Ám sư thần thoại
Chương 62 : Đột phá cực hạn thể năng
Tử Long nhìn Đệ Ngũ Ngôn Phúc gật đầu, biểu thị hắn không có việc gì, lập tức nói: “ Đệ Ngũ tiền bối, chúng ta đi thôi.”
Lão cũng gật đầu nói: “ Tốt lắm, nhưng ngươi cần phải chuẩn bị sẵn sàng, ở bên trong đông phương đàn sơn, mỗi một vị đế cấp cao thủ đều có lãnh địa của chính mình, ở trong lãnh địa của hắn, thủy chung tản ra khí thế chính hắn, ngươi không thể dùng tinh thần lực chống lại, sẽ bị người phát hiện, còn nữa, ta không thể mang ngươi bay qua bầu trời, như vậy quá mức nổi bật, nếu như để cho những người khác thấy được ngươi thì phiền phức lắm.”
“ Nói như vậy, chẳng phải là ta cần chậm rãi đi bộ về phía trước?” Tử Long cười khổ nói.
“ Đúng thế, vừa nhìn ngươi có khả năng kiên trì lâu như vậy dưới sự uy áp của ta mà không có việc gì, vậy ngươi có thể đi ngang qua uy áp của người khác, chỉ là có chút trắc trở mà thôi, nhưng đối với việc tu luyện bản thân ngươi thì có giúp ích rất lớn.” Lão đắc ý cười cười nói.
Tử Long nhíu mày, không giải thích được bèn hỏi: “ Đồng dạng là đế cấp cao thủ, vì sao ta lại có thể đi được dưới sự uy áp của người khác?”
“ Ha ha, vậy có trách là do lão nhân gia ta có thiên phú cao, đừng xem tu vi của ta chỉ là đế cấp, nhưng tinh thần lực lại cao hơn một tầng, có tu vi của á thánh cấp.” Lão nhướng mày cười nói.
Tử Long thầm cười trong lòng, vị lão nhân này thật sự là tự tin a, nói chuyện vẻ mặt luôn dào dạt đắc ý, không có chút phong thái của một đế cấp cao thủ cần có. Tuy rằng trong lòng Tử Long nghĩ như vậy, nhưng hắn cũng không nói ra, chỉ khẽ gật đầu, lão nhẹ nhàng giương tay lên, hai chân Tử Long chậm rãi rời khỏi mặt đất, bắt đầu bay xuống phía dưới, đi chưa tới mười trượng, lực lượng dưới chân đột nhiên biến mất, Tử Long liền rơi xuống dưới, nhất thời toàn thân đau đớn một trận, may là thân thể hắn rắn chắc hơn so với người thường, bằng không đã sớm rơi nát bấy, nhưng cho dù như vậy hắn cũng không dễ chịu.
Rất nhanh lão nhân rơi xuống, chỉ thấy đầu hắn toàn mồ hôi, sắc mặt cũng có chút tái nhợt, hai chân vừa chấm đất, vội vàng chạy tới chỗ Tử Long, tới trước mặt liền kiểm tra toàn thân hắn, thấy không có gì mới yên lòng nói: “ Chuyện gì xảy ra, như thế nào mới sử dụng Phong Thăng Thuật nâng ngươi thì tinh thần lực của ta liền bị hấp thu không dứt, nếu ta phản ứng không nhanh, ta cũng sẽ bị giống ba người bạn của ngươi đó.”
Tử Long kinh hãi, lẽ nào lại thật sự có liên quan đến mình, nhưng hắn cũng phi thường cảm kích lão nhân, tuy rằng lão ném hắn xuống, nhưng trước tiên không trách hắn, trái lại đi quan tâm kiểm tra thương thế cho hắn, Tử Long vội hỏi: “ Vậy tinh thần lực của tiền bối tổn thất nhiều ít?”
Lão nhân vỗ ngực sợ hãi nói: “ Hoàn hảo hoàn hảo, ta phát hiện nhanh, cũng có thể khống chế được, chỉ là thấp xuống một bậc, hiện tại chỉ cỡ đế cấp bình thường, có thể chậm rãi tu luyện hồi phục, xem ra lão nhân gia ta đã nói khoác rồi, không nghĩ tới báo ứng lại nhanh như vậy.”
