Ám sư thần thoại
Chương 111 : Cuộc chiến nơi đại điện tuyết sơn
Vô luận thế nào, hắn cũng không muốn nhìn thấy bằng hữu mình bị thương tổn, mà hắn lại có hảo cảm với Lặc Nhĩ, lúc ở chung một chỗ với nàng, Tử Long luôn luôn rất nhẹ nhàng. Mà lúc này, nghe được có người lại đối xử với nàng như vậy, lửa giận của Tử Long bốc lên.
Lặc Nhĩ nhìn thấy biểu tình biến ảo của Tử Long, trong lòng ấm áp, mỉm cười nhẹ tay khoát lên bờ vai hắn, ôn nhu nói: “ Được rồi đệ đệ, chuyện này ta cũng đã quên, nếu như hôm nay không phải nghe có Ảnh Thử xuất hiện, có thể ta cũng không còn nhớ đến, chỉ là không biết có phải là hắn đã trở về hay không. Bởi vì phụ thân đuổi hắn ra, hắn nhất định sẽ ghi hận trong lòng, nếu tìm không được phụ thân thì hắn sẽ tìm ta tính sổ, nhưng vì sao hắn lại bất lợi đối với ngươi? Điều này làm ta nghĩ không ra. Mặc kệ thế nào, dù sao phải cẩn thận.”
Lúc này Tử Long cũng minh bạch, ngôi vị tộc trưởng cũng không dễ làm, một hiện tượng quái dị vừa giải quyết, hiện tại lại có một người ghi hận với tộc trưởng đời trước xuất hiện. Chỉ là vì sao lại đối phó với hắn, điểm này Tử Long cũng nghĩ không ra. Nhìn Lặc Nhĩ, Tử Long trầm giọng nói: “ Ta biết, nhưng hẳn nên cẩn thận chính là ngươi, sắp tới ngươi không nên đơn độc hành động.”
“ Yên tâm đi, hắn không dám công khai xuất hiện trong Ngự Thú tộc, huống hồ hiện tại có phải hắn đã trở về hay không cũng không nhất định, nghi thức tiếp nhận chức vụ tộc trưởng cũng đã chuẩn bị xong, chúng ta đi thôi, đừng để tộc nhân đợi lâu.” Lặc Nhĩ mỉm cười, cũng không đợi Tử Long nói gì, kéo hắn đi ra khỏi phòng.
Lặc Nhĩ mang theo Tử Long đi tới tầng bảy mươi của Không Gian thành, trên đường đi, nàng mang lại mặt nạ thánh nữ.
Tầng bảy mươi cũng không như những tầng khác, hoàn toàn thông thoáng, trên đại điện đứng đầy tộc nhân Ngự Thú tộc, phi thường an tĩnh, không có thanh âm, Tử Long vừa xuất hiện, ánh mắt mọi người đều chăm chú theo dõi hắn, điều này làm cho hắn có chút không được tự nhiên. Hai người chậm rãi tiêu sái đi tới một lễ thai ở giữa đại điện, năm vị trưởng lão đã sớm chờ đợi, thấy Tử Long đã đến, đều đứng lên cung kính thi lễ, sau đó liền đứng sang bên.
Lặc Nhĩ đi tới phía trước mọi người: “ Các tộc nhân, ngày hôm nay là ngày trọng đại, thánh vương Tử Long, kế thừa vị tộc trưởng, tuy rằng thánh vương không phải là người trong tộc, thế nhưng chúng ta đều có thể cảm giác được long tức tỏa ra trên người thánh vương, thánh vương chắc chắn có thể suất lĩnh bộ tộc ta đi tới huy hoàng. Lúc này, Tử Long sẽ là tân nhậm tộc trưởng.” Tuy rằng mặt nạ thánh nữ làm mọi người không nhìn ra biểu tình trên mặt nàng, nhưng từ đôi mắt có thể nhìn ra tâm tình vui vẻ của nàng lúc này
“…Thần long sẽ vĩnh viễn phù hộ chúng ta.” Lời của Lặc Nhĩ vừa ra, Ngự Thú tộc nhân đều giơ đoản trượng trong tay lên, từng trận quang mang thoáng hiện, trước người mọi người đều hiện ra một quái điểu. Mà Lặc Nhĩ cũng giơ đoản trượng, một tiếng phượng đề vang lên, băng phượng phóng lên cao, vỗ nhẹ cánh, ở chung quanh đại điện bay lượn, những nơi đến đều có quái điểu theo sau, không ngừng xoay quanh trên đầu mọi người, hình thành một bức tranh bách điểu triêu phượng thật hoàn mỹ.
