Ám sư thần thoại
Chương 97 : Không ngờ là nữ nhân
Chuyện xấu đến thật quá nhanh, Hồ Dương không kịp phản ứng, chỉ ngây ngốc nhìn quái nhân đã công tới trước mắt. Kình phong gào thét, cuồng phong thổi tung mái tóc rối bời của quái nhân, lộ ra khuôn mặt cực kỳ dơ bẩn, hai mắt bắn ra màu đỏ khát máu, lại thêm hàm răng ố vàng...quái nhân giống như dã thú không ngừng rít gào, quyền trái nắm chặt, mãnh liệt đánh thẳng vào mặt Hồ Dương.
Ngay thời khắc chỉ mành treo chuông, ba đạo hàn quang từ những phương hướng khác nhau bắn tới như sét đánh, bắn thẳng đến quái nhân trên không trung.
Quái nhân xem như sớm có phòng bị, thân hình đột nhiên vừa chuyển, khó khăn né qua. Mà Hồ Dương nhân cơ hội bay xuống dưới, rơi vào bên người Tử Long, cực kỳ tự nhiên nắm cánh tay hắn, lộ ra dáng tươi cười câu hồn đoạt phách.
Thân hình quái nhân cũng không thể trôi nổi trên không trung thời gian quá dài, thân hình dần dần hạ xuống, khi hắn vừa đứng vững, ba thân ảnh vọt tới, vây quanh hắn ở giữa. Trong đó có Kim Cương Lang Nữ Dương Hà mà Tử Long vừa gặp. Như vậy không cần nghĩ cũng biết, hai người còn lại là đầu lĩnh của hai tập đoàn Thâu, Đạo – Phi Thiên Thủ Tương Chính và Thủy Thượng Phi Vạn Nhận.
Hồ Dương mị ý vô hạn y ôi bên người Tử Long, đôi mắt quyến rũ nhìn bốn người trước mặt, chậm rãi giới thiệu: “ Người gầy yếu thấp bé, thân mặc hắc y bó sát người tình là Phi Thiên Thủ Tương Chính, hắn thiện dùng tay, thủ pháp cực nhanh không gì sánh được, mà một người gương mặt gầy gò, trên cằm có râu mép chính là Thủy Thượng Phi Vạn Nhận, người này khinh công rất cao, có thể đi trên nước, tốc độ cũng rất nhanh.”
Tử Long nghe Hồ Dương giới thiệu gật nhẹ đầu, ánh mắt sắc bén vẫn không rời khỏi bốn người trên đất trống.
Chỉ thấy song chưởng của Dương Hà giao nhau, bốn cây đao nhọn từ nắm tay lóe ra, thân hình liền đánh úp về phía quái nhân. Tương Chính đúng lúc dùng hai ngón tay phải hướng tới hai mắt quái nhân công tới, quang mang dưới chân Vạn Nhận thoáng hiện lập tức nhảy lên cao, ở không trung chân phải nhắm ngay thiên linh cái quái nhân thẳng kích xuống.
Lúc này quái nhân ba mặt thụ địch, bất luận hắn công kích ai, đều bị hai người còn lại tập kích. Ngay khi Tử Long cho rằng hắn chắc chắn bị đánh trúng, chuyện khó tin đã xảy ra.
Một đạo hắc quang từ tay phải quái nhân bắn về phía Dương Hà, sau đó hắn phi thân bay lên, tránh thoát hai chỉ của Tương Chính, thân hình xoay tròn giữa không trung, chân phải đá ra. “ Oanh” một tiếng, bắp đùi hắn chạm trúng một kích của Vạn Nhận, Vạn Nhận nhất thời bay ngược ra hơn mười thước, nặng nề ngã trên mặt đất, phủ đầy một mảnh bụi mù. Lưỡi đao trong tay Dương Hà bị chủy thủ màu đen chém đứt rơi trên đất, cắm dưới bùn. Hết thảy phát sinh quá nhanh, làm ba người trở tay không kịp, cùng lúc khiến cho bọn họ nhận rõ sự chênh lệch với quái nhân.
