Ám sư thần thoại
Chương 140 : Vô nhãn quy y(hạ)
Bạch Linh Sơn, bởi vì linh khí dị thường sung túc nên được đặt tên như thế, nơi đó có nhiều dã thú cường đại sinh tồn, trong đó có đế thú như Tường Vân đại lục đã gọi, mà không gian đã bị cấm chế, nên đàn thú không thể ra ngoài, dã thú bên ngoài cũng không vào được, suốt bao nhiêu năm tháng, không ai biết dã thú bên trong Bạch Linh Sơn đã mạnh mẽ đến cỡ nào, nhưng không ai dám coi khinh chúng nó, cho dù là loài thú phổ thông, sinh tồn mấy ngàn năm ở một nơi tràn đầy linh khí, thực lực cũng sẽ không kém hơn bất cứ Vô Nhãn tộc nhân nào, mặc dù là Đạm Thai thất thánh cũng không ngoại lệ.
Điều này đối với Tử Long mà nói đúng là một chuyên phi thường hung hiểm, Đạm Thai thất thánh cũng chủ động xung phong đi theo hắn, tuy bọn họ không nắm chắc có thể đi vào bên trong, thế nhưng vì tình huống hiện tại của tộc nhân, chỉ đành được ăn cả ngã về không, việc cấp bách là phải mang đến lòng tin cho bọn họ, điều này Đạm Thai Dịch khẳng định có thể làm được.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, khi thất thánh giảng giải hết tất cả, Đạm Thai Dịch cũng đã trở lại trong thần điện, cung kính đứng bên cạnh, thấy mọi người đã nói xong liền chậm rãi nói: “ Thần linh, thất thánh, tiệc tối đã chuẩn bị xong, tộc nhân đang đợi mọi người đến.”
Thất thánh gật đầu, ánh mắt nhìn Tử Long đợi hắn trả lời. Tử Long mang theo Cổ Mặc đi tới, mỉm cười nói: “ Đã như vậy, chúng ta cùng đi.”
“ Dạ.” Thất thánh khom mình hành lễ, đi theo phía sau Tử Long ra khỏi thần điện. Địa phương cử hành yến hội, nằm trong một tòa kiến trúc cách đó không xa, tòa kiến trúc này ngoại trừ thần điện là lớn nhất, bình thường mọi chuyện trong tộc đều được xử lý ở chỗ này. Diện tích cũng rất lớn, dung nạp hai ngàn người cũng dư dả. Nhưng hôm nay cử hành yến hội chỉ mời một ít nhân vật trọng yếu, những người này ngoại trừ là nguyên lão, ở trong không gian cằn cỗi này, là những nhân tài kiệt xuất tu luyện ra thực lực bất phàm. Truyện "Ám Sư Thần Thoại "
Khi mấy người Tử Long đi ra đại điện thì hai bên đường đã đứng đầy Vô Nhãn tộc nhân, bọn họ đều cung kính cúi đầu, cảm thụ khí thế của Tử Long mà họ cho rằng đó là thần linh. Đợi suốt mấy ngàn năm, rốt cục không ai có thể cứu vớt được bọn họ, lúc này bọn họ nghĩ, nếu chỉ liếc mắt nhìn Tử Long một lần, đó chính là khinh nhờn thần linh.
Trên đường đi, Tử Long chậm rãi đi ngang qua từng Vô Nhãn tộc nhân, khi ánh mắt hắn dừng lại ở người nào liền cảm nhận được sự kích động của bọn họ, hắn biết bọn họ đang rất chờ mong, cấm chế bao nhiêu năm rốt cục có người đến đây hóa giải. Truyện "Ám Sư Thần Thoại "
Chỉ chốc lát, Tử Long đi theo sự chỉ dẫn của Đạm Thai Dịch đi tới cửa lớn của hội nghị điện, khi bước chân hắn đặt lên tấm thảm trong điện thì mấy trăm Vô Nhãn tộc nhân cùng quỳ xuống đất, thanh âm vang rền: “ Tham kiến thần linh, nguyện thần linh cứu tộc ta trong nỗi khổ.”
“ Tất cả hãy đứng lên, ta nhất định sẽ làm hết sức.” Nhìn thấy có người quỳ mình cũng không phải là một chuyện tốt, huống chi tuổi tác của họ lớn hơn hắn nhiều, chuyện này làm hắn thật ngại ngùng, nhưng cũng biết trong lòng bọn họ nóng nảy, chi bằng làm ra hình dạng thản nhiên để bọn họ được an tâm.
Hội nghị điện tuy không to lớn bằng thần điện, nhưng cũng được trang trí đẹp đẽ, chỉ là hiện tại có nhiều bàn ăn được sắp xếp, trên bàn đủ loại thức ăn ngon, đương nhiên toàn bộ đều do Tử Long cung cấp, nhưng chỉ có một phần, còn lại Đạm Thai Dịch đã phân phó xuống cho toàn bộ tộc nhân khác.
Những Vô Nhãn tộc nhân quỳ dưới đất nghe hắn nói xong đều đứng dậy, Tử Long đi ngang qua mọi người đến chủ vị ngồi xuống, Cổ Mặc đi theo sát hắn, nhưng ánh mắt mọi người chỉ tập trung Tử Long, từ khi tới Bạch Độ không gian vẫn không ai để ý tới Cổ Mặc.
Mọi người lần lượt ngồi xuống, tuy bọn họ hiếu kỳ nhìn thức ăn trên bàn nhưng không có ai dám nếm thử, chỉ lẳng lặng chờ đợi, Đạm Thai Dịch nói: “ Mời ngài dùng cơm, sau bữa cơm trong tộc ta còn có việc trọng đại muốn mời ngài chủ trì.”
