Âm phủ thời 4.0
Chương 14 : Bạn bè
Hai người bước ra từ con ngách nhỏ, cứ vậy mà tiến về con đường phía trước. Diệp Khương hỏi:
- Nếu anh không phải người mà lũ kia cần thì là ai đây?
Thích Trương lắc đầu:
- Anh hỏi tôi cũng bó tay. Mấy tên này vô cớ bắt oan hồn, phạm phải trọng tội.
- Được rồi, nhắc tào tháo tào tháo đến ngay. Cẩn thận, sắp gặp phải một trận pháp nào đó rồi!
Nghe Diệp Khương nhắc, Thích Trương nhĩn kĩ về trước.
Phía xa xa là hàng loạt bóng đen, đang di chuyển lại chỗ họ. Chúng di chuyển không theo quy luật nào cả, vô hồn mà tiến lại.
Hai người cẩn thận thủ thế, chăm chú quan sát.
- Mẹ nó, lấy đâu ra lắm cương thi thế không biết.
Diệp Khương la lên, bất giác lùi về sau mấy bước, Thích Trương cũng vậy. Sắc mặt hai người nhanh chóng biến đổi, toát lên sự sợ hãi.
Tuy nhiên, cũng không phải là tuyệt vọng khủng hoảng vô hạn, mà vẫn còn có cách nữa, đó là chạy.
Đám cương thi đó đông như vậy, dù thế nào cũng không thể đánh lại được nên chạy trốn là biện pháp duy nhất.
Một người một tăng vắt chân lên cổ mà chạy. Vừa chạy, Diệp Khương vừa cố ý để lại một kí hiệu cho lúc nào quay lại thì dễ làm ăn.
Chạy được một lúc, hai người dừng lại bên đường nghỉ ngơi. Tên nào tên nấy lúc này cũng nóng bừng bừng, mồ hôi nhễ nhại. Diệp Khương nghỉ ngơi một lúc rồi đứng lên, nhìn quanh đây. Chợt hắn phát hiện ra một kí hiệu chữ x xiêu vẹo, đó chính là kí hiệu mà hắn đã để lại dọc đường.
Thất vọng, ngồi phịch xuống, quay sang nói với Thích Trương:
- Chúng ta đen quá rồi, đụng trúng phải quỷ đập tường.
- Quỷ đập tường! Có cách phá giải không?
- Chịu, tôi không biết. - Diệp Khương lắc lắc cái đầu, sau đó ngả lưng xuống bên đường.
"Giờ mà có cái hệ thống cục súc kia thì tốt biết mấy.", hiện tại giờ hắn đã có thể hiểu được thiếu hệ thống thì hắn vô vọng tới mức nào.
Tuy nhiên hắn vẫn không phải là kẻ não tàn, hỏi Thích Trương:
- Này, anh nghĩ sao về quỷ đập tường?
- Tôi, chịu thôi. Ngoài luyện thể pháp và đọc kinh tu ra, tôi chịu mấy thứ này.
- Theo tôi, nên đặt ra hai khả năng!
Thích Trương ngạc nhiên, nhanh chóng hỏi để giải đáp sự tò mò:
- Hai khả năng? Ý là đây có thể là trận pháp hoặc quỷ đập tường thật sự?
Diệp Khương gật đầu, tiếp lời:
- Tôi hi vọng là trận pháp, vì chúng ta có thể sử dụng mắt trận để phá bỏ trận pháp. Còn nếu là quỷ đập tường thật sự...
Thích Trương cắt lời:
- Hiểu rồi, nhưng mau nói cái thứ nhất đi.
- Ngươi là nhà sư sao vội vàng thế?
- Đơn giản vì ta không thích nghe nói nhảm.
- Được được, ta nói cho ngươi thông. Quỷ đập tường thì cắn chót lưỡi, hay là tìm điểm âm.
Thích Trương lại thêm một pha ngạc nhiên nữa:
- What! Chót lưỡi, điểm âm? Mấy cái đấy là gì vậy, ta có hiểu ngươi nói gì đâu?
Diệp Khương thở dài, nói:
- Chót lưỡi là đầu lưỡi, điểm âm là gần như mắt trận, như đó là điểm yếu nhất của các loại hiện tượng ma quỷ, như quỷ đập tường vậy. Ngươi ngoài ăn chay và đọc kinh ra không bao giờ tìm hiểu mọi thứ đúng không?
Thích Trương gật đầu:
- Ờ đúng vậy. Ngoài mấy việc ấy ra thì ta không làm gì cả, lĩnh tâm tu hành, luyện thể rồi tạo nên một thân võ học như vầy...
- Rồi rồi, không rảnh nghe ngươi ngồi đây xàm chó nữa đâu. Cắn thử chót lưỡi đi xem nào.
Thích Trương giật mình nhảy dựng lên:
- Ấy ấy đừng xui dại, đau lắm không dám đâu.
Diệp Khương bắt bẻ:
- Sao ngày trước ngươi giết người còn không sợ, mà giờ lại sợ cái đau này vậy?
Sắc mặt Thích Trương trầm xuống, cắn chót lưỡi. Một giây, hai giây, ba giây, không hề có chuyện gì xảy ra.
- Thất bại!
Diệp Khương đành thay phiên, cũng cắn chót lưỡi thử, nhưng cũng y như vậy, không hề cảm thấy được chuyện gì biến hóa.
- Vậy thì... cũng chỉ có thể diệt hết đám cương thi thì mới thoát ra khỏi nơi đây được sao?
