ra khỏi cửa, Ấn Trì hưng trí bừng bừng đổi thành rồng để Dực San cỡi hắn mà đi nhưng với biểu hiện hai lần hắn đằng vân tới, Dực San liền uyển chuyển cự tuyệt. Nếu hắn lại không thể khống chế tốc độ, làm sập tửu diếu, nàng thật không dám tưởng tượng kết cục sau khi Nghi Địch biết chuyện sẽ làm thế nào. Vì để Ấn Trì không cảm thấy bị tổn thương, dọc đường đi, Dực San không ngừng tìm đề tài tán gẫu. Nói một hồi liền nói tới rượu. Lần trước đến Đông Hải, nàng đã biết tửu lượng của Ấn Trì, chỉ một hai chén đã say, các ca ca của hắn nhìn không được mớp tập cho hắn uống rượu, do đó mới có một màn say rượu loạn tính ở hoa viên  Có điều tửu lượng kém không ảnh hưởng gì đối với hứng thú của Ấn Trì đối với rượu. Có uống có say, có say mới biết uống, cũng nhờ vậy mà hắn gần như đã nếm qua tất cả các loại rượu trên trời dưới đất “Ta cứ nghĩ quỳnh tửu là rượu ngon nhất khắp trên trời dưới đất, nhưng lần trước nhờ cơ duyên xảo hợp, uống được loại rượu còn ngon hơn quỳnh tửu nhiều. Chậc, chậc” Dực San lập tức dựng thẳng lỗ tai lên. Có rượu uống ngon hơn quỳnh tửu? Tuy Nghi Địch tìm đồ đệ là để tiêu diêu tự tại nhưng không có nghĩa là hắn cho phép chất lượng của quỳnh tửu kém đi. Rượu của Dực San ủ ra, nếu không qua được cửa của Nghi Địch thì không có khả năng xuất sư. Vì vậy khi nghe Ấn Trì nói vậy, Dực San có cảm giác tiêu chuẩn chuyên nghiệp của mình bị khiêu chiến “Ngươi ở đâu uống được? là rượu gì? do ai ủ ra?’ Ấn Trì nghe nàng hỏi dồn dập liền giật mình, cố gắng hồi tưởng lại “khi đó ta bị sư phụ mang đi khỏi âm tào địa phủ, nếu cứ vậy để hắn đưa về Long cung, khẳng định ta sẽ bị phụ thân đánh, nên ta tính nửa đường thừa dịp sư phụ không để ý mà chuồn đi, ai ngờ lão gia tử kia thật khó chơi, ta dùng mọi cách cũng không thể thoát khỏi hắn, may mà gặp được một tiểu tiên nhàn tản đi ngang qua. Tiểu tiên kia tuy bộ dáng bất cần đời nhưng tâm địa không tệ, thấy ta sốt ruột liền cho ta trốn ở chỗ hắn, còn mời ta uống rượu, nói là rượu do hắn tự ủ. Có điều ta uống mới hai chén đã ngủ mất, khi tỉnh lại thì tiểu tiên kia tiễn ta đi, ta chưa kịp hỏi danh tính của hắn, cũng không nhớ vùng hoang sơn dã lĩnh kia là ở chỗ nào” Ấn Trì phát giác ra mình nói rất nhiều nhưng vẫn không trả lời đúng câu hỏi của Dực San, sợ nàng mất hứng, vò đầu bứt tóc suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên vỗ tay, vui vẻ nói ‘đúng rồi, tiểu tiên kia trước khi tiễn ta đi nói thật lâu rồi không có người uống rượu với hắn, nể tình ta đã bồi hắn uống hai chén, cho ta một khối ngọc quyết, nếu gặp phải chuyện phiền toái hoặc muốn tìm hắn uống rượu thì dùng miếng ngọc kia là tìm được hắn” Dực San vội vã nói ‘vậy tìm tiểu tiên kia đến đi, ta cùng hắn luận bàn” Đến tửu diếu, Ấn Trì không chịu nổi bị Dực San quấn lấy liền lấy khối ngọc quyết kia ra, niệm chú ngữ, ngọc quyết tỏa ánh sáng một lát rồi khôi phục nguyên dạng. Khi Dực San và Ấn Trì uống hết nửa bình rượu, chung quanh đột nhiên nổi lên tiên phong, mây lành đầy khắp. Sau đó trong ánh sáng rực rỡ, Dực San há hốc mồm nhìn tiểu tiên nhàn tản mà Ấn Trì nói, hận không thể đá cho hắn một cái, lại có thể xem một đại tôn thần thành một tiểu tiên nhàn tản. Thế nhưng lúc này, nàng không rảnh để đi đá hắn Ấn Trì liền thấy Dực San vốn đang ngồi vắt chân uống rượu như đại gia chợt quăng cái chén