Ám sư thần thoại
Chương 121 : Chuyện cũ bách quân
Xoay người đi tới trước mặt Hỏa Dĩnh Đường, Tử Long nhún vai, vỗ lên vai hắn nói: “ Không cần đại nhân nhắc nhở, ta tới đây là vì muốn nói sẽ bỏ tư cách đi vào nghĩ huyệt.” Lúc buông tay xuống, cũng dùng tốc độ cực nhanh nhét vật gì đó vào lòng bàn tay Hỏa Dĩnh Đường. Truyện "Ám Sư Thần Thoại "
Phùng Cẩm châm chọc nói: “ Đợi lâu như vậy, kết quả lại là một người nhu nhược, thực sự là lãng phí thời gian, sớm biết rằng…”
Mới nói được phân nửa, lời nói của Phùng Cẩm đã bị Bách Quân cắt đứt: “ Ta cũng rời khỏi.”
“ Hắc hắc, bên các ngươi đều có hai người bỏ cuộc, vậy có đi cũng chẳng có ý nghĩa gì, ta cũng không đi.” Dương Hán Sâm gãi đầu cười ngây ngô nói.
Phùng Cẩm, Lâm Thiên Thừa và Mộc Long Hiên đều cảm thấy ngoài ý muốn, không ai ngờ thế cục lại đột nhiên biến thành như vậy.
Nhưng khi bọn hắn nghĩ lại, cũng thấy bình thường. Tuy Tử Long đánh bại Hứa Tuyền, nhưng không có dùng nguyên linh lực, nói vậy chỉ là cậy mạnh mà thôi, mà Dương Hán Sâm hay lắm cũng chỉ là một thùng cơm, hai người rời khỏi cũng là hợp tình lý. Về phần thực lực cường hãn như Bách Quân…Người này hành sự quỷ dị, lại không làm việc cho ai, hẳn là không quan tâm tiền thưởng, thì rời khỏi cũng là việc bình thường.
“ Được rồi, các ngươi đã tự động bỏ cuộc, chúng ta cũng không làm khó dễ. Nếu như muốn lưu lại hiệu lực cho đế quốc, chúng ta cũng phi thường hoan nghênh.” Hỏa Dĩnh Đường nhìn lướt qua bốn phía, nghiêm trang nói: “ Những người còn lại có ai bỏ cuộc nữa không?”
Thấy ba người Phùng Cẩm không nói gì, khóe miệng Hỏa Dĩnh Đường như cười: “ Tốt lắm, thỉnh ba vị tiến lên, ta và Nam Vinh Diệu đại nhân cho các ngươi xem địa đồ, mong muốn các ngươi có thể thu hồi Ngọc Nghĩ Noãn.”
Ba người Phùng Cẩm đi tới, chỉ thấy hai người kia lấy ra hai mảnh da thú, ráp vào một chỗ, hình thành một địa đồ thiên niên ngọc nghĩ huyệt hoàn chỉnh. Nam Vinh Diệu trầm giọng nói: “ Các ngươi nhất định phải nhớ đường, bằng không vĩnh viễn sẽ kẹt trong huyệt động, cũng không ra được nữa.”
Tỉ mỉ nhìn tiêu ký trên bản đồ, ba người đều gật đầu, biểu thị đã ghi nhớ. Hỏa Dĩnh Đường cùng Nam Vinh Diệu đều thu lại địa đồ, cùng nói: “ Đi thôi.” Dứt lời liền mang theo ba người dọc theo cảnh tuyến đại đạo đi về hướng nam.
Tử Long cùng Bách Quân liếc nhau, chỉ gật đầu. Dương Hán Sâm vẫn đứng cười, chẳng biết suy nghĩ gì, Tử Long lắc đầu kéo hắn đi theo sau. Phía sau bọn họ là mấy trăm chấp pháp sư, cùng một ít cư dân thích xem náo nhiệt.
