Ám sư thần thoại

Chương 109 : Huyễn cảnh không gian

Nhìn hai người đã khôi phục thần thái, Tử Long mỉm cười nói: “ Thế nào, lúc này có thể cho ta vào núi xem rồi chứ.” Lặc Nhĩ cúi đầu suy tư, bên ngoài tiếng chim hót ríu rít không ngừng truyền đến. Tử Long và Lặc Cầm cũng không quấy rối nàng, một lát sau nàng ngẩng đầu lên, mỉm cười nói: “ Như vậy cũng tốt, nếu như ngươi có thể giải quyết được chuyện này, vậy vị trí tộc trưởng của ngươi cũng được thừa nhận chắc chắn. Nhưng khi trở ra ngươi nhất định phải cẩn thận, nếu có gì nguy hiểm, phải nhanh rời khỏi một chút.” Tử Long gật nhẹ đầu, nhìn nàng nói: “ Yên tâm đi, ta biết nên làm như thế nào, nhưng nếu như ta giải quyết xong chuyện này, ngươi nhất định phải giúp ta một việc.” Lặc Nhĩ mỉm cười, lại dựa nhẹ vào người Tử Long nói: “ Ngươi là trượng phu của ta, sao lại khách khí như thế, cho dù ngươi không thành công, yêu cầu của ngươi ta cũng đáp ứng.” Tử Long nhẹ nhàng tách ra khỏi thân thể mềm mại khêu gợi của nàng, nói: “ Kỳ thật cũng không có gì, chỉ là ta có một vị bằng hữu bị thương rất nặng, cần ba giọt nước mắt của phượng hoàng, yêu cầu như vậy cũng không quá đáng chứ.” Lặc Nhĩ vẫn không buông tha cho Tử Long, chậm rãi tiến sát người hắn, cười duyên nói: “ Đệ đệ muốn gì, ta làm sao không cho ngươi chứ. Chỉ cần ngươi mở miệng, tiểu phượng của ta có thể khóc một hồi cho ngươi, muốn bao nhiêu nước mắt cũng không có vấn đề gì. Chỉ là không biết vị bằng hữu kia là nam hay nữ, nếu là nữ, ta không cấp cho đâu.” Tử Long cảm thụ được Lặc Nhĩ đang xao động trong lòng, thầm than thật sự là một yêu tinh, chỉ dựa vào người đã làm lửa dục muốn dâng lên, hắn bất đắc dĩ khởi động tinh thần lực bình tế ngăn cản nàng lại bên ngoài, tùy ý hỏi: “ Vì sao là nữ lại không cho?” Lặc Nhĩ vừa muốn trả lời, cảm thụ được tinh thần lực bình tế của Tử Long, kinh ngạc nói: “ Di? Sao ngươi lại triển khai tinh thần lực bình tế, còn kiên cố như vậy, làm sao được thế?” “ Ách, cái này...Ngươi quên ta từng ở trong Tường Vân cấm địa một thời gian sao? Lúc ở nơi đó, trong lúc vô ý ta đã hiểu ra.” Tử Long ngượng ngùng cười nói. “ Tốt lắm, hiện tại chúng ta phải đi, có lẽ lúc này, mãnh thú đã hoạt động.” Lặc Nhĩ ngồi thẳng lại, thần tình trịnh trọng nói. Truyện "Ám Sư Thần Thoại " Lặc Cầm cũng chen lời: “ Lặc Nhĩ tỷ, ta cũng đi, mang theo ta, ở lại chỗ này thật sự quá buồn chán.” “ Không được, quá nguy hiểm, ta cũng không thời gian bảo hộ ngươi, ngươi ở đây đợi, chúng ta đi thôi.” Nói xong Lặc Nhĩ kéo Tử Long đi ra ngoài, bỏ lại Lặc Cầm đang bĩu môi, có chút tức giận nhìn theo. Truyện "Ám Sư Thần Thoại " Mà lúc này Tử Long đã hoàn toàn quên, vấn đề mình vừa hỏi Lặc Nhĩ còn chưa trả lời, chờ khi hắn nhớ tới đã là lúc rời khỏi mê huyễn trận. Ra ngoài Không Gian thành, cả hai cưỡi hai mã thú sóng vai hướng hậu sơn đi tới. Cây cối bên trong rừng rậm phía sau Không Gian thành, không giống như bên ngoài, mỗi cây đều cao tới trăm mét, lớn chừng năm người ôm không hết, vỏ cây