xuống đất, quỳ xuống hành đại lễ, hô to ‘sư phụ” Nghi Địch Tư Thần xuất hiện cực kỳ phong tao, vô cùng hưởng thụ đại lễ của Dực San, vui mừng đi đến trước mặt nàng, cao thấp đánh giá nàng “chà chà, lâu rồi không gặp, nha đầu ngươi ngày càng đẹp, vi sư suýt chút nữa không nhận ra. Không tệ, không tệ”  Dực San quỳ trên đất, tươi cười vô lại ‘sư phụ, lão nhân gia ngày ra ngoài tiêu dao nhiều năm như vậy, còn nhớ đồ đệ thủ chỗ này thay ngươi ủ rượu đúng là không dễ, không nhận ra cũng không sao” Nghi Địch liếc mắt nhìn qua, Dực San lập tức thức thời cụp đuôi thành thật, ân cần mời hắn ngồi xuống “sự phụ, mời ngồi” Nghi Địch ngồi xuống, vừa liếc Dực San vừa tự rót cho mình một chén rượu, uống một ngụm, thở dài “vừa mở miệng đã lòi ra bản chất quỷ tinh linh. Nhiều năm như vậy không gặp ngươi, Dực Lam vô liêm sỉ kia dạy ngươi nói chuyện không phân biệt lớn nhỏ ngày càng thuần thục ah” Nghi Địch và Dực Lam hục hặc không phải chuyện ngày một ngày hai. Trên thực tế, phàm là những người có ý đồ với lão muội hắn, Dực Lam đều liệt vào danh sách kẻ địch. Khi đó Nghi Địch dẫn Dực Lam rời khỏi Thần Tiêu phủ, nếu không phải vì hắn là tôn thần trưởng bối, Dực Lam đã động thủ với hắn. Nghi Địch vốn không nên so đo nhưng không hiểu sao lại thích đối đầu với Dực Lam, luôn khiêu khích hắn, mỗi lần gặp nhau đều châm chọc hắn vài câu, sau đó nhìn Dực Lam vì e ngại thân phận mà không thể phát tác liền thấy sung sướng vô cùng. Năm đó, khi Dực San bị đánh vào lục đạo, Nghi Địch đã ra ngoài dạo chơi nhiều năm không biết vì sao nghe được tin liền trở về, vừa vặn đá Dực Lam đang cơn tức giận muốn tìm Thiên Quân lý luận trở về Thần Tiêu phủ. Từ đó quan hệ của cả hai càng thêm ác liệt. Dực San cảm thấy bất đắc dĩ vô cùng, cuối cùng làm như không thấy, không biết. Cho nên khi nghe Nghi Địch nói vậy, Dực San không nói theo hắn mà chỉ vào chén rượu trong tay Nghi Địch ‘sư phụ,ngươi đang dùng cái chén mà Ấn Trì đã uống qua” Trong chuyện ăn mặc chi dùng, Nghi Địch soi mói đến khiến người ta giận sôi, chọn tam lấy tứ, càng không có chuyện dùng đồ người khác đã dùng qua. Dực San nhớ tới năm đó nàng đùa dai, đưa cái chén Dực Lam đã uống qua đưa cho Nghi Địch dùng, chờ Nghi Địch uống xong mới nói cho hắn biết. Nghi Địch lúc đó không nói hai lời mà quăng cái chén vào mặt Dực Lam. Sau đó hai người bọn họ đấu nhau hăng say tới mức hủy cả bàn yến tiệc. Nghĩ tới đây, nàng liền lo lắng cho mặt của Ấn Trì. Với pháp thuật của Ấn Trì, chạy trốn chắc chắn không nhanh bằng Dực Lam, nếu Nghi Địch muốn quăng chén vào mặt hắn, chắc chắn hắn trốn không thoát, nhưng nếu hắn bị ném đến hỏng mặt thì sau này làm sao mà lấy vợ? Quả nhiên, Dực San vừa nói xong, biểu tình của Nghi Địch liền trở nên ngưng trệ. Ngay lúc Dực San đang nghĩ mình có nên hi sinh, tiến lên che chắn, đỡ giùm Ấn Trì hay không thì Nghi Địch đã chậm rãi đặt cái chén xuống, nhìn Ấn Trì một cái, mỉm cười nói “vừa rồi thấy ngọc quyết phát tin từ tửu diếu, cho nên mới tò mò tới xem. Thì ra tiểu thần tiên ngươi tên là Ấn Trì?” Dực San ra sức nháy mắt, muốn chứng thực tươi cười mà nàng vừa thấy chỉ là ảo giác Nghi Địch ngạc nhiên nhìn nàng ‘nha đầu, mắt ngươi có vấn đề gì sao?” Vừa rồi một tiếng sư phụ của Dực San đã làm Ấn Trì choáng váng, giờ nghe Nghi Địch hỏi tới hắn vội tiến lên hai bước, đáp “dạ, vãn