Chỉ chốc lát, mọi người đi tới sát biên giới cảnh tuyến đại đạo, bên dưới thành tường Song Chủ thành. Ở bên dưới thành tường, một hắc động lớn hiện ra trước mặt mọi người.
Ba người Phùng Cẩm đi tới bên hắc động nhìn xuống, bên trong đen kịt một mảnh, nhìn không thấy bất luận cái gì. Hỏa Dĩnh Đường nhìn ba người trầm giọng nói: “ Bên trong chính là nghĩ huyệt, từ nơi này đi xuống, theo dấu hiệu mà đi, sẽ nhìn thấy chỗ ngọc nghĩ sinh hoạt. Nhớ kỹ, các ngươi chỉ có thời gian ba ngày, qua ba ngày, ngọc nghĩ sẽ tỉnh lại, đến lúc đó nó sẽ tra xét được sinh vật đang hoạt động trong huyệt, nếu như lúc đó các ngươi còn ở trong, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.” Truyện "Ám Sư Thần Thoại "
Phùng Cẩm không thèm để ý chỉ cười, dẫn đầu nhảy xuống. Mộc Long Hiên cùng Lâm Thiên Thừa cũng không chút do dự nhảy xuống.
Mọi người đứng bên ngoài, trước huyệt động chỉ còn lại Tử Long, Bách Quân, Dương Hán Sâm và hai người Nam Vinh Diệu. Hai người đều cung kính đứng sau lưng Tử Long, cùng nghi hoặc nhìn đối phương, rồi cũng không ai mở miệng nói gì.
Nhưng khi Bách Quân nhìn thấy thì hồ nghi nhìn Tử Long, âm thầm suy đoán hai vị chấp pháp sư tổng tướng này tại sao phải cung kính với hắn. Lúc này đôi mắt Bách Quân cũng càng thêm thâm trầm giá lạnh, hắn đang tự hỏi, người này hứa giúp mình, nhưng vì sao hắn không vào trong lấy Ngọc Nghĩ Noãn?
Lúc này, bên trong huyệt động truyền ra một tiếng nổ kinh thiên động địa, chấn rung cả mặt đất. Quần chúng đứng bên ngoài đều té ngã, dù là Bách Quân cũng không nhịn được biến sắc, có vẻ rất khẩn trương, không biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.
Tử Long cũng cực kỳ bình tĩnh xoay người, nhìn Dương Hán Sâm nhàn nhạt nói: “ Người nào đi ra, giết chết cho ta.”
Dương Hán Sâm tự tin vỗ ngực, cười ngây ngô nói: “ Hắc hắc, biết rồi đại ca, ngươi muốn ta cắt bọn họ làm mấy đoạn?”
“ Ách, tùy ngươi.” Tử Long cười khổ nói, hắn chỉ muốn giải quyết những kẻ nguy hiểm, lại không nghĩ tới Dương Hán Sâm nghe được muốn giết người, lại muốn phân cả thây người ta.
Nửa ngày trôi qua nhanh, mặt đất cũng yên tĩnh lại, ba người trong nghĩ huyệt cũng không thấy đi ra. Dương Hán Sâm vài lần muốn đi xuống đều bị Tử Long kéo lại. Chậm rãi toàn bộ Song Chủ thành lại yên ắng trở lại, mà ánh mắt mọi người tập trung nơi miệng động, cùng đợi ba người kia trở lên.
Hồi lâu sau, mặt trời đã lặn xuống, hoàng hôn mờ nhạt, hình thành một bức cảnh tượng mỹ lệ an tường.
Đợi thật lâu, Dương Hán Sâm cũng không còn vẻ hưng phấn và kích động, một mình ngồi xổm trên mặt đất có vẻ thập phần buồn chán. Mà cử động của hắn làm mọi người ngơ ngác, hắn dùng ngón tay không ngừng chọt xuống mặt đất cứng rắn, nhưng không ngờ mặt đá cẩm thạch lại bị hắn dễ dàng móc ra…
Nhìn lỗ thủng không ngừng xuất hiện, Tử Long dở khóc dở cười kéo tay hắn. Cảm giác thời gian đã quá dài, Tử Long làm như tiếc nuối quay đầu nhìn hai người Hỏa Dĩnh Đường: “ Hai vị đại nhân, chúng tôi trở về, ba vị dũng sĩ hình như không ra được.”
