Ám sư thần thoại
Chương 92 : Nhu tình mật ý
Lưu Ích Manh quay đầu nhìn thấy dung mạo hiện tại của Tử Long, không khỏi nhướng mày, nhưng lập tức bình thường trở lại, nhẹ nhàng nhặt lên chiếc lá xanh, nhàn nhạt nói: “ Ngươi đã đến rồi, có việc gì muốn ta làm sao?”
Tử Long chậm rãi đi tới trước bàn, ngồi xuống ghế, đôi mắt lẳng lặng nhìn nàng, hình dạng tiều tụy của nữ tử trước mặt vẫn không che giấu được khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng, làm trong lòng hắn chợt thấy thương tiếc, hít sâu một hơi, Tử Long mở miệng nhẹ giọng nói: “ Vì sao ngươi đến Khải Minh đế quốc, trong Hán Hoa đế quốc xảy ra việc gì?”
Lưu Ích Manh cười khổ, than nhẹ một tiếng, nhìn mái tóc đỏ của Tử Long, đôi mày trắng, cùng đôi mắt thâm thúy như biển rộng, chậm rãi nói: “ Ngươi thay đổi, trước đây ngươi sẽ không hỏi những chuyện dư thừa này.”
Tử Long giật mình, không nghĩ tới Lưu Ích Manh lại nói những lời này với hắn, bọn họ bất quá chỉ gặp qua một lần mà thôi, đồng thời cũng chưa từng nói qua một câu, vì sao bây giờ nàng lại nói ra một câu kỳ lạ như vậy. Sau đó, Tử Long nhìn thoáng qua thủy tinh cầu phủ vải đỏ trên bàn, trong lòng thoải mái, nhưng hắn thật sự đã thay đổi sao? Nhẹ nhàng lắc đầu, hắn nhìn đôi mắt u buồn của nàng, nhàn nhạt cười nói: “ Có thể, người, sẽ biến đổi, lúc đó ngươi chẳng phải như thế sao?”
“ Ngươi thật sự thay đổi, trước đây ngươi chưa bao giờ cười, cho dù cười, cũng chỉ là có lệ mà thôi, ta thực sự rất muốn biết, trước khi ngươi đi phương bắc tuyết nguyên, rốt cục đã xảy ra chuyện gì làm cho ngươi thay đổi.” Lưu Ích Manh chậm rãi kéo mũ áo choàng xuống, mái tóc đen nhánh thật dài lộ ra, đôi mắt màu tím đầy ôn nhu nhìn Tử Long nói.
Tử Long dựa ra lưng ghế, bình tĩnh nói: “ Ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của ta.”
Lưu Ích Manh nhẹ cười, nụ cười làm mật thất âm u trở nên ấm áp, đích xác, từ khi nhìn thấy đôi mắt thâm thúy của Tử Long, trong lòng của nàng cũng chưa từng bình tĩnh qua, luôn luôn lơ đãng nhớ tới cặp mắt u buồn kia, trong một lần vô ý nắm bắt được tinh thần lực của Tử Long, đã trở thành sự ký thác cho nội tâm trống rỗng của nàng, nàng thà rằng không ăn không ngủ, cũng chỉ muốn canh giữ bên thủy tinh cầu, nhìn từng cử động của Tử Long, cho dù hắn ăn mặc trang phục quê mùa, làm ra cử động khiến người ta khinh thường, nhưng ở trong mắt của nàng đều là những sự biểu hiện hoàn mỹ.