Tương Chính đánh một kích thất bại liền cấp tốc xoay người lại, bảo trì khoảng cách nhất định với quái nhân khi rơi xuống. Dương Hà nghiêm mặt nhìn quái nhân, Vạn Nhận chậm rãi bò lên, đưa tay lau máu chảy xuống trên miệng, đứng lại vị trí cũ. Bốn người lại khôi phục tình cảnh khi mới xuất hiện.
Tử Long không chú ý cục diện trước mắt, đôi mắt chỉ chăm chú nhìn chủy thủ màu đen cắm trên mặt đất, trong lòng phập phồng bất định. Không biết đó có phải là Ám Chi Nhận hay không, toàn thân chủy thủ đen kịt rất giống miêu tả, nhưng hắn cũng chưa từng nhìn thấy qua Ám Chi Nhận, nên không thể khẳng định. Mà điều này làm hắn cũng sinh ra lòng hiếu kỳ đối với thân phận của quái nhân, nếu như nói người này đến từ nam hoang, vậy khả năng đây chính là Ám Chi Nhận, chỉ là người này thần chí không rõ, không biết có nhớ được chuyện trước đây hay không.
Đem lực chú ý lại thả lên người bốn người kia, Tử Long phát hiện một chỗ quái dị, chiêu thức quái nhân nhảy lên, lại giống như chiêu thức Vạn Nhận sử dụng, điều này làm cho hắn nghi hoặc, lẽ nào hai người thuộc một sư môn?
Ngay trong lúc Tử Long đang suy tư, quái nhân giống như phát cuồng, ngửa mặt lên trời huýt một tiếng sáo dài, hai tay nắm chặt, thân thể bắt đầu hiện ra quang mang màu đỏ nhàn nhạt, nhất thời một cỗ lực lượng cường đại từ trong cơ thể hắn tuôn ra, mặt đất cũng run lên nhè nhẹ. Trong mắt hắn hiện lên ánh sáng khát máu, mái tóc rối bời phiêu tán ra phía sau, gương mặt vô cùng dơ bẩn, bày ra thần sắc dữ tợn.
Dưới khí thế trùng kích dữ dội của hắn, ba người Dương Hà không khỏi lui về phía sau một bước. Ý thức được tình huống đối với họ đang bất lợi, phản ứng ba người không giống nhau.
Thân thể Dương Hà chợt căng thẳng, bỗng nhiên ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng sói tru, chỉ thấy trong miệng nàng ta mọc ra hai răng nanh thật dài, từ từ lòi ra khỏi miệng. Hàm răng nàng ta lộ ra trắng nhởn, có vẻ thập phần kinh khủng, không còn vẻ ưu nhã mà Tử Long nhìn thấy. Nếu như đứng trước người nàng cũng có thể thấy, con ngươi của nàng trở nên dài nhỏ, một tia nguyên chân màu xám tro phá thể bay ra, giống như bộ lông tỏa ra bên ngoài cơ thể, cả người thoạt nhìn hung mãnh như một con sói lớn. Hiện tại Tử Long mới biết được, vì sao nàng có danh xưng Kim Cương Lang Nữ. Truyện "Ám Sư Thần Thoại "
Cùng lúc đó, tay phải Tương Chính vươn lên ba ngón thẳng tắp, mỗi một ngón tay đều bắn ra nguyên chân nhàn nhạt màu vàng kim. Mà Vạn Nhận chắp tay đứng, hai chân mở ra, chân phải về phía trước, quang mang màu trắng bắn ra từ trên hai chân.
Trong nháy mắt, ba nguyên chân xám, trắng, vàng của ba người hỗn hợp cùng một chỗ, chống lại nguyên chân màu đỏ đang bộc phát của quái nhân. Mặt đất không chịu nổi áp lực cường đại, từ từ lún xuống, một hố to chậm rãi hình thành.
Khoảng cách chiến đấu của bốn người cách xe hai người Tử Long khoảng trăm mét, cũng bị nguyên chân khí bạo loạn bắn ra bốn phía trùng kích, khiến cho Hồ Dương phải khởi động tinh hoa bình tế, bảo vệ nàng và cả Tử Long.
