Âm phủ thần thám

Chương 37 : Căn bệnh kỳ quái.

Sáng sớm hôm sau, tiếng đồng hồ báo thức ầm ỹ khiến tôi không thể nào tiếp tục giấc mộng đẹp được nữa, đúng là một sự tra tấn kinh khủng! Tôi thay đồ sau đó gọi Vương Đại Lực đang nằm ở giường tầng dưới, nhưng cậu ta rúc trong chăn thà chết cũng không dậy, uể oải nói: “Làm ơn, để tao ngủ thêm một chút đi, sinh viên năm cuối mà sao giống cấp ba dậy sớm chào cờ quá vậy, mày tự đi một mình đi”. “Được rồi, vậy tới lúc nhận tiền thưởng thì đừng mong có phần nhé!”Tôi tức giận. Vương Đại Lực bật dậy nói: "Ấy ấy, chờ tao!" Sau khi vệ sinh cá nhân các thứ xong, chúng tôi gọi một chiếc taxi đậu bên ngoài trường học, trên đường đi tài xế bắt chuyện với bọn tôi: "Ê hai thanh niên, biết tin gì chưa? Tối hôm qua bên khu Nam Thành có một vụ giết người đấy, nạn nhân là một gái điếm. Nghe nói chết rất thảm a”. “Sao anh biết?” Vương Đại Lực hỏi. "Haha, làm cái nghề này, làm gì có thứ tin tức nào qua mắt được bọn tôi chứ. Sáng nay có một người bạn của tôi đón khách ở khu đó. Anh ấy tình cờ gặp chủ khách sạn đó. Ông ta bị cảnh sát hành cả một đêm. Sau đó người bạn của tôi được kể lại mọi chuyện. Khách sạn này hoạt động mà không có giấy phép kinh doanh, bây giờ lại xảy ra một vụ án mạng, có lẽ sẽ phải đóng cửa! Với lại, tôi cũng nghe người bạn đó kể rằng cảnh sát đã thuê một cố vấn đặc biệt, khá đẹp trai lại còn có bản lĩnh, cậu ta là sinh viên đại học. Phàm là những thứ mà người khác không thể nhìn thấy, cậu ta đều có thể phát hiện ra ..”. Người lái xe bắt đầu buôn chuyện. “Thật không thế?”Tôi giả vờ ngạc nhiên. Vương Đại Lực bụm miệng chỉ chực cười: "Bộ cảnh sát không có ai đủ khả năng sao? Tại sao lại phải thuê một sinh viên đại học?" "Đừng đùa! Tôi nghe kể sinh viên đại học này có vẻ khá bản lĩnh đấy. Có nhớ đợt trước có một vụ án xác chết không đầu ở trường đại học không? Nghe nói chính là cậu sinh viên này phá án đấy. Aiiiiii... thật là, người so với người tức chết người a, hàng so với hàng lại càng muốn vứt. Lúc nào đứa con trai bất tài của tôi mới có thể có tiền đồ như vậy, game, game, suốt ngày chỉ biết chơi game! ". Tôi nói:”Anh trai à, tin tức của anh cũng khá nhanh nhạy đấy! " “Ầy! Còn phải nói”. Người lái xe tự hào nói:”Mà này, mới sáng sớm hai người đến đồn cảnh sát làm gì thế? Chẳng lẽ các cậu chính là người đã giúp cảnh sát phá án sao?” “Không, chúng tôi có chút việc thôi”. Tôi giải thích. Tài xế cười lớn: “Phải thế chứ, làm gì lại có chuyện trùng hợp như vậy, nếu một trong hai cậu là cậu sinh viên đó, tôi sẽ miễn phí cuốc xe này luôn, hahahaha!” Một lúc sau, xe chạy đến đồn cảnh sát, chúng tôi trả tiền xe xong thì cũng vừa đúng lúc Hoàng Tiểu Đào đi ra từ bãi đậu xe, cô ấy vẫy tay chào chúng tôi: “Tống Dương, Đại Lực, vừa đến à, đi thôi, cuộc họp diễn ra ở lầu ba”. Người lái xe trợn tròn mắt và hét lên: “Thực sự là cậu a!”