Nam Vinh Diệu tuy không biết Tử Long đã làm gì, nhưng hắn tin tưởng ba người Phùng Cẩm có đi không về, ánh mắt nhìn Tử Long kính nể: “ Đúng vậy, nếu lần này lấy trứng thất bại, chúng ta về thôi, Hỏa đại nhân, ngươi thấy sao?”
Hỏa Dĩnh Đường thừa biết thực lực của Tử Long, có thể giết được vương cấp cao thủ, thu phục thâu, đạo, thưởng ba tập đoàn, còn là thành chủ của Cô Không thành, là người lấy tộc điển của Hỏa gia…Việc này đã sớm lưu truyền tại Khải Minh đế quốc, cho nên chuyện hôm nay, hắn cũng không có bao nhiêu kinh ngạc.
“ Ta không có ý kiến, không biết Tử Long tiên sinh có thể đến tổng bộ của ta một lần không.” Hỏa Dĩnh Đường cung kính nói.
Lắc đầu, Tử Long nói: “ Ta còn có một số việc muốn đến chỗ Nam Vinh Diệu đại nhân giải quyết, chờ xử lý xong ta sẽ tìm ngươi.” Dứt lời liền lôi kéo Dương Hán Sâm, hướng tổng bộ Hán Hoa đế quốc đi tới, Bách Quân và Nam Vinh Diệu cũng đi theo sát phía sau.
Nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, Hỏa Dĩnh Đường quay đầu nhìn lại động khẩu, thấp giọng lẩm bẩm: “ Thật không biết các ngươi làm sao đắc tội Ngọc Long tiên sinh, làm kẻ địch của hắn vốn không có kết cục gì tốt, hiện tại có hối hận cũng không còn kịp.” Sau đó xoay người đi qua đoàn người, hướng chấp pháp sư Khải Minh đế quốc nói: “ Thu đội.”
Trở lại tổng bộ, Tử Long mang theo Dương Hán Sâm và Bách Quân trực tiếp đi tới phòng của hắn. Ba người vừa vào phòng, nhìn thấy một hình cầu sáng như dạ minh châu đặt trên bàn gỗ, trong nháy mắt liền hấp dẫn ánh mắt của Dương Hán Sâm lẫn Bách Quân.
Dương Hán Sâm vội chạy tới, hiếu kỳ nhìn viên cầu kia, sau đó thoáng thất vọng nói: “ Đại ca, đây là Ngọc Nghĩ Noãn sao, cũng không có gì đặc biệt, nhỏ quá, ăn cũng không đã…”
Không ngờ hắn cũng đoán ra đó là Ngọc Nghĩ Noãn, nhưng nhìn hình dáng phiền muộn của hắn, lại biết hắn đang suy nghĩ gì. Tử Long chỉ cười, quay đầu nói với Bách Quân: “ Không sai, đây là Ngọc Nghĩ Noãn, Bách Quân tiên sinh, ngươi xem có phải là vật ngươi muốn hay không.”
Bách Quân không dám tin tưởng nhìn Ngọc Nghĩ Noãn, nhẹ nhàng nâng lên, hai tay run nhẹ, biểu tình cũng trở nên có chút cổ quái, trong miệng thì thào lẩm bẩm: “ Rốt cục ta đã lấy được Ngọc Nghĩ Noãn, bé gái được cứu rồi…”
Thật lâu, Bách Quân mới bình phục lại tâm tình kích động, cẩn thận đặt lên bàn, quay đầu nhìn Tử Long, nghi hoặc nói: “ Tử Long tiên sinh, ngươi có thể nói làm sao lấy được nó không?”
Tử Long nhàn nhạt cười, ý vị thâm trường nói: “ Ngươi cần kết quả, quá trình cũng không trọng yếu, không phải sao?”