Nhưng khi thân ảnh làm nàng ngày đêm hồn khiên mộng nhiễu, dần dần tiêu thất bên trong một cánh đồng tuyết mênh mang, lòng của nàng đột nhiên tuôn ra từng trận chua xót khổ sở, trong cuộc sống lúc đó, vô số lần sưu tầm, nhưng cũng không hề có hồi âm, tinh thần lực tiêu hao sạch sẽ cũng không có được tin tức gì làm cho nàng vui mừng. Chẳng bao lâu sau, khi nàng cho rằng hắn cứ như vậy mà tiêu thất trên đời, thế là từng đêm nàng đều bị ác mộng làm tỉnh giấc, nước mắt ước đẫm gối, sự tuyệt vọng lan tràn trong lòng nàng, có thể, cả cuộc đời này nàng không còn cơ hội gặp lại đôi mắt thâm thúy kia nữa, ý nghĩ như vậy làm nàng phải buông tha sự ràng buộc trong lòng, đưa gương mặt quen thuộc chôn sâu vào tận sâu trong nội tâm, chỉ là, thỉnh thoảng đôi mắt kia lại xuất hiện trong tâm trí nàng, không sao quên được. Truyện "Ám Sư Thần Thoại "
Làm Lưu Ích Manh không nghĩ tới chính là, sau khi nàng đi tới Khải Minh đế quốc, không ngờ lại nhận được một chiếc lá xanh khắc hình rồng, khi nàng lần đầu tiên nhìn thấy chiếc lá, lập tức liền bật lên khỏi ghế, chụp vai Tả Chấn Lôi liều mạng lắc mạnh, hỏi Tử Long đang ở đâu, lúc này rốt cục đã nhìn thấy hắn, đột nhiên trong lòng an tĩnh không gì sánh được, không kích động như trong tưởng tượng của nàng, có thể thấy được hắn bình an, chính là chuyện nàng mong muốn nhất trong lòng mình.
Gương mặt trắng nõn của Lưu Ích Manh tràn ngập vẻ tươi cười nhìn Tử Long, ánh mắt thủy chung không hề rời khỏi gương mặt của hắn, rất sợ lỡ mình không chú ý, hắn sẽ tiêu thất trong tầm mắt của mình, nhẹ nhàng vuốt tóc, ôn nhu nói: “ Nhìn thấy ngươi thật tốt, không có gì quan trọng hơn nữa.”
Tử Long cau mày, thấy sắc mặt không ngừng biến ảo của Lưu Ích Manh, trong lòng chợt run lên, hắn biết từng cử động của mình đều bị nàng nhìn thấy, may là trong thủy tinh cầu chỉ hiện hình ảnh chứ không hiện thanh âm, hơn nữa hắn cũng không cảm giác có sự ác ý, bên trong ngữ khí của nàng hắn nghe ra sự quan tâm tha thiết, nhưng hiện tại không phải lúc nói những lời này, hắn giả vờ không nghe lại hỏi lần nữa: “ Ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của ta, vì sao ngươi đi tới Khải Minh đế quốc, có phải người kia vẫn không chịu buông tha đòi giết ngươi, hơn nữa còn có người tiếp nhận sự ủy thác của hắn.”
“ Đích xác, ngươi đoán được rồi, nhưng hiện tại những thứ này không còn trọng yếu, có chuyện gì ta có thể giúp được ngươi không?” Lưu Ích Manh thảm đạm cười, cúi đầu nhẹ giọng nói.
Chân mày Tử Long càng cau chặt, từ Lưu Ích Manh, hắn có thể nhìn ra được sự gian khổ của nàng, giống như một con mèo nhỏ bị thương tổn, trốn trong góc tự mình liếm vết thương, làm cho người ta xót xa vô cùng, người mà Lạc Diệp Vô Tình không giết, sẽ không ai dám động tới, hắn đã từng lưu lại một mảnh lá xanh, chính là lời hứa của hắn, đó là một loại trách nhiệm, Tử Long ngồi thẳng người, trong ánh mắt hàn quang thoáng hiện, trầm giọng nói: “ Là ai?” Truyện "Ám Sư Thần Thoại "
Nhìn thấy đôi mắt Tử Long bắn ra quang mang lạnh giá, trong lòng Lưu Ích Manh chợt dâng lên một sự yêu thương, hắn khẩn trương, có thể trong lòng hắn mình cũng có được một vị trí, nàng nhẹ nhàng cười, không định trả lời, thế nhưng biểu tình trên mặt Tử Long làm nàng không còn cách chống cự, không khỏi vô ý thức mở miệng nói: “ Có người nói người đó đứng hàng thứ ba trong sát thủ bảng, gọi là Chuyên Tôn Tức Mặc.”