Băng phượng mang theo quái điểu bay lượn vài vòng trong đại điện, chậm rãi rơi xuống trước mặt Tử Long, nhẹ nhàng cúi đầu xuống, đối với hắn làm ra một lễ tiết, sau đó những quái điểu khác cũng làm theo sau. Tử Long giống như vương giả, đứng ngay trung ương, xuyên thấu qua mặt nạ thánh vương, dừng ở trong mắt mọi người, cảm thụ bầu không khí bốn phía, nội tâm hắn cũng trở nên kích động.
Trong giây lát, một trận long ngâm truyền đến, bốn con rồng quang mang nhàn nhạt từ trong cơ thể Tử Long lao ra, đong đưa thân thể thật lớn bay múa giữa không trung.
Một trận tiếng kinh hô vang lên, tất cả mọi người trong đại điện đều ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn bốn con thần long xoay quanh.
Mọi người lập tức quỳ xuống, thành tâm cầu nguyện, cho dù là năm vị trưởng lão cũng kinh hoàng quỳ xuống. Lặc Nhĩ đầu tiên là hoang mang sửng sốt, cũng không dám tin vào mắt mình, há to miệng, tựa hồ như muốn nói gì, thế nhưng khí thế của thần long làm cho nàng không thể phát ra thanh âm.
Thần long vừa ra, băng phượng mang theo bầy quái điểu cùng ngửa đầu hót vang, trong lúc nhất thời toàn bộ đại điện tràn ngập long ngâm, phượng đề, chim hót, vang rền khắp nơi. Vào lúc này, Tử Long đứng bên dưới thần long, tản mát ra khí thế quân lâm thiên hạ. Hành động vĩ đại này, càng thêm củng cố vị trí của hắn trong lòng Ngự Thú tộc nhân, cũng khiến cho bọn họ tin tưởng, Tử Long chính là thần long sứ giả được phái xuống, chỉ cần có hắn, Ngự Thú tộc vẫn được thần long bảo hộ. Truyện "Ám Sư Thần Thoại "
Tử Long nhìn Lặc Nhĩ đang sững sờ, đưa tay xua xua trước mặt nàng. Đây chỉ là hắn cố ý làm ra, chỉ là sự tình vượt ngoài sự dự liệu của hắn. Hắn vốn chỉ muốn dùng Nguyên Huyễn Thứ biến hóa ra bảy con thần long giả, nhưng không biết vì sao, nguyên bản bốn con tiểu long quay chung quanh bốn linh hạch lại theo ý niệm Tử Long mang theo nguyên linh lao ra bên ngoài cơ thể, tạo thành cảnh quan mà mọi người nhìn thấy. Vì thế, Tử Long hoàn toàn tiêu hao hết phân nửa nguyên linh.
Tử Long hai tay khẽ động, ám ảnh công pháp cấp tốc vận chuyển, bốn con thần long ngửa mặt lên trời ngâm vang, lập tức cuộn long vĩ, quay trở về trong cơ thể Tử Long.
Lặc Nhĩ thấy Tử Long ra dấu, liền thanh tỉnh lại, minh bạch dụng ý của hắn, như vậy sau khi hắn rời khỏi thì địa vị càng thêm được củng cố, làm cho nàng càng tiện lợi quản lý sự vụ trong tộc. Nàng thỏa mãn nhìn Tử Long gật đầu, mày giương lên, ý bảo nghi thức kết thúc thì hắn rời khỏi đây. Cùng lúc đó, đoản trượng trong tay nàng vung lên, nhẹ niệm vài câu, chỉ thấy toàn thân băng phượng chợt lóe quang mang, liền biến mất trong đại điện.