tươi tốt, mềm mại vô cùng, toàn bộ bên trong rừng rậm tràn ngập khí tức tươi mát. Trong rừng có rất nhiều tiểu động vật quái dị chạy qua lại, đang vui đùa, tiếng chim hót vang lên bên tai không dứt, làm cả khu rừng sinh cơ bừng bừng, ánh mặt trời xuyên thấu qua tàng cây, hình thành cảnh sắc như mộng ảo, làm cho người ta có một loại cảm giác vui vẻ. Hai quái thú xuyên qua khu rừng thật nhanh, chỉ chốc lát cả hai đã đi tới chân núi. Ở đây, năm vị trưởng lão ngồi cách nhau vài trăm thước, đang ngự sử đủ loại mãnh thú canh giữ con đường lên núi, đuổi những động vật muốn đi lên, khi bọn hắn nhìn thấy Tử Long, gương mặt nhất thời hiện ra vẻ kinh ngạc, mà sắc mặt Trục Dũng có chút âm trầm, nhưng dù sao Tử Long cũng là người được chọn làm tộc trưởng đời kế tiếp, cho nên năm người phải hướng hắn hành lễ. Tâm tư của bọn họ Tử Long cũng hiểu được đại khái, nhưng giống như lời của Lặc Nhĩ, giải quyết xong nguy cơ lần này, địa vị tộc trưởng của hắn sẽ kiên cố hơn rất nhiều, tuy rằng hắn cũng không quan tâm những chuyện này, nhưng Lặc Nhĩ ở lại trong tộc cũng thoải mái hơn một ít. Hơi gật đầu với năm trưởng lão xem như đáp lễ, Tử Long nhảy xuống mã thú, nhìn Lặc Nhĩ nói: “ Được rồi, ngươi ở đây chờ ta, ta đi.” Lặc Nhĩ có chút lo lắng: “ Nhất định phải cẩn thận, có nguy hiểm lập tức lui về, ngàn vạn lần không nên mạo hiểm.” Tử Long mỉm cười, xoay người đi lên núi. Năm vị trưởng lão thấy hắn muốn đi lên, nhất thời kinh hãi, Trục Thuận mang hôi lang ngăn cản trước người Tử Long nói: “ Thánh Vương, ngươi muốn làm gì, trên núi rất nguy hiểm, ngươi không thể đi lên.” “ Yên tâm đi, Thánh Vương là đến giải quyết chuyện này, để hắn đi.” Lặc Nhĩ nhàn nhạt nói. Thấy Lặc Nhĩ lên tiếng, Trục Thuận cũng không tiện ngăn cản, bèn tránh đường ra, bên kia Trục Dũng hiện ra vẻ tươi cười giả dối. Tử Long vận khởi Tật Phong Bộ, thân hình chợt lóe, tiêu thất trong tầm nhìn của bọn họ. Mấy người kia kinh hãi, đây là tốc độ thế nào? Thực sự là khó tin, Trục Dũng âm ngoan nhìn theo phương hướng biến mất của Tử Long, cắn răng như đang suy nghĩ điều gì đó... Trong núi, thân ảnh Tử Long nhanh chóng toát ra. Ngọn núi này cũng không có thực vật gì, cũng không nhìn thấy động vật mãnh thú, trụi lủi một mảnh, toàn bộ đều là nham thạch san sát, chỉ là càng tiếp cận trong núi, hắn càng cảm giác được một sự bất an mạnh mẽ, tựa như có người đang nhìn trộm từng cử động của hắn, chờ hắn đi qua. Hồi lâu khi hắn đi tới giữa sườn núi thì đột nhiên dừng bước. Tử Long cấp tốc hướng một bên tránh né, mấy đạo bạch quang hiện lên, kích thẳng đến chỗ hắn vừa đứng, “ oanh” theo một tiếng nổ, đá vụn bay tán loạn trên bầu trời. Trong lòng Tử Long cả kinh, công kích uy lực như vậy, cho dù là thân thể hắn cũng không chống đỡ được, hắn nhân cơ hội nhảy lên một tảng đá lớn, muốn nhìn xem rốt cục là thứ gì đang công kích hắn. Dần dần, theo gió nhẹ thổi qua, đá vụn bay tán, hơn mười con mắt lóe hồng quang chậm rãi xuất hiện trong tầm mắt Tử Long, dường