Ám sư thần thoại

Chương 72 : Đường về một mình

“ Tốt lắm, hai vị tiền bối bảo trọng.” Tử Long nói xong thả người từ trên vách đá cao trăm trượng nhảy xuống, cuồng phong không ngừng thổi mạnh vào người hắn, mái tóc màu đỏ hồng phiêu tán sau đầu, y phục bị gió thổi phần phật, đôi mắt màu lam không ngừng chú ý tình huống bên dưới, lúc còn cách mặt đất không đến mấy trượng, đột nhiên một cỗ lực nâng hình thành bên dưới chân hắn, giữ thân thể hắn thoáng khựng giữa không trung, nhưng cỗ lực nâng chợt lóe rồi mất, sau đó hắn lại rớt xuống, nhưng hắn đã sớm có chuẩn bị, lúc này cũng không bị té ngã, trái lại thân thể dễ dàng hạ xuống mặt đất, hắn ngẩng đầu nhìn lên thân ảnh của Đệ Ngũ Ngôn Phúc và Hỏa Vô Tình trên đỉnh vách đá, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi hắn đã phải trải qua một chặng đường sinh ly tử biệt, gặp qua nhiều đế cấp cao thủ bên trong Tường Vân cấm địa, chuyện kể về đầm nước nơi đế vong địa, những câu chuyện luôn xoay quanh trong lòng hắn, qua một lúc lâu hắn mới xoay người rời đi. Lúc này nhìn Tử Long như đã thay đổi thành một người khác, mái tóc màu đỏ, đôi mắt màu xanh đậm, ngay cả y phục cũng là trường bào khống tố sư của Đệ Ngũ Ngôn Phúc. Hiện tại trước tiên hắn muốn đi tìm hậu nhân của tiền bối Mộc Dịch Khánh Hải, giải quyết vấn đề hạn chế của ám sư, thế nhưng biển người mang mang, tìm người thực sự như biển rộng tìm kim, nếu như Mộc Dịch thế gia có danh khí tại đại lục thì còn may mắn, nếu đã lánh đời, thì hắn thật sự không biết phải đi đâu tìm đầu mối. Đang đi tới đột nhiên Tử Long nghĩ tới Hỏa Vô Tình giao quyển sách cho hắn có nói bên trong có kèm một phong thư, liền lấy ra xem, nói là phong thư chi bằng gọi là bản ghi chép, bởi vì Hỏa Vô Tình chỉ ghi cho hắn mảnh giấy nhỏ, bên trên chỉ viết vài dòng: “ Nếu muốn tìm Mộc Dịch, tới trước Hỏa gia tìm.” Tử Long không rõ vì sao cả Hỏa Vô Tình cũng biết mình muốn tìm Mộc Dịch gia tộc, nhưng nếu hắn đã cho được đầu mối thì mình cũng đỡ phải chạy loạn tìm kiếm, cũng giảm được rất nhiều phiền phức. Hiện tại chuyện trọng yếu là phải tìm được Hỏa gia trước, nếu muốn nói tìm hiểu tin tức thì Hoa Nạp Đức cũng tương đối lành nghề, thuận tiện an bài cho Lặc Nhĩ cùng Lặc Cầm, mang theo hai nữ tử di chuyển đúng là một chuyện không hề dễ dàng chút nào. Tay phải hắn nắm chặt trang giấy, tiện tay ném ra sau, trang giấy liền hóa thành vô số bụi bậm theo gió tán đi. Bên trong rừng rậm thật vắng lặng, hắn đình chỉ khí tức lẳng lặng đi vòng qua đầm nước, phảng phất như không khí nhẹ nhàng lướt đi. Chạy suốt một ngày trong rừng rậm, một mình lên đường quả thật rất nhanh, chỉ dùng khoảng nửa thời gian đi vào đã trở về Vô Hồi lâm, mà trước mắt chính là khu nhà cửa lần đầu tiên các cao thủ thứ vương cấp đã hội hợp. Nhìn địa phương quen thuộc kia trong lòng hắn vô hạn cảm khái, cuối cùng đã trở lại, lần này đàn sơn chi lữ thực sự là dị biến không ngừng, không biết hai nha đầu kia đã như thế nào rồi, còn có Sở Sinh ba người bị hao hết tinh thần lực không biết đã khôi phục được chưa, không biết Sa Phàm tiểu tử có đi tìm sát thủ khác để làm việc hay không, Hoa Nạp Đức có phải còn đang đau đầu xử lý chuyện đại thần mưu phản. Truyện "Ám Sư Thần Thoại " Truyện "Ám Sư Thần Thoại " Hồi phục một chút