Âm Sinh FULL
Chương 8
Cẩu Tử
Oán niệm sâu như thế nào mới trở thành Quỷ Vương, là điều mà người thường nào có thể thừa nhận.
Sáng hôm sau, Trần Sinh tỉnh giấc, mở to mắt nhìn nóc giường, thật lâu sau mới hoàn hồn.
Y bỗng nhiên đứng dậy, nắm chặt lấy tay Triệu Ân, úp sấp trên vai hắn gào khóc.
Bi thương y cảm thụ cũng không thể bằng được một phần vạn những gì Triệu Ân phải trải qua, trải quả mấy đời mấy kiếp, Triệu Ân phải chống đỡ như thế nào, mới không trở thành ác quỷ không có ý thức, chỉ làm theo bản năng.
Triệu Ân si ngốc nhìn Trần Sinh chăm chú, vòng cánh tay quanh eo y, nói: “Cuối cùng ta cũng chờ được ngươi như đã hẹn.”
Trần Sinh khóc rống hồi lâu, lòng còn sợ hãi mà vuốt ngực, dường như còn có thể cảm giác được khổ sở mang trong mình kịch độc.
Triệu Ân an ủi y, Trần Sinh chùi nước mắt, chân thành nói: “Trước kia là ta ngu dốt, cho rằng quỷ trong thiên hạ đều giống nhau, hiện giờ cùng ngươi ở chung lâu ngày, biết được ngày trước mình vô tri ngu muội.
Thì ra trước nay không phải lệ quỷ nào cũng giống nhau.”
Nghĩ tới nghĩ lui, y dứt khoát cắn răng nói: “Triệu Ân, bây giờ ta nói lên lời thật lòng, từ lần đó không nơi nương tựa, trong lòng liền nảy sinh ý niệm hâm mộ ngươi, nhưng ta không thể phân biệt được là cảm giác của ta hay là do bị ký ức của Trường Sinh ảnh hưởng.
Ngươi cho ta chút thời gian, để ta suy nghĩ rõ ràng.” Y không đề cập đến chuyện muốn xuống núi nữa.
“Khổ chờ đã hơn 300 năm, lại thêm vài năm thì có làm sao.” Triệu Ân đạm nhiên cười, mơ hồ có bóng dáng công tử tuấn dật trong trí nhớ.
Trần Sinh hạ mí mắt, nói: “Chỉ mong rằng ngươi lại không gọi ta là Trường Sinh.”
Tuy y thương hại vận mệnh Trường Sinh, cũng dần hiểu rằng Trường Sinh là kiếp trước của y, nhưng hai cảm xúc gặp nhau, Trần Sinh có cảm thông cũng không muốn lấy thân phận Trường Sinh lưu lại trong lòng Triệu Ân.
Triệu Ân cân nhắc một lát liền đáp ứng, ôn hòa nói: “Ngươi và ta đã lạy thiên địa, vô luận xưng hô có thay đổi như thế nào, ta cũng sẽ đối đãi ngươi như lúc ban đầu.”
Trần Sinh nhớ đến chuyện này, ấp úng nói: “Vốn là ta cũng không muốn nhắc tới, hy vọng ngươi và ta có thể ở chung như bình thường, chớ làm việc kia… Ân, là việc hoan hảo.” Y còn chưa để ý đến ai, còn ngây thơ sơ khai, cùng Triệu Ân nói đến việc giường chiếu, khẩn trương đến nói không ra lời.
Tiếng cười trầm thấp vang lên, Triệu Ân bị Trần Sinh chọc cười, vui vẻ một hồi lâu, mới nói: “Trần Sinh, ngươi có thể yên tâm, người quỷ giao hợp là điều cấm kỵ, quỷ khí sẽ làm tổn thương thân thể ngươi.
Ta để ý ngươi như thế, sao lại có thể vì ham muốn cá nhân mà làm tổn thương ngươi?”
“Là như thế à……” Trong lòng Trần Sinh dâng lên một cỗ mất mát.
Hai người bọn họ dục tiếp tục trò chuyện hồi lâu.
Triệu A đi vào nói: “Thiếu gia, Chu phán quan đến.”