bối là Đông Hải Long cung Ấn Trì, thời gian trước được Tư Thần tương trợ, vô cùng cảm kích, chỉ là tửu lượng của vãn bối quá kém,uống hai chén đã say tới ngủ mất, nên đã không báo tên đúng lúc. Thỉnh Tư Thần thứ lỗi cho sự thất thố” Đem đường đường Chưởng tửu tư thần thành một tiểu tiên nhàn tản, có lẽ chính Ấn Trì cũng chột dạ đến nội thượng, nói chuyện bắt đầu nho nhã làm người ta ê răng Nghi Địch nghe xong chỉ nghiêm túc đánh giá Ấn Trì, không lên tiếng. Ấn Trì khẩn trương, không dám nói lời nào, sợ làm Nghi Địch tức giận Thực tế, với hiểu biết của Dực San về sư phụ không để ý tới bát quái của nàng thì hắn cũng không phải đang tức giận mà đang lục lọi trong gia tộc khổng lồ phức tạp của Đông Hải long cung để xem Ấn Trì là ai Quả nhiên, hồi lâu, Nghi Địch chậm rãi lên tiếng ‘Đông Hải long cung? Vậy Đông Hải Long Vương là..?” Ấn Trì tươi cười, gật đầu “là gia phụ” Nghi Địch giật mình một chút, nhăn mi nói “ta nhớ mấy tiểu tử của Đông Hải Long Vương đều có tửu lượng không tệ,khi nào lại thêm một đứa con không biết uống rượu như ngươi?” Bị ghét bỏ, tươi cười trên mặt Ấn Trì liền cứng ngắc. Nghi Địch cũng không thèm để ý tới bộ dáng bi thương của hắn, đưa tay cầm lấy vò rượu ước lượng “lần trước uống hai chén đã say, lần này uống đến nửa vò mà vẫn đứng ổn như vậy. Nha đầu,không phải bên trong rượu này của ngươi toàn là nước chứ?” Dực San vô tội bị liên lụy, lập tức phản bác “Ấn Trì sợ uống say lại ngủ, bỏ qua cơ hội chiêm ngưỡng phong thái của sư phụ lão nhân gia ngài cho nên chỉ uống mấy ngụm nhỏ, phần lớn đều do đồ đệ uống” Nghi Địch giật mình, quay đầu nói với Dực San “đúng rồi. Ta trở về cũng muốn hỏi ngươi một chút. Thời gian này ta nghe các thần tiên bàn tán xôn xao, nói xú tiểu tử Nhạc Thác kia bỏ lại thê tử của hắn mà chạy xuống địa phủ, lại nói ngoại tôn của Thiên Quân là Hành Tư cũng đến địa phủ dây dưa không rõ với một phàm nhân; còn nói ngươi gần đây có quan hệ thân mật với Hành Tư. Loạn thất bát tao như vậy, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Ngay cả Nghi Địch cũng chú ý đến, rốt cuộc lời đồn đã truyền thành cái dạng gì rồi? Dực San sờ sờ mũi, cảm thấy vẫn là nói thẳng sẽ bớt việc “Nhạc Thác rảnh rỗi sinh nông nổi muốn nhìn xem lúc ta biến thành phàm nhân vô dụng là bộ dáng gì, về phần Hành Tư quân…hắc hắc, sư phụ, phàm nhân vừa rồi ngươi nói chính là ta, đồ đệ vô liêm sỉ không nên thân của ngươi. Hắc, hắc hắc” Nghi Địch còn đang tiêu hóa những lời Dực San nói. Ấn Trì đang cố gắng làm người tàng hình lại không nhịn được nữa, thần sắc bi thương xen lẫn kinh ngạc “San San. Lần trước ta đến Chuyển Sinh điện, chẳng phải ngươi và Hành Tư quân chỉ đơn thuần là quan hệ giữa cấp trên và cấp dưới thôi sao? sao lại…sao lại…” Thời gian này hắn bị nhốt ở Long cung, đương nhiên đã bỏ lỡ rất nhiều tin đồn bát quái. Hôm nay muốn Dực San đưa tới tửu diếu là muốn nhân cơ hội này, để nàng trả lời cho câu hỏi trước kia. Vừa rồi hắn còn cảm thấy không cần phải băn khoăn vì thân phận phàm nhân của Dực San, lòng tràn đầy chờ mong nhưng Nghi Địch và Dực San đã liên tiếp tạt hai chậu nước lạnh vào mặt hắn, đúng là khiêu chiến khả năng tiếp nhận của hắn mà Dực San âm thầm kêu khổ. Vừa rồi Ấn Trì ẩn mình rất thành công, khiến nàng quên mất hắn đang tồn tại ở nơi này, liền nói thẳng ra quan hệ của mình và Hành