Ám sư thần thoại
Chương 75 : Thiên cơ phân điếm sa trì
Cũng không biết cường đạo này là một tay mới hay là tài cao mật lớn, Tử Long nhịn không được nở nụ cười. Cường đạo bên ngoài kêu réo xong vẫn thấy trong xe không ai bước xuống, mà bắt đầu nhỏ giọng lầm bầm, tuy rằng thanh âm rất thấp, nhưng với nhĩ lực của Tử Long vẫn nghe được rõ ràng, chỉ nghe cường đạo lẩm bẩm nói: “ Chẳng lẽ là nhớ lầm từ sao, không thể a, đêm qua học suốt một đêm, có thể thanh âm quá nhỏ nên không nghe được, vậy lại hét một lần…” Sau đó, lại thêm một lần hét lên câu khi nãy. Tử Long thật sự là chịu không nổi nữa, đúng là đụng phải một tên thái điểu, cũng không biết vì sao lại đi làm cường đạo, Tử Long không khỏi hứng thú đối với tên cường đạo hồ đồ này.
Tử Long mở cửa xe chậm rãi tiêu sái bước xuống, thấy rõ dáng dấp của tên cường đạo thái điểu kia, tên hồ đồ này cao hơn hai thước, thân hình thô lỗ, râu quai nón đầy mặt, một bộ mã giáp mặc trên thân, lại thêm chiếc quần rách lỗ chỗ, xem ra là một cường đạo bần cùng, nhưng hình tượng này làm cường đạo cũng đúng là thích hợp.
Đại hán kia nhìn thấy Tử Long xuống tới có điểm đắc ý cười vang, hình như rất có cảm giác thành tựu, chỉ Tử Long kêu gào: “ Uy, ngươi, tóc đỏ, núi này là ta mở, cây này là ta trồng, muốn đi qua đường này, lưu lại tiền mãi lộ, chuyện khác không cần, nhanh một chút, ngàn vạn lần đừng làm chậm trễ thời gian của ta.”
Tử Long nhàn nhạt cười, thầm nghĩ, người này thế nhưng chỉ nói được một câu, không có điểm mới mẻ, tay vịn cửa xe nhìn đại hán chặn đường nói: “ Ta làm sao biết núi này có đúng là ngươi mở ra hay không, cây này có phải ngươi trồng không, như vậy mà đưa tiền cho ngươi, chẳng phải là không chút nguyên tắc sao?”
Đại hán vừa nghe Tử Long nói thì không khỏi gãi đầu, suy nghĩ một chút nói: “ Có phải ta có thể sử dụng được cây cối núi non này thì ngươi cho ta tiền?”
Tử Long cố nén cười nhìn đại hán giống như một tiểu hài tử đang thèm kẹo đường mà xin tiền mua, nói: “ Đương nhiên, nếu ngươi có thể chứng minh thì ta cho ngươi tiền.”
Đại hán liền đáp ứng lời Tử Long, trịnh trọng nói: “ Tốt lắm, ngươi xem.” Nói xong chỉ thấy hai tay hắn nắm chặt thành quyền, mãnh liệt nện mạnh trên mặt đất, “ oanh” một tiếng, mặt đất bị hắn tạp ra một hố to sâu nửa thước. Tử Long thoáng giật mình, lực lượng thật lớn, lực phá hoại cực mạnh, hơn nữa chưa dùng tới một chút vũ kỹ, hoàn toàn chỉ do lực lượng bản thân tạo thành, nếu như người này biết vận dụng vũ kỹ, khẳng định là một cao thủ. Nhưng động tác kế tiếp của đại hán lại làm Tử Long càng giật mình, chỉ thấy tay phải đại hán hươ nhanh, đẩy về phía trước, hố to bị hắn tạp ra liền động, một gốc cây màu xanh từ dưới đất chui lên, mầm cây chậm rãi sinh trưởng đâm chồi, theo nhịp thúc đẩy của đại hán, mầm cây lấy mắt thường có thể thấy được nhanh chóng sinh trưởng lớn lên, chỉ chốc lát đã biến thành một cây trưởng thành cao hơn ba thước, thật không nghĩ tới vị đại hán thô lỗ này lại là khống tố sư, còn là mộc tinh hoa khống tố sư phi thường hiếm thấy. Truyện "Ám Sư Thần Thoại " Truyện "Ám Sư Thần Thoại "
Đợi gốc cây trưởng thành, đại hán thỏa mãn nhìn thành quả của mình, phất tay xoa mồ hôi trên trán, xem ra làm cho một gốc cây sinh trưởng nhanh như vậy cũng rất tiêu hao năng lượng, hắn ngẩng đầu nhìn Tử Long cười nói: “ Thế nào, lúc này ngươi tin rồi chứ, mau đưa tiền ra đây đi, bằng không một hồi nữa hết bánh nướng, thì ta thê thảm đó.”