như trong con mắt màu đỏ kia lóe lên quang mang khát máu điên cuồng. Định thần vừa nhìn, đó chính là mười con hổ một sừng cao chừng hai thước đang đứng cách đó không xa, mỗi con đều có hàm răng sắc nhọn, đang gầm nhẹ không ngừng. Tử Long nhìn đôi mắt vô thần của chúng nó có thể thấy được, những con hổ một sừng này đều đã mất đi thần trí, chỉ cần gặp phải người ngoài, sẽ tiến hành công kích, đây hoàn toàn đều là xuất phát từ bản năng. Mà hổ một sừng am hiểu cách khống chế phong, hỏa hai loại tinh hoa nguyên tố có lực phá hư nhất, thực lực phi thường cường hãn, tốc độ cũng không thua kém Tử Long. Huống chi, chỉ chớp mắt đã xuất hiện hơn mười con hổ một sừng, nếu như đánh nhau chính diện, dù Tử Long có thắng cũng sẽ thụ thương, hắn còn rất nhiều chuyện cần làm, lúc này lãng phí linh lực đối với hắn phi thường bất lợi. Thế nhưng chúng nó lại ngăn cản đường lên núi, làm cho Tử Long phải xuất thủ. Tử Long chậm rãi thò đầu ra, muốn quan sát tỉ mỉ một chút, thế nhưng tính cảnh giác của hổ một sừng thật sự là quá nhạy cảm, không đợi Tử Long thấy chúng nó, một đạo phong nhận kéo tới, làm cho hắn phải cấp tốc né tránh, phong nhận kích lên hòn đá, không có bất luận thanh âm gì, nhưng hòn đá lưu lại dấu vết, nhìn kỹ hòn đá rộng mấy thước đã bị phong nhận xuyên thấu, uy lực như vậy thật sự là khó có thể tưởng tượng. Hổ một sừng phát hiện tung tích của Tử Long, cấp tốc hướng hắn đánh tới, thân thể cực đại lại nhanh như thiểm điện vọt qua. Tử Long nhìn thấy tình thế như vậy liền lấy ra Tà Chủy, chụp trong tay, thân hình nhảy dựng lên, chém tới một con hổ, khi Tà Chủy gần chém trúng thì đột nhiên một đạo phong nhận kích lên Tà Chủy, nhất thời, chấn rung làm cho tay Tử Long tê dại, lăng không bật lui trở lại. Hai chân Tử Long vừa rơi xuống đất, Nguyên Huyễn Thứ cấp tốc bay ra, nhất thời bảy Nguyên Huyễn Thứ hóa thành bảy đạo tàn ảnh bay nhanh chuyển động, hình thành một bình tế có đủ cả công kích lẫn phòng ngự. Lúc này, một con hổ lăng không nhảy lên, nhanh chóng hướng Tử Long đánh tới…Một trận gió lạnh hỗn tạp một chút khí tức máu tanh thổi qua, con hổ đã rơi xuống mặt đất ngừng hẳn hô hấp, đầu của nó đã bị Nguyên Huyễn Thứ cắt thành thịt vụn, dù là chiếc sừng cứng rắn cũng không thể thoát khỏi. Những con hổ còn lại lập tức vây quanh Tử Long, cùng gầm lên như uy hiếp, đôi mắt đỏ rực bắn ra khí tức điên cuồng…Thế nhưng, Tử Long nhận ra trong mắt chúng một tia sợ hãi. Hai tay Tử Long nắm chặt, khóe mắt nhìn quanh một vòng, vây quanh hắn còn tới mười con hổ một sừng, tuy rằng bị Nguyên Huyễn Thứ giết chết một con, thế nhưng cũng làm cho hắn hao tổn không ít nguyên linh, hầu như dùng đi hơn nửa nguyên linh trong linh hạch của hắn. Thiên địa linh khí nơi đây cũng không hề dư thừa, cho nên tốc độ khôi phục nguyên linh tương đối chậm chạp. Tuy thân thể hắn cường hãn, thế nhưng nếu đám hổ một sừng này cùng nhau công kích hắn, Nguyên Huyễn Thứ khẳng định không thể chống đỡ. May mắn chính là một kích vừa rồi