Nghi thức đã kết thúc, Tử Long cùng Lặc Nhĩ đi xuống lễ thai, nhìn lướt qua dưới đài, mọi người còn đang chỉnh tề quỳ gối trong điện, không ai ngẩng đầu. Chỉ là Tử Long cùng Lặc Nhĩ không có chú ý tới, Trục Dũng trưởng lão đang nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán.
Rời khỏi đại điện, Lặc Nhĩ mang theo Tử Long trực tiếp trở về trong phòng mình, sau đó nhìn Tử Long như nhìn quái vật, nghi hoặc hỏi: “ Đệ đệ, bốn con thần long là do ngươi làm ra tới?” Lúc này nàng vẫn không tin chuyện vừa rồi là sự thật.
“ Làm sao vậy, công pháp của ta đặc biệt, năng lượng có thể bắt chước hình dạng của thần long, không giống sao?” Tử Long nhàn nhạt cười, nhìn nàng chậm rãi nói. Trong cơ thể có một thần long là chuyện đủ làm khiếp sợ, nếu như trong cơ thể có bốn con, ai mà không kinh hãi. Hắn từng là sát thủ, biết không nên quá khoa trương, cho nên hắn cũng chưa từng nói với nàng.
“ Thật sự?” Lặc Nhĩ khó tin nhìn Tử Long nói: “ Không phải không giống, mà là quá thật, hơn nữa còn có được cả khí tức của thần long, ta thực sự là càng ngày càng nhìn không thấu ngươi, hơn nữa ta còn có cảm giác ngươi vẫn còn giấu ta.”
Trực giác của nữ nhân đôi khi thật sự là chuẩn xác. Mồ hôi lạnh trên trán Tử Long ứa ra, ngượng ngùng cười, tận lực làm vẻ tự nhiên ngồi xuống ghế, chuyển trọng tâm câu chuyện: “ Ta cũng không biết, là trùng hợp thôi. Được rồi, nghi thức đã hoàn thành, giúp ta chuẩn bị một ít nước mắt phượng hoàng đi.”
Lặc Nhĩ đi tới bên người Tử Long, ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng gõ lên đầu hắn, cười duyên nói: “ Ngươi a, chỉ biết đánh chủ ý với tiểu phượng của ta, được rồi, ngươi muốn nước mắt của hỏa phượng hay băng phượng vậy.”
“ Hỏa phượng, băng phượng? Ngươi có hai phượng hoàng?” Tử Long kinh ngạc hỏi.
Lặc Nhĩ trợn mắt nhìn hắn, nũng nịu nói: “ Thế nào? Ta không thể có hai phượng hoàng sao? Có gì mà kinh quái chứ.”
Tử Long xấu hổ cười: “ Ách…muốn nước mắt phượng hoàng chỉ là dùng để cứu người, ta cũng không biết là thứ nào, tốt nhất đều là hai loại nước mắt.” Lúc này hắn lại cảm thấy may mắn, hoàn hảo Hỏa Chính Thiên cho hắn hai bình ngọc, nếu không hắn không biết làm sao lựa chọn.
“ Không thành vấn đề.” Lặc Nhĩ phiêu ánh mắt mị lực, cười hì hì nhìn Tử Long. Tay phải cầm đoản trượng, tay trái bày ra tạo hình kỳ quái, trong miệng nhẹ nhàng ngâm nhỏ: “ Dĩ ngô Tư Cách Lặc Nhĩ triệu hoán bằng hữu trung thành nhất của ta, dị giới đại môn mở rộng cho ngươi, không gian ràng buộc giải trừ, đến đây đi! Bằng hữu của ta – Băng phượng hoàng, Hỏa phượng hoàng.” Theo thanh âm biến mất, trước mặt nàng hiện ra lỗ tròn, bên trong bắn ra ánh sáng lúc sáng lúc tối, dần dần một đầu phượng xuất hiện, một chút một chút toát ra. Chỉ chốc lát, phượng hoàng màu lam đã xuất hiện vỗ cánh bay trên không trung.