Tử Long nhíu mày, nhìn đại hán hàm hậu này, thấy hắn hiểu đời không sâu, đi làm cường đạo khẳng định là có nguyên nhân, vì vậy khó hiểu hỏi thăm: “ Ngươi là mộc tinh hoa khống tố sư, vì sao lại rơi xuống nông nỗi này, cần nhờ cướp đoạt mà sống?”
“ Sao ngươi cứ dông dài như thế chứ, ngươi đã nói nếu núi này do ta mở, cây do ta trồng, cũng sẽ cho ta tiền, ta phải đi mua đồ ăn, ta đã hơn mười ngày không được ăn gì, người ở đây cũng thật quái, ăn gì cũng đòi tiền, ta làm sao biết tiền là thứ gì, nghe người ta nói cướp đoạt là có tiền, ta phải đi cướp, không nghĩ tới lại gặp phải một người phiền phức như ngươi. Ngươi rốt cục có cho tiền hay không a?” Đại hán có vẻ không nhịn được nói với Tử Long.
“ Không phải ngươi chỉ muốn được ăn sao, chỗ ta có, chỉ cần ngươi trả lời vấn đề của ta, ta tự nhiên sẽ cho ngươi ăn.” Tử Long nhàn nhạt nói.
“ Thực sự? Tốt lắm, ngươi hỏi đi, chỉ cần ta có thể nói ta đều nói cho ngươi.” Đại hán vừa nghe nhắc tới ăn liền nói.
“ Ngươi tên gì, từ đâu tới đây, có phải là người lánh đời hay không, muốn đi đâu, những lời này ngươi đáp xong ta sẽ cho ngươi ăn, lại còn có rượu uống.” Tử Long hỏi một loạt vấn đề, lẳng lặng chờ đại hán trả lời.
“ Vấn đề của ngươi đúng là nhiều, ta nói cho ngươi, ta là…ách, để ta nghĩ, a được rồi, ta gọi Dương Hán Sâm, từ đâu tới thì không thể nói cho ngươi, ta cũng không biết cái gì gọi là người lánh đời, ta chỉ là theo quy củ mà đi ra ngoài lịch lãm, trở lại thì phải hoàn thành…Cái này cũng không thể nói cho ngươi, được rồi, ta đều trả lời xong, ngươi mau cho ta ăn đi.” Dương Hán Sâm vừa nghĩ vừa trả lời, tuy rằng giống như không có nói gì, nhưng từ trong lời hắn đã nghe ra hắn là một người lánh đời, mục đích đi ra chỉ là vì một mình lịch lãm.
Tử Long gật đầu, gọi hắn vào trong xe, đưa thực vật cho hắn. Dương Hán Sâm vừa thấy thức ăn thì hai mắt phát sáng, không đợi Tử Long nói, liền bắt đầu ăn ngốn ngấu, hình dạng kia thật đúng là đã mười ngày không được ăn gì. Tử Long ngồi một bên không khỏi nhẹ thở dài, xem ra Dương Hán Sâm sống ẩn cư quá lâu, chưa bao giờ tiếp xúc ngoại giới, tuy rằng thực lực bản thân cường đại, nhưng trời sinh tính hàm hậu, không hề có tâm tư, nếu bị người bán, khả năng còn cho người ta tiền, từ cách hắn đi cướp đoạt Phong Năng xa là có thể nhìn ra được.
