Ám sư thần thoại

Chương 99 : Vong hồn vong ba

Đột nhiên, trên mặt đất ngay trước mặt họ toát ra vô số người, những người này có chút kỳ quái, không có thân thể, toàn bộ do năng lượng tinh thần tạo thành chỉnh thể trong suốt, nhìn không thấy rõ tướng mạo. Tử Long biết, những người này là vong hồn, nhưng số lượng lại quá nhiều, làm trong lòng hắn có một tia lo lắng. Tử Long dừng lại trước mặt đông đảo vong hồn, lúc này, hắn cảm nhận được Đạm Thai Viên đang trốn phía sau hắn thân thể đang lạnh run, không khỏi liền khởi động tinh thần lực bình tế, bao phủ hai người bên trong. Tử Long lấy ra chủy thủ màu đen trong không gian giới chỉ, khi những vong hồn nhìn thấy chủy thủ màu đen, thì thân thể trong suốt rõ ràng liền run lên. Đột nhiên, một vong hồn tương đối cao to chậm rãi nhẹ nhàng đi ra, đối mặt Tử Long, thanh âm cực kỳ khàn khàn truyền đến: “ Các ngươi là ai, lại dám đi tới U Minh Vong Uyên, vì sao các ngươi có Tà Chủy?” Thân thể Tử Long chấn động, hiển nhiên không nghĩ tới vong hồn còn có thể nói chuyện, chỉ là như vậy cũng chứng minh hắn có ý thức, đây là vì sao? Lẽ nào vong hồn có thể sản sinh ý thức? Tử Long nhướng mày, nhìn chủy thủ màu đen trong tay, nó quả nhiên không phải là Ám Nhận, chỉ là vì sao vong hồn lại biết nó, còn gọi là Tà Chủy? Tử Long tiến lên một bước: “ Ta không biết nơi này là địa phương nào, chúng ta cũng chỉ vô ý rơi vào đây, chỉ là tìm không được đường đi ra ngoài.” “ Nga? Nguyên lai là như vậy, nhưng nếu các ngươi có được chí bảo Tà Chủy, thì lưu mạng lại đây đi.” Vong hồn dứt lời, thân thể run lên, một cỗ lực lượng tinh thần đánh ra, thẳng tới hai người Tử Long. Truyện "Ám Sư Thần Thoại " “ Cẩn thận!” Nương theo thanh âm lo lắng, một đạo thân ảnh nháy mắt chắn ngay trước mặt Tử Long. Ngay khi Đạm Thai Viên đã chuẩn bị nhắm mắt đón nhận công kích, chỉ cảm thấy tinh thần lực bình tế của Tử Long hoảng động một trận, nàng chậm rãi mở hai mắt, thở dài một hơi, không nghĩ tới tinh thần lực bình tế của Tử Long có thể ngăn trở công kích của vong hồn. Tử Long kinh ngạc nhìn nàng, vì hành động này của nàng mà cảm thấy ấm áp, hình dạng của nàng làm hắn nhớ tới sự ôn nhu của Lưu Ích Manh. Kéo nàng tới bên cạnh, ngữ khí mềm nhẹ nói: “ Yên tâm đi, có ta ở đây, sẽ không để ngươi bị thương tổn.” Ngoài miệng Tử Long tuy là nói như vậy, nhưng trong lòng hắn cũng không nắm chắc, một kích vừa rồi, đã thiếu chút nữa đánh vỡ tinh thần lực bình tế của hắn. Lúc này, ở ngực hắn tức thở vô cùng, nếu không phải hắn tận lực áp chế, Sinh Mệnh Nguyên Dịch đã sớm phun ra. Đạm Thai Viên sửng sốt, một tình cảm ấm áp nhẹ nhàng nảy sinh. Từ trong lời nói của Tử Long, nàng nghe được một sự tự tin phát ra từ trong tâm linh, đối mặt nhiều vong hồn như vậy mà còn có lòng tự tin, đây không khỏi làm cho nàng