Qua cơn rung chuyển của mặt đất, cùng với tinh hoa bình tế cũng lắc lư, Tử Long kết luận cả ba người còn kém một bước mới đi vào hàng ngũ vương cấp, mà quái nhân đạt tới cấp bậc gì thì hắn nhìn không ra, nhưng quái nhân có thể một đấu ba mà không rơi hạ phong, không có thực lực ngoài vương cấp là làm không được.
Giữa sân lại xảy ra biến hóa, “ Nộ Lang Bạo” “ Lục Mạnh Nguyên Chân Chỉ, “ Thần Quỷ Tật Phong Thối” ba tiếng quát chói tai cùng vang lên, ba quang mang xám, trắng, vàng đánh úp về phía hồng quang, cường quang nhất thời nhấp nhoáng, theo một tiếng tê rống, âm ba cuồn cuộn làm không gian trong nháy mắt vặn vẹo, tiếng nổ đinh tai nhức óc truyền đến, bụi mù tung lên che kín khắp nơi, cũng không còn nhìn thấy được cảnh tượng trong sân đấu. Truyện "Ám Sư Thần Thoại "
Hồ Dương tay nâng lên kết ấn, một trận gió mạnh thổi qua, bụi mù trong khoảnh khắc tan hết, Tử Long ngưng thần hướng bốn người nhìn lại, một thân ảnh màu đỏ mang theo chủy thủ màu đen nhuốm máu, rất nhanh chạy vào rừng rậm, mà Dương Hà đã khôi phục lại hình người cùng Vạn Nhận và Tương Chính, đã ngã vào trong vũng máu, hôn mê bất tỉnh.
Hồ Dương chu miệng, thở ra một hơi thật dài, triệt hồi bình tế, nhìn phương hướng thân ảnh màu máu biến mất, trong lòng còn sợ hãi vỗ ngực, nhẹ giọng nói: “ Chủ nhân, quái nhân kia thụ thương không nhẹ, trong khoảng thời gian ngắn không thể khôi phục, chúng ta lại qua được một đoạn thời gian an tĩnh.”
Quái nhân có trở lại hay không cũng không phải là vấn đề Tử Long quan tâm, hắn ngưng mắt nhìn ba người đang hôn mê, kinh ngạc phát hiện Vạn Nhận bị thương là do tuyệt kỹ Lục Mạch Nguyên Chân Chỉ của Tương Chính tạo thành, mà Tương Chính cũng giống như hắn...Lại nghĩ tới hai chân phiếm hồng quang của quái nhân, hai mắt huyết hồng, ba chữ Huyền Ngưng Nhãn liền nhất thời xuất hiện trong đầu Tử Long.
Hắn từng đọc qua bộ Thượng Cổ dị sự, chuyện kể về Huyền Ngưng Nhãn. Theo sách ghi chép, ở vạn năm trước, trên đại lục xuất hiện dị nhân, hai mắt màu đỏ, mỗi mắt có hai con ngươi, thị giác nhạy cảm cao độ, có thể nhìn xuyên thấu thân thể người khác, thấy được quá trình vận chuyển nguyên chân, có thể trong nháy mắt học được vũ kỹ công pháp của người khác.
Chỉ là Huyền Ngưng Nhãn có lợi cũng có hại, rất nhiều công pháp vận hành vốn khác nhau về trình tự, cứ như vậy, nếu có hai loại công pháp đối nghịch bị dị nhân học được, sẽ tạo thành áp lực tinh thần cường đại, nếu không cẩn thận sẽ dẫn đến tình trạng tinh thần không bình thường, thần chí không rõ, thậm chí lại tạo thành nguyên chân hỗn loạn trong cơ thể bạo thể mà chết. Cho nên dị nhân rất nhanh biến mất trên đại lục không còn bóng dáng tăm hơi, không nghĩ tới tại Cô Không thành cũng xuất hiện quái nhân cũng có Huyền Ngưng Nhãn.
Nhưng Tử Long đối với những chuyện này cũng không cảm thấy hứng thú, hiện tại hắn chỉ muốn biết lai lịch của thanh chủy thủ màu đen, rốt cục có phải là Ám Chi Nhận hay không, hắn quay đầu nhìn thoáng qua Hồ Dương, trầm giọng hỏi: “ Ngươi nói Minh Minh, hiện tại nàng ở đâu?” Truyện "Ám Sư Thần Thoại "
Hồ Dương cười ôn nhu nói: “ Chủ nhân yên tâm, Minh Minh rất an toàn, hiện tại có lẽ nàng đang trị liệu cho tỷ muội trong tập đoàn.”