Chuyên Tôn Tức Mặc, không ngờ là hắn, trong lòng Tử Long đã có quyết định, khóe miệng hơi nhếch lên, nhìn về phía Lưu Ích Manh, nhẹ giọng nói: “ Ngươi yên tâm, có ta ở đây sẽ không để cho ngươi bị thương tổn, đây là trách nhiệm của ta.”
Lưu Ích Manh nhàn nhạt cười, không nói gì, hiện tại đã nhìn thấy hắn, tâm nguyện đã xong, cho dù hiện tại muốn nàng chết đi, nàng cũng sẽ không có một câu oán hận, chỉ là nàng luyến tiếc khi phải rời khỏi hắn, có thể nếu nàng thẳng thắn nói ra, có lẽ hắn có thể tiếp thu tình cảm của nàng, ý nghĩ như vậy làm cho gương mặt nàng chợt trở nên sáng lạn.
Tử Long cũng không rõ điều gì làm cho nàng đột nhiên trở nên hài lòng như vậy, là câu nói của hắn sao? Nhẹ nhàng lắc đầu, nhớ tới chuyện muốn tìm nàng, lập tức mở miệng nói: “ Ta nghĩ muốn tìm đệ tử của Mộc Dịch thế gia xuất thế lịch lãm, nhưng ta không có tư liệu, chỉ là biết bọn họ thiện dùng mộc tinh hoa nguyên tố, không biết ngươi có thể giúp ta tìm hay không?”
Lưu Ích Manh nghe Tử Long mở miệng liền hồi phục lại, tìm người nhưng không có đầu mối, tuy rằng trắc trở như biển rộng tìm kim, nhưng người có thể sử dụng mộc tinh hoa nguyên tố ở trên đại lục cũng không có mấy người, chỉ cần tìm từng bước không phải là không có cơ hội, chỉ là phải tiêu hao thật nhiều tinh thần lực mà thôi, thế nhưng có thể giúp đỡ được Tử Long, cho dù muốn nàng buông tha tất cả, nàng cũng sẽ nguyện ý, cho nên nàng mỉm cười khẽ gật đầu, ôn nhu nói: “ Tốt lắm, ta giúp ngươi, ngày mai giờ này ngươi trở lại đi.”
Tử Long thấy Lưu Ích Manh đồng ý hỗ trợ thì chậm rãi đứng lên, nhàn nhạt nói: “ Cảm tạ, ngày mai ta trở lại.” Dứt lời liền xoay người ly khai.
“ Ngươi không thể ở lại...ở lại một lúc sao?” Lưu Ích Manh thấy Tử Long muốn đi, gấp giọng nói.
Tử Long không quay đầu lại, chỉ là trầm giọng nói: “ Không có chuyện gì thì ta về trước, ở quá lâu sẽ làm người hoài nghi, để cho người khác phát hiện hành tung thì ngươi sẽ nguy hiểm, chính ngươi cẩn thận một chút, ngày mai ta trở lại.” Nói xong thì bước ra ngoài.
Nhìn theo bóng dáng Tử Long, làm nàng nhớ lại lần đầu tiên gặp gỡ, lá xanh lướt nhẹ, bóng lưng điêu linh, có một loại khí tức cô đơn, khiến nàng biết, Tử Long cũng là một người tịch mịch.
Từ thủy tinh tiểu điếm đi ra, Tử Long chậm rãi đi trên Thất Sắc Nhai phủ đầy ánh trăng, đi thẳng tới hướng hoàng cung, không biết vì sao, gặp qua Lưu Ích Manh, làm trong lòng hắn rất loạn, vẻ tình hoài và ánh mắt tràn ngập nhu tình của nàng giống như hòn đá nhỏ, ném thẳng xuống nội tâm bình tĩnh của hắn, phát lên tầng tầng sóng gợn, bồi hồi thật lâu.
Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy sao, quang mang nhàn nhạt phủ đầy ánh mắt hắn, gió nhẹ thổi lên những chiếc lá rụng trên mặt đất, lúc này sự yên tĩnh của khung cảnh cũng không làm yên ổn nội tâm hỗn loạn của Tử Long, những ngọn đèn trên đường không ngừng tắt đi, đêm khuya đã đến, ngày mai, sẽ có tin tức của Mộc Dịch thế gia hay không? Tất cả mong chờ phải ký thác lên bói toán thuật thần kỳ của nàng.
Đột nhiên, một thân ảnh vàng nhạt xuất hiện trong tầm nhìn của Tử Long, Tư Không Tĩnh đang khóc nức nở đi tới trước mặt hắn, nàng cũng vừa lúc nhìn thấy trên con đường vắng hoe đang có bóng người cô đơn đi trước mặt, không khỏi ngẩng đầu liền nhìn thấy Tử Long đang đi tới trước mặt nàng, ủy khuất trong lòng nhất thời như suối tuôn ra, không khỏi chạy tới hai bước, thoáng chút đã nhào vào trong lòng Tử Long khóc nức nở nói: “ Tử Long, làm sao bây giờ, ta không muốn lập gia đình, ta nên làm gì bây giờ?”
Tử Long xấu hổ buông lỏng hai tay, có chút không biết làm sao, thở dài một hơi, vỗ nhẹ vai Tư Không Tĩnh, thế nhưng trong lúc nhất thời không biết nên nói sao, chỉ đành yên lặng cúi đầu nhìn nàng khóc. Truyện "Ám Sư Thần Thoại "
Tư Không Tĩnh ôm chặt người Tử Long, nấc nghẹn nói: “ Lúc còn nhỏ mẹ ta đã qua đời, phụ thân rất thương ta, chưa từng lớn tiếng mắng ta, chuyện gì cũng chiều theo ta, tuy rằng ta không có mẹ che chở, nhưng từ nơi phụ thần luôn cảm nhận được sự thương yêu, cho nên dù ta lớn như vậy, cũng chưa từng buồn qua, nhưng…thế nhưng…phụ thân lại muốn gả ta cho một người mà ta không quen biết.” Nói tới đây, tiếng khóc của nàng nhất thời lớn lên, phảng phất muốn đem hết ủy khuất nói cho Tử Long nghe.
Nhẹ cọ đầu trong lòng Tử Long, nàng nói tiếp: “ Tử Long, ngươi có hiểu tâm tình của ta không? Muốn sống chung cả đời với một người không quen biết, đó là sự thống khổ bao nhiêu, ngẫm lại ta liền khổ sở, thế nhưng hiện tại gia tộc xuất hiện nguy cơ nghiêm trọng, chúng ta không có năng lực tự cung tự cầu, tài sản tổ tông lưu lại cũng đã tiêu hết, nếu không còn ai cung cấp, gia tộc làm sao sinh tồn, ta biết phụ thân muốn gả ta cho Hỏa công tử chính là vì chuyện này, thế nhưng…Tử Long, ngươi nói ta nên làm như thế nào, ta thực sự không có cách nào, ngươi có thể giúp được ta không?”
Tử Long không nói gì, xem ra lần này Tư Không thế gia liên thủ cùng Đế gia cũng là vì chuyện này, đế vương cũng là chú ý tới điểm này, nên mới làm cho Tư Không Huyễn dời đi chủ ý, tuy rằng hiện tại Hỏa gia đang gặp thời điểm khó khăn, nhưng dù sao thực lực mấy ngàn năm của Hỏa gia so với Đế gia phải hùng hậu hơn nhiều lắm, Hiên Viên Thế chỉ muốn củng cố quan hệ giữa hai nhà mới đề ra việc cưới hỏi, nhìn Tư Không Tĩnh đang khóc, trong lòng hắn không khỏi thương xót, nhưng phải dùng hạnh phúc của con gái làm trao đổi, cũng là một chuyện đáng buồn cho một gia chủ. Truyện "Ám Sư Thần Thoại "
Dù sao với thân phận của hắn có thể giúp được Tư Không Tĩnh, nói thế nào trong Hán Võ học viện chỉ có nữ tử này không hề chê bai trang phục quê mùa của hắn, lại không xem trọng cái nhìn của người khác lại đến làm bạn với mình, chỉ riêng phần hữu nghị này cũng đáng được giúp đỡ, nghĩ tới đây không khỏi nhẹ nhàng đẩy Tư Không Tĩnh ra, chậm rãi nói: “ Đừng khóc nữa, ngươi yên tâm, chuyện này ta sẽ giúp ngươi, nhưng ta là vì một người bằng hữu, hắn cũng tên Long, có thể là người mà ngươi nhắc tới.”