sinh ra cảm tình đối với vị nam tử kiên nghị này, cảm giác này thực sự rất khó nói rõ. Nàng tin tưởng, chỉ cần nam tử này nói ra, liền tuyệt đối có thể làm được. Truyện "Ám Sư Thần Thoại " Vong hồn kia nhìn thấy tinh thần lực công kích không ngờ có thể bị ngăn trở, không khỏi có chút nghi hoặc: “ Di? Không nghĩ tới ngươi có thể ngăn được công kích vong ba của ta, xem ra là ta xem thường ngươi.” “ Vong ba?” Tử Long giật mình, hắn chưa từng nghe nói qua danh từ này, lẽ nào cũng không phải là tinh thần lực công kích? “ Không sai, tinh thần lực ba động công kích của Vong Hồn Vương, gọi à vong ba. Tiểu tử, còn có vài phần bản lãnh, chỉ là U Minh Vong Uyên không phải là địa phương để ngươi đi tới, coi như mạng ngươi không tốt.” Không nghĩ tới một Vong Hồn Vương còn có tâm tình giải thích cho Tử Long nghe, có thể là do nguyên nhân đã trăm ngàn năm không có ai nói chuyện cùng hắn. Chỉ là hắn vừa dứt lời, liền vung tay lên, phía sau vô số vong hồn ùa lên, hướng Tử Long lao tới. May là những vong hồn này cũng không thể phát sinh vong ba giống như Vong Hồn Vương, thế nhưng mỗi vong hồn lại là một cỗ tinh thần năng lượng cường đại, nhiều năng lượng tinh thần không ngừng công kích vào tinh thần lực bình tế của Tử Long, bình tế vốn không sao chống đỡ nổi. Chỉ nghe “ oanh...” một tiếng vỡ tan, tinh thần lực bình tế bị đánh nát, một ngụm Sinh Mệnh Nguyên Dịch từ trong miệng Tử Long phun ra, nhưng lập tức dị biến nổi lên, những vong hồn bị Sinh Mệnh Nguyên Dịch dính vào không kịp kêu lên một tiếng nào, đã run lên một trận, liền biến mất. Tử Long không nghĩ tới Sinh Mệnh Nguyên Dịch cũng có thể tiêu diệt vong hồn, nhưng nếu Sinh Mệnh Nguyên Dịch có thể tiêu diệt bọn họ, như vậy thì dễ giải quyết hơn. Tử Long cười nhạt, lau khóe miệng, đem Sinh Mệnh Nguyên Dịch lau lên Tà Chủy, dùng tốc độ như sét đánh kéo Đạm Thai Viên đang lo lắng phóng về phía trước, vừa phóng đi vừa huy động Tà Chủy, vong hồn chỉ cần bị Tà Chủy dính vào người đều tiêu tán không một tiếng động. Vong Hồn Vương nhìn thấy Tử Long có thể khắc chế vong hồn, liền bắt đầu thối lui ra sau, cũng không ngừng chỉ huy vong hồn hướng Tử Long đánh tới. Bởi Tử Long vừa thụ thương, công pháp ám ảnh ở trong cơ thể không ngừng vận chuyển, cho nên trong quá trình Tử Long tiến lên công kích, liền hấp dẫn đại lượng ám dạ tinh hoa nguyên tố xoay quanh bên người. Nguyên tố bị hấp thu vào trong cơ thể, chuyển hóa thành nguyên linh, trải qua thất sắc linh hạch chiết xuất lại chảy vào trong cơ thể, chữa trị nội thương cho hắn. Cứ như vậy, quanh thân Tử Long bao bọc ám dạ tinh hoa, mà những vong hồn nhìn thấy cũng không dám tiến lên, chỉ có thể vây quanh hắn. Tử Long nghĩ Tà Chủy dính Sinh Mệnh Nguyên Dịch cũng làm cho bọn hắn sợ hãi, nên cũng không nghĩ nhiều, lôi kéo Đạm Thai