Tử Long vừa nghe vô cùng áy náy nhìn lão, trong lòng lại nghĩ trên người mình xảy ra vấn đề gì, lúc còn tại Đệ Ngũ thế gia cũng không bị chuyện này, Hoành Bác bọn họ khi tống mình lên mây cũng chỉ mệt nhọc mà thôi, cũng không bị xuất hiện vấn đề gì cả, thế nhưng sau đó hai tiểu long ngủ say trong cơ thể mình, chẳng lẽ là…Tử Long đột nhiên nghĩ tới hai con rồng nhỏ trước ngực, đây cũng chỉ là giải thích duy nhất, đó chính là do hai tiểu long hấp thu tinh thần lực của bọn họ, có lẽ chúng do không tự chủ được mà hấp thu, ngẫm lại lúc mới gặp Đệ Ngũ Ngôn Phúc, tinh thần lực cường đại của hắn chỉ khiến cho mình ói ra một búng máu mà thôi, cũng không tạo thành thương tổn gì khác, cũng có lẽ do hai tiểu long hấp thu tinh thần lực đó. Nghĩ tới đây Tử Long bình thường trở lại, rốt cục đã tìm ra vấn đề, nhưng Tư Cách Trục Sâm thì bị sao? Vấn đề này hắn cũng nghĩ không thông.
Nhìn ánh mắt xin lỗi của Tử Long, lão nhân cười cười, nhẹ giọng nói: “ Chuyện phát sinh trên người ngươi quả thật là quỷ dị, hoàn hảo ngươi không có việc gì, nhưng ngươi cũng không cần xin lỗi, cũng bởi vì ta sơ ý, thật không nghĩ tới thân thể của ngươi rắn chắc như thế, cao như vậy không làm ngươi bị thương, coi như hai chúng ta huề nhau đi, ai cũng không trách ai nữa.”
Tử Long mỉm cười, gật đầu, trong lòng dâng lên một cỗ tình cảm ấm áp, lão nhân quan tâm như vậy khiến cho hắn nhớ tới sư phó Bạch Thanh Vân, nhớ tới thời gian còn thơ ấu, hắn từng trách móc Bạch Thanh Vân bỏ hắn trong rừng rậm một mình, làm cho hắn một mình đối diện rừng rậm nguy hiểm, đối mặt với đàn quái thú dữ tợn, thế nhưng cũng đã có một lần hắn suýt bị quái thú ăn sống, Bạch Thanh Vân lập tức xuất hiện ngay trước mặt hắn, giết chết con quái thú, cũng giống như lão nhân này làm hôm nay, khẩn trương kiểm tra thân thể hắn, điều này cho hắn biết, sư phó kỳ thật rất quan tâm cho mình, cũng không phải bỏ mặc hắn trong rừng rậm, sau khi trưởng thành, hắn mới cảm nhận được dụng tâm của sư phó, cũng lý giải được làm sao sinh tồn một mình trên thế giới.
Tử Long chậm rãi tỉnh táo lại từ trong hồi ức, nhìn lão nhân nhẹ giọng nói: “ Nếu tiền bối không có việc gì, chúng ta đi thôi.”
Lão nhân cười gật đầu, lại bay lên cao, khí thế phát ra, lúc này tinh thần lực của hắn tổn hao nhiều, còn chưa kịp khôi phục lại, Tử Long cảm giác dễ chịu hơn rất nhiều, duy trì cũng không bị trắc trở, cũng dùng tốc độ như người thường mà bước đi, còn lão nhân cũng từ trên không chậm rãi bay về phía trước.
Đệ Ngũ Ngôn Phúc bay chậm trên không trung, tựa như một vị du khách đi dạo ngắm phong cảnh, Tử Long đi trên mặt đất cũng khó kiên trì, hắn đã đi một đoạn đường rất dài, lúc này đã mệt mỏi không chịu được, đi qua mấy địa phương, hắn cảm giác được vài cỗ khí thế cường đại, mỗi một cỗ khí thế hắn đều phải nhẫn nại chịu đựng chống đỡ, điều này làm tiêu hao rất nhiều thể lực của hắn, hắn đã rất nhiều năm không có cảm giác mệt mỏi như vậy, hình như từ khi hắn đột phá tầng thứ ba ám ảnh cuồng sát, cũng không còn lo nghĩ về thể lực của mình, mà hôm nay, hắn lại cảm nhận được tình trạng kiệt sức. Truyện "Ám Sư Thần Thoại "
Trên không trung, lão nhân nhìn Tử Long vẫn đang kiên trì đi tới, trên mặt mỉm cười, đối với nghị lực của Tử Long hắn rất thỏa mãn, muốn tìm kiếm phương pháp mở ra Linh Phong tộc điển, thì phải cần một tinh thần kiên cường không lùi bước trước sự khó khăn. Mà điểm ấy Tử Long đã làm được, hắn đi ngang qua lãnh địa của năm vị đế cấp cao thủ, không chỉ không dừng lại nghỉ ngơi, thậm chí tốc độ tiến lên cũng không hề giảm bớt. Tuy rằng hắn thoạt nhìn rất mệt mỏi, nhưng không nghe hắn thốt ra nửa câu oán hận, điều này làm cho lão vô cùng vui mừng.