Kỳ thật, đêm qua lúc Tử Long giã từ Bách Quân, liền đi tìm Nam Vinh Diệu và Hỏa Dĩnh Đường hỏi hai phần địa đồ, lại nhắn một lời cho Dương Hán Sâm, rồi đi tới Ngọc Nghĩ Huyệt.
Theo tiêu ký trên bản đồ, hắn nhìn thấy được Thiên Niên Ngọc Nghĩ lớn như con trâu. Khi đó là sáng sớm, ngọc nghĩ đã sớm sinh xong, linh lực tiêu tán, đang ở trong trạng thái mê man bất tỉnh. Tử Long nhân cơ hội lấy noãn, lại còn “ hảo tâm” truyền vào cho ngọc nghĩ một ít nguyên linh. Cứ như vậy, ba người Phùng Cẩm tiến vào huyệt động lại xảy ra chuyện gì không cần nghĩ cũng biết.
Bách Quân cũng không truy vấn sự tình, nhưng vì Tử Long đã giúp hắn, nên sắc mặt hắn cũng không còn băng lãnh: “ Như vậy, Tử Long tiên sinh, ngươi muốn hỏi gì? Nếu ta biết sẽ nói hết.”
Nhìn Dương Hán Sâm, Tử Long cười nói: “ Ngươi đi tìm Nam Vinh Diệu, bảo hắn mang ngươi đi ăn, một lát ta tìm ngươi.” Nghe xong, Dương Hán Sâm mừng rỡ, vội vàng bỏ chạy ra ngoài.
Dương Hán Sâm rời đi, Tử Long quay đầu nhìn chăm chú vào hai mắt Bách Quân: “ Ta muốn biết vì sao ngươi muốn lấy Ngọc Nghĩ Noãn?”
Bách Quân ngẩn ra, không hiểu vì sao Tử Long không hỏi tình huống của quái nhân kia, lại hỏi…Nhưng nếu đã hứa sẽ nói, hắn cũng không muốn vi phạm lời hứa của mình. Thở dài một hơi, Bách Quân chậm rãi kể về chuyện của mình…
Bách Quân nguyên bản sinh hoạt bên trong tùng lâm phía tây của Hắc Khí ao đầm, lúc đầu nơi đó chỉ có một mình hắn, mà đến bây giờ hắn cũng không hiểu vì sao mình lại ở nơi đó.
Trong rừng tùng chỉ có một con bạch vượn nuôi dưỡng hắn lớn khôn, dạy hắn săn mồi, làm sao sinh tồn, hắn cho rằng hắn cứ vĩnh viễn sẽ sinh hoạt như thế…Thẳng đến có một ngày, hắn cứu được một tiểu cô nương từ trong miệng của độc nhãn cự lang, đó là lần đầu tiên hắn nhìn thấy đồng loại. Từ đó về sau, sinh hoạt của hắn đã biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Tiểu cô nương gọi là nữu nữu, biết dạy tiếng nói của loài người, lại còn đặt tên cho hắn là Bách Quân. Nữu nữu nói, ngôi sao sáng nhất trên bầu trời được gọi là Bách Quân, nếu như sao này Bách Quân không ở bên người nàng, khi nàng nhìn lên thấy ngôi sao Bách Quân, liền sẽ cảm giác được Bách Quân đang ở bên cạnh nàng. Nữu nữu còn giảng giải cho hắn nghe thế giới văn minh bên ngoài, làm cho hắn vô cùng hướng tới, cũng không nói cho hắn nghe tao ngộ và vì sao hắn gặp được nàng bên trong rừng tùng. Truyện "Ám Sư Thần Thoại "
Cứ như vậy, thời gian trôi qua, Bách Quân cùng nữu nữu đã sống bên nhau được mười năm. Trải qua việc nữu nữu tận lực dạy dỗ, Bách Quân chậm rãi từ một dã nhân biến trở lại thành nhân loại. Bọn họ vẫn an ổn sinh hoạt bên trong khu rừng. Bởi vì Bách Quân từ nhỏ ăn thịt thú sống, uống máu động vật, thân thể cường tráng như cự vượn, cho nên ở trong rừng tùng, không có dã thú nào dám trêu tới hắn.