Tư. Nàng còn thiếu Ấn Trì ơn cứu mạng, kết quả nhân tình còn chưa trả đã làm người ta bị tổn thương, vậy chẳng phải nàng nghiệp chướng nặng nề? Cũng may ngay lúc tâm linh yếu ớt của Ấn Trì sắp đổ, lại có hai đóa thụy vân lóng lánh tiên quang rơi xuống, dời đi lực chú ý của bọn họ. Tửu diếu hôm nay dường như có chút náo nhiệt Nghi Địch nhăn mày khó chịu nhưng sau khi nhìn thấy người tới, hắn tuy vẫn đen mặt nhưng cũng đã tiết chế hơn “Thái Thượng Lão Quân, ngươi không lo giữ lò luyện đan của ngươi, chạy tới đây làm gì?” Thái Thượng Lão Quân vuốt râu lựa chọn hồi lâu, mới chọn được chỗ hài lòng để đặt chân, hớn hở nói với Nghi Địch “hắc hắc, vừa rồi lão phu định đến địa phủ nhưng từ xa nhìn thấy tửu diếu bên này tiên quang bao phủ, từ xa đã lộ ra hơi thở của tửu quỷ, đã lâu không thấy ở thiên đình, lão phu đoán là ngươi trở lại nên vòng qua đây xem thử”  Nghi Địch mặt không chút thay đổi, rũ rũ tay áo “thì ra Lão Quân nhớ thương tửu quỷ ta, còn mang theo Dực Lam điện hạ đến cửa. Thật sự là khó có được ah” Cần bổ sung là năm đó Trường Sinh Đại Đế đồng ý cho Dực San bái Nghi Địch làm sư phụ, Thái Thượng Lão Quân lại đứng về phía Dực Lam mà phản đối, lý do là Dực San là một cô nương trong sáng, theo một tửu quỷ cao tuổi như Nghi Địch không thích hợp lắm. Vì chuyện đó mà Nghi Địch ghi thù nhưng vì bối phận của Thái Thượng Lão Quân cao hơn hắn, nên không thể có chuyện quăng chén rượu vào mặt Lão Quân, tuy nhiên mỗi khi gặp mặt, châm chọc vài câu là không thể thiếu Dực Lam đứng cách Nghi Địch một khoảng, thản nhiên nói ‘Tư Thần không cần nghĩ nhiều, chúng ta vốn chỉ định đứng trên mây xem thử ngươi ở bên ngoài nhiều năm như vậy, có uống tới mức biến mình thành bình rượu hay không nhưng thấy có lão muội ta bên dưới này nên mới xuống thôi” Nghi Địch lập tức cầm chén rượu phóng thẳng vào mặt Dực Lam Nhìn thấy sắp có một trận hỗn chiến, Thái Thượng Lão Quân lại cười tủm tỉm nói với Dực San “hội Bàn Đào lần này, tiên đan của lão phu cũng sẽ ra lò, nên phải canh giữ không thể đến đó ăn đào, hai huynh muội vô tình các ngươi cũng không đến thăm lão phu, may mà vừa rồi trên đường gặp được Dực Lam, nghe nói ngươi theo đồ đệ của ta đến địa phủ dạo chơi, đang muốn xuống dưới tìm ngươi, sao ngươi lại chạy về tửu diếu, chẳng lẽ đồ đệ của ta chọc ngươi mất hứng?” Thái Thượng Lão Quân hiển nhiên là đã nghe được tin tức từ chỗ Dực Lam, tươi cười chỉ có hai phần hiền lành còn tám phần là chế nhạo kiêm tò mò nhiều chuyện Dực San bị trêu ghẹo, da mặt nóng lên, vội lắc đầu “không có, ta chỉ là đưa Ấn Trì đến xem tửu diếu” Thái Thượng Lão Quân và Dực Lam đang đánh nhau lúc này mới chú ý tới Ấn Trì đang đứng bên bàn, ánh mắt quét qua quét lại chỗ hắn và Dực San, thần sắc bí hiểm sâu xa. Ấn Trì bị đánh giá, tay chân luống cuống hẳn. Nghi Địch lại thong thả đi tới, ngữ khí chua xót “xem ra mấy năm nay ta không ở đây, tửu diếu đã trở thành danh lam thắng cảnh ah” Da đầu Dực San run lên, vừa rồi Nghi Địch nhìn thấy Ấn Trì ở tửu diếu cũng không tức giận, nàng còn tưởng đã nhiều năm rồi, hắn cũng đã bỏ đi cái tính khiết phích. Ai ngờ, đúng là cái nết đánh chết không chừa Dực San cười cười, thầm nghĩ nên làm cách nào để qua được một ải này, đột nhiên nghe được có tiếng gõ cửa bên ngoài. Đúng là thiên âm nha Nàng lập tức đi qua ‘ta đi xem là ai”