Ám sư thần thoại
Chương 67 : Băng hỏa lưỡng trọng thiên
“ Đệ Ngũ, ngươi cho rằng ta là hạng người như vậy sao? Lẽ nào ngươi không chú ý có chỗ không đúng sao?” Hỏa Vô Tình hơi giận nói.
“ Sai, sai cái gì, ngươi không thấy như vậy rất hiệu quả à? Hừ, bỏ đi, không lý luận với ngươi nữa, chỉ cần ngươi đừng quấy rối ta là được.” Hắn đã rất nóng lòng trị liệu cho Tử Long, không nhẫn nhịn nữa, nói xong lại tiếp tục thi triển khống phong thuật thổi đi hơi nóng trong cơ thể Tử Long.
Y Thanh Dương vội vàng ngăn trở hắn, nói: “ Ngôn Phúc, ngươi đừng vội, lão hỏa làm như vậy cũng là có đạo lý, ngươi không chú ý lúc ngươi thi triển khống phong thuật mặc dù có thể thổi đi hơi nóng nhưng đồng thời cũng mang đi rất nhiều hơi nước hay sao? Ngươi xem làn da hắn có phải càng khô nứt hơn khi nãy hay không?” Truyện "Ám Sư Thần Thoại " Truyện "Ám Sư Thần Thoại "
Đệ Ngũ Ngôn Phúc nghe vậy liền nhìn kỹ thân thể Tử Long, quả nhiên theo lời Y Thanh Dương, làn da Tử Long càng khô quắt hơn không ít, lúc này hắn mới biết đã hiểu lầm Hỏa Vô Tình, hắn áy náy nhìn qua thấp giọng nói: “ Như vậy cũng không được, vậy...nên làm sao bây giờ a.”
Hỏa Vô Tình thở dài nói: “ Nếu như trong cấm địa có y hành sư là tốt rồi.”
Đệ Ngũ Ngôn Phúc trợn mắt nhìn hắn: “ Cần gì ngươi nói, ai, nếu bốn trăm năm trước lão già kia còn chưa chết, Ngọc Long sẽ được cứu.”
Đúng lúc này Tử Long khẽ động trên giường đá, hắn mơ màng cảm giác được thân thể nóng đến kinh người, hôn mê lâu như vậy mà tinh thần lực vẫn không tốt, ý nghĩ miễn cưỡng tỉnh táo lại, chỉ là hỏa tinh hoa dung hợp thân thể tạo ra tình trạng nóng cực độ nhưng luôn luôn không điều khiển được, làm cho trong lòng hắn có sự táo động dị dạng, bị đè nén khó chịu đến cực điểm. Trong miệng khô rát như đi trên sa mạc, không có thứ gì giảm nhẹ, máu như đang sôi trào từng phút, làn da rát bỏng, khô nứt như sắp chảy ra máu. Hiện tại hắn muốn uống nước, để bổ khuyết vào cơ thể, xua tan cảm giác nghẹt thở trong người. Hắn chậm rãi mở mắt, nhìn thấy thần tình quan tâm lo lắng của Đệ Ngũ Ngôn Phúc, điều này làm lòng hắn yên ổn không ít, nhưng vẫn làm cho hắn có một loại xúc động như muốn phát tiết.
“ Ngươi tỉnh, cảm giác thế nào?” Lão nhìn thấy Tử Long mở mắt liền vội vàng hỏi.
“...Nước...” Tử Long máy môi, thật lâu mới phun ra được một chữ, hai mắt đỏ như lửa tràn đầy sự xung táo bất an, như ác ma khát máu không nhìn được màu máu.
Đệ Ngũ Ngôn Phúc nhìn thấy hình dáng hắn không khỏi thở dài, quay người lại trầm giọng nói: “ Làm sao bây giờ, ta xem hay là đưa hắn xuống thác nước, có lẽ còn cứu, nếu như còn để đây, hắn sớm muộn cũng sẽ chết, còn không bằng thử xem một lần.”
Hỏa Vô Tình vẻ mặt hổ thẹn nhìn thoáng qua Tử Long, trầm giọng nói: “ Nếu hắn đã tỉnh, chính hắn quyết định, vô luận thế nào còn được nửa cơ hội.”
Đệ Ngũ Ngôn Phúc gật đầu, hắn biết nếu còn kéo dài, không thử một chút, nói không chừng người trong sự tiên đoán sẽ có cát nhân thiên tướng, gặp dữ hóa lành, hắn nhìn Tử Long nhẹ giọng hỏi: “ Chúng ta muốn đem ngươi xuống thác nước chữa thương, nhưng nếu như vậy, thủy tinh hoa sẽ tương khắc với hỏa tinh hoa trong cơ thể ngươi, ngươi khả năng sẽ nguy hiểm tính mạng, cho nên có đi hay không do chính ngươi quyết định, nếu đồng ý thì gật đầu.”