“ Được rồi, ngươi về trước đi.” Nói xong Tử Long hướng rừng rậm đi tới, đó là phương hướng quái nhân rời đi.
Hồ Dương thấy Tử Long muốn đi tìm quái nhân, gắt gao kéo cánh tay hắn, trong mắt tràn đầy lo lắng nói: “ Chủ nhân, ngàn vạn lần không nên đi, phiến rừng rậm này tên là U Minh Lâm, ngoại trừ quái nhân kia ra, không ai có thể trở ra ngoài được, hơn nữa dù quái nhân kia đã bị thương cũng rất nguy hiểm, chủ nhân đừng đi.”
Tử Long nhìn Hồ Dương lo lắng biết nàng đang lo sợ cho mình, cười nói: “ Không sao, đừng quên ta còn Hắc Vũ, gặp nạn nó sẽ đến giúp ta, ngươi trở về đi, ta sẽ mau chóng trở lại.”
Hồ Dương vẫn không chịu buông tay, ngẩng đầu nhìn chăm chú vào mắt Tử Long nói: “ Nếu như chủ nhân thật sự muốn đi, cũng mang ta theo, chí ít lúc nguy hiểm ta cũng có thể giúp đỡ.”
Nhìn ba người đang hôn mê bất tỉnh không xa, Tử Long nghiêm túc nói: “ Ngươi mang ba người họ về trước đi, nếu không lập tức trị liệu, chỉ sợ bọn họ không thể sống sót. Một khi có nguy hiểm gì đột phát, Cô Không thành sẽ bị tổn thất.”
Thân thể mềm mại của Hồ Dương chấn động, đôi mắt đẹp nhìn Dương Hà, nhẹ nhàng cắn môi, chậm rãi gật đầu, lúc này mới buông cánh tay Tử Long, ôn nhu nói: “ Chủ nhân nhất định phải cẩn thận, mau sớm trở về, nô tỳ còn chưa hầu hạ chủ nhân đó.” Nói xong nàng bước nhanh tới bên người Dương Hà bọn họ, ngón tay phất ra, ba người đang bị thương nặng trên mặt đất cùng bay lên.
Đôi mắt kiều mị của Hồ Dương nhìn thoáng qua Tử Long, bay lên, hướng Cô Không thành bay đi.
Nhìn thân ảnh Hồ Dương rời đi, Tử Long nhẹ lắc đầu, vận khởi Tật Phong bộ pháp, theo phương hướng quái nhân bỏ chạy phóng đi, trong chớp mắt biến mất trong rừng rậm, chỉ để lại một vầng bụi mù phía sau, kéo dài không tiêu tan
U Minh Lâm, rừng như tên, âm trầm u ám, vô luận là ban ngày hay là đêm tối, ở đây đều đen kịt một mảnh. Bởi vì bầu trời rừng rậm luôn luôn tràn ngập một tầng vụ khí dày đặc, ánh mặt trời không cách nào chiếu xuống, nguyên nhân chính vì như vậy, trong U Minh Lâm ít có quái thú, nhưng lại có thứ tồn tại càng kinh khủng hơn quái thú – Bạch Hồn. Kỳ thực Bạch Hồn có thể coi như là một loại quái thú, nó có hình dáng của con người, nhưng không có gương mặt, không có khí quan, mà thân thể lại trong suốt, có thể thấy rõ hoàn toàn nội tạng bên trong. Truyện "Ám Sư Thần Thoại "
Kỳ thực Bạch Hồn phi thường e ngại người xa lạ, khi nó sợ hãi thì các bộ vị sẽ toát ra một loại cự độc không gì sánh được, là khí thể màu trắng, chỉ cần con người hít khí thể này vào, ngũ tạng lục phủ bắt đầu bị hư thối, cho đến khi chỉ còn lại bộ da. Cho nên chỉ cần có người tới gần, toàn thân của nó sẽ hóa thành màu trắng, giống như u linh, mà phiến rừng rậm này cũng bởi vì Bạch Hồn tụ tập nên mới có tên là U Minh Lâm. Truyện "Ám Sư Thần Thoại "
Tử Long lao nhanh trong rừng, nhìn thấy con Bạch Hồn đầu tiên liền lập tức ngưng hô hấp. Mà Bạch Hồn ngoại trừ phóng thích độc khí ra ngoài, không còn thủ đoạn công kích gì khác, Tử Long cũng không dự định dây dưa với chúng nó, chỉ đi lướt qua đám Bạch Hồn, dọc theo vết máu trên mặt đất một đường truy tung.