Viên, cẩn thận đề phòng vong hồn bốn phía, chậm rãi đi về phía trước. Những nơi hắn đến, vong hồn cũng tự giác tránh đường, cho bọn họ thuận lợi đi qua. Cứ đi như vậy hồi lâu, rốt cục hai người Tử Long cũng đi qua những vong hồn, lúc này, Vong Hồn Vương chợt xuất hiện phía trước hắn, nhìn Tử Long từ trên xuống dưới, kinh ngạc hỏi: “ Tiểu tử, ngươi rốt cục là ai, Vong Hồn Vương có khả năng tụ tập nhiều ám dạ tinh hoa là đương nhiên, lại làm sao bị ngươi hấp thu, lẽ nào ngươi là vong hồn đã sinh ra da thịt?” Nói đến đó, Vong Hồn Vương cũng tự mình lắc đầu, nói: “ Thấy thế nào cũng không giống, hơn nữa trong cơ thể ngươi ngoài ám dạ tinh hoa còn tồn tại dịch thể chứa sinh mệnh khí tức cường đại, thực sự là rất kỳ quái.” Truyện "Ám Sư Thần Thoại " Tử Long nhíu mày, ám dạ tinh hoa và Sinh Mệnh Nguyên Dịch tương khắc? Sao hắn lại không có chút phản ứng nào. Tử Long không khỏi sinh ra hoài nghi về lời nói của Vong Hồn Vương. Đạm Thai Viên nhìn ra nghi hoặc của hắn, nhẹ giọng nói: “ Công tử không cần lo lắng, ám dạ tinh hoa ở trong cơ thể của ngươi đã chuyển hóa thành một loại năng lượng khác, cũng không hề tương khắc với dịch thể chứa sinh mệnh khí tức của ngươi, cho nên không có vấn đề gì, chỉ là...” Đạm Thai Viên lo lắng nhìn Vong Hồn Vương: “ Vong Hồn Vương này hình như có ý thức, thật không dễ đối phó, hơn nữa hắn do tinh thần năng lượng tạo thành, công kích đối với hắn vốn không có hiệu quả gì, công tử nhất định phải cẩn thận.” Tử Long gật đầu, nghe xong Đạm Thai Viên giải thích, trong lòng hắn đã không còn lo lắng. Hơn nữa, ám dạ nguyên linh và Sinh Mệnh Nguyên Dịch gây ra tác dụng, thương thế trong cơ thể hắn đã hoàn toàn khôi phục, chỉ là tinh thần lực tiêu hao quá nhiều, còn chưa kịp khôi phục lại. Vong Hồn Vương thấy hai người đang nói thầm, có chút không nhịn được nói: “ Tiểu tử, hôm nay tâm trạng ta không tệ, chỉ cần ngươi buông Tà Chủy, ta cho các ngươi đi, ngươi xem thế nào?” Tử Long nhìn Tà Chủy trong tay, lắc đầu, chủy thủ này là do Đạm Thai Viên đưa cho hắn, không thể tự nhiên mà giao ra. Huống chi hắn đã đạt được ám ảnh cuồng sát tầng thứ sáu, thực lực tăng nhiều, thời gian dài áp chế nguyên linh đã làm cho hắn có cảm giác khó chịu vô cùng, thật vất vả mới phát huy, đương nhiên không thể bỏ qua. Nghĩ đến đây, Tử Long nhìn Vong Hồn Vương cười đầy tà khí, phân ra nguyên linh trong mỗi viên linh hạch, vận ra bên ngoài cơ thể, hóa thành bảy đạo mũi nhọn nguyên linh như thực chất, xoay tròn chung quanh thân thể, đây là chiêu thức của ám ảnh cuồng sát tầng thứ sáu – Nguyên Huyễn Thứ. Dùng nguyên linh bức ra ngoài cơ thể biến ảo thành lệ khí, tiến hành công kích, còn có thể tiến hành phòng ngự. Căn cứ nguyên linh xuất thể, có thể định ra số lượng Nguyên Huyễn Thứ, mỗi cây Nguyên Huyễn Thứ chỉ cần