Tư Không Tĩnh nghe Tử Long nói như thế không khỏi ngẩng đầu lên nhìn mắt hắn, lau nước mắt trên mặt, thút thít nói: “ Thật vậy chăng? Ngươi thật sự sẽ giúp ta?” Truyện "Ám Sư Thần Thoại "
Tử Long nhàn nhạt cười, nhẹ nhàng gật đầu nói: “ Đương nhiên, ta nói rồi, sẽ làm được, ngươi yên tâm đi.”
Bỗng nhiên Tư Không Tĩnh nhớ lại vừa rồi đã ôm ấp hắn, không khỏi đỏ mặt, ôn nhu nói: “ Ngươi thật sự không phải Tử Long sao? Vậy ngươi có biết hiện tại hắn ở đâu không? Từ sau lần gặp mặt ở Mạc Bắc thành, ta cũng không còn gặp qua hắn, hắn vẫn khỏe?”
Sự quan tâm của Tư Không Tĩnh nhất thời làm Tử Long ấm áp, không khỏi mỉm cười nhẹ giọng nói: “ Không cần lo lắng, hắn tốt, hiện tại hắn có chuyện trọng yếu muốn làm, ta cũng thật lâu không có gặp qua hắn.”
Tư Không Tĩnh nháy mắt, tỉ mỉ nhìn Tử Long, đột nhiên nói: “ Ngươi không phải là huynh đệ của Tử Long chứ, khẳng định là phải, bằng không không giống nhau như vậy.”
Tử Long mỉm cười nhìn nàng, cũng không nói gì, ngẩng đầu nhìn vào một góc tối của Thất Sắc Nhai, sau đó nói: “ Chúng ta trở về đi, bằng không phụ thân ngươi lại lo lắng cho ngươi, ta sẽ đi giúp ngươi nói chuyện.”
Tư Không Tĩnh vui mừng gật đầu, nhìn hắn ôn nhu nói: “ Cảm tạ ngươi.”
Hai người sóng vai đi trên Thất Sắc Nhai, chậm rãi hướng tới hoàng cung, Tử Long lơ đãng quét mắt tới góc tối, nhẹ nhàng lắc đầu, Tư Không Tĩnh còn đang chìm đắm trong sự vui sướng, hoàn toàn không có chú ý tới động tác của hắn, khóe miệng vẫn hiện lên dáng tươi cười đẹp đẽ.
Về tới hoàng cung đã đêm khuya, ánh trăng đã lên giữa bầu trời, Tử Long tiễn Tư Không Tĩnh về liền trực tiếp đi tới trước cửa phòng Hỏa Chính Thiên, nhẹ nhàng gõ cửa, rất nhanh Hỏa Chính Thiên đã ra mở, vừa thấy Tử Long lập tức mời hắn đi vào, hai người cùng ngồi trên ghế, Hỏa Chính Thiên mở miệng nói trước: “ Vừa tản tiệc tối không tìm được ngài, chuyện tỷ thí ngày mai đã thủ tiêu, ta và Tư Không gia chủ đã đạt thành hiệp nghị, sau này chúng ta sẽ là đồng bọn hợp tác, nga, được rồi, không biết trễ thế này tiên sinh đến có chuyện gì không?”