Dần dần, ngưng hô hấp trong khi di chuyển làm cho hắn có chút không thể chịu nổi, lại vì độc khí quá nồng mà không thể há mồm hô hấp. Trong lòng Tử Long không khỏi suy đoán, quái nhân kia rốt cục làm sao chống lại kịch độc trong rừng.
Độc khí chậm rãi thưa dần, khi tinh thần lực bình tế có thể chống cự nổi độ dày độc khí, Tử Long lập tức tạo ra tinh thần lực bình tế ngăn trở độc khí bên ngoài cơ thể, hít sâu một hơi, cảm giác tức nghẹn đã biến mất. Nếu không phải không thể vận chuyển nguyên linh, hắn cần gì phải sợ bị kịch độc xâm nhập thân thể?
Vết máu càng ngày càng dày, Tử Long cúi người, lấy tay bốc lên một nắm bùn đất dính máu, một chút độ ấm truyền đến, quái nhân ở phía trước hẳn là không xa. Tử Long nhanh bước chân, dưới chân rít gió, bốc lên một mảnh lá rụng.
Càng vào sâu trong rừng rậm, hoàn cảnh càng tối đen hoang vu, Bạch Hồn cũng ít hơn rất nhiều, thế nhưng không lâu sau, Tử Long đột nhiên ngừng chân lại. Trước mắt hắn là thi thể của một Bạch Hồn, thi thể nằm trên mặt đất, thân thể đã không còn trọn vẹn, nội tạng tuôn ra đầy đất.
Trong dạ dày Tử Long cuộn lên một trận, thiếu chút nữa nhổ ra. Ráng nhịn cảm giác nôn mửa, hắn đi tới trước mặt thi thể tỉ mỉ quan sát. Vết máu chung quanh còn chưa khô cạn, nói rõ Bạch Hồn mới chết không lâu, mà qua dấu răng trên vết thương phán đoán, nó bị người cắn tươi chết ngay lập tức, hơn nữa phần đầu khô quắt, cho thấy não dịch đã bị hút khô toàn bộ.
Điều này khẳng định là do quái nhân gây nên, tỉ mỉ tìm tòi bốn phía một chút, liền phát hiện có thêm vài khối thi thể Bạch Hồn, Tử Long nhìn hình dạng chết thảm của Bạch Hồn, trong lòng không khỏi đối với sự tàn nhẫn của quái nhân nảy sinh cảm giác chán ghét. Từ hành vi hút não dịch của hắn, cùng với phát hiện bốn phía không còn lưu lại vết máu mà xem, não dịch của Bạch Hồn có tác dụng chữa thương cho hắn.
Lúc này Tử Long đã không còn cách truy theo quái nhân, nhưng từ vị trí xuất hiện của thi thể có thể suy đoán, quái nhân hướng sâu trong rừng rậm bỏ chạy. Tử Long nắm chặt tay, thi triển bộ pháp, rất nhanh đuổi theo phía trước.
Trong khu rừng tối đen âm u đột nhiên xuất hiện một tia sáng, nơi đó hẳn là khu vực không bị sương mù bao phủ. Tử Long chạy nhanh hơn, hướng nơi tia sáng chạy tới. Lập tức, vài vách núi cao tận trời xuất hiện ngay trước mắt hắn, trước vách đá xuất hiện một khe đá bề rộng chừng ba thước tối đen, bên trong khe đá không ngừng tuôn ra từng trận gió lạnh, vách đá nhiễm một lớp rong rêu, trơn tuột vô cùng, cũng giống như vách đá trong Tường Vân cấm địa, sát bên miệng khe đá, có một tòa nhà gỗ rách nát sừng sững. Bên trong nhà gỗ mơ hồ truyền ra âm thanh hô hấp bình ổn của quái nhân.
