Ám sư thần thoại

Chương 79 : Trên đường gặp vương giả đế bát đoạn

Ánh mặt trời sáng sớm xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào trên mặt Tử Long, mái tóc màu đỏ dưới ánh mặt trời chiếu xuống càng có vẻ sặc sỡ lóa mắt, Tử Long chậm rãi mở mắt, một đôi mắt màu xanh đậm ẩn chứa quang mang trầm ổn khiến người phải trầm mê, hắn đứng dậy đi tới trước cửa sổ, đẩy ra, một trận gió nhẹ thổi qua, lại thêm một ngày mới, mà sinh mệnh hắn cũng lặng lẽ trôi qua thêm một ngày, hắn thở dài đi ra khỏi phòng ngủ, chỉ thấy Dương Hán Sâm nằm trên sô pha với tư thế thật chướng mắt còn đang ngủ say. Tử Long chậm rãi tiêu sái đi qua, đột nhiên lỗ tai Dương Hán Sâm khẽ giật, mạnh mẽ nghiêng người, một chưởng đánh tới, bỗng nhiên phát hiện chiếc mặt nạ hoàng kim quen thuộc, bàn tay liền dừng ngay trước mặt Tử Long, chậm rãi thu trở về, gãi gãi đầu cười ngây ngốc, Tử Long hài lòng gật đầu, nhẹ giọng nói: “ Thế nào, nghỉ ngơi tốt không? Một hồi chúng ta sẽ xuất phát.” Dương Hán Sâm cộc lốc cười nói: “ Ngọc Long đại ca, ta phát hiện đi theo ngươi là sự tuyển chọn tốt nhất của ta, ngày hôm qua là ngày mà ta ăn được sảng nhất từ trước tới nay, loại cảm giác này thật là tốt quá, ta quyết định rồi, sau này sẽ không rời khỏi ngươi nữa, ha ha, cứ như vậy mỗi ngày ta đều được ăn cơm no.” Nghe vị đại hán cao to này lại nói ra những lời trẻ con như vậy, Tử Long nở nụ cười, hắn rất thích loại cảm giác dễ chịu này, nhẹ tay vỗ vai hắn nói: “ Không thành vấn đề, có ta ở đây mỗi ngày đều cho ngươi ăn no, ngươi yên tâm đi.” Lúc này, một trận tiếng đập cửa vang lên, Dương Hán Sâm chạy tới mở cửa, nhìn thấy Hỏa Dĩnh Đông cùng hai thị vệ, mà trong đó một thị vệ còn đang cầm quần áo mới tinh cùng đồ dùng hàng ngày, Hỏa Dĩnh Đông bước nhanh tới trước mặt Tử Long thi lễ thấp giọng nói: “ Chào tiên sinh, chúng ta đều đã chuẩn bị xong, tùy thời đều có thể xuất phát.” Sau đó lại nhìn Dương Hán Sâm nói tiếp: “ Ta xem y phục vị tiên sinh này đều đã cũ, cho nên ta chuẩn bị quần áo mới và đồ dùng hàng ngày cấp cho vị tiên sinh thay đổi.” Tử Long gật đầu, ra dấu cho Dương Hán Sâm, hắn vui mừng tiếp nhân y phục đi vào phòng ngủ thay đổi, Tử Long nhìn Hỏa Dĩnh Đông, không nghĩ tới hắn lại cẩn thận tỉ mỉ như thế, mình còn chưa kịp nghĩ tới hắn cũng đã lo lắng chuẩn bị thật tốt, xem ra lực lượng của Hỏa Thế Tổ Lệnh thật rất lớn. Rất nhanh Dương Hán Sâm đã thay đồ xong đi ra khỏi phòng ngủ, chỉ thấy y phục màu xanh, chất liệu rất tốt, hoàn toàn che phủ sự thô lỗ của hắn, hiện tại nhìn hắn có vẻ ổn trọng hơn rất nhiều, không giống như một tên sơn dã lúc trước. “ Ngọc Long đại ca, bộ y phục này mặc thật thư thái quá, kiện y phục cũ của ta đã mặc suốt mấy tháng, đã sớm nên thay đổi. Hiện tại được rồi, mặc quần áo mới thật thoải mái.” Dương Hán Sâm tuy nhìn qua rất ổn trọng, nhưng lời vừa nói ra đã phá hủy hình tượng của hắn. Tử Long cười khổ không ngớt, chỉ có thể gật đầu. “ Không biết tiên sinh còn chuyện gì khác nữa không, nếu không có gì thì chúng ta xuất phát.” Hỏa Dĩnh Đông cười nói. “ Không còn việc gì nữa, chúng ta đi thôi, ngươi có cần cáo biệt với Kim gia tỷ đệ không.” Tử Long nhàn nhạt cười nói. “ Ta đã đi rồi, chỉ là ngày hôm qua Kim Vũ bị đả thương, hiện tại nằm trên giường không dậy nổi, Kim lão bản cũng vội vàng đi tìm y hành sư cho nên mới không đến đây nói lời từ biệt.” Hỏa Dĩnh Đông nhìn thoáng qua Dương Hán Sâm nói, hắn cũng rất kỳ quái, ngày hôm qua Kim Vũ rõ ràng còn rất hoàn