làm cho những con mãnh thú này vô cùng sợ hãi, làm cho Tử Long còn được chút thời gian khôi phục nguyên linh, hắn triển khai tinh thần lực bình tế, cẩn thận đề phòng. Công pháp ám ảnh cuồng sát vận chuyển rất nhanh, thiên địa linh khí điên cuồng hướng Tử Long tràn tới, nhưng cũng không đủ bổ sung sự tiêu hao của hắn. Công kích nhất thời ngừng lại làm cho đám hổ cũng không còn sợ hãi, mười con hổ đồng thời gầm lên điên cuồng, tiếng rống giận dữ chấn rung núi đá, thân thể chúng lao lên, mãnh liệt hướng Tử Long đánh tới. Tử Long cắn răng, hai chân nhún xuống, cố sức nhảy về phía trước, rất nhanh tránh khỏi một kích của đàn hổ. Nhưng đàn hổ cũng không chậm, trên sừng chúng nổi lên thanh quang nhàn nhạt, hơn mười đạo phong nhận trực tiếp đánh về phía Tử Long, “ oanh” một tiếng, kích lên Nguyên Huyễn Thứ đang không ngừng xoay tròn chung quanh hắn. Truyện "Ám Sư Thần Thoại " Nhất thời, hỏa quang văng khắp nơi, nguyên linh tứ tán, bảy Nguyên Huyễn Thứ cũng tán đi, năng lượng bạo loạn tán ra bốn phía, vô số nham thạch bị năng lượng vô hình kích trúng nát bấy, thậm chí Tử Long cũng bị năng lượng trùng kích run rẩy thân hình, đàn hổ cũng bị đẩy lui ra sau vài bước. Nguyên linh nhanh chóng vận chuyển, lăng không bay lên, Tử Long rất nhanh thoát khỏi vòng vây của đàn hổ, thực lực của chúng quá mức cường đại, mà nơi đây lại không đủ thiên địa linh khí, cũng không thích hợp cho hắn ở nơi này chiến đấu trong thời gian dài. Tử Long thi triển ra Tật Phong Bộ, xoay người hướng trên núi chạy đi. Nơi đó mới là căn nguyên phát sinh ra sự biến dị, chỉ cần tìm ra nguyên nhân, sẽ mau chóng giải quyết, đàn hổ này cũng không còn trở thành sự uy hiếp. Chỉ là đàn hổ vẫn không buông tha sự công kích, dưới chân chúng nổi lên thanh quang, thân hình thật lớn nhất thời tiêu thất tại chỗ, hướng phương hướng Tử Long rời đi đuổi theo Tốc độ của hổ một sừng trong loài thú được xem là rất nhanh, hơn nữa chúng nó lại có lực khống chế thuần thục đối với phong tinh hoa nguyên tố, khi tốc độ chúng được đề cao, thậm chí không thua gì tốc độ lúc này của Tử Long, trong nháy mắt, chỉ còn cách hắn chừng vài bước. Tử Long xem như sớm có cảm ứng, rất nhanh điều động nguyên linh, thi triển Nguyên Huyễn Thứ mạnh mẽ vọt về phía sau, bởi tốc độ một con hổ quá nhanh, không kịp né qua sự tập kích của Tử Long, nhất thời máu tươi phun tán, con hổ bị Nguyên Huyễn Thứ bắn trúng, té trên mặt đất, ngay ngực có một lỗ máu không ngừng tuôn ra, đã không còn sự sống. Tử Long thừa thắng truy kích, nguyên linh không ngừng tuần hoàn trong cơ thể, rất nhanh thi triển ra Nguyên Huyễn Thứ, hướng con hổ còn lại đánh tới. Nhưng đã có vết xe đổ, con kia trở nên cảnh giác rất nhiều, thanh quang dưới chân lóng lánh, mạnh mẽ nhảy lên, tránh thoát một kích của Tử Long, tốc độ không giảm đánh về phía Tử Long đang đứng gần trong gang tấc, há mồm trực tiếp bắn ra mấy đạo phong nhận. Nhìn con hổ đánh tới, khóe miệng Tử Long hơi nhếch lên, điều tiết tinh thần lực, điều