Nhưng lượng cơm ăn của hắn quả thật là lớn, chỉ chốc lát đã ăn sạch sẽ thực vật mà Hoa Nạp Đức chuẩn bị cho Tử Long, còn không khách khí uống hết bầu rượu, thấy không còn gì có thể ăn nữa, đứng lên đi tới trước mặt Tử Long, vỗ vỗ bụng nói: “ Thực vật của ngươi thật ngon, nhưng quá ít, ăn chỉ được lửng dạ, cảm tạ. Ngươi đi đi, ta còn phải ở đây chờ chiếc xe kế tiếp.”
“ Vì sao ngươi chỉ ngăn cản Phong Năng xa? Ngươi không biết như vậy rất nguy hiểm sao?” Tử Long kỳ quái hướng Dương Hán Sâm hỏi.
“ Có gì nguy hiểm chứ! Không có gì đâu, người bình thường đánh không lại ta. Bọn họ nói cho ta biết có thể ngồi Phong Năng xa đều là người có tiền, hơn nữa rất xấu xa, nhưng ngươi xem ra cũng không tệ lắm.” Dương Hán Sâm không chút để ý nói.
Quả nhiên như hắn suy đoán, nhất định là có người xúi giục, mới làm cho Dương Hán Sâm đi cướp Phong Năng xa. Đột nhiên linh quang hắn chợt lóe, đối Dương Hán Sâm nói: “ Ngươi muốn đi ra lịch lãm, không bằng ngươi đi theo ta, ta bảo chứng mỗi ngày cho ngươi có thịt có rượu ăn, thế nào.”
“ Thực sự? Có đồ ăn lại có rượu uống, còn có thể theo ngươi lịch lãm, không tệ a, tốt lắm, ta theo ngươi, nhưng trước tiên phải nói, chuyện xấu ta sẽ không làm, còn có ta rất mạnh, ngươi không nên có chủ ý xấu.” Dương Hán Sâm suy nghĩ một chút mừng rỡ đáp ứng Tử Long.
“ …” Tử Long nhất thời hết chỗ nói, chuyện xấu không làm, lại đi cướp đoạt, hắn cười khổ, lắc đầu nói: “ Ngươi yên tâm, dù là ngươi muốn làm chuyện xấu ta cũng không đáp ứng, thuận tiện nói một chút, ngươi vào đời không nhiều, chuyện gì ngươi cũng phải nghe ta, bằng không sẽ có rất nhiều phiền phức.”
“ Không thành vấn đề, chúng ta đi nhanh đi, khi đến thành thị ta phải ăn no, ngươi không phản đối chứ.” Dương Hán Sâm thân hình cao to lại nói ra lời ấu trĩ như vậy, làm Tử Long có cảm giác dở khóc dở cười, an bài hắn ngồi xong, Tử Long lại khởi động xe tiếp tục đi tới. Cứ như vậy chuyến đi này không chỉ một mình Tử Long, mà còn thêm Dương Hán Sâm, cũng như Xà Nhị, là một khống tố sư có thân hình như vũ kỹ sư. Truyện "Ám Sư Thần Thoại "
Sa Trì thành, là thành thị nhị đẳng của Khải Minh đế quốc, tuy rằng nằm vùng biên cảnh, thế nhưng cũng là thành thị giao giới với Hán Hoa đế quốc, thương lữ lui tới giữa hai nước nối liền không dứt, có thể nói kinh tế nơi này phát đạt cao độ, cửa hàng đặc sắc, lữ điếm, trạm dịch nhiều không kể xiết, phong cách kiến trúc, phong tục nhân tình đều kết hợp đặc điểm của hai nước.
