Âm phủ thời 4.0
Chương 21 : Phong thư ông chủ
Tuy nói là có phát hiện, nhưng chỉ có mấy thứ như dao kéo, ghế bàn các loại mỗi phòng. Có một số nơi còn nhuộm đỏ bởi màu máu, trông cực ghê rợn.Còn lại ngoài ra không có thứ gì nữa cả.
Diệp Khương lẩm bẩm:
“Nơi này âm khí, thi khí cùng tử khí thực sự quá nặng, mai sau ta cần quay lại để tiêu trừ.”
Hắn tự nhắc mình một câu, sau đó liền mở cửa rời đi, thắng tiến về nhà mình.
Cũng phải một khoảng thời gian sau khi hắn đi khỏi, từ trong bóng đêm là hai đôi mắt. Chúng sáng một màu xanh lục kì dị, trông như mắt mèo, mà lại cảm giác không phải.
Hai đôi mắt kia nhìn nhau, hồi lâu sau đó một bên nói:
“Tên con người kia chắc hẳn đã đi xa, đủ để chúng ta yên lặng mà nói chuyện.”
“Ta cũng nghĩ như vậy. Nhưng tên kia trông không đơn giản, có lẽ hắn chính là một pháo sư chăng?”
Đôi mắt ở đối diện chớp chớp một cái, sau đó nói:
“Không phải,ta đã dò xét kĩ cơ thể hắn, không hề có chút cảm giác về linh lực. Ta suy đoán hắn chủ là một tên loài người bình thường.”
“Nhưng hắn đã thấy mấy thứ kia rồi, hiện tại phải làm sao? Hắn chắc chắn sẽ đi cái gì gọi là cảnh sát đó gọi thêm người tới, chắc chắn sẽ rất phiền.”
“Để tối nay ta đi dọa hắn một trận, cảnh cáo hắn. Còn ngươi thấy ai vào thì hãy cứ dọa, cho chúng khiếp sợ mà không dám vào đây nữa.”
Hai đôi mắt nhìn nhau, không dời đi chút nào, ngầm thể hiện sự đồng ý.
Diệp Khương đối với loại sự việc này đương nhiên là không biết. Tuy nhiên hắn vẫn biết rõ rằng trong kia có hơn một con quỷ nguy hiểm.
“Mấy bọn chúng chắc chắn sẽ tưởng ta là người thường mà có thể bỏ qua. Đáng tiếc ta lại thân phận Diêm La vương, chúng có chạy đằng trời.”, hắn tự lẩm bẩm, tựa như đã nắm chắc phần thắng.
Sau quãng thời gian dài đi bộ, hắn cuối cùng cũng đặt xác mình xuống cái giường đơn sơ ọp ẹp kia được.
Diệp Khương thả lỏng đôi chút, hai mắt nhắm nghiền lại, suy nghĩ linh tinh cho bớt phiền não.
Được khoảng chừng năm phút, hắn đứng dậy, lại thay ra bộ quần áo làm việc tại quán ông chủ Tám.
Xong mấy cai công tác chuẩn bị, hắn nhanh chóng đi ra khỏi nhà, tiến ra cọ đường cái đông đúc nhộp nhịp, hòa vào dòng người thong thả bước đi. Cũng chưa gọi là chưa mất bao lâu cuối cùng Diệp Khương cũng tiến tới quán cơm lão Tám.
Tâm trạng hắn hí hửng tiến lại, nhưng trái ngược với đó lại là tấm biển treo với dòng chữ: nghỉ bán.
Diệp Khương hơi ngạc nhiên, sang hỏi bà lão quán nước bên cạnh:
“Bà ơi, nhà bác Tám tại sao lại nghỉ bán vậy ạ?”
Bà lão hàng nước thành thành thật thật kể lại:
“Mới sáng sớm hôm nay ta đã thấy nhà họ thu xếp đồ đạc, chuẩn bị về từ sớm. Hỏi mới biết họ về lễ tang của người bác. Ngoài ra hình như còn nhờ ta đưa đồ cho cậu thanh niên nào đó tên Diệp Khương thì phải”
Diệp Khương thoáng hiện ra chút u buồn. Nhưng vừa nghe có gì đó cần gửi cho mình, hắn thoáng trở nên vui sướng, liền bảo:
“Bà ơi, cháu là Diệp Khương, nhân viên quán bên ấy đây. Bà mau đưa cháu xem thử xem cái gì vậy?”
Bà lão không tin, lắc đầu. Diệp Khương tiếp tục giải thích:
“Cháu là nhân viên bên ấy thật, bà nhìn cháu đi. Trên người toàn là trang phục phục vụ quán ăn ấy.”
Bà lão nhìn một lượt từ trên xuống dưới của Diệp Khương, xác nhận đúng như lời hắn nói, bèn đứng dậy đi vào nhà.
Đợi khoảng rõ một lúc lâu, bà quán nước đi ra bên ngoài, ngồi xuống một cái ghế gỗ đã cũ kĩ,từ trong tay áo rộng thùng thình kia lấy ra một tờ phong bì khá dày, sau đó chăm chú nhìn biểu cảm trên mặt Diệp Khương.
Diệp Khương lại không hề có chút phản ứng, thở dài một hơi, nghĩ không biết vì sao ông chủ không để tiền ấy về quê mà lại đem cho mình. Trong lòng hắn trào lên một cảm giác ấm áp.