Triệu Ân thu lại ý cười, nhíu mày nói: “Sao hắn cứ dây dưa không dứt?”
Nói xong, Chu phán quan không thỉnh tự đến, ngồi trên ghế, nhàn rỗi nói: “Địa phủ thúc dục vài lần, ta cũng chỉ nghe lệnh mà đến thôi.” Hắn trừng đôi mắt như chuồng đồng về phía Trần Sinh, hừ lạnh: “Không phải ta đã nói rồi sao, ngươi cùng Triệu Trường Sinh chỉ có một kiếp nhân duyên, lại muốn cưỡng cầu, thiên lý bất dung.
Vẫn là sớm ngày thả người vô tội rời đi, sau đó theo ta hồi địa phủ báo cáo kết quả đi.”
“Ngươi đừng dọa y.” Triệu Ân nhìn đến sắc mặt trắng bệch của Trần Sinh, chắc hẳn đã bị vẻ bề ngoài của Chu phán quan dọa sợ.
Vô luận gặp qua bao nhiêu lần, Trần Sinh vẫn không thể nào thích ứng với diện mào của Chu phán quan.
“Hắn…… Hừ.” Chu phán quan muốn nói gì đó, lại kịp thời ngậm miệng.
Không biết hai người dùng cách gì, nói chuyện với nhau vài câu, lại kín như tường đá, chỉ thấy sắc mặt khẽ đổi, người ngoài không nghe được bất cứ thanh âm nào.
Trần Sinh lớn mật nghe lén, không nghe được gì, chỉ thấy Triệu Ân sắc mặt khó coi, do dự hồi lâu, rồi mới đáp ứng Chu phán quan việc gì đó.
“Hắn…… Hừ.” Chu phán quan muốn nói gì đó, lại kịp thời ngậm miệng.
Không biết hai người dùng cách gì, nói chuyện với nhau vài câu, lại kín như tường đá, chỉ thấy sắc mặt khẽ đổi, người ngoài không nghe được bất cứ thanh âm nào.
Trần Sinh lớn mật nghe lén, không nghe được gì, chỉ thấy Triệu Ân sắc mặt khó coi, do dự hồi lâu, rồi mới đáp ứng Chu phán quan việc gì đó.
Trước khi đi, Chu phán quan sắc mặt mạc danh, nói với Trần Sinh: “Người quỷ thù đồ, ngươi vẫn còn cơ hội trở lại cuộc sống bình thường.”
Triệu Ân trái lại không có phản bác.
Tiễn phán quan rời đi, Trần Sinh hỏi: “Các ngươi thương lượng chuyện gì?”
Triệu Ân tựa như sững sờ, sau một hồi mới bừng tỉnh: “Không phải việc gì quan trọng.
Trần Sinh, ngươi hiểu biết rộng, thường nói ‘người chết thành quỷ’, nhưng có biết sau khi quỷ chết lại đi về đâu hay không?”
Trần Sinh trầm ngâm nói: “Sử sách có ghi lại, người chết thành ma, ma chết thành quỷ, quỷ chết thành sát.
Nhưng truyền thuyết không hoàn toàn là sự thật, con người sau khi chết, hẳn là trực tiếp xuống địa phủ luân hồi.”
“Người còn có sinh tử vô thường, chẳng lẽ quỷ lại không phải?” Triệu Ân thở dài, ngón tay miết nhẹ mặt Trần Sinh, trái lại nói: “Trần Sinh, lại bồi ta thêm một thời gian đi.”
Trần Sinh hoang mang gật đầu đáp ứng, chợt thấy khuôn mặt u buồn của Triệu Ân tươi tỉnh hẳn lên, tay áo khẽ phất, trong tay xuất hiện hầu bao tinh xảo, bên trên thêu văn đầu thú, tỏa ra hương thơm kỳ lạ.
Triệu Ân nói: “Ngươi mở ra nhìn xem.”
Nhìn thấy bên trong hầu bao, Trần Sinh kinh ngạc cực kỳ.
Vốn chỉ là một cái hầu bao nhỏ bé tinh xảo, bên trong lại như một cái nhà kho, chất đầy vàng bạc châu báu, bên trong có cả bảo vật chưa bao giờ thấy qua, có thể nói là giá trị liên thành.