hảo, lúc bọn họ rời khỏi phòng Tử Long còn tổ chức một buổi tiệc nhỏ, nhưng giữa tiệc đột nhiên máu phun như điên, thế nào cũng ngưng không được, lại tìm không ra là bị bệnh gì, không biết có phải bị vị đại hán đi theo vị cầm Hỏa Thế Tổ Lệnh đánh cho bị thương. Tử Long cũng rất kỳ quái nhìn Dương Hán Sâm, chỉ thấy hắn đắc ý cười nói: “ Không ói máu mới là lạ đó, đừng xem ngày hôm qua không có việc gì, thế nhưng bị ta chấn thương nội tạng mà không ói máu, thì cũng sống không được bao lâu, ói máu thì rất bình thường, ói ra được thì tốt rồi, không có việc gì đâu.” Tử Long cau mày, hắn không hề phát hiện ra Dương Hán Sâm chấn thương Kim Vũ, chẳng lẽ là lúc ném hắn vào tường, Tử Long tỉ mỉ quan sát Dương Hán Sâm một lần rồi mỉm cười, người này tuyệt đối không đơn giản, không biết còn chuyện gì sẽ phát sinh trên người hắn, thật làm người ta chờ mong. “ Nếu như vậy, chúng ta xuất phát đi.” Tử Long nhàn nhạt nói, hắn rất muốn nhanh một chút chạy tới Hỏa gia tìm kiếm tin tức về Mộc Dịch gia tộc. Bởi vì thời gian của hắn đã không còn nhiều lắm, không thể tiếp tục chậm trễ, từ lúc công lực đề thăng tới bây giờ cũng đã nửa năm, hiện tại chỉ còn hơn một năm nữa thôi. Tuy rằng thân thể không có bệnh trạng gì đặc biệt, nhưng cảm nhận sinh mệnh đang dần trôi qua cũng không phải là chuyện làm cho tâm tình người ta dễ chịu. Hai người Tử Long lại thêm Hỏa Dĩnh Đông, ngồi trên Phong Năng xa có tiêu chí hỏa diễm, mà chiếc Phong Năng xa của Tử Long thì để lại Thiên Cơ tửu điếm, lưu một tin tức cho Kim Kiền, để hắn trả lại cho Hoa Nạp Đức, vừa lên Phong Năng xa của Hỏa gia, chỉ thấy toàn bộ đều là thực vật, Dương Hán Sâm vừa thấy liền vui mừng, lập tức không khách khí ngồi xuống liền ăn, Tử Long cũng không quản hắn, tùy ý cho hắn làm gì thì làm. Ra khỏi Sa Trì thành, với tốc độ của Phong Năng xa phải đi hai ngày lộ trình, trong lúc đó đi ngang qua hai tòa thành thị nhỏ, mà đại bộ phận đường đi đều trong núi xuyên qua, cứ như vậy thực vật rõ ràng sẽ không đủ, phải tiếp viện ở thành thị dọc đường, nhưng thành thị dù sao cũng chỉ có hai tòa, không có biện pháp, đành nhân lúc đi ngang rừng rậm săn thêm dã thú để Tử Long nấu nướng một phen, lần này làm cho Dương Hán Sâm cũng không còn hứng thú với món ăn nào khác, chỉ thích thực vật do Tử Long làm ra, thật sự làm cho hắn đau đầu lẫn bất đắc dĩ, nhưng cũng không còn cách nào, bởi vì hắn đã đáp ứng Dương Hán Sâm, chỉ cần có hắn, mỗi ngày đều được ăn no. Ngày đêm thay đổi, rất nhanh một ngày đêm trôi qua, năm người Tử Long cũng đã đi được nửa đường. Phía trước là một khu rừng rậm rạp, ở trong rừng có một con đường kéo dài thẳng tắp về phía trước, liếc mắt không nhìn thấy cuối. Tử Long quay đầu nhìn lại, trong lòng cảm thấy là lạ, tỉ mỉ quan sát hoàn cảnh bốn phía một chút, ở đây thuộc hướng đông nam của Khải Minh đế quốc, cây cối sum suê, ánh mặt trời rất khó chiếu xuyên kẽ lá, cho nên không khí vô cùng ẩm thấp. Ở tình huống này thông thường sẽ có một ít độc trùng sinh tồn thành đàn, có thể do dã thú trong khu rừng này tương đối ít, mà vì cây cối tươi tốt nên tiểu trùng lại nhiều, loài chim cũng thật không ít, trên đường chim hót vang không ngừng bên tai. Rất thuận lợi đi qua khoảng nửa khu rừng phía trước, không gặp bất cứ ai, thậm chí không có dã thú quấy rầy, thế nhưng loại cảm giác bất an trong lòng Tử Long cũng ngày càng mãnh liệt, đây hoàn toàn là trực giác của một sát thủ, chưa từng sai lầm. Phong Năng xa của Hỏa gia sang quý dị