Trong lòng Tử Long ngẩn ra, không nghĩ tới quái nhân lại khôi phục nhanh như vậy, hút não Bạch Hồn có tác dụng rõ ràng như thế sao? Hắn cẩn thận hướng nhà gỗ tới gần, tận lực không gây ra chút thanh âm. Đi tới bên ngoài nhà gỗ, xuyên thấu qua khe cửa nhìn trộm vào trong, bên trong liền hiện ra toàn bộ trong mắt Tử Long.
Bên trong nhà gỗ vô cùng rối loạn, có một bàn gỗ đơn sơ, một chiếc ghế sứt mẻ, còn có một tấm ván gỗ dùng làm giường. Quái nhân để trần thân trên đang khoanh chân ngồi trên tấm ván, hai mắt nhắm nghiền, quanh thân tỏa ra hồng quang nhàn nhạt, vết thương trên người hắn đã toàn bộ biến mất, có thể nhìn ra được tốc độ khôi phục của hắn cực nhanh.
Ánh mắt Tử Long lướt qua nửa thân trên trần trụi của quái nhân, lập tức hắn nhìn thấy một màn không nên thấy, trước ngực quái nhân không ngờ lại nhô lên, đó là một đôi mà chỉ có nữ nhân mới có...Trời! Không ngờ nàng ta là một nữ nhân.
Hô hấp của hắn trong nháy mắt càng mạnh, Tử Long sửng sốt ngây người, lập tức liền bại lộ. Hai mắt quái nhân bật mở, trong hai mắt màu đỏ tản ra huyết quang nhàn nhạt, tay phải vừa nhấc, một đạo hồng quang trực tiếp hướng Tử Long đang núp bên ngoài phóng tới. Tử Long tinh thần chấn động, thân thể hướng một bên lách qua, tránh thoát công pháp độc môn Lục Mạch Nguyên Chân Chỉ của Tương Chính. Công kích thình lình xảy ra, làm Tử Long còn đang xấu hổ lập tức phải cẩn thận đối phó.
“ Phanh” một tiếng, hồng quang đem cửa nhỏ nhà gỗ nổ tan nát bấy. Quái nhân phá cửa bay ra, đứng ngay trước mặt Tử Long, hai người cùng đối diện nhìn nhau. Hồng quang quanh thân quái nhân tán đi, hai mắt màu huyết hồng tràn ngập địch ý nhìn chằm chằm đôi mắt màu lam của Tử Long. Tử Long nhìn chăm chú vào mắt quái nhân, ánh mắt không dám dời xuống, nghĩ đến nửa thân trên trần trụi của nàng ta, trên mặt của hắn không khỏi nóng lên.
Tay phải của quái nhân tìm kiếm phía sau, xuất ra thanh chủy thủ màu đen, hoành ngay trước người, mái tóc tán loạn không cách nào nhìn rõ tướng mạo của nàng, nhưng có thể nhìn thấy đôi mắt đỏ tươi quang mang. Huyền Ngưng Mắt thật sự là đáng sợ, làm một nữ nhân biến thành hình dạng này, không chút nhân tính, hung bạo tàn nhẫn...Không biết có thể còn xem là người, hay gọi là dã thú mới thỏa đáng.
Tâm tình chán ghét lúc trước của Tử Long, ở trong thời khắc này chuyển thành thương tiếc. Huyền Ngưng Nhãn đối với nàng ta đúng là có điều giúp đỡ, nhưng cũng bởi vì đôi mắt kỳ dị này mà mất đi thần chí, nhờ vào bản năng sinh tồn một mình cô đơn trong khu rừng âm u này. Muốn đem nữ nhân này mang về nhân thế, tìm cách giúp nàng khôi phục lại thần chí, ý nghĩ này đột nhiên chợt lóe trong lòng Tử Long.