Băng phượng thu liễm khí tức toàn thân, tránh cho độ lạnh hạ xuống. Cũng xuất hiện huyến lệ như băng phượng, hỏa phượng bay ra. Độ nóng lại tăng trở lại, từ từ lên cao. Hai phượng hoàng một trái một phải, làm cho Tử Long cảm nhận một lần cảm giác băng hỏa lưỡng trọng thiên.
Bởi băng phượng vừa cảm nhận được long tức trong người Tử Long, nên hoàn toàn không có địch ý gì với hắn, chỉ là khẽ cúi đầu hành một lễ, sau đó chậm rãi rơi vào bên người Lặc Nhĩ, đầu phượng không ngừng cọ xát, như hài tử đang làm nũng thật khả ái. Thế nhưng hỏa phượng lại ngược lại, vừa nhìn thấy Tử Long liền tăng thêm hỏa diễm, địch ý rất mạnh.
“ Hỏa phượng, qua đây.” Lặc Nhĩ gọi hỏa phượng đến bên người, làm cho nó bình tĩnh trở lại. Nàng nhẹ giọng nói: “ Tiểu phượng, lần này không phải gọi ngươi ra chiến đấu, cũng không phải tìm ngươi chơi đùa, là có một chút sự tình muốn tìm ngươi hỗ trợ.” Truyện "Ám Sư Thần Thoại "
Băng phượng hình như nghe hiểu lời nàng, thấp giọng kêu to, khẽ gật đầu, Lặc Nhĩ ngọt ngào cười nói: “ Tộc trưởng đại nhân cần vài giọt nước mắt, ngươi có thể đưa cho hắn hay không?”
Băng phượng quay đầu lại nhìn Tử Long, lập tức quay đầu gật vài cái, rốt cục đồng ý, Lặc Nhĩ sủng ái vỗ đầu nó, lúc này nàng nhớ tới Tử Long không có lọ đựng nước mắt, liền hỏi: “ Ngươi dùng vật gì đựng nước mắt tiểu phượng vậy?”
Tử Long khẽ cười, tay trái khẽ động, từ trong không gian giới chỉ lấy ra hai noãn ngọc bình, đưa cho Lặc Nhĩ. Thế nhưng cả nửa ngày, cũng không thấy nàng cầm lấy, hắn buồn bực nhìn nàng, ai biết nàng đang lăng lăng nhìn tay mình, giống như là đang gặp quỷ.
“ Ngươi…đó là không gian giới chỉ?” Sửng sốt hồi lâu, Lặc Nhĩ chỉ vào không gian giới chỉ bên tay trái Tử Long, kinh ngạc nói.
Tử Long giơ lên tay trái, nhìn không gian giới chỉ, vừa cười vừa nói: “ Đúng vậy, đây là ta trong lúc vô ý có được.”
“ Đệ đệ, ngươi luôn luôn mang đến những điều ngoài ý muốn cho ta, ta vẫn nghĩ không gian vật phẩm chỉ có ta mới có, không nghĩ tới…” Nàng thè lưỡi, lập tức nói tiếp: “ Vốn ta nghĩ sau khi ngươi kế thừa vị tộc trưởng, ta đưa không gian thủ trạc của ta cho ngươi, xem ra hiện tại cũng không cần, vừa lúc cũng tốt.” Lặc Nhĩ cầm lấy bình ngọc, đặt bên dưới mắt băng phượng.
Một giọt nước mắt từ khóe mắt băng phượng chảy xuống, chảy vào trong bình ngọc, đợi đến khi đựng đầy bình, Lặc Nhĩ vuốt đầu băng phượng chậm rãi nói: “ Được rồi tiểu phượng, ngươi trở về đi, lúc rảnh ta sẽ tìm ngươi chơi đùa.”