thường, bên trên có thể mở ra, nên phạm vi tầm nhìn của họ rộng lớn rất nhiều, Tử Long cẩn thận nhìn bốn phía chung quanh, chú ý từng biến hóa thật nhỏ, mà bốn người khác trong xe cũng không hề có cảm giác gì, chỉ là có một thị vệ của Hỏa Dĩnh Đông có vẻ có chút bất an, đúng lúc này một cỗ khí thế truyền đến, thẳng hướng Phong Năng xa của bọn họ, đây là một cỗ sát khí, một cỗ sát khí phi thường cường đại, từ trong sát khí có thể nhận ra người kia quyết tâm phải giết được người, cũng biểu hiện ra thực lực cường đại của hắn. Truyện "Ám Sư Thần Thoại " Một bóng người rất nhanh xuất hiện ngay trước Phong Năng xa của bọn họ, ngăn cản đường đi, theo một tiếng hét lớn, Phong Năng xa lập tức dừng lại, một đạo quang mang thoáng hiện, thẳng tắp hướng Hỏa Dĩnh Đông kéo tới, hai hộ vệ lập tức đứng dậy chắn ngay trước người hắn. Tay phải Tử Long rất nhanh chụp về phía trước, ngay trước khi quang mang đâm tới đã chộp vào trong tay, tuy rằng toàn thân Tử Long đã cứng như thép, nhưng cũng truyền đến một trận tê dại. Mở ra tay phải, nguyên lai là một thanh chủy thủ lóe lam quang, rõ ràng là có kịch độc, may là không cắt phải tay Tử Long, bằng không khó giữ tính mạng. Người kia khoảng chừng bốn mươi tuổi, mặc khôi giáp vũ kỹ sư, bên hông đeo một đại đao, thấy chủy thủ bị Tử Long chộp trong tay thì hơi kinh hãi, đúng lúc này chợt nghe Hỏa Dĩnh Đông trầm giọng quát: “ Nguyên lai là ngươi, Đế Ba Đoạn, lá gan ngươi thật lớn, thật muốn làm phản phải không?” Đế Ba Đoạn hừ lạnh một tiếng quát lớn: “ Hỏa tiểu tặc, ngày hôm nay lão tử sẽ lấy mạng chó của ngươi, ngươi để mạng lại.” Nói xong thân hình khom xuống, thuận thế rút đại đao hướng Phong Năng xa chạy tới, chỉ thấy lưỡi đao lóe quang mang chói mắt, cử lên quá đầu, ở cách xe vài bước thì huy đao chém xuống, Tử Long thấy thế hét lớn một tiếng: “ Không hay, mau nhảy xuống.” Mọi người đều nhảy nhanh xuống đất, “oanh” một tiếng, chỉ thấy Phong Năng xa bị một đao chém thành hai đoạn, thực vật rơi lả tả đầy đất, Dương Hán Sâm thấy thế giận dữ hét: “ Ngươi, ngươi, ngươi không thể lưu thực vật cho ta sao? Thực sự là quá đáng.” Nói xong bước về trước hai bước, tay phải thành quyền hướng Đế Ba Đoạn đánh tới, thế nhưng nắm tay hắn còn chưa chạm tới thân thể Đế Ba Đoạn thì bị Đế Ba Đoạn hất mạnh bay ngược trở về, thân thể cường tráng té ngã trên mặt đất, một ngụm máu tươi liền phun ra. Tử Long bước lên nâng Dương Hán Sâm dậy, nhướng mày hỏi: “ Không có việc gì chứ?” Dương Hán Sâm lau vết máu nơi khóe miệng, nhếch miệng cười nói: “ Không có việc gì, người này quá mạnh mẽ, chỉ dựa vào vũ kỹ ta đánh không lại hắn.” “ Ngươi lui ra phía sau, không nên mạo muội xuất thủ.” Tử Long dặn dò. Truyện "Ám Sư Thần Thoại " Dương Hán Sâm gật đầu, lúc này Đế Ba Đoạn lại lần nữa cử đao bổ về phía Hỏa Dĩnh Đông. Một thị vệ liền xông tới rút ra một thanh đoản đao đón nhận trường đao của Đế Ba Đoạn, “ bang” một tiếng, hai kiện binh khí chạm vào nhau, thị vệ bị đẩy lui vài bước, không đợi hắn đứng vững, lần thứ hai Đế Ba Đoạn lại đề đao đánh tới, lúc này trên trường đao lóe lên quang mang bổ về phía thị vệ kia, thị vệ nghiến răng quát một tiếng, huy đoản đao đón nhận. Thật ngoài ý muốn chính là đoản đao giống như đậu hũ dễ dàng bị trường đao chém đứt, thuận thế không giảm chém xuống, một trận máu tươi cuồng phun, vị thị vệ kia bị chém ra làm đôi ngã trên mặt đất, nội tạng tung tóe, mà mày của Đế Ba Đoạn cũng không hề nhăn một chút nào, hướng Hỏa Dĩnh Đông công tới