suy nghĩ, Tử Long đi về khu nhà ở, đi tới trước nhẹ nhàng gõ cửa, một lút sau bên trong truyền ra tiếng bước chân cấp tốc, cánh cửa chậm rãi mở ra. Xuất hiện ngay trước mặt Tử Long là chiếc mặt nạ màu bạc, mà chủ nhân chính là Lặc Nhĩ, nàng vẫn như trước, không hề thay đổi chút nào, Tử Long nhìn ánh mắt nàng, kỳ quái vì sao nàng có vẻ xa lạ, chẳng lẽ không nhận ra hắn, hắn hiển nhiên không biết bản thân hiện tại ngoại trừ chiếc mặt nạ màu hoàng kim ra, những nơi khác đều hoàn toàn thay đổi. Sau đó hắn nhìn thấy đôi mắt đen chợt mở to, lóng lánh tinh quang lại mang theo một tầng sương, chỉ nghe thanh âm Lặc Nhĩ run run nói: “ Tử Long, ngươi rốt cục đã trở về, ta còn cho rằng sẽ không được nhìn thấy ngươi nữa.” Song song thân hình non mềm liền nhào vào trong lòng hắn, ôm hắn thật chặt. Tử Long lẳng lặng mặc cho nàng ôm, hưởng thụ cảm giác thoải mái ấm áp, bị một loại tình cảm thân thiết vây quanh. Hắn nhẹ đẩy vai nàng, ôn nhu nói: “ Để ngươi phải lo lắng, ta không sao. Tất cả mọi người có khỏe không? Lặc Cầm đâu?” Truyện "Ám Sư Thần Thoại " Tử Long vừa nói xong chợt nghe bên trong có tiếng thét chói tai truyền đến, định thần vừa nhìn, chính là Lặc Cầm. Nàng vừa nhìn thấy một người tóc đỏ đang ôm Lặc Nhĩ thì bất giác hoảng sợ kêu to lên, sau đó lại nhìn thấy mặt nạ thánh vương, liền trở nên hưng phấn, giống như Lặc Nhĩ, hướng hắn lao tới ôm cổ hắn. “ Rốt cục ngươi cũng trở về, ngươi không biết, lúc ngươi không ở đây tỷ tỷ đã lo lắng bao nhiêu, ta đã nói ngươi sẽ an toàn trở về mà. Tỷ tỷ, ta nói không sai a.” Lặc Cầm vừa thấy Tử Long liền nổi tính nghịch ngợm nói liên tục không ngừng. Tử Long mỉm cười nhìn dáng tươi cười sáng lạn của hai nàng, điều này làm cho hắn thư thái không ít, nhưng lúc này cũng không phải thời gian ôn chuyện, bởi vì một tiếng thét chói tai đã đưa tới rất nhiều người, trong đó có Hoa Nạp Đức, ở phía sau hắn còn có Chuyên Tôn Tức Mặc, Thác Bạt Quyền còn có nữ chấp pháp sư Bồ Thai Dũng Yến. Hoa Nạp Đức thấy Tử Long không khỏi sửng sốt, nhìn thấy mặt nạ kim hoàng, không khỏi nở nụ cười, đi tới nói: “ Vị này chính là Ngọc Long huynh đệ sao? Không nghĩ tới nhiều ngày không những an toàn trở về, không ngờ lại biến hóa như vậy, rốt cục đã gặp phải chuyện gì? Không biết Ngọc Long huynh có vào được bên trong đông phương đàn sơn hay không?” Tử Long nghe vậy bèn nhìn Lặc Nhĩ, chỉ thấy nàng mở miệng nói: “ Đúng vậy, Ngọc Long, lúc chúng ta thất tán ngươi có vào đông phương đàn sơn không? Rốt cục đã xảy ra chuyện gì, sao ngươi biến thành hình dáng này?” Tử Long hiểu ý cười, giả vờ hào sảng cười lớn nói: “ Ha ha, đương nhiên ta đột phá qua nhiều trắc trở trải qua đủ loại đau khổ mới về đến, còn phần vào đông phương đàn sơn, ta chỉ nhìn thấy một vách đá cao trăm trượng, ta cũng không thể leo lên nên đành trở lại, còn làm sao biến thành hình dạng này, chuyện này nói ra thì dài, sau này hãy nói đi, thế nào, a Đức huynh để ta đứng đây nói sao?” Hoa Nạp Đức nghe vậy ngượng ngùng cười, chắp tay nói: “ Ngọc Long huynh người tốt tất nhiên được trời giúp, lần này có thể thoát khỏi đại nạn, ngày sau tất có hậu phúc, chúng ta vào trong nói chuyện, mời.” “ Tốt tốt, mời a Đức huynh.” Tử Long cùng Hoa Nạp Đức sóng vai đi vào trong, hắn vừa cười vừa nói, khóe mắt