khiển Nguyên Huyễn Thứ nhanh chóng bay ngược trở về, con hổ kia còn chưa biết nguy hiểm đã tới, thân thể thật lớn mang theo phong nhận vẫn hướng Tử Long đánh tới. Tinh thần lực bình tế của Tử Long cấp tốc triển khai “ oanh” một tiếng, phong nhận đều bị ngăn cản bên ngoài cơ thể. Một con hổ bị năng lượng va chạm rơi xuống đất, bị Nguyên Huyễn Thứ đang bay ngược trở về xuyên qua thân thể chết ngay. Tử Long dừng chân lại, nhìn con hổ đã chết trên mặt đất thở hổn hển, hai lần công kích đã khiến hắn tiêu hao số lượng lớn nguyên linh, ám ảnh công pháp không ngừng vận chuyển, từng điểm từng điểm hấp thu thiên địa linh khí bốn phía, đến bổ sung nguyên linh tiêu hao. Chỉ là tốc độ quá chậm, ngẩng đầu nhìn đỉnh núi không xa trước mắt, hắn bất đắc dĩ lắc đầu, ở đây quái sự quá nhiều, không biết lên tới trên đó còn phát sinh thêm việc gì, nếu như lại có thêm hổ một sừng, vậy không chỉ là tiêu hao nguyên linh dễ dàng như thế nữa. Truyện "Ám Sư Thần Thoại " Tử Long hít một hơi thật sâu, cẩn thận bước về phía trước thật chậm rãi, càng đi về trước, thổ địa lại càng cằn cỗi, dần dần, hắn đã không còn nhìn thấy đất xốp màu đen, bốn phía toàn là nham thạch cứng rắn. Hơn nữa càng đi tới, không khí lại càng loãng, ngay cả hô hấp cũng thập phần trắc trở… Cứ theo lẽ thường mà nói, ở đây vốn không thể có sinh vật gì sinh tồn, thế nhưng Tử Long lại cảm giác được có một loại cảm giác áp bách cường đại chưa từng có từ trước tới nay, thậm chí còn hơn lúc ở tại đế vương địa, hơn mười danh đế cấp cao thủ tỏa ra khí tức cũng còn kém hơn mấy chục lần, trên trán hắn không ngừng tuôn ra mồ hôi, bước tiến dưới chân cũng càng thêm trầm trọng, nhưng cũng không làm cho hắn phải ngừng chân lại. Khí thế của đế cấp cao thủ hắn còn vượt qua được, hiện tại dù gian nan hơn, nhưng hắn lại lấy lý do này cổ vũ chính mình. Một lúc lâu, rốt cục Tử Long lên tới đỉnh núi, lúc này hắn cũng đã ở trong tình trạng kiệt sức, thiên địa linh khí bị áp bách xua tan, hắn chỉ đành dùng nguyên linh không còn bao nhiêu trong cơ thể không ngừng tuần hoàn, đến giải quyết vấn đề không có không khí hô hấp, Tử Long chưa từng phải vô lực như thế bao giờ, hiện tại tùy tiện là ai đều có thể giết chết được hắn, đương nhiên với điều kiện vũ khí cứng cỏi xuyên qua được làn da của hắn. Sau khi nghỉ ngơi một lát, Tử Long chậm rãi ngẩng đầu lên, một hình cầu tảng quang mang màu xám ánh vào trong mắt hắn, hình cầu không lớn lắm, nhưng phóng xuất ra uy áp cường đại, Tử Long còn có thể cảm giác được, tinh thần lực của mình không ngừng bị nó hấp thu. Điều này làm hắn ý thức được, chính hình cầu này làm cho mãnh thú bên trong Không Gian thành phát cuồng. mà tinh thần lực của Tư Cách Trục Sâm cùng mấy trưởng lão cũng rất có thể bị nó hấp thu. Đột nhiên, Tử Long nhớ tới bên trong Lân Vân Hương Cảnh dùng Thiên Hỏa tộc điển cho kim long nuốt chửng hỏa cầu, sự tình quái dị của các bộ tộc thật nhiều, khả năng có liên quan đến tộc điển trên người hắn. Nếu Thiên Hỏa