Vốn chuyến này Tử Long còn chưa có dự định sẽ dừng lại ở đây, nhưng bây giờ mang theo Dương Hán Sâm có sức ăn kinh người, thực vật thiếu nghiêm trọng, trên xe đã không còn gì có thể ăn nữa, bọn họ phải dừng lại Sa Trì thành để tiếp viện.
Tử Long cho Phong Năng xa dừng ngay một chi nhánh của Thiên Cơ tửu điếm của Sa Trì thành, xe vừa dừng nhất thời đưa tới nhiều ánh mắt, màu sắc mái tóc cùng đôi mắt kì dị, ở trên đại lục màu sắc lẫn màu mắt của mọi người cơ bản là màu đen, xuất hiện người quái dị như thế thảo nào dễ làm cho người chú ý. Dương Hán Sâm lại một thân trang phục lôi thôi, có thể nói hai người thoạt nhìn không hề phối hợp.
Hai người vừa tiến vào tửu điếm thì có một nam tử trung niên hơn bốn mươi tuổi cung kính đón tiếp, vẻ mặt tươi cười nhìn Tử Long nói: “ Vị này chắc là Ngọc Long tiên sinh, ta là lão bản Kim Kiền, Đức công tử đã phân phó qua, muốn chúng ta hảo hảo chiếu cố tiên sinh.”
“ Kim tiễn.”? Cái tên rất có ý tứ, tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy nhưng cũng không nói ra, nhưng Dương Hán Sâm lại không nghĩ nhiều, đĩnh đạc nói: “ Tiền tài, tên rất hay, có phải là thứ có thể đổi thức ăn hay không?”
Kim Kiền xấu hổ cười cười, nhìn Tử Long nói: “ Ngọc Long tiên sinh, xin hỏi vị này chính là…”
“ Nga, đây là một vị bằng hữu của ta, Dương Hán Sâm, tính tình hắn thẳng thắn, nói chuyện luôn thẳng như thế, Kim lão bản xin đừng phiền lòng.” Tử Long gượng cười nói.
Kim Kiền vừa nghe vị kia là bằng hữu của quý khách đương nhiên không thể nói gì, đành ngượng ngùng cười nói: “ Đâu có gì, Dương tiên sinh rất khôi hài, phòng khách đã an bài xong cho ngài, hai vị hiện tại có thể nghỉ ngơi, có chuyện gì xin cứ phân phó.”
Tử Long thầm nghĩ, a Đức an bài thật đúng là chu đáo, hắn nhất định phân phó cho những chi nhánh Thiên Cơ tửu điếm dọc đường, xem ra thực sự lo lắng ta sẽ đi tới Khải Minh đế quốc. Đã có người an bài đương nhiên là không cần khách khí, ngược lại nói với Kim Kiền: “ Kim lão bản không cần khách sáo, giúp ta chuẩn bị một ít thức ăn, khoảng cho mười người, hơn nữa thêm mười ngày thực vật đưa lên xe, trước tiên chúng ta ở trong đại sảnh ăn chút gì, có chuyện gì ta sẽ tìm ngươi.”
“ Được, ta lập tức đi chuẩn bị, chỉ là Ngọc Long tiên sinh sao lại dùng cơm trong đại sảnh, phòng quý khách đã chuẩn bị cho ngài, mời theo ta lên.” Kim Kiền tươi cười nói, hắn không biết Tử Long có thân phận gì, nhưng có thể để Đức công tử tự mình dặn dò người chiếu cố nhất định là không đơn giản, xem khí độ hành vi không phải là người bình thường, nhất định phải chiếu cố chu toàn, nói không chừng quý khách trước mặt công tử nói một câu oán giận thì tính mạng bản thân mình sẽ không thể bảo đảm, nghĩ vậy cũng không dám sơ ý, tự mình phải phục vụ cho quý khách vừa lòng. Kim Kiền dẫn hai người Tử Long đi tới phòng quý khách, nhanh chóng dặn người hầu dâng thức ăn, phân phó xong xuôi mới cáo từ đi ra ngoài
Truyện khác cùng thể loại
301 chương
291 chương
63 chương
384 chương
3237 chương