Mà lúc này Tử Long đang chìm đắm trong sự biến hóa của cơ thể, khí thế mỗi vị đế cấp cao thủ tuy rằng làm cho hắn giống như bị ngàn cân đè xuống, nhưng hắn cũng đang hưởng thụ quá trình đối kháng với khí thế của cao thủ.
Lúc vừa bắt đầu, hắn cảm giác đi tới rất khó khăn, mỗi một bước đều làm cho hắn thở hổn hển, sau đó hắn ngày càng cảm thấy qua không được, dưới chân cũng ngày càng vô lực, hắn biết thể lực mình đã tới cực hạn, nhưng hắn không hề buông tha, gắng gượng đi từng bước, ngay khi hắn ngã xuống đất như hôn mê, trước mắt tối sầm, đột nhiên hắn cảm giác thân thể mình như rất nhẹ, có thể là cảm giác chết lặng, nhưng sau đó đã không còn cảm giác khó thở như trước.
Trong lòng Tử Long vui vẻ, đây là dấu hiệu thân thể đột phá năng lực cực hạn. Sư phó hắn từng tìm đủ cách giúp hắn đột phá năng lực cực hạn của cơ thể, dưới tình huống không dùng nguyên linh, tốc độ bản thân sẽ tăng lên cực hạn. Thế nhưng lúc đó hắn đã quen dùng nguyên linh, cho nên không làm sao đột phá được dù chỉ một chút. Không nghĩ tới ngày hôm nay trong lúc vô ý lại có thể đột phá, dưới khí thế của đế cấp cao thủ, hắn chống đỡ đã không còn trắc trở.
Đệ Ngũ Ngôn Phúc mắt sáng như sao nhìn biến hóa của Tử Long, trong lòng hắn hơi kinh hãi, không nghĩ tới trong tình huống như vậy Tử Long có thể đột phá. Hắn biết muốn đột phá năng lực bản thân thì khó khăn cỡ nào, rất nhiều người muốn đột phá, từ nhỏ phải gắng gượng rèn đúc bản thân, mỗi ngày mệt đến muốn chết cũng không làm nổi. Mà lúc này Tử Long đã thành niên, nhưng lại có thể đột phá dưới áp bách của đế cấp cao thủ, điều này làm sao không cho hắn cảm giác kinh ngạc được chứ. Truyện "Ám Sư Thần Thoại "
Nhưng như vậy cũng làm cho hắn có thêm lòng tin việc Tử Long tìm kiếm phương pháp mở Linh Phong tộc điển. Một người trọng yếu nhất không phải vượt qua dễ dàng mọi việc trong cuộc đời, mà là không ngừng kiên trì trong nghịch cảnh, không ngừng lớn mạnh, tu luyện như đi ngược dòng nước, không tiến thì phải lui, ở tại gian khổ là có thể nhìn ra được bản tính của một con người.
Đông phương đàn sơn rộng lớn mênh mông, ngọn núi cao thấp phập phồng, một tòa nối tiếp một tòa, bởi linh khí tương đối sung túc, hoa cỏ cây cối cũng cực kỳ tươi tốt, hơn nữa ánh mặt trời cũng không quá mãnh liệt, giữa không trung man mác một tầng sương nhàn nhạt.
Tuy rằng hiện tại Tử Long đi đã rất lâu, nhưng cũng chỉ tiến vào một đoạn ngắn của đông phương đàn sơn mà thôi, lãnh địa Đệ Ngũ Ngôn Phúc còn rất xa, Tử Long may mắn đã đột phá năng lực cực hạn, thân thể cũng không khó chịu như vừa rồi, tốc độ cũng nhanh không ít.
Dọc theo đường đi, Tử Long tránh né sự phát hiện của các cao thủ đế cấp, cùng tránh né quái thú gặp trên đường. Những quái thú này hắn không biết tên, hơn nữa chúng nhìn thấy hắn cũng không công kích, lại có vẻ sợ hãi, đều ẩn núp hắn. Trong lòng hắn cười khẽ, có chút hiểu vì sao, xem ra những vị cao thủ ở đây không việc gì thì đem chúng ra luyện tập, bằng không không đến nỗi nhìn thấy người là bỏ chạy.
Truyện khác cùng thể loại
301 chương
291 chương
63 chương
384 chương
3237 chương