không bị hủy diệt, có thể sử dụng vô hạn, sau khi tổn hại có thể tự động hấp thu thiên địa linh khí bốn phía tiến hành khôi phục. Lúc này Tử Long phát ra bảy Nguyên Huyễn Thứ màu sắc khác nhau, ám dạ nguyên linh biến thành Huyễn Thứ còn mạnh hơn một ít so với những cây khác. Vong Hồn Vương thấy hắn chuẩn bị chiến đấu, tiếng nói khàn khàn truyền ra tiếng cười thê lương: “ A ha cáp...Tiểu tử, thực sự là chán sống, chỉ có sinh mệnh khí tức trên người ngươi là có hữu hiệu công kích ta. Nhưng đừng quên ta là Vong Hồn Vương, ta làm sao cho ngươi tiếp cận ta? Ha ha...” Tử Long cũng không để ý đến lời của hắn, vung tay lên, bảy cây Nguyên Huyễn Thứ theo trật tự rất nhanh hướng Vong Hồn Vương đánh tới. Nguyên Huyễn Thứ do bảy đạo nguyên linh màu sắc rực rỡ biến ảo bay ra, đẹp đến cực điểm, ở trong U Minh Vong Uyên tối đen, vô cùng sáng lạn, thần tình của Đạm Thai Viên khi nhìn thấy chỉ là kinh ngạc than thở. Vong Hồn Vương cười to không ngừng, không thèm để ý Nguyên Huyễn Thứ Tử Long phát ra, chỉ trôi nổi chờ đợi Nguyên Huyễn Thứ đánh tới người hắn. Chỉ thấy từng cây đi xuyên qua thân thể hắn, nhưng không hề có chút thương tổn, không chỉ như thế, ám dạ nguyên linh còn bị hắn hấp thu biến mất. Trong tích tắc, thân thể Vong Hồn Vương sáng lên, hắn giống như thoải mái rên rỉ một tiếng: “ Tiểu tử, thật không nghĩ tới, ngươi có thể phát sinh ra ám dạ tinh hoa thuần khiết như thế, thật sự là quá tốt, đây chính là đại bổ, nào, mau phóng thêm vài cây nữa.” Hai mắt màu đỏ của Đạm Thai Viên vẫn chú ý từng cử động của Vong Hồn Vương, khi nàng nhìn thấy Vong Hồn Vương hấp thu được ám dạ tinh hoa, sắc mặt nhất thời đại biến, nhanh kéo Tử Long, nhẹ giọng nói: “ Hắn đem ám dạ tinh hoa của ngươi hấp thu chuyển hóa làm tinh thần năng lượng, ở đây dư thừa ám dạ tinh hoa, chỉ sợ...” Tử Long thu lại sáu cây Nguyên Huyễn Thứ còn lại, một lần nữa hóa làm nguyên linh thu vào trong linh hạch như trước, cau mày thầm nghĩ trong lòng: “ Ám dạ tinh hoa có thể chuyển hóa làm tinh thần năng lượng, không biết ám dạ tinh hoa trong cơ thể có thể làm được không.” Nghĩ xong liền thử, Tử Long điều động một chút ám dạ tinh hoa nguyên linh tiến thẳng tới não bộ, sau đó dùng tinh thần lực vây quanh, bỗng nhiên trong đầu một trận đau đớn, hắn lập tức ôm đầu ngồi xổm xuống, trên trán tuôn ra rất nhiều mồ hôi. Đạm Thai Viên nhìn thấy thế lo lắng cúi xuống, không ngừng lau mồ hôi cho hắn: “ Công tử, ngươi làm sao vậy, sao lại thống khổ như thế?” Vong Hồn Vương cũng chen lời: “ Uy, tiểu tử, đừng giả chết với ta, vừa rồi kêu ngươi buông Tà Chủy ngươi không đồng ý, hiện tại thì không kịp rồi. Ta còn chưa công kích ngươi thì ngươi đã như vậy, ngươi nên cầu xin tha thứ đi, ân, để ta nghĩ thử xem, nếu như ngươi cầu xin tha thứ ta có đáp ứng hay không đây?”