Lặc Nhĩ đóng nắp bình, buồn cười nhìn băng phượng có vẻ không chút tình nguyện, huy động đoản trượng trong tay, nói nhỏ vài câu, chỉ thấy trên người băng phượng quang mang lóng lánh, trong nháy mắt tiêu thất trong tầm mắt hai người…
Hỏa phượng thì có chút phiền phức, lúc đầu nó không đồng ý, dưới sự dỗ dành đủ thứ của Lặc Nhĩ, mới miễn cưỡng chảy xuống vài giọt lệ. Tử Long ở một bên nhìn không ngớt chắt lưỡi, không nghĩ tới hỏa phượng hoàng lại có cái giá lớn như vậy, hắn thế nhưng tận mắt nhìn Lặc Nhĩ hao tốn bao nhiêu công phu mới làm cho nó chịu chảy nước mắt. Lúc này hắn cũng đã có chút hiểu ra vì sao lúc thực hiện nghi thức nàng đã không triệu hồi nó ra. Truyện "Ám Sư Thần Thoại "
Tử Long cầm hai bình ngọc, chợt nghe Lặc Nhĩ trầm giọng nói: “ Ngươi đã lấy được nước mắt, lúc nào rời đi?”
Tử Long bỏ bình ngọc vào không gian giới chỉ, nhìn Lặc Nhĩ, phát hiện tuy nàng đang cười nhưng vẻ khổ sở cũng không ẩn dấu được. Không biết vì sao, hắn cảm thấy có chút ngại đối mặt với nàng, vì vậy hắn dời ánh mắt ra ngoài cửa sổ, ý vị thâm trường nói: “ Lập tức sẽ đi, ta sẽ làm xong mọi chuyện mau chóng trở về giúp ngươi, ngươi phải cẩn thận một chút, Tư Cách Lặc Minh rất có khả năng đang ẩn nấp bên trong Không Gian thành.”
Lặc Nhĩ hữu khí vô lực nói: “ Ngươi nên lo lắng cho mình đi, không cáo biệt Lặc Cầm sao?”
“ Không được, ngươi cũng không cần tiễn ta, ta sẽ trở về rất nhanh.” Vừa dứt lời, Tử Long liền đứng lên, nhìn thoáng qua Lặc Nhĩ đang muốn nói lại thôi, vỗ nhẹ hai gò má mềm nhẵn của nàng, ôn nhu cười, xoay người rời đi.
Lần thứ hai ra truyền tống trận, Tử Long quen đường đi ra tuyết sơn đại điện, khi hắn đẩy cánh cửa thật lớn ra, một cỗ cuồng phong hỗn loạn bạo tuyết bỗng nhiên ập đến.
Lúc này tầm nhìn trước mặt chỉ có mười thước, biết rõ trong cơn bão tuyết mà đi đường sẽ rất nguy hiểm, thế nhưng vì muốn vội vã tìm kiếm Ngả Tuyết cùng Minh Minh, Tử Long vốn không thể ở lại nơi này chờ cho bão tuyết đi qua. Lấy ra Phong Năng xa, Tử Long khống chế xe lướt đi, lúc này, một thanh âm lãnh khốc không chút cảm tình vang lên sau lưng hắn: “ Ta nói đại tộc trưởng, ngài đây là muốn đi đâu?”
Trong lòng Tử Long cả kinh, vốn nghĩ không thể có người ở trong tuyết sơn đại điện, cho nên mới thả lỏng cảnh giác, nghĩ không ra…Hắn chậm rãi xoay người, một nam tử mặc áo bào trắng hiện trong mắt hắn. Nam tử tóc dài quá vai, mày kiếm mắt sáng, sắc mặt như đẽo gọt, nhìn qua có một vẻ khinh dật nói không nên lời. Tay phải hắn cầm một đoản trượng màu bạc xanh, đoản trượng khảm một viên linh tố thạch trong suốt, mà trên vai hắn chính là Ảnh Thử đã từng tập kích Tử Long. Tử Long nhướng mày, trầm giọng nói: “ Ngươi là Tư Cách Lặc Minh?”