Tử Long vốn định cười để biểu hiện mình không việc gì, nhưng vừa nhếch môi đã cảm giác được sự xé rách, hắn biết rõ tình cảnh của mình, mặc kệ nước lửa xung khắc mang đến nguy hiểm thế nào, chỉ cần để cho nước làm giảm nhiệt độ trong người, mang đi độ nóng dư thừa, thì hắn sẽ không bị nguy hiểm tính mạng, bèn nhìn Đệ Ngũ Ngôn Phúc gật đầu.
Thấy Tử Long đồng ý, lão thở dài một tiếng, nhìn Hỏa Vô Tình, xoay người đi ra nhà đá, Hỏa Vô Tình nhấc Tử Long lên, phóng lên cao bay về phía lãnh địa của Đệ Ngũ Ngôn Phúc. Chỉ chốc lát đã tới thác nước, Tử Long nhìn thấy thân thể như thây khô của mình, bất đắc dĩ cười khổ, Hỏa Vô Tình nhẹ nhàng bỏ hắn vào trong đầm nước, lui trở lại, cùng hai người kia đứng bên cạnh đầm nước, lẳng lặng quan sát.
Tử Long tiến vào trong đầm nước, cảm giác mát mẻ kéo tới quanh thân hắn, điều này làm cho hắn vô cùng thoải mái. Đầm nước băng lãnh tiếp xúc da thịt hắn liền bốc hơi, từng trận hơi nước không ngừng dâng lên, như làn khói lượn lờ, khắp bốn phía trong vòng nửa thước đầm nước đều sôi trào lên, nước lạnh như đang bị đun sôi. Tuy rằng nước lạnh giúp hắn giảm bớt độ nóng bên ngoài thân, thế nhưng độ nóng trong cơ thể không hề giảm chút nào, chỉ chốc lát, nước lạnh tuôn xuống từ trên thác không còn kịp độ đun sôi của đầm nước, toàn bộ đầm nước nhỏ như chảo nước bị đun sôi, bắt đầu hướng bốn phía lan tràn, trong nháy mắt hồ nước lạnh lẽo đã biến thành nước ấm, cảm giác khoan khoái nhẹ nhàng liền giảm dần.
Tử Long lại lần nữa cảm thụ được độ nóng cường liệt của thân thể, hắn chống đỡ thân thể vô lực chậm rãi hướng dưới thác nước tiến tới, Y Thanh Dương định bước xuống giúp đỡ, nhưng lại bị Đệ Ngũ Ngôn Phúc kéo lại, hắn quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Đệ Ngũ đang cắn răng lắc đầu, lúc này Y Thanh Dương mới tỉnh táo lại. Tại loại tình huống này, chỉ có chính Tử Long dùng ý chí cứng cỏi của bản thân để cứu chính mình mà thôi.
Tử Long đi rất chậm rất chậm, nước đầm đã toát ra khí phao, đàn cá bên dưới cũng đã bị độ nóng làm lật ngửa bụng nổi lềnh bềnh. Rốt cục, Tử Long đi tới dưới thác nước, màn nước thật lớn đổ xuống tạo lực trùng kích mạnh mẽ ào lên thân thể hắn, thân thể vốn vô lực liền bị đè áp xuống dưới mặt nước. Ý thức mơ hồ của Tử Long giúp hắn chụp được một khối tảng đá trong nước, lúc này mới không bị dòng chảy xiết hất văng đi, sau khi ổn định thân hình hắn lại đứng lên, hướng tận sâu trong thác nước đi đến. Lúc này hắn đã chuẩn bị, vững vàng giữ chặt nham thạch trong nước, chậm rãi ngồi xuống dưới thác nước, sự đau đớn bén nhọn trong nháy mắt truyền đến, làm cho tinh thần hắn chấn động.
Thủy tinh hoa trong thác nước hình như cảm giác được hỏa tinh hoa trong cơ thể Tử Long, hai loại nguyên tố trời sinh tương khắc bắt đầu cuồng bạo, thủy tinh hoa không ngừng trùng kích thân thể Tử Long, từng điểm từng điểm xông vào, như là muốn tràn vào chiếm lĩnh lãnh địa trong cơ thể đang tràn ngập hỏa tinh hoa của hắn.