Trong ánh mắt đỏ đậm của quái nhân lóe ra bốn con ngươi, không ngừng nhìn khắp toàn thân Tử Long, trên mặt hiện ra vẻ sợ hãi, thậm chí còn thối lui ra sau. Nàng ta rõ ràng nhìn thấy trên người nam tử này có được năng lượng cường đại, dù thần trí rối loạn nàng cũng biết là nàng không có khả năng chống lại. Hơn nữa có một loại tính chất hủy diệt lực lượng tồn tại trên người nam tử này, chỉ là loại lực lượng kia còn hỗn loạn cả sinh mệnh khí tức, hai chủng lực lượng cực đoan tại sao có thể cùng tồn tại trong một cơ thể của một nam tử, hay bởi vì lực lượng hủy diệt kia hoàn toàn yên tĩnh, không hề lưu động và vận chuyển? Mặc kệ thế nào, lực lượng cường đại này làm nàng ta không dám tới gần, quái nhân cuống quýt xoay người hướng phía sau nhà gỗ chạy đi.
Tử Long vô cùng kinh ngạc nhìn quái nhân hoảng hốt bỏ chạy, không rõ vì sao nàng ta lại làm ra cử động như thế, nhưng Tử Long nhìn ra được nàng đang sợ hãi, nhưng trên người hắn có điều gì làm cho nàng ta cảm thấy sợ? Lúc này Tử Long chú ý tới, phương hướng nàng chạy đi chính là khe đá, nếu nàng ta chạy tới đó, không biết làm sao tìm được nữa. Tử Long vận khởi Tật Phong bộ pháp, thoáng chốc ngăn cản ngay trước mặt quái nhân.
Quái nhân hơi khựng lại, hai chân khom xuống, lập tức nhảy mạnh lên, xuất ra Thần Quỷ Tật Phong Thối của Vạn Nhận, hai chân cấp tốc mà hữu lực, nguyên chân tràn xuống dưới hai chân, tản ra hồng quang nhàn nhạt, nương theo tiếng gào thét điên cuồng, mang theo tiếng xé gió cấp tốc đánh úp về phía Tử Long. Cát bụi không ngừng tung bay, kình khí cường ập vào mặt Tử Long run bần bật.
Tử Long vừa đứng thẳng, đã không còn kịp tránh né một chân bắn tới, vì vậy hắn cấp tốc dựng lên tinh thần lực bình tế. Thế nhưng lúc đi qua rừng rậm hắn đã tận lực dùng tinh thần lực bình tế ngăn cản khí độc, nên hiện tại cũng không còn được bao nhiêu, bình tế bạc nhược vô cùng, chỉ nghe “ oanh” một tiếng, bình tế bị một cước của quái nhân đá vỡ, Thần Quỷ Tật Phong Thối dư thế không giảm đá thẳng vào ngực Tử Long. Một cỗ nguyên chân thật lớn nhất thời tràn vào cơ thể hắn, Tử Long bay ngược ra ngoài, ngửa đầu phun ra một ngụm Sinh Mệnh Nguyên Dịch trong suốt.
Mà quái nhân cũng dừng lại thân hình, lúc Tử Long bay ra, quái nhân đang há to miệng điên cuồng gào thét, vừa lúc tiếp được ngụm Sinh Mệnh Nguyên Dịch liền lập tức nín bặt. Ừng ực một tiếng, cổ họng nàng khẽ động, không hề kịp chuẩn bị liền nuốt ực xuống ngụm Sinh Mệnh Nguyên Dịch vào bụng. Sau đó, nàng cảm thấy một trận choáng váng quay cuồng, trước mắt tối sầm, liền hôn mê bất tỉnh.
Tử Long bay ngược ra ngoài, đánh vào trên vách đá trơn tuột, kích khởi một mảnh đá vụn, lập tức thân thể trầm xuống, giống như bị vật gì hấp dẫn, rất nhanh rơi vào trong khe đá.
Một mảnh hắc ám vây quanh, chỉ có một chút ánh sáng mơ hồ nhìn thấy được, mà ngay trong điểm ánh sáng yếu ớt đó, một bóng đen cũng rớt xuống cùng hắn. Cuồng phong phần phật bên tai, Tử Long giống như bị một lực lượng nào đó giữ chặt không thể động đậy, vô lực theo hấp lực rơi thẳng xuống dưới.