Tử Long nhàn nhạt cười, tuy rằng không biết Tư Không gia hợp tác với Hỏa gia có điều kiện gì, nhưng những điều này hắn cũng không muốn biết, nhìn khuôn mặt tươi cười của Hỏa Chính Thiên nhẹ giọng nói: “ Hỏa gia chủ, ta có một việc muốn nhờ ngươi, là có quan hệ đến chuyện liên hôn của Hỏa gia và Tư Không gia.”
“ Nga, mời tiên sinh cứ nói.” Trên mặt Hỏa Chính Thiên hiện ra biểu tình nghi hoặc, rót chén trà cho Tử Long, chậm rãi nói.
Nhìn hơi nóng tỏa ra từ chén trà, Tử Long khẽ nói: “ Kỳ thật tiểu thư Tư Không Tĩnh của Tư Không gia vốn là bạn học của ta ở Hán Võ học viện, có thể nói là bằng hữu rất tốt, lúc này việc đám hỏi ta cũng biết là vì củng cố mối quan hệ hai nhà, nhưng ta nghĩ cho dù không có cuộc hôn nhân này cũng sẽ không có tình huống gì không tốt, cho nên ta nghĩ nhờ Hỏa gia chủ thủ tiêu đám hỏi này.”
Hỏa Chính Thiên ngượng ngùng cười, biểu hiện ra biểu tình thì ra là thế: “ Nếu tiên sinh đã mở miệng, đương nhiên không thành vấn đề, nói thật, Tư Không gia có ra điều kiện là muốn ta duy trì ủng hộ sự phát triển của bọn họ, đối với hai nhà chúng ta mà nói đều có chỗ tốt, cho nên việc đám hỏi cũng không cần thiết, chỉ là Tư Không gia chủ muốn thân càng thêm thân, mới tìm cách như vậy, tiên sinh cứ yên tâm, chuyện này giao cho ta làm, không có sai lầm gì đâu.”
“ Đã như vậy, ta tạ ơn gia chủ, chỉ là ở chỗ công tử cần phải giải thích một chút mới tốt.” Tử Long cầm chén trà nóng nói.
“ Tiên sinh cứ yên tâm, Dĩnh Đông không có chuyện gì, còn có, từ Nghê Hồng thành và Cô Không thành truyền đến tin tức, nói có đệ tử của gia tộc lánh đời từng xuất hiện qua, thế nhưng vài ngày trước một người đã biến mất trong Nghê Hồng thành, nhưng theo lời tả người kia có thân hình cao to, họ Dương, khả năng chính là bằng hữu Dương Hán Sâm của tiên sinh, mà người ở Cô Không thành vẫn còn nơi đó, chỉ là có chút quái dị, rốt cục chuyện thế nào ta cũng không biết, tiên sinh có thể đi tới đó nhìn xem một chút có phải là người của Mộc Dịch thế gia hay không.”
Tử Long vừa nghe nhất thời tinh thần phấn khởi, nhẹ giọng nói: “ Nga? Cô Không thành, đa tạ gia chủ tương trợ, ta nghĩ ngày mai sẽ rời khỏi đây đi tới Cô Không thành.”
“ Tốt lắm, chỉ là nếu như Hỏa gia ta có gì trắc trở chỉ mong tiên sinh gấp trở về tương trợ, không biết…”
“ Điều này tự nhiên, nếu đã đáp ứng Hỏa gia, tự nhiên phải làm được, chỉ là không biết làm sao liên hệ với gia chủ.” Tử Long khẽ nói.
“ Điều này Ngọc Long tiên sinh yên tâm, trên người ngài có Hỏa Thế Tổ Lệnh, đến lúc đó ta sẽ truyền lại tin tức của tiên sinh cho Hỏa gia mọi người.” Hỏa Chính Thiên mỉm cười nói.
“ Tốt lắm, đã không còn sớm, ta cáo từ trước, gia chủ sớm đi nghỉ ngơi.” Tử Long sờ sờ Hỏa Thế Tổ Lệnh trong lòng, đứng lên nói.
Hỏa Chính Thiên buông chén trà trong tay, cũng đứng lên nói: “ Tốt, ngày mai ta chuẩn bị tốt hành trình cho tiên sinh.”