“ Không sai, ta là Tư Cách Lặc Minh, xem ra Lặc Nhĩ đã đem tất cả nói cho ngươi, ai, thật sự là đáng tiếc, không có được thân thể làm cho người ta phát cuồng của Lặc Nhĩ, là tiếc nuối lớn nhất trong đời ta. Nhưng ta phải cảm tạ Trục Sâm tộc trưởng, nếu không phải có hắn, hiện tại ta cũng chỉ là một trưởng lão của Ngự Thú tộc mà thôi.” Tư Cách Lặc Minh âm trầm nói, trong mắt phát sinh quang mang tà ác tàn nhẫn.
Nghe hắn nói, Tử Long biến sắc, trong lòng giận dữ, thanh âm âm lãnh nói: “ Lời vô ích không cần nói nhiều, ngươi quay về Ngự Thú tộc rốt cục là muốn làm gì?”
“ Hừ hừ, tiểu tử, sinh hoạt hiện tại của ta mỹ nữ như mây, nữ nhân như Lặc Nhĩ không thiếu, ta cũng không có ý thương tổn ngươi, có thể tiêu diệt ba trở sát cao thủ của Thiên Cơ môn chúng ta mà không để lại bất cứ vết tích gì, đối với chúng ta còn có điểm tác dụng. Huống chi có thể bình an vô sự trong tay tiểu Ảnh Thử của ta, ngươi chính là người thứ nhất, ta rất xem trọng ngươi, chỉ cần có Thiên Cơ môn, ngươi sẽ có được tất cả ngươi muốn.” Tư Cách Lặc Minh vuốt Ảnh Thử đứng trên vai hắn, cười quái dị nói.
Thân hình Tử Long chấn động, không nghĩ tới hắn lại là người của Thiên Cơ môn. Khó trách hắn lại đi tập kích mình. Tuy rằng biết hắn có ý định ép mình gia nhập Thiên Cơ mô, nhưng hắn vốn đã căm hận Thiên Cơ môn từ sau khi Đạm Thai Viên bị thương, đã ghi hận sâu tận đáy lòng. Nhìn vẻ mặt của hắn, Tử Long cau mày, lạnh giọng nói: “ Ta sẽ không gia nhập Thiên Cơ môn, ngươi không cần tốn công nhiều lời.”
“ Tiểu tử, đừng nên không biết điều, người cự tuyệt Thiên Cơ môn, chỉ có đường chết. Ngươi cũng là một nhân tài, ta không muốn ngươi chết quá sớm, nên mới nói nhiều như vậy. Đừng tưởng rằng tiểu Ảnh của ta không làm gì được ngươi, thì có vốn nói điều kiện với ta, ngươi nên thông minh một chút. Bằng không, ngươi sẽ biết.” Tư Cách Lặc Minh khinh miệt nhìn Tử Long. Thấy Tử Long mềm cứng không ăn, đoản trượng trong tay hắn vung lên, trong miệng nhẹ giọng nói: “ Dĩ ngô Tư Cách Lặc Minh, triệu hoán tôi tớ trung thành nhất của ta, đại môn dị giới mở rộng cho ngươi, ràng buộc không gian giải trừ, đến đây đi! Tôi tớ của ta – Cự Linh Nha.”
Theo chữ cuối cùng phun ra, quang mang chói mắt chợt lóe, trong tích tắc, giữa Tử Long và hắn xuất hiện một vòng tròn triệu hoán trận, một thân thể khổng lồ từ trong hiển lộ.
Đó là một loại mãnh thú lớn như voi, Tử Long đứng trước mặt nó còn không cao bằng chân nó, chân của nó thô to như băng trụ trong đại điện, nhìn qua tràn ngập lực lượng. Ký ức của Tử Long dần dần tuôn ra, bên trong thiên hạ dị chí ghi chép: “ Cự Linh Nha thân hình thật lớn, răng dài như thân, cứng rắn phi thường, lực bạt sơn hà, tiếng như chuông vang, có thể chấn động tâm thần.”
“ Ngao…” Cự Linh Nha gầm nhẹ một tiếng tràn đầy địch ý nhìn Tử Long, hàm răng màu trắng dài thượt phản xạ quang mang nhàn nhạt, chỉ đợi Tư Cách Lặc Minh ra lệnh một tiếng, nó sẽ hướng Tử Long công kích tức khắc.