Theo dòng nước tuôn xuống, thủy tinh hoa không ngừng xâm nhập, hỏa tinh hoa bắt đầu bại lui liên tiếp, thủy tinh hoa bắt đầu tràn đầy trong cơ thể Tử Long, điều này làm cho làn da khô quắt bắt đầu khôi phục lại thật chậm. Thế nhưng mặc dù như vậy, cảm giác cực nóng trong cơ thể Tử Long vẫn không giảm đi, hơn nữa do thủy tinh hoa tấn công mà lại tập trung trở lại, mật độ càng lúc càng lớn, độ nóng cũng càng ngày càng cao, thủy tinh hoa tuy rằng không ngừng rót vào lớp da bên ngoài, nhưng cũng khó tiếp tục tiến vào bên trong cơ thể.
Làn da khôi phục từng chút một, thậm chí càng thêm cứng cỏi, máu cũng ngừng sôi trào, nhưng lại bốc hơi rất nhiều, làm cho toàn thân hắn cũng không còn chút huyết sắc, nhìn qua như tái nhợt vô lực. Hỏa tinh hoa trong cơ thể đang đối kháng thủy tinh hoa, thân thể hắn lúc đỏ lúc trắng không ngừng. Hai bên vẫn cứ chiến đấu không ngừng nghỉ, loại tình huống này làm cho Tử Long cảm thấy dị thường khó chịu, lửa nóng trong cơ thể không gì sánh được, mà bên ngoài lại băng lãnh một mảnh, thật có thể nói là hai bầu trời băng cùng hỏa.
Ánh mặt trời từ phía chân trời xa xăm cũng chậm rãi lộ ra, xé rách màn đêm vô biên, mặt trời chậm rãi ló dạng, lại thêm một ngày mới bắt đầu. Khí trời tươi sáng đầy ánh nắng, làm cho tâm tình người ta thật sung sướng thoải mái, trong cấm địa lại trở mình hoạt động, ánh nắng chiếu lên những giọt sương, phản xạ ra ánh sáng đủ màu, dòng thác tuôn xuống khởi lên nhiều bọt nước, tạo nên ánh cầu vồng mĩ lệ. Mà ngay lúc sáng sớm thật đẹp này, Tử Long còn đang yên lặng chịu đựng cuộc chiến giữa nước lửa đang gây cho hắn từng cơn thống khổ.
Bên bờ, Đệ Ngũ Ngôn Phúc đợi cả đêm nóng nảy đi qua đi lại, thỉnh thoảng lại nhìn xuống Tử Long đang ngồi dưới thác nước, trong mắt tràn đầy lo lắng, Hỏa Vô Tình cùng Y Thanh Dương đứng ngay sau hắn, lẳng lặng chờ đợi kết quả. Đột nhiên phía sau bọn họ truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng, ba người cùng quay đầu lại, nhìn thấy Nam Vinh Chinh thụ thương hôm qua đang suy yếu đứng ngay cửa nhà gỗ, Đệ Ngũ Ngôn Phúc cùng Y Thanh Dương đồng thời vỗ trán kêu lên: “ Ai nha, như thế nào lại quên mất hắn.”
“ Các ngươi đang làm gì? Người dưới thác nước là ai? Lại làm cho ba người tâm thần bất an vậy.” Nam Vinh Chinh chậm rãi đi tới, vô cùng kinh ngạc nhìn Tử Long rồi hướng ba người kia nói.
“ Vì sao ta lại quên mất ngươi là Bách Sự Thông, ngươi tỉnh là tốt rồi, tiểu tử kia ngày hôm qua cùng lão Hỏa đánh một trận, kết quả không biết vì sao hỏa tinh hoa lại tồn tại trong cơ thể, làm toàn thân mất nước, cả người nóng hổi, thế nào cũng không tan đi, để cứu hắn, chúng ta đành đem hắn đặt dưới thác nước, nhưng hình như hiệu quả không lớn, chỉ là tán được độ nóng bên ngoài, mà nhiệt lượng bên trong lại càng lúc càng kinh khủng, Nam Vinh Chinh, ngươi nói nên làm gì bây giờ?” Đệ Ngũ Ngôn Phúc vừa thấy Nam Vinh Chinh mừng như bắt được cứu tinh vội vàng đem mọi chuyện nói nhanh cho hắn nghe.
“ Hắn là ai, sao đánh xong với lão Hỏa mà các ngươi còn muốn cứu hắn, thật sự là không hiểu các ngươi.” Nam Vinh Chinh giật mình chau mày khó hiểu.
“ Chuyện này không cần ngươi xen vào, ngươi nói mau có biện pháp nào không?” Đệ Ngũ Ngôn Phúc cau mày, cố sức nắm tay Nam Vinh Chinh nói.
Nam Vinh Chinh nhìn hướng Tử Long chậm rãi nói: “ Các ngươi làm như vậy không phải là muốn hắn chết sao?”
Truyện khác cùng thể loại
301 chương
291 chương
63 chương
384 chương
3237 chương