Thế nhưng, số phận luôn tàn khốc, nữu nữu lại ngã bệnh, thân thể suy yếu tới mức nói cũng không nói được. Để cứu trị nữu nữu, Bách Quân dứt khoát rời khỏi rừng tùng, đi đến Châu Lặc đế quốc tìm kiếm trị liệu sư, đó là nữu nữu kể cho hắn nghe, nói những người này có thể trị liệu bất cứ bệnh tật gì.
Giao nữu nữu cho bạch vượn, Bách Quân rời khỏi rừng tùng, lại lặn lội đường xa, rốt cục hắn đi tới Châu Lặc đế quốc. Thế nhưng bởi vì trên người Bách Quân dùng da thú làm thành y phục, lại mang theo mùi hôi thối trong ao đầm, làm mọi người chê bai khinh bỉ hắn.
Tuy Bách Quân không tiếp xúc qua loài người, thế nhưng quanh năm ở chung cùng dã thú, Bách Quân hiểu được ý nghĩa trong ánh mắt của họ. Thế nhưng hắn cũng không để ý tới, chỉ hi vọng sớm tìm ra được trị liệu sư để cứu nữu nữu. Nhưng tìm thật lâu cũng không tìm được.
Sau đó hắn đi tới thủ đô Kềnh Thuyền thành của Châu Lặc đế quốc, ở nơi đó, hắn bị vũ nhục trước nay chưa từng có. Vì giận dữ, Bách Quân giết chết một trung niên nhân mập mạp, còn làm bị thương một thanh niên quần áo hoa lệ, đương nhiên, nếu như bên người thanh niên kia không có cao thủ bảo hộ, hẳn cũng phải chết không thể nghi ngờ.
Cứ như vậy, Bách Quân bị Châu Lặc đế quốc phát lệnh truy nã. Từ đó về sau, hắn vẫn luôn bị truy đuổi, tên tuổi Bách Quân cũng liền truyền khắp Châu Lặc đế quốc, mặc dù như vậy hắn cũng không buông tha cho việc tìm kiếm trị liệu sư. Ngày qua ngày, cuộc đời chạy trốn vẫn duy trì cho tới lúc có hai vương cấp cao thủ từ Châu Lặc đế quốc đến liên thủ bắt giữ hắn. Bách Quân bị đưa đến Hắc Chiểu tử ngục, chỉ là người của Châu Lặc đế quốc thật không ngờ, Bách Quân vốn sống bên cạnh ao đầm, cho nên độc khí trong ao đầm đối với hắn không có ảnh hưởng chút nào.
Mà Bách Quân sau khi trở lại Hắc Khí ao đầm, lại gặp quái nhân truy sát hắn.
Khi lần đầu tiên Bách Quân nhìn thấy quái nhân kia, hắn liền ngây ngẩn cả người, hắn không nghĩ tới, chỉ mới rời khỏi một đoạn thời gian mà nữu nữu lại biến thành thần trí không rõ, thậm chí ngay cả dáng dấp cũng thay đổi. Nếu như không phải hơi thở quen thuộc, còn có đôi mắt có hai con ngươi đỏ hồng, hắn vốn không thể nhận ra đó chính là nữu nữu.
Nữu nữu không hề phản ứng với tiếng gọi của hắn, chỉ liên tục ra tay công kích. Để tránh cho xúc phạm tới nữu nữu, hắn chỉ đành chạy ra khỏi ao đầm, thế nhưng nữu nữu vẫn đuổi theo sau. Mà hắn mở một đường máu chạy từ Châu Lặc đế quốc chạy tới Khải Minh đế quốc, có lẽ do có vị thần may mắn quan tâm, làm hắn gặp được một người nguyện ý trị liệu cho nữu nữu, người nọ đầu tiên là chế phục nữu nữu, sau đó nói cho Bách Quân, nếu muốn cứu trị bé gái thì nhất định phải tìm được một quả Ngọc Nghĩ Noãn làm thuốc dẫn.