Bên trong nhiều đồ như vật, cầm trên tay lại nhẹ nhàng như hầu bao bình thường.
Trần Sinh vội hỏi: “Đây là ý gì.”
Triệu Ân biểu tình tùy ý, nói: “Ngươi không cần lo lắng lai lịch bảo vật, đây là gia tài Triệu gia tích lũy.
Hiện tại ta là quỷ, cầm tục vật trần gian trong tay cũng không để làm gì, ngươi cầm lấy xử lý đi.”
“Này…… Có hay không quá quý trọng?” Trần Sinh chân tay luống cuống, nhìn Triệu Ân đem hầu bao đeo lên bên hông y, trong lòng lo sợ nhiều hơn vui mừng.
Triệu Ân lắc đầu: “Ngươi cần gì phải tự coi nhẹ mình? Từng là phu nhân Triệu gia, thân phân hiện tại cũng không thay đổi, tài vật trong nhà nên để ngươi quản.
Ta cố ý dùng chút quỷ lực, người khác tuyệt đối không thể đánh cắp, tiền vật trong này đủ cho ngươi cả đời không lo mặc”
Đâu chỉ không lo ăn mặc, không nói đén quyền lực, tài vật trong này có thể nói là phú khả địch quốc cũng không quá.
Trần Sinh năm lần bảy lượt từ chối, không chịu được Triệu Ân kiên trì, chỉ đành thu vào tay, trong lòng đối với hành động này của Triệu Ân mơ hồ cảm thấy bất an.
Trong chớp mắt, bên trong phòng lại phát sinh biến hóa, Triệu Ân nói: “Trần Sinh, có nguyện cùng ta dùng chung một bữa cơm?”
“Tự nhiên.” Trần Sinh mặt đỏ tai hồng, cùng Triệu Ân ngồi chung một chỗ, ngửi được mùi thơm của món ăn trân quý trên bàn, cảm giác thèm ăn dâng lên.
Mấy hôm nay tâm tình không tốt, chưa từng ăn uống cẩn thận, hiện tại kiềm chế không được, trước tiên rót một chén rượu uống cạn.
Triệu Ân gắp thức ăn cho y, Trần Sinh không từ chối, cùng nhau ăn.
Rượu vào hơi say, Trần Sinh tùy ý nói: “Triệu Ân, ta nghĩ kỹ rồi, chờ sau này ta chết thành quỷ, lại đến tìm ngươi được không?”
Triệu Ân chỉ là cười, không nhiều lời, cầm đũa bạch ngọc trong tay gắp cá đút cho y.
Nhấm nuốt mỹ vị trong miệng, Trần Sinh bỗng nhiên thấy lâng lâng, kéo lấy tay Triệu Ân tán gẫu, kể cho hắn nghe cuộc sống của y trước khi gặp nhau.
Nói đến cha nương thiên vị, trong lòng khó nén được giận, mơ hồ không rõ nói: “Không yêu thi thư, liền thành kẻ vô dụng ăn chơi đàng điếm sao? Cha nương độc sủng tiểu đệ vắng vẻ ta, thực sự làm ta không thể chấp nhận!”
Triệu Ân lại uy y một ngụm, nói: “Cha mẹ cùng ngươi duyên phận đạm bạc, không phải là do ngươi sai.”
Trần Sinh nhớ tới Triệu Ân càng đau khổ hơn y, ôm Triệu Ân vào ngực hảo hảo trấn an, lớn tiếng nói: “Mặc dù đã đoạn tuyệt tình cảm thế gian, nếu ta còn ở đây, sẽ không lại để ngươi một mình.”
“Trần Sinh, ngươi uống nhiều rồi.” Triệu Ân thay y lau miệng, trà thơm nóng ấm đưa đến trước mặt Trần Sinh, không cho y tiếp tục chạm vào rượu.
Uống trà vào bụng, đầu óc liền mơ màng, Trần Sinh tựa vào người Triệu Ân ngủ gật, chỉ muốn tiếp tục thời khắc thoải mái này..
Truyện khác cùng thể loại
7 chương
20 chương