Tuy Tử Long cũng không biết ý hắn nói là gì, nhưng cũng không mở miệng hỏi, chỉ gật đầu, Đạm Thai Dịch mừng rỡ cười, liền ra dấu cho phép tộc nhân dùng thức ăn ngon trước mắt.
Thoáng chốc thanh âm chợt yên tĩnh lại, trên mặt đều hiện ra vẻ chấn động, dù là Đạm Thai thất thánh cũng không ngoại lệ, lúc này trên mặt Đạm Thai Dịch lộ vẻ thỏa mãn, hắn cần thiết chính là loại hiệu quả này.
Đạm Thai Dịch ho nhẹ một tiếng, làm mọi người khôi phục thần trí, ngay sau đó liền phát ra những tiếng than thở.
“ Đây là thứ gì, không ngờ, không ngờ…”
“ Vì sao? Đây là vì sao? Vì sao để cho ta ăn ngon thế này? Sau này ta muốn ăn mà không được thì phải làm sao?”
….
Trong lúc nhất thời tình hình trong đại điện không thể khống chế, có những người già đã rơi nước mắt, nhìn thức ăn mà không đành lòng ăn tiếp, Đạm Thai thất thánh cũng nhìn Tử Long, nhìn thức ăn liền biết đây không phải thuộc Bạch Độ không gian, khẳng định do hắn mang đến, cho dù bọn họ từng đi ra khỏi Bạch Độ không gian, nhưng cũng chưa từng được ăn qua bao giờ, bọn họ chưa từng nghĩ tới, ăn cũng là một loại hưởng thụ.
Đạm Thai Dịch thấy thời cơ đã tới, chậm rãi đứng dậy, lớn tiếng nói: “ Thỉnh các vị an tĩnh.” Theo thanh âm hắn vang lên, trong đại điện lập tức yên tĩnh lại, chỉ là ánh mắt mọi người vẫn nhìn thức ăn trên bàn, Đạm Thai Dịch lại nói tiếp: “ Mọi người hẳn đã thưởng thức được mỹ vị, đây là mùi vị mà suốt đời chúng ta không thể quên. Ta nghĩ thức ăn này không những đẹp đẽ, còn ẩn chứa thiên địa linh khí, ta đã ăn một chút, dù một chút cũng cảm thấy năng lượng trong cơ thể tăng trưởng, nhưng thực vật thần linh mang đến dù sao cũng hữu hạn, chúng ta muốn có nhiều hơn thì phải đi tranh thủ, làm tộc trưởng Vô Nhãn tộc, ta quyết định, khi Bạch Độ không gian giải trừ cấm chế, toàn bộ Vô Nhãn tộc quy thuận thành thuộc hạ của thần linh, để…thời gian tương lai của chúng ta tốt hơn nữa.” Truyện "Ám Sư Thần Thoại "
Nhất thời ánh mắt mọi người đều mang theo vẻ ngạc nhiên nhìn về phía Đạm Thai Dịch, dù Tử Long cũng thế, hắn không nghĩ tới Đạm Thai Dịch lại làm ra quyết định như vậy, xem phản ứng của các tộc nhân dường như còn chưa hiểu được, mà Đạm Thai thất thánh đang cúi đầu suy nghĩ gì đó, các tộc nhân nhìn thấy vẻ mặt tộc trưởng thật kiên định, có chút không biết làm sao, một bộ tộc trở thành thuộc hạ của một người, đây là khái niệm gì mọi người đều biết, điều này nghĩa là từ nay về sau Vô Nhãn tộc sẽ không còn tồn tại, mà huy hoàng của họ cũng đi mãi mãi, không còn ngày phục hưng.
Chỉ là tộc trưởng đã quyết định, tự nhiên là có đạo lý, bọn họ cũng không dám nói gì. Nhưng ánh mắt họ nhìn qua Đạm Thai thất thánh, muốn nghe bọn họ quyết định ra sao, nếu như bọn họ đều đồng ý việc này, thì không còn gì để nói, huống chi sự mê hoặc của mỹ vị không phải ai cũng có thể chống đối.
Đôi mày Tử Long cau lại nhìn Đạm Thai Dịch, nhưng hắn vẫn không dời mắt, chỉ đứng yên nhìn Đạm Thai thất thánh quyết định, điều này làm cho Tử Long có chút không giải thích được, hắn không rõ vì sao Đạm Thai Dịch lại quyết định như vậy, chẳng lẽ hắn không tín nhiệm mình nên đưa ra điều kiện để mình tận tâm tận lực giúp đỡ? Coi như là vậy, loại điều kiện này thật sự là dày a.
Trong khoảng thời gian ngắn, trong lòng hắn tràn ngập nghi hoặc. Nhưng với hắn mà nói đây là chuyện không tệ, một bộ tộc mấy ngàn người, nếu cởi được cấm chế không gian, thực lực sẽ không kém Ngự Thú tộc, cứ như vậy chống lại Thiên Cơ môn cũng có năng lực.
Trải qua suy tư hồi lâu, Đạm Thai Mị đứng lên đầu tiên, mềm mại cười nói: “ Đối với đề nghị của tộc trưởng…ta đồng ý.”
Ngay sau đó sáu người còn lại cũng đứng lên, trên mặt mang theo vẻ tươi cười chân thành, cùng nói: “ Ta đồng ý.”
Vô Nhãn tộc nhân thấy họ cũng đã đồng ý, đương nhiên không còn dám dị nghị, đều đứng dậy tán thành. Cuối cùng mọi người cùng nhìn về phía Tử Long, đợi hắn nói chuyện, nhưng hắn lại nhìn Đạm Thai Dịch, không biết có nên tiếp thu hay không.
Truyện khác cùng thể loại
301 chương
291 chương
63 chương
384 chương
3237 chương