Người nọ tên là Mộc Dịch Ngôn Thiểu, chẳng biết vì sao, Bách Quân không hề nghi ngờ lời của hắn, còn giao nữu nữu cho hắn, lại bắt đầu đi khắp đại lục tìm Ngọc Nghĩ Noãn. Hắn tìm thời gian rất lâu, trước đó còn nghe được tại Song Chủ thành có Thiên Niên Ngọc Nghĩ, mà đúng ngay lúc nó sắp sinh nở. Cho nên hắn chạy tới, nghĩ muốn đạt được Ngọc Nghĩ Noãn phải trải qua một trận chiến đấu gió tanh mưa máu, không nghĩ tới gặp được Tử Long, như vậy đã dễ dàng lấy được Ngọc Nghĩ Noãn.
Tử Long bình tĩnh nhìn Bách Quân, trong ánh mắt gợn sóng. Hắn đã hiểu rõ sự tình, Nam Vinh Diệu từng nói Bách Quân đột nhiên biến mất trong Khải Minh đế quốc, hẳn là lúc hắn gặp được Mộc Dịch Ngôn Thiểu, nên nữu nữu được đưa tới Mộc Dịch thế gia. Sau đó lại có chuyện gặp được Đạm Thai Viên cũng có thần trí không rõ tại Cô Không thành. Chỉ là vì sao hai người này lại có tình huống giống nhau như vậy? Nghĩ đến, Đạm Thai Viên và nữu nữu phải có quan hệ nào đó, nếu như cho hai người gặp mặt, không biết Đạm Thai Viên có nhớ lại được sự tình trước kia hay không.
“ Ta cho rằng, người truy sát ngươi là bằng hữu của ta.” Tử Long nhìn Bách Quân, thanh âm bình ổn nói: “ Nàng có tình huống giống hệt nữu nữu, cũng có một đôi mắt màu đỏ, cũng là hai con ngươi.”
Bách Quân ngây ra, cũng không nói gì, chỉ đăm chiêu nhìn Tử Long.
“ Chờ ngươi trị khỏi cho nữu nữu, có thể đi tới Hỏa gia của Khải Minh đế quốc, gặp mặt bằng hữu của ta, ta nghĩ hai nàng hẳn là quen biết.”
Trong đôi mắt lạnh lùng của Bách Quân hiện lên một tia ôn nhu, thế nhưng lại mất. Gật đầu, thanh âm của hắn vẫn lạnh lùng: “ Ta phải đi, có cơ hội ta sẽ dẫn nữu nữu đi tìm ngươi.”
“ Sau này còn gặp lại.” Nhìn bóng lưng Bách Quân rời đi, khóe miệng Tử Long hiện lên tia mỉm cười.
Sắc trời bắt đầu tối, một ngày đêm lướt qua, thái dương một lần nữa lặn xuống, ánh trăng lại lên cao, rọi sáng đại địa, bao phủ một tầng màu bạc lên Song Chủ thành.
Gió nhẹ thổi qua cảnh tuyến đại đạo, rít lên khe khẽ, từ bên trong nghĩ huyệt thổi ra, trên cảnh tuyến đại đạo nghe thật rõ ràng. Đột nhiên, nương theo ánh trăng, bên trong động khẩu thò ra một bàn tay, nắm lấy mép động khẩu, một bóng đen chậm rãi bò ra khỏi động huyệt.
“ Cũng dám gạt ta, hừ, Song Chủ thành chờ sự trả thù đi.” Một thanh âm âm ngoan trầm thấp vang lên, lại có hai thân ảnh tiếp tục bò ra.
Lúc này, Tử Long đang ở tổng bộ chấp pháp sư, trong lòng đột nhiên bất an, hắn nhíu mày, đi tới bên cửa sổ, nhìn tới hướng cảnh tuyến đại đạo, lập tức thì thào: “ Như vậy cũng không chết? Nhưng lần sau cũng chưa chắc may mắn như vậy.”