Tư Cách Lặc Minh dụng lực nhảy lên trên lưng rộng của Cự Linh Nha, chậm rãi bước tới trên đầu, hai tay khoanh trước ngực từ trên cao nhìn xuống Tử Long, trong đôi mắt tràn ngập ý cười: “ Tiểu tử, ta cho ngươi cơ hội cuối cùng, sẵn ta còn điểm kiên trì, ngươi cải biến chủ ý còn kịp.”
Loại người tự đại này vốn làm cho người ta có cảm giác chán ghét nhất, tay trái Tử Long vung lên thu hồi Phong Năng xa, ngẩng đầu nhìn chăm chú vào Tư Cách Lặc Minh, đôi mắt càng âm trầm lạnh giá. Từ bên trong lấy ra Tà Chủy, tay phải hươ lên, hỏa nguyên linh Nguyên Huyễn Thư bao bọc quanh thân, hình thành phòng ngự. Tử Long cũng không nói gì, chỉ dùng hành động chứng minh quyết tâm của hắn.
Tư Cách Lặc Minh cau mày, cười nhạt hừ nhẹ một tiếng, ngồi xếp bằng trên đầu Cự Linh Nha, nhẹ nhàng vỗ lên đầu nó. Lúc này chỉ thấy hai móng trước của Cự Linh Nha mạnh mẽ giơ lên hạ xuống, ngửa đầu điên cuồng hét lên một tiếng, tiếng gầm chấn động toàn bộ cánh đồng tuyết hoảng động, khiến cho tim Tử Long đập càng nhanh hơn, hô hấp cũng trở nên gấp gáp, thân thể lảo đảo vài cái, trước ngực một trận khí huyết cuồn cuộn. Tử Long vội vận nguyên linh đưa tới toàn thân, chậm rãi bình phục năng lượng táo động trong cơ thể, ổn định thân hình.
Cự Linh Nha đã chuẩn bị xong liền cúi đầu rất nhanh nhằm phía Tử Long, hàm răng trắng noãn giống như những cây lao đâm tới. Thân hình Tử Long nhoáng lên, cấp tốc lách qua một bên, đã thấy một đạo bóng trắng hiện lên, trực tiếp hướng hắn kéo tới.
Trong lòng Tử Long cả kinh, đem Nguyên Huyễn Thứ gia tốc quay quanh người, ngăn trở Ảnh Thử đột nhiên tập kích. Tốc độ của Ảnh Thử cực nhanh quay quanh Tử Long một vòng, thấy không có cơ hội đánh vào, một lần nữa quay về trên vai Tư Cách Lặc Minh.
Lúc này Cự Linh Nha đã quay lại thân thể thật lớn, lại lần nữa hướng Tử Long vọt tới, Tử Long linh quang khẽ động, rất nhanh né tránh, sau đó mạnh mẽ nhảy lên, nhảy lên lưng Cự Linh Nha, tay phải nắm chặt Tà Chủy, mạnh hướng Tư Cách Lặc Minh đánh tới. Nhưng hắn vẫn ngồi yên không nhúc nhích nhìn Tử Long, khóe miệng nổi lên tia cười tà ác.
Tuy Tử Long cảm thấy tia cười của hắn có chút quỷ dị, nhưng cũng không kịp dừng chân, Tà Chủy trực tiếp hướng tới thân thể hắn. Đột nhiên một cỗ trở lực truyền đến, Tà Chủy cách ngực hắn một tấc cũng không tiến thêm được nửa phần, Tử Long giật mình, cấp tốc lăng không lộn lại, nhảy ngược về phía sau, thoáng khom người ngồi xổm trên lưng Cự Linh Nha, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị chăm chú nhìn từng cử động của Tư Cách Lặc Minh. Truyện "Ám Sư Thần Thoại "
Lúc này Tử Long mới biết, vừa rồi hắn chạm trúng là tinh thần lực bình tế của hắn, hơn nữa một kích kia cũng làm Tử Long cảm giác được tinh thần lực của hắn cũng đã sắp thật hóa. Nghĩ không ra hắn có thể khống chế được tinh thần lực đến mức độ như vậy, làm tinh thần lực biến hóa như là y phục bảo vệ quanh thân, hơn nữa thêm Ảnh Thử che chở bên người hắn, nếu Tử Long muốn xúc phạm tới hắn sẽ càng thêm khó khăn.