- Đúng vậy, cũng chỉ có vậy thôi.- Diệp Khương đáp lại, sau đó đứng lên - Được rồi, đi diệt hết bọn chúng rồi đến điểm cuối thôi. Tôi không chịu được nữa rồi.
Hắn lấy ra con dao gấp ở túi quần, đợi Thích Trương rồi hai người sóng bước mà đi, đổi hai vai của họ từ kẻ bị săn thành kẻ săn.
Trong cuộc sống, đôi khi liều mạng cũng là một lựa chọn đúng. Liều thì ăn nhiều!
Đương nhiên không mất quá nhiều thời gian họ đã gặp mấy con cương thi.
Chúng dính đầy bùn đất, lôi thôi lếch thếch, dám chừng là vừa ngoi từ mộ lên.
Quạ quạ.....
Chả biết từ đâu có tiếng quạ kêu, khiến cho không khí xung quanh âm u tĩnh mịch, nay lại thập phần kinh dị, làm cho người ta sởn gai óc.
Trước một tiểu đội quan hùng hậu về số lượng là hai thanh niên, một người thường và một nhà sư. Họ xem thử thì có gan dạ, có dũng cảm, có cái đầu đây, nhưng thục ra, kẻ nào kẻ nấy đều đang run nhè nhẹ.
Tránh cho sự sợ hãi dâng lên, Diệp Khương nhảy về trước, khai đao đầu tiên.
Nói là đao, nhưng chỉ là một con dao gấp nhỏ bé. Tuy vậy nó vẫn không thể nào ngăn cản được những bước tiến công chính xác của hắn.
Chân hắn bước thoăn thoắt, nhanh như một con sóc. Hắn di chuyển vừa đủ, dùng lực vừa đủ, động tác phối hợp nhịp nhàng, khiến hắn trở nên giống như một vũ công.
Một kẻ mới đi săn được vài con quỷ thế mà lại có khả năng bá đạo như vầy. Đây có lẽ là một phần cuộc đời của hắn, nhưng lại là một câu chuyện khác.
Không thua Diệp Khương, phía của Thích Trương cũng rất sung mãnh. Vị sư trẻ này như một tay bắn tỉa, chính xác mười trên mười. Tay hắn cầm hạt bồ đề, cứ mỗi lần búng tay thì là lúc một con cương thi bị xuyên thủng đầu. Bá đạo hơn, cứ hạt nào bắn ra xong, vừa chạm đất thì lập tức bay về phía hắn, như là có linh tính.
Hai người hợp sức, chốc lát đã giải quyết xong mà không bị làm sao. Diệp Khương lên tiếng:
- Nếu biết chúng yếu vầy thì tôi đã không chạy trốn rồi.
Thích Trương gật đầu đống ý, sau đó bảo:
- Đi mau thôi, lãng phí thời gian quá nhiều rồi.
Hai người lại tiếp tục đi.
Trái ngược hẳn với lúc đầu, lần này đi lại rất thuận tiện, không gặp bất cứ thứ gì cản trở.
Diệp Khương buông lời phô trương:
- Có lẽ thấy chúng ta mạnh quá, bọn chúng khiếp sợ không dám phái người ra chặn nữa sao?
- A di đà phật! Là người xuất gia phải khiêm tốn.
Diệp Khương chọc khoáy:
- Thôi đi, tên sư ăn chay như ngươi lại giả vờ đạo đức với ta sao?
- A di đà phật! Sao thí chủ lại nói như vậy chứ? Bần tăng đều nói thật!
Diệp Khương quay sang nhìn gã bằng một ánh mắt kì lạ, méo mó, ngầm tỏ ý không hiểu. Rồi hai người bật cười ha hả.
Diệp Khương tự dưng cảm thấy mình như gần được sống lại. Con tim đã chết của hắn đã được ông Tám hồi sinh một nửa, nay lại được một kẻ mới gặp hồi sinh thêm lần nữa.
Hắn lần đầu cảm nhận được tình cảm bạn bè. Nhưng tình bạn bè này không phải buff thêm sức mạnh cho hắn, mà khiến hắn thêm dũng khí, thêm một người thân cần bảo vệ.
Từ chính lúc cười ấy, Thích Trương đã trực tiếp trở thành người bạn đầu tiên, và cũng là chính thức đầu tiên của hắn.
Con người không thể sống thiếu tình cảm. Nếu thiếu, chắc chắn sẽ trở về làm thú.
Qua trận cười sảng khoái ấy, sắc mặt hai người bình tĩnh lại, tiếp tục lên đường. Vừa đi hai người vừa kể về cuộc đời của mình, thậm chí có lúc còn châm chọc nhau mấy câu.
Đương nhiên họ không tức nhau, mỗi lần vậy cười lên thật sảng khoái.
Tuy nhiên, tiệc vui thì cũng phải đến lúc tàn tiệc. Họ đi không bao lâu thì gặp một tên côn đồ, xăm trổ kín người, cả mặt cũng xăm kín.
Tên côn đồ thái độ hống hách, bảo:
- Hai ngươi ai là Vân Tiêu?
"Vân Tiêu?"
Hai người nhau, sau đó Diệp Khương mở lời:
- Ta chính là Vân Tiêu, mau dẫn ta đi gặp Đằng Nhật.
- Được, nhưng chỉ được đi một mình ngươi.
Diệp Khương xua tay:
- Không được, cho hắn đi nữa. Hắn là người đồng hành của ta.
Tên kia liền gọi một cuộc điện thoại, sau đó đồng ý, dẫn bọn họ đi.
Truyện khác cùng thể loại
2693 chương
1338 chương
45 chương
7 chương
6 chương