tộc điển có thể hấp thu hỏa cầu, thì Ngự Thú tộc điển cũng có lẽ hấp thu được hình cầu màu xám này. Nghĩ đến liền thử ngay, Tử Long phấn khởi tinh thần, lấy ra Ngự Thú tộc điển bên trong không gian giới chỉ, một đạo kim quang phóng lên cao, hiện ra trước mắt Tử Long chính là tình cảnh kim long bay vọt ra như bên trong Lân Vân Hương Cảnh. Kim long bay ra khỏi Ngự Thú tộc điển, trực tiếp bay về phía hình cầu màu xám, miệng rồng há ra thật lớn, thoáng chốc đã nuốt hình cầu vào trong miệng, quang mang chói mắt chợt lóe, kim long cùng hình cầu đều biến mất trên đỉnh núi. Cùng lúc đó, một cỗ lực lượng tinh thần khổng lồ từ bên trong Ngự Thú tộc điển dũng mãnh tràn vào thân thể hắn. Năng lượng cấp tốc nhập vào, cấp cho kinh mạch toàn thân phải gánh vác thật lớn, đau đớn chợt truyền đến, Tử Long không chịu được ngẩng đầu lên hét lớn một tiếng, tiếng hét quanh quẩn bên trong núi, trước mặt hắn chợt tối sầm, liền mất đi tri giác. Trong mông lung, Tử Long chỉ cảm thấy thân thể mềm mại giống như không có trọng lượng, chậm rãi mở hai mắt, bỗng nhiên phát hiện trước mắt là một mảnh hư vô, phân không rõ phương hướng, không có trời đất. Lúc này hắn đang phập phồng giữa không trung, bỗng nhiên, Tử Long nhớ tới lần đầu tiên đi tới Không Gian thành, Lặc Nhĩ có nói qua với hắn. “ Ngàn vạn lần không nên đi tới vách núi phía sau, cho dù ngươi có thể vận dụng không gian lực, cũng sẽ có khả năng bị năng lượng hư vô bạo loạn đánh nát, cho nên ngươi nhất định phải vạn phần cẩn thận.” Lẽ nào ở đây là không gian hư vô bên ngoài lục địa Không Gian thành? Thế nhưng ở đây vốn không có năng lượng bạo loạn… Lúc này Tử Long mê hoặc vô cùng, hắn nhớ kỹ mình chỉ bị tinh thần lực khổng lồ bên trong Ngự Thú tộc điển tuôn ra làm ngất đi, thế nào lại ở đây? Là tộc điển mang hắn tới đây, hay có quan hệ gì tới viên hình cầu màu xám kia. Nếu như là trước thì đáp án đã rất gần, nếu là sau, có lẽ cũng là nguyên nhân mà mãnh thú phát điên. Mặc kệ thế nào, nếu đi tới đây, thì phải nhìn xem có sự tình gì làm Lặc Nhĩ khẩn trương như vậy. Tử Long hoạt động thân thể một chút, cũng không có gì không ổn, giơ chân phải đạp về phía trước một bước. Chỉ là như vậy liền làm cho hoàn cảnh xung quanh biến hóa, sương mù chung quanh liền vặn vẹo xoay tròn như bị thứ gì hấp thu, dần dần biến mất. Chân phải hắn vừa đạp lên mặt đất thì một thành thị thình lình xuất hiện ngay trước mặt hắn. Thành thị nhìn qua phi thường cổ xưa, hai bên đường kiến trúc hoàn toàn là những nhà gỗ nhỏ đơn sơ thời cổ đại. Thành thị rất nhỏ, thế nhưng rất náo nhiệt, người đi đầy trên đường, hai bên bày biện đủ loại quầy hàng, cùng tiếng rao hàng ầm ĩ. Đây là một thành thị tràn ngập sức sống, đứng bên ngoài cửa thành Tử Long đã có kết luận như vậy. Tuy rằng biết nơi đây chỉ là một không gian hư vô, thế nhưng Tử Long không nghĩ ra ở một thế giới hư vô lại có thể huyễn hóa ra tràng cảnh chân thực như vậy. Không biết làm sao rời khỏi, hắn chỉ có thể đi vào thành tìm tòi đến