Tử Long khẽ gật đầu không nói gì thêm, do Hỏa Chính Thiên đưa tiễn liền rời khỏi phòng, vào cửa vừa nhìn, Dương Hán Sâm đang nằm ngủ trên sô pha, Tử Long biết hắn vì muốn đợi mình, nhìn người hàm hậu này, không khỏi mỉm cười, đi vào phòng ngủ lấy tấm chăn, nhẹ nhàng đi ra đắp lên người hắn.
Sáng sớm hôm sau, Tử Long còn đang ngủ thì nghe tiếng gõ cửa, chậm rãi ngồi dậy nhu nhu mắt, đi ra mở cửa, Dương Hán Sâm đang tươi cười đứng trước mặt, hắn thấy Tử Long mở cửa, liền cầm chiếc chăn giơ lên nói: “ Đại ca, là ngươi đắp cho ta phải không, ta thật không biết, nếu là địch nhân, chỉ sợ ta không thể thấy được ngươi nữa, xem ra sau này ta phải cẩn thận, nhưng ta thấy đại ca thật lợi hại, ta cũng không cảm giác được.”
Tử Long nhìn hắn gật đầu, hắn có ý nghĩ như vậy cũng không tệ, ít nhất cũng có ý thức nguy cơ, nhàn nhạt cười nói: “ Tối hôm qua thấy ngươi ngủ ngon nên không đánh thức, được rồi, hôm nay chúng ta đi, ngươi có gì cần chuẩn bị, nhanh đi thu thập đi.”
Nghe Tử Long nói vậy, dáng tươi cười của Dương Hán Sâm liền tiêu thất, có chút tiếc nuối nói: “ Thực sự phải đi sao? Thực vật ở đây ăn rất ngon, nhưng không sao, chúng ta mang theo là được rồi.”
Tử Long cười khổ, gật đầu bất đắc dĩ, thu xếp xong, Tử Long mang theo Dương Hán Sâm đi tìm Hỏa Chính Thiên, mà Hiên Viên Thế, Tư Không Huyễn và Tư Không Tĩnh cũng ở đó, Hỏa Chính Thiên nhìn thấy Tử Long liền tiến lên nói: “ Tất cả đã chuẩn bị xong, ngài tùy thời đều có thể đi.”
Ba người Hiên Viên Thế vô cùng kinh ngạc, với thân phận của Hỏa Chính Thiên lại dùng từ “ ngài” xưng hô Tử Long, Hiên Viên Thế tuy biết Tử Long là quý khách của Hoargia, nhưng không nghĩ tới thân phận của hắn lại cao như vậy, mà Tư Không Huyễn cùng Tư Không Tĩnh không khỏi nhìn Tử Long vài lần, lại không biết vị thanh niên mắt xanh này có gì đặc dị, chỉ là trong mắt Tư Không Tĩnh hiện lên một tia sáng kỳ dị.
“ Tốt lắm, Hỏa gia chủ, bên trong Minh Diệu thành ta còn một chuyện muốn làm, chúng ta xin cáo từ trước.” Tử Long chắp tay nói.
“ Tiên sinh trên đường cẩn thận, các thành thị đều có người của Hỏa gia, tiên sinh nếu có chuyện gì, có thể đi tìm bọn họ.” Hỏa Chính Thiên bước tới kề tai Tử Long nói: “ Hỏa Thế Tổ Lệnh vừa ra, phàm là người Hỏa gia đều sẽ kiệt lực mà làm.”
Tử Long nhàn nhạt cười nói: “ Hỏa gia chủ khách sáo, chư vị, ta đi.” Dứt lời quét mắt nhìn mấy người, xoay người rời đi.
Đúng lúc này, Tư Không Tĩnh đột nhiên bước lên, nhìn thẳng vào mắt Tử Long, trầm giọng nói: “ Ngọc Long tiên sinh, ta muốn cùng ngài đồng hành, thỉnh ngài đáp ứng ta được không?”
Truyện khác cùng thể loại
301 chương
291 chương
63 chương
384 chương
3237 chương