đảo qua mấy người đi phía sau, chỉ thấy Thác Bạt Quyền vẻ mặt mừng rỡ, còn trên mặt Chuyên Tôn Tức Mặc lại âm u hơn rất nhiều, trong lòng hắn nói thầm, tên này tuy rằng âm hiểm, nhưng ý nghĩ trong lòng lại luôn biểu hiện lên mặt, tuy rằng không đủ cấu thành uy hiếp với mình, nhưng còn Lặc Cầm bọn họ, cũng nên cẩn thận một chút cho thỏa đáng. Nhóm người đi tới nội sảnh thì tự ngồi xuống, thị nữ dâng trà, Hoa Nạp Đức mở miệng nói đầu tiên: “ Không biết mấy ngày nay Ngọc Long huynh gặp phải cảnh ngộ gì, làm hại lệnh muội không ăn không uống, cứ ở chỗ này chờ ngươi về, ta khuyên thế nào cũng không được. Điều kiện nơi này khá gian khổ, nếu như hạ nhân có chiếu cố lệnh muội không chu toàn, xin Ngọc Long huynh bao dung.” “ Ai, a Đức huynh không cần nói vậy, hai muội muội ta không phải đều rất tốt sao, ta cảm tạ ngươi còn chưa hết, sao dám trách tội? Không biết tổ của huynh cùng tổ kia có gì tiến triển không?” Tử Long tuy biết họ không vào được cấm địa, nhưng bằng vào thực lực bọn họ chắc không dễ buông tha, cho nên hắn muốn biết chuyện gì làm bọn họ phải quay về. Hoa Nạp Đức thở dài sắc mặt ủ dột nói: “ Ai, Ngọc Long huynh còn không biết, tổ kia còn chưa có một chút tin tức, phỏng chừng là không ai còn sống, mà tổ của chúng ta cũng không thuận lợi, Dương Liễu Phong hi sinh, Mễ Thần Hi trọng thương, bây giờ còn chưa tỉnh lại, ta đã đưa về Hán Nạp Thành, chỉ có tổ của ngươi đều trở về, chỉ là ba vị bằng hữu của ngươi thì bị mất đi tinh thần lực. Như vậy tính ra, tổ của Ngọc Long huynh tổn thất thấp nhất.” Nhiều thứ vương cấp cao thủ người thì chết, người thì trọng thương, thế nào không làm hắn đau lòng, những người này có thể nói là một cỗ lực lượng khá mạnh của Hán Hoa đế quốc, tổn thất lớn như vậy, thực sự là ngoài dự liệu của hắn. “ Nga? Không biết các vị gặp cái gì, có nhiều cao thủ như vậy cũng không thể ứng phó?” Tử Long rất kỳ quái, lúc hắn quay về vốn không gặp phải quái thú gì cao cấp, Dũ Thú cũng không cảm thấy hứng thú đối với những người dưới đế cấp, mà bên trong cấm địa sẽ không có cao thủ rời khỏi, vậy thì chuyện gì xảy ra, điều này làm Tử Long nghĩ không thông. “ Tình huống của tổ kia ta không biết, nhưng có lẽ không khác với chúng ta, chúng ta an toàn đi qua Vô Hồi lâm, đi tới dưới vách đá cao trăm trượng như huynh đã nói, nhưng trong tổ chúng ta không có khống tố sư, điểm này là do ta không nghĩ chu toàn, cho nên chúng ta quyết định trèo lên. Thế nhưng binh khí phổ thông lại không có hiệu quả với vách đá, suy nghĩ thật lâu chúng ta quyết định đốn gỗ dựng thang, vừa đốn vừa dựng, ngay lúc đạt tới phân nửa, ở trên Dương Liễu Phong đột nhiên rơi xuống, đầu va vào một cái cọc lớn, cứ vậy mà chết, vốn chúng ta chỉ nghĩ là ngoài ý muốn mà thôi, Mễ Thần Hi vũ kỹ bất phàm, cho nên anh dũng leo lên, thế nhưng vừa đến bên trên, chuyện y hệt lại xảy ra, nhưng may là chút ta có chuẩn bị, Thác Bạc huynh dùng nguyên chân hộ thể, tiến lên tiếp được Mễ Thần Hi, dù vậy cũng bị trọng thương, trước khi hôn mê có nói cho chúng ta biết, bên trên có một cỗ lực đạo lớn vô cùng đánh nàng rơi xuống, chúng ta cho rằng nhất định có cổ quái, cũng không dám mạo muội leo lên nữa, không thể làm gì khác hơn là quay trở về, ai...” Hoa Nạp Đức chậm rãi uống trà kể lại chuyện xảy ra.