tột cùng. Thế nhưng, khi hắn cất bước đi về phía trước, chuyện quỷ dị lại phát sinh lần thứ hai, thành thị ồn ào đã tiêu thất không gặp, lại hiện ra thác nước giống như màn trời, vang lên thanh âm ầm ầm tuôn xuống. Bên dưới thác nước là một hồ sâu, nổi lên bọt nước, đủ loại động vật nhảy nhót chơi đùa bên hồ… Tử Long nhìn cảnh tượng trước mắt, khóe miệng hiện ra một tia cười sâu xa, xem ra ở đây cũng không đơn giản như hắn suy nghĩ. Hắn thử thăm dò bước về phía trước một bước, cảnh tượng lại biến hóa, trong nháy mắt hắn lại nhìn thấy thành thị, tiếng rao hàng, vang lên bên tai không dứt…nhìn quanh hoàn cảnh bốn phía, Tử Long mới phát hiện mình đi ra hai bước, cũng không phải đang dẫm chân tại chỗ, bởi vì hiện tại hắn đã vào thành. Tử Long đứng tại chỗ này, suy tư chốc lát, vẫn không rõ nguyên nhân, chỉ đành có thể tiếp tục thử xem. Sau đó hắn dứt khoát đi về phía trước. Hai chân liên tục di động, cảnh tượng trong thành thị và thác nước biến hóa thật nhanh, hắn đã đứng ngay một quầy hàng bán tạp hóa. Tử Long không biết đây rốt cục là chân thật hay là hư huyễn. Nhưng ở trong ảo cảnh chỉ cần xem ảo cảnh là thế giới chân thật, thì sẽ là chân thật, mà người ở đây cũng như nhau. Như vậy nếu hỏi chuyện họ, nói không chừng có thể tìm được cách rời khỏi nơi đây. Người chủ quầy hàng là một lão bà, trên mặt đầy nếp nhăn tang thương, vẻ mặt hiền lành mỉm cười, thân thể Tử Long hơi khom xuống, lễ phép hỏi: “ Lão nhân gia, đây là địa phương nào?” Truyện "Ám Sư Thần Thoại " Truyện "Ám Sư Thần Thoại " Thế nhưng lão bà vẫn thờ ơ như không nghe, Tử Long cho rằng do bà lão tuổi già nên thính lực kém, lại lặp lại lần nữa, nhưng kết quả cũng như vậy, lão bà vẫn như cũ không để ý tới Tử Long, thậm chí cũng không có một chút biến hóa. Ngay khi Tử Long định hỏi lớn tiếng hơn, lão bà đột nhiên ngẩng đầu, dùng thanh âm khàn khàn chậm rãi nói: “ Ngài muốn mua gì? Ở đây cái gì cũng có.” Tử Long vui mừng, vừa muốn tiến lên tiếp lời, bên tai lại vang lên một thanh âm: “ Ân, để xem, ngươi có bán Xuyên Châm Dẫn Tuyến không?” ( xe chỉ luồn kim) Quay đầu nhìn lại, Tử Long nhất thời sửng sốt, một nam tử quần áo hoa lệ trẻ tuổi đang đứng bên cạnh hắn. Chỉ là nam tử cũng giống như bà lão, không hề chú ý Tử Long, giống như không có nhìn thấy hắn. “ Có, cái gì cũng có, Xuyên Châm Dẫn Tuyến của ta trên có thể phùng thiên bổ địa, dưới có thể chức bố thành y, nhưng đó không trọng yếu, có rất nhiều thứ phải tự mình tìm, ngài cần nhiều ít?” Lão bà lấy ra một con thoi màu xám, khoe khoang với nam tử trẻ tuổi. “ Tốt lắm, ta cần một thôi.” Nam tử sảng khoái trả tiền, cầm con thoi trong tay lão bà, xoay người rời đi, mà lão bà vẫn như không thấy Tử Long, chăm chú sắp xếp quầy hàng. Tử Long giơ tay phải xua xua trước mặt lão bà, lão bà vẫn tiếp tục làm việc của mình, hoàn toàn không có phản ứng gì, vốn không lưu ý tới Tử Long. Lúc này Tử Long chợt bừng tỉnh hiểu ra, nguyên lai họ không nhìn thấy hắn, vốn không biết sự tồn tại của hắn