Ánh mặt trời lại xua tan đêm tối, không khí tươi mới tràn đầy trong thiên địa, gió nhẹ thổi, cây cỏ vũ động, tiếng chim hót vang không ngừng. Truyện "Ám Sư Thần Thoại "
Tử Long mang theo Dương Hán Sâm, nhìn Nam Vinh Diệu đối diện, lấy ra một linh tố thạch đưa cho hắn nói: “ Nam Vinh Diệu đại nhân, ngươi lúc nào cũng có thể đi La Nhuận thành, đem thứ này giao cho Hoa Nạp Đức, hắn sẽ an bài cho ngươi. Ta còn có việc không thể ở lâu, Hỏa đại nhân nhờ ngươi nói một tiếng, ta sẽ không đi chào từ biệt hắn được.”
Nam Vinh Diệu nhận linh tố thạch, trịnh trọng nói: “ Ngài yên tâm, ta sẽ giúp ngài chuyển lời, nguyện ngài thuận buồm xuôi gió.”
Gật đầu, Tử Long liền mang theo Dương Hán Sâm lên Phong Năng xa, ra khỏi Song Chủ thành, hướng Bất Chu sơn của Khải Minh đế quốc chạy đi.
Phong Năng xa bình ổn chạy trên con đường nhỏ quanh co. Mặc dù cách thời gian một năm còn khá dài, nhưng Tử Long cũng không muốn chậm trễ việc chữa trị cho Đạm Thai Viên, cho nên cũng không dừng lại ở thành thị nào. Lúc sắp rời Song Chủ thành, Tử Long cũng đã chuẩn bị đủ thực vật cho Dương Hán Sâm trong không gian giới chỉ, nên hắn cũng không phàn nàn.
Ba ngày sau, Phong Năng xa chạy tới một tòa núi nhỏ, vùng núi hiểm yếu, đường gồ ghề, đại đa số ai cũng đi đường vòng, rất ít người đi ngang qua nơi này. Nhưng Phong Năng xa như đi trên đất bằng, Tử Long trực tiếp hướng trên núi chạy tới.
Những tòa quái thạch không ngừng lướt qua, nơi này không có một loài thực vật nào có thể sinh tồn, cho dù là chim chóc, cũng không nguyện ở lại nơi vùng núi cằn cỗi này, làm cả tòa núi nhỏ không hề có chút sinh khí.
“ Oanh…” Đột nhiên, một tiếng nổ lớn truyền đến, vô số đá vụn rơi xuống, bụi bậm bay đầy trời. Tử Long cảm thụ được khí tức của mấy cường giả, tuy kỳ quái, nhưng vẫn điều khiển Phong Năng xa lướt qua, hướng đỉnh núi chạy tới.
Đi đến ngọn núi chỉ thấy bốn thân ảnh, đang đứng đối diện nhau, trong đó một người đang ôm một chiếc hộp màu hồng, đang thở dốc từng ngụm, người này rõ ràng là Bách Quân.
Ba người khác, chính là ba người sống sót tại ngọc nghĩ huyệt, Phùng Cẩm, Lâm Thiên Thừa và Mộc Long Hiên.
Phong Năng xa còn chưa tới, chợt nghe thanh âm kiêu ngạo của Phùng Cẩm: “ Hung tinh? Hắc hắc, cũng bất quá như vậy. Giao Ngọc Nghĩ Noãn ra đây, thả ngươi một con đường sống, bằng không sang năm là ngày giỗ của ngươi.”
Ánh mắt Bách Quân lạnh lùng nhìn ba người, lớn tiếng nói: “ Nằm mơ, cho dù chết, ta cũng không giao Ngọc Nghĩ Noãn cho Thiên Cơ môn các ngươi.”
Truyện khác cùng thể loại
301 chương
291 chương
63 chương
384 chương
3237 chương