Âm phủ thời 4.0
Chương 16 : Phòng phẫu thuật (1)
Trên ghế sofa là hai con người đang ngồi quay mặt lại với nhau, một kẻ dáng người cân đối, một kẻ to cao vạm vỡ.
Tên to cao mân mê cái ly chứa rượu vang màu đỏ, lắc nhẹ mấy cái, ánh mắt chăm chú nhìn.
Người có dáng người cân đối cũng nhìn qua chiếc ly, nhưng không nhìn vào dòng nước chảy uốn lượn kia, mà lại nhìn khuôn mặt bị méo mó do hiện tượng khúc xạ ánh sáng.
Mân mê chán rồi, tên to con đặt cái ly xuống nhẹ nhàng, nói:
- Ngươi thật ra là kẻ nào? Bí thuật của Đạo gia sao ngươi lại nắm rõ như vậy?
Người kia nở một nụ cười, nói:
- Bộ ta chưa giới thiệu sao? Ta họ Diệp tên Khương. Nhớ lấy, vì đây là kẻ sẽ làm thịt ngươi.
- Hahaha... chết cười ta mất, khẩu khí không nhỏ đấy nhóc con. Đáng tiếc ngươi không có cơ hội đó đâu.
- Được rồi, bỏ qua cái này, mau trả lời ta, dị năng là sao?
Sắc mặt tên kia hơi trầm xuống, sau đó trả lời:
- Dị năng, chính là thứ bọn ta chiết xuất ra được. Nếu ngươi muốn biết thêm về nó, gia nhập với bọn ta.
Diệp Khương giả vờ suy tư, nói:
- Chậc, để xem...
Nói xong hắn giơ tay chống cằm, mắt nhắm nghiền lại. Hắn đang suy nghĩ, xem làm cách nào ra đòn kết liễu nhanh nhất chứ không phải suy nghĩ mà gia nhập với đám biến thái này. Giờ không phải lúc tán phét với tên này, an toàn của Thích Trương quan trọng hơn.
"Vung tay trong một giây, cắt đứt động mạch. Nhưng lấy ra rồi ném thẳng lại, một kích xuyên tim."
Hắn phân vân, nhưng rồi quyết định ngay.
Vụt....
Tay trái rút ra, nhanh chóng lấy con dao gấp trên bàn, tốc độ rất nhanh, dường như vô hình. Vừa lấy ra được, lại giơ ra đằng sau lấy đà, một phát cực mạnh, tạo ra tốc độ bay cực nhanh cho con dao.
Chỉ trong khoảng khắc, con dao gần như đã xuyên qua tim rồi, nhưng trong giây phút chạm đến bộ com lê, đã bị tên kia dùng hai ngón tay kẹp lại.
Gã cũng không chần chừ, vừa nhận được lập tức chuyển mũi dao về đằng trước phát ra một lực đẩy vô hình, chấn động xung quanh. Con dao lại lập tức bay thẳng về phía Diệp Khương, nhưng không lấy mạng mà chỉ sượt qua da, ghìm sâu mũi dao vào tường. Ngoài ra còn để lại một vết cắt nhỏ trên mặt Diệp Khương.
Diệp Khương giây phút ấy vốn dĩ đã bỏ mạng, nhưng tốc độ phản ứng sau một khoảng thời gian dài tu luyện, cũng đã thuộc hàng khá rồi. Lúc ấy hắn đã cố ý tránh ra một chút, để tỏ ý: ngươi mạnh và nhanh đấy, nhưng ta còn nhanh hơn.
Sau vài giây lặng thinh do đấu phi dao, hai người lại bắt đầu chuẩn bị đấu lực.
Tên kia làm ra vài động tác kì lạ, sau đó cả bàn tay hắn sáng lên, phát ra quang mang, chứa đầy một lượng linh khí dồi dào.
Diệp Khương chăm chú nhìn mấy món võ ấy, rồi kinh hô:
- Ngươi luyện võ Trung? Khá lắm. Để xem giữa võ thuật Trung quốc và một kẻ không biết võ, xem ai lực quyền mạnh hơn.
Tên kia cũng cười cười, nói:
- Được, thử xem!
Nói xong gã nhảy đến đầu tiên, tung ra một chiêu móc, mạnh đến nỗi khiến không khí xung quanh dao động.
Diệp Khương trong giây lát cũng ngạc nhiên, nhưng cũng không ngần ngại mà đưa tay ra đỡ, lực phản chấn cực mạnh, không khí dao động kịch liệt. Không những thế hắn còn ra chiêu phản đòn, lấy đầu gối đá thật mạnh vào bụng tên kia.
Nhưng tên này đã là boss cuối, đương nhiên không phải là dạng tầm thường.
Gã cũng ngay lập tức đưa tay bên trái còn dư ra, đỡ lấy cú đá vào bụng.
Đúng lúc chạm nhau, cả hai bên đều phát lực. Một luồng khí thật mạnh tỏa ra, chấn động đến mọi thứ xung quanh, rung rắc dữ dội.
Choang...
Tiếng kính vỡ vang lên, một cánh cửa kính đã vỡ nát, tiếp sau đó là các cánh cửa khác.
Những mảnh vỡ thủy tinh bay tứ phía, nhưng lại không bao giờ chạm đến họ được, vì có một quầng ánh sáng kim sắc bao quanh lấy người họ, ngăn cản mọi thứ.