Linh hạch trong cơ thể xoay tròn, nguyên linh phảng phất như muốn phá hạch chui ra, nếu công pháp ám ảnh cuồng sát lúc này vận chuyển được bình thường, chỉ sợ mạng hắn đã mất. Đột nhiên, một loại tinh hoa nguyên tố quen thuộc, dị thường cuồng bạo hướng cơ thể hắn dũng mãnh tràn vào, Tử Long nhớ mang máng loại tinh hoa nguyên tố này Hoa Nạp Đức dường như có sử dụng qua...Đúng! Chính là loại ám dạ tinh hoa nguyên tố thập phần hiếm thấy, thế nhưng vì sao nơi này lại tràn ngập ám dạ nguyên tố, hơn nữa vì sao lại còn sinh động như vậy?
Ám dạ tinh hoa nguyên tố không ngừng trùng kích thân thể Tử Long, ở trong cơ thể hắn vận chuyển liên tục không ngừng. Sinh Mệnh Nguyên Dịch trong huyết quản giống như bị ám dạ tinh hoa làm sôi trào lên, chống cự ám dạ tinh hoa tiến nhập huyết quản, mà ám dạ tinh hoa cũng không lưu ý bị bài xích ra ngoài huyết quản, chiếm lấy kinh mạch trong thân thể Tử Long, ở quanh thân Tử Long tuần hoàn một vòng, sau đó không ngừng nhảy vào trong linh hạch.
Linh hạch xác thực cứng rắn không gì sánh được, dưới sự trùng kích không ngừng của ám dạ tinh hoa, vẫn không hề bị lay động duy trì nguyên trạng. Chỉ là, nguyên linh bên trong linh hạch, phảng phất tương ứng với ám dạ tinh hoa bên ngoài, kịch liệt run rẩy muốn phóng ra ngoài linh hạch. Dưới tình huống hai bên giáp công, linh hạch dần dần có chút buông lỏng, trong lòng Tử Long rùng mình, cứ tiếp tục như vậy linh hạch sẽ bị nghiền nát, nguyên linh trong nháy mắt bạo phát, lại không có ám ảnh công pháp khai thông, chắc chắn làm cho nguyên linh chạy loạn trong cơ thể, cuối cùng dẫn đến bạo thể bỏ mình.
Vận hành ám ảnh cuồng sát, hắn sẽ chết, không làm ra phản ứng gì, khi linh hạch nghiền nát, hắn cũng sẽ chết. Đã như vậy thì đành đề thăng công lực, nhìn hạn chế của ám sư rốt cục có bao nhiêu lợi hại thử xem sao. Truyện "Ám Sư Thần Thoại "
Nghĩ đến đây, trong lòng Tử Long chợt quyết định, công pháp ám ảnh cấp tốc vận chuyển, chuyển hóa ám dạ tinh hoa thành nguyên linh, không ngừng tuần hoàn khắp toàn thân, mà nguyên linh bên trong linh hạch, đã trong nháy mắt phun dũng ra, dung hợp vào nhau, cuối cùng toàn bộ chảy vào linh hạch, lại lần thứ hai dũng mãnh tràn vào, cứ như vậy không ngừng hấp thu chuyển hóa lại tuần hoàn.
Rất nhanh, nguyên linh trong cơ thể Tử Long đạt được yêu cầu của công pháp ám ảnh tầng thứ sáu, bắt đầu túy luyện thân thể. Cảm giác như hàng ngàn con kiến đang cắn xé cơ thể lại hiện lên, tạp chất bài tiết ra ngoài, cảm giác khó chịu khi rơi xuống đã hình thành cuồng phong thổi tan, y phục bị mồ hôi ướt đẫm trong nháy mắt bị gió thổi khô...Trong bóng tối, thân thể Tử Long phát sinh ra kim quang nhàn nhạt, gương mặt cực kỳ tuấn mỹ không ngừng vặn vẹo.
Tiếng gió rít bên tai dần dần tản xa, thân thể không còn cảm giác rơi xuống, tia sáng phía trên dần dần biến mất, chỉ còn lại một mảnh hắc ám. Lúc này, chỉ còn sự thống khổ dày vò ở trên người hắn, dài như vạn năm
Truyện khác cùng thể loại
301 chương
291 chương
63 chương
384 chương
3237 chương