Cự Linh Nha đã cảm giác được Tử Long đang tồn tại trên lưng nó, chiếc đuôi thật lớn liên tục hướng Tử Long quật lên, Tử Long liên tục né tránh, nhưng dù hắn nhảy đến đâu, chiếc đuôi vẫn có thể co duỗi như thường tiến hành công kích hắn. Nếu cứ như vậy vốn không cách tiếp cận Tư Cách Lặc Minh, còn làm cho hắn phải tiêu hao thể lực, không có biện pháp, Tử Long không thể làm gì khác hơn là nhảy xuống đất.
Tư Cách Lặc Minh nhìn chằm chằm Tử Long, suy đoán tu vi của hắn. Từ lúc chiến đấu đến giờ, thân pháp Tử Long thật linh hoạt làm cho lực lượng của Cự Linh Nha không thể phát huy, mà Ảnh Thử lại e ngại năng lượng quanh thân hắn nên không thể công kích. Bởi vậy Cự Linh Nha và Ảnh Thử vốn không thể tổn thương được Tử Long, nếu muốn đối phó Tử Long phải nghĩ cách khác. Nghĩ đến đây, đoản trượng trong tay hắn vung lên, dự định tiến hành triệu hoán, đã thấy Tử Long thân hình chợt lóe, đã biến mất trong tầm nhìn của hắn. Hắn cũng không hề phẫn nộ, ngược lại trong mắt lại càng phát sinh ra quang mang tàn nhẫn tà ác vô cùng. Truyện "Ám Sư Thần Thoại "
Tử Long biết lần này mình chạy thoát vì nhân cơ hội Tư Cách Lặc Minh vừa thả lỏng không kịp triệu hoán ma thú. Nhưng nếu lần sau bị truy đuổi được thì chiến đấu sẽ càng mãnh liệt. Lần này hắn trốn tránh không phải không đủ lòng tin không đối phó được Tư Cách Lặc Minh, nhưng với thân phận thiên tài ngự thú sư của hắn, Tử Long biết nhất định hắn còn có mãnh thú mạnh mẽ hơn. Hơn nữa mặc dù chỉ mới có Ảnh Thử và Cự Linh Nha, cũng đã không cách tiến đến gần hắn, nếu như lại xuất hiện thêm dị thú, vậy hắn chưa chắc đủ khả năng đối phó. Huống chi hiện tại không phải là thời gian liều mạng, Đạm Thai Viên còn đang ở Hỏa gia chờ hắn.
Khi cùng Lặc Nhĩ rời Không Gian thành lần đầu tiên, hắn còn nhớ kỹ điểm truyền tống bên ngoài Mạc Bắc thành, tuy rằng chỉ sử dụng một lần cơ hội, nhưng tình huống khẩn cấp, Tử Long cũng bất chấp nhiều hơn, cấp tốc hướng truyền tống điểm chạy đi. Mặt đất không ngừng kịch liệt hoảng động, Tử Long biết Tư Cách Lặc Minh đã khống chế Cự Linh Nha đuổi theo, không khỏi vận nguyên linh xuống dưới chân, nhanh hơn bước tiến.
Trong nháy mắt Tử Long đã đến trước truyền tống trận, cấp tốc đưa tinh thần lực nhập vào, tìm được truyền tống điểm ở Mạc Bắc thành, mở ra trận pháp. Nhất thời quang mang chợt lóe, Tử Long liền biến mất trong phương bắc tuyết sơn.
Tư Cách Lặc Minh tức giận nhìn quang mang tản đi, sắc mặt âm trầm, âm ngoan nói nhỏ: “ Vô luận ngươi chạy trốn tới đâu, chung quy trốn không thoát lòng bàn tay của ta.”
Truyện khác cùng thể loại
301 chương
291 chương
63 chương
384 chương
3237 chương