Cuộc đấu về sự nhanh nhạy giờ đã thành sức chịu đựng. Khi linh khí được sử dụng liên tục mà không có thời gian để dừng lại mà tỏa nhiệt, như một cái máy, chúng sẽ nóng lên. Và ở người, mạch máu chính là đối tượng vận chuyển linh khí, khi nóng lên, quá sức chịu đựng, lập tức gây hiện tượng bạo mạch.
Cả hai người giờ đây cảm thấy cực kì nóng, sức nóng gần như thiêu đốt con người. Khuôn mặt đã lầm tấm mồ hôi, đỏ rực. Cái tay cái chân cũng đã trở nên hơi tê tê.
Họ đều rất muốn dừng lại ngay lúc này, nhưng đều biết rằng, kẻ nào bị đẩy ra trước chắc chắn sẽ mất hết lợi thế. Vì thế mà cục diện lúc này mới rối ren.
Cuối cùng, cả hai dường như cũng thấm mệt, tức khắc cùng lúc buông lực, đẩy nhau ra xa một đoạn.
- Hú... hộc... không ngờ tên to con ngươi thế mà lại là kẻ biết đạo. Không ngờ không ngờ.
Tên to con kia mệt lử, nhưng vẫn cố gắng gượng dậy. Hắn còn làm bộ:
- Hừ, ngươi biết chẳng lẽ ta không biết! Nhưng ngươi đi chết đi!
Nói xong lại lập tức phản đòn, nhưng lần này không làm mấy cái thể các kiểu kia nữa mà trực tiếp đấm thẳng một đường, không dùng linh lực.
Diệp Khương sau lần chống đỡ vừa nãy, cũng gần như nỏ mạnh hết đà, sắp cạn sức rồi. May thay mắt hắn tinh, nhìn thấy một con dao gấp găm vào tường lúc nãy, lập tức rút ra, phi thẳng vào tên kia, quá trình hơi lâu, cũng tạo ra một cái lợi thế đối với tên kia.
Nhưng phát phi dao này lại yếu gấp mấy lần lần trước nên cũng nhanh chóng bị gã tránh được, quỹ đạo vẫn không thay đổi, một quyền đấm thẳng.
Nhưng cái khắc mà gã tránh khỏi con dao, lại chính là cơ hội quý báu của Diệp Khương. Hắn lại một lần nữa phát lực, bật nhảy thật nhanh, phản kích ngay chớp mắt.
Chỉ trong thời gian một cái nháy mắt, tốc độ hắn lên cực hạn, một quyền đấm thẳng bụng tên boss cuối.
Tên boss trong thời gian khoảnh khắc ấy phản ứng chậm, hào quang nhân vật chính của Diệp Khương tỏa sáng, ra một kích chí mạng, điểm trừ knock out ngay lập tức.
Tên kia bị đấm cho một quyền dồn tụ lại gần như tất cả sức mạnh của Diệp Khương, bay lên trần và tạo ra hai cái lỗ lớn bên trên ấy.
Còn Diệp Khương thì ngã ngửa ngay xuống đấy, thở phào một hơi nhẹ nhòm rồi nhắm mắt lại.
Thế nhưng ngay lập tức bộ não lại hoạt động, đánh thức hắn dậy. Diệp Khương bình tĩnh, ngồi xếp bằng thổ nạp. Có thời gian suy nghĩ lúc này, hắn chợt tự hỏi: tên kia rõ ràng đã tiêu tán rất nhiều lực lượng, nhưng lúc ra chiêu vẫn còn rất sung mãn, nhưng sao sau khi bị một kích của Diệp Khương đã lăn đùng ra chết?
Hắn vốn không biết rằng, tên kia chỉ là mạnh ở cái vỏ thôi, bên trong lại vô cùng mềm yếu. Gã như một quả trứng, đập vỡ lớp vỏ canxi bên ngoài thì bên trong là là bộ lòng yếu ớt, không có sức chống trả.
Bỏ qua quả trứng, trở về với Diệp Khương.
Hắn thổ nạp được một lúc, không muốn chậm trễ thêm gấp rút đi tìm Thích Trương.
Vượt qua hơn vài cái ngã ba ngã tư, đi đã phải hơn 1 cây số, hắn cuối cùng cũng mò ra được chỗ Thích Trương.
Đây là một cái phòng thí nghiệm, không gian u ám, dường như tràn đầy tử khí. Bên trong là những vết máu vương vãi khắp nơi, kết hợp với ánh đèn mờ mờ tạo nên một khung cảnh thật dọa người.
Thế nhưng đối với Diệp Khương lại là một căn phòng bình thường, tất nhiên là không hề có sát thương tâm lí tới hân. Hắn đã phải trải qua bao nhiêu ngày lịch luyện rồi, đã thấy qua bao nhiêu thứ kinh dị nên nền móng tâm lí cực kì chắc chắn.
Vừa cẩn trọng bước vào, hắn vừa chăm chú quan sát khắp nơi. Đặc biệt nhất và rõ ràng nhất là nơi đây chứa đầy tử khí và oán khí, nhưng nhiều hơn cả lại là quỷ khí.
- Nơi này chắc có lẽ là phòng thí nghiệm phẫu thuật chăng?
Hắn nói thầm một mình, sau đó lấy điện thoại ra chiếu sáng. Đi được mấy bước, hắn chợt cảm nhận phía sau gáy hơi lành lạnh. Biết chắc cái nơi âm u tràn đầy tử khí này phải có quỷ, không nghĩ ngợi nữa liến bắt lấy vài cái pháp quyết, sau đó chụp ra đằng sau, bắt được một linh hồn.
Truyện khác cùng thể loại
320 chương
17 chương
6 chương
32 chương
6 chương
46 chương