Sau đó hắn nâng hai tay xin kâý phong bì, chào bà lão một cái rồi đi.
Bà bán nước nhoẻn miệng cười, lẩm bẩm:
“Mầm mống tốt.”
Sau đó liền thu dọn quầy hàng chất lên một cái xe kéo tự chế, hàn lại theo kiểu của hàng nhanh. Một cậu nhóc thiếu niên thấy bà cụ trông khổ sở kia mang đồ lên, không khỏi có chút thương cảm liền lại giúp.
Mà lúc này Diệp Khương cũng vừa lúc về đến nhà, đặt tấm phong bì dày đó lên một cái bàn, lại ngồi trên giường chăm chú nhìn.
Trên tấm phong bì thế mà lại có một tầng khói trắng bay lên. Hắn nhìn chằm chằm màn khói ấy, không cất thành lời.
Sau một lúc lâu trầm mặc, cuối cùng hắn cũng dừng lại, giơ ngón trỏ tay trái chỉ thẳng vào tấm phong bì, nói:
“Lại còn không mau cút ra, hay đợi ta diệt hồn phách của ngươi!”
Lời nói ấy đối với người thường mà nói giống như là lời thường, nhưng đối với quỷ hồn, nó lại sẽ là một tràng âm thanh sấm rền, vang vọng trong chúng, tạo ra một thương tổn vừa phải.
Dương Tiễn không quan tâm gì nữa cả, quát ra một tiếng nữa:
“Cút ra!”
Ngay lâp tức, một mảng quỷ khí mỏng manh tràn ra, sau đó là một con quỷ hồn xuất hiện, quỳ ngay trước mặt hắn, run bần bật mà thưa:
“R...ra...mắt đại...đại nhân!”
Thanh âm nhỏ bé, nhưng vang vọng.
Diệp Khương trực tiếp thu liễm khí tức, trở về giọng nói bình thường, hỏi:
“Sao con quỷ như ngươi lại ở trong phong bao ấy?”
Con quỷ vội liên tục dập đầu, run run mà thưa:
“Tiểu nhân thật...thật sự không biết. Xin đại nhân rộng lượng tha thứ!”
“Cái gì!”, Diệp Khương quát lên, càng làm cho con quỷ kia khiếp sợ hơn, cả người lại càng run mãnh liệt hơn.
“Ngươi thật sự không nhớ chuyện gì? Chính kẻ đem ngươi bao lại trong tấm phong bì kia ngươi cũng không biết!”
Ở phía dưới đất, con quỷ kia vẫn ngồi y ở dưới, run lên bần bật. Tuy nói quỷ không có mồ hôi, nhưng trông chúng giờ đây như đang chảy vậy. Nó không dám ngẩng đầu, lại cúi đầu sát đất, thành khẩn mà thưa:
“Thật...thật sự là như vậy. Đại nhân, tiểu nhân thật sự không biết.”
Diệp Khương thất vọng, những tưởng sẽ tiếp nhận được chút thông tin thú vị, nhưng chung quy vẫn là không phải. Hắn lẳng lặng nhìn con quỷ với ánh mắt sắc bén, sau đó nói:
“Mau cút vào đây cho ta!”
Lập tức vừa dứt câu, một cáng cổng không gian hiện ra, thể hiện trên ấy là vô vàn tinh tú phát sáng.
Tuy nhiên con quỷ kia cũng quá nhát gan đi, cứ ngôù như vậy ở đấy, chưa có ý rời đi. Diệp Khương nhìn mà tức khí, lập tức nắm lấy cổ áo, một đường ném thẳng vào không gian môn.
Sau đó hắn phất tay, cánh cửa lập tức biến mất, quỷ khí cũng biến mất theo, như thể chưa từng tồn tại. Diệp Khương cũng hơi có vẻ ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó đã mở hết cửa ra, đón chút ánh nắng còn lại cuối cùng của một ngày.
Hắn đứng trước cửa, nhìn về phía mặt trời đang lặn, lắc lắc đầu, lẩm bẩm:
“Chắc chắn lại sẽ lôi ra một bộ dây mơ rễ má của một tổ chức nào đấy. Sắp tới chắc chắn rắc rối, mà ta lại không quen rắc rối. Thật khó chịu.”
Sau khí phát tiết chút cảm xúc hôm nay, hắn trở lại nhà, lấy ra một hộp mì ăn liền, trực tiếp nấu lên ăn, sau đó ngồi trên ghế, dựa lưng nhắm mắt dưỡng thần.
Tuy hắn mới ở cái tuổi đôi mươi, phơi phới tuổi xuân, nhưng giờ lại giống như ông lão hơn bảy mươi tuổi có thể làm cho người ta có chút phì cười.
Hắn vốn cũng chẳng có gì, nhưng cũng đã chuẩn bị như đã có gì, không nhĩng thế mà còn là rất nhiều.
Bắt quỷ, hắn từng làm rồi. Quỷ troong đáng sợ? Hắn lại nhìn ra thứ ấy còn dễ nhìn hơn lònh dạ con người gấp hàng trăm lần.
Hắn nhắm mắt lại ngủ chút, tất nhiên đoán trước tối nay không chừng có kể không tự lượng sức đến tìm cái chết.
Truyện khác cùng thể loại
2693 chương
1338 chương
45 chương
7 chương
6 chương