. “Đúng vậy a”. Tôi mỉm cười. “Anh trai, không phải anh vừa nói miễn phí cuốc xe này sao?”Vương Đại Lực nói. Hoàng Tiểu Đào tò mò hỏi: “Hai người đang nói cái gì thế?” Vừa quay đầu, tài xế đã phóng xe mất hút, Vương Đại Lực đuổi theo hét lớn: “Này không phải anh kêu là miễn phí sao? Xã hội bây giờ lắm lừa lọc thế”. “Có vấn đề gì với hắn ta à, hay để tôi gọi bộ phận giao thông đến dọn dẹp giùm cậu nhé?”Hoàng Tiểu Đào hỏi. “Không sao đâu, chúng tôi đùa chút thôi”. Tôi nói. “Ăn chưa?”Hoàng Tiểu Đào hỏi. “Chưa!” Tôi lắc đầu. Hoàng Tiểu Đào lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại nói: "Lấy thêm cho tôi hai bữa sáng giống hồi nãy nữa nhé. Địa chỉ vẫn là phòng họp tầng ba của sở cảnh sát." Vương Đại Lực vui vẻ nói: "Chị Tiểu Đào, vẫn là chị tốt nhất, mời bọn em ăn sáng nữa." Hoàng Tiểu Đào cười nói: "Đêm qua thức khuya làm việc vất vả như vậy, hôm nay lại còn phải dậy sớm nên tôi phải đền bù chút ít cho các cậu chứ. Nếu mọi người ngủ không ngon hoặc ăn không ngon, tâm trạng sẽ rất kém dẫn đến làm việc không hiệu quả. Tôi không thể đảm bảo các cậu đều ngủ ngon, nhưng ít nhất ăn ngon thì tôi làm được! ” Tôi nói: “Nhìn không ra, cô còn có kinh nghiệm như vậy”. Hoàng Tiểu Đào trả lời: ”Cũng là nhờ sư phụ tôi chỉ dạy cả”. Chúng tôi đến phòng họp lầu ba, còn chưa tới nơi, đã nghe tiếng các cảnh sát ngồi quanh bàn hội nghị tán gẫu. Trong ấn tượng của tôi, cảnh sát hình sự là những người lúc nào cũng chưng ra bộ mặt lạnh như tiền, bàn luận về vụ án một cách nghiêm túc, thực tế lại không phải vậy, cảnh sát cũng là con người bình thường, cũng có cuộc sống hàng ngày của họ, có người nói về con cái, có người nói về phim truyền hình, cũng có người nói những chuyện trên trời dưới đất, chỉ có Vương Nguyên Triều một mình một góc vác cái bộ mặt âm trầm phì phèo điếu thuốc. Vương Đại Lực chọc chọc vào cánh tay tôi và nói: “Ông chú này có vẻ không thích đám đông lắm a”. Tôi nói: “Có lẽ đó là phong cáhc của người ta!” Một lúc sau, một cậu bé mang đồ ăn sáng đến cho Hoàng Tiểu Đào. Hoàng Tiểu Đào xách hai cái túi lớn nói “Ai chưa ăn sáng mau qua đây nhé”, không khí trong phòng họp bỗng sôi nổi hẳn lên. Bữa sáng rất phong phú, có sữa đậu nành, bánh quẩy, tôm chiên xù, bánh bao chiên, ăn sáng xong cũng vừa lúc mọi người đến đông đủ, Hoàng Tiểu Đào hắng giọng nói: “Được rồi, người cũng đã đến, bắt đầu cuộc họp thôi. Giờ chúng ta sẽ tổng hợp tất cả các manh mối chúng ta có”. Hoàng Tiểu Đào kéo một tấm bảng trắng dán đầy ảnh và viết nhiều từ khóa lên trước bàn hội nghị, giải thích toàn bộ tình tiết của vụ án. Tất nhiên, đây toàn là những điều tôi đã biết. Sau khi nói xong, cô ấy hỏi: “Có ai muốn bổ sung gì không?” Một cảnh sát báo cáo: “Tôi đã kiểm tra thẻ căn cước của người dọn dẹp đăng ký với khách sạn. Đó là thẻ giả. Thành phố Nam Giang vẫn còn tồn tại rất nhiều loại thẻ giả này do một nhóm phần tử chuyên môn làm ra. Danh tính được sử dụng trên các loại thẻ giả này là nông dân ở các huyện thành nhỏ và thị trấn không có trình độ văn hóa. Người dọn dẹp phòng kia chính là sử dụng loại thẻ như thế này”. Một cảnh sát khác nói,”Tôi đã gọi cho người thân của Mã Lệ Trân để xác nhận. Cô ấy đã ngắt liên lạc với gia đình nhiều năm, gia đình không biết cô ấy đang làm gì ở thành phố Nam Giang, cũng không biết gì về sự mất tích và cái chết của cô ấy! " Một cảnh sát khác cho biết:”Tôi đã gọi điện đến Bộ Giao thông vận tải sáng nay. Camera giám sát tại ngã tư khách sạn đã ghi hình được nghi phạm rời khách sạn lúc 20h ngày 4/10 nhưng hình ảnh rất mờ và không nhìn rõ mặt ”. Hoàng Tiểu Đào sau đó đã giao nhiệm vụ cho nhóm kỹ thuật phân tích đoạn video đêm qua để xem liệu nó có thể tìm ra manh mối mới hay không. Các cảnh sát khác đã đến các bệnh viện lớn để điều tra thông tin về một người đàn ông trung niên khoảng 40 đến 50 tuổi có tiền sử đột quỵ, và một nhóm điều tra về các mối quan hệ của Mã Lệ Trân. Nói xong, cô ấy hướng ánh mắt về phía tôi: “Tống Dương, cậu có gì muốn nói không?” Tôi suy nghĩ một chút rồi nói: “Tôi đề nghị kiểm tra xem ở thành phố Nam Giang có bệnh nhân nào bị dị ứng protein không. Đây là một căn bệnh di truyền rất hiếm gặp, có thể liên quan đến kẻ sát nhân”.Khi nghe những thứ tôi vừa nói, mọi người liền bắt đậu thảo luận ồn ào hẳn lên, Hoàng Tiểu Đào hỏi tôi:”Dị ứng protein di truyền? Tôi chưa bao giờ nghe nói đến loại bệnh này! Đây là loại bệnh gì thế?” Tôi giải thích. Những người mắc bệnh này là không thể hấp thụ một loại protein nhất định, hơn nữa lại cực kỳ dị ứng với nó. Ví dụ dễ hiểu hơn là dị ứng với đậu phụng. Tính mạng của họ thậm chí có thể bị đe dọa nếu họ ăn đậu phụng. Tôi đoán rằng hung thủ cũng mắc chứng bệnh này, hắn gần như không thể hấp thu protein trong thức ăn hàng ngày, nhưng máu lại là một trường hợp ngoại lệ. Cơ thể cũng có một số thay đổi bất thường do thiếu protein trong thời gian dài như sợ ánh nắng mặt trời, da xanh xao và không có lông tóc. “Nếu không ăn cơm, vậy người này sống kiểu gì?”Hoàng Tiểu Đào thắc mắc. “Hút máu!” Tôi lạnh lùng trả lời. Vương Đại Lực nhỏ giọng hỏi tôi: "Tống Dương, tối hôm qua không phải mày ngủ cùng với tao sao? Mày điều tra mấy thứ này lúc nào thế". "CMN, cái gì mà tao ngủ cùng với mày, ý gì thế!”Tôi tức giận nói: "Tối hôm qua trằn trọc cả đêm vì suy nghĩ vụ án, sau đó tao dậy tra lại mấy quyển bút ký hồi trước của tao, cũng may là tao tìm được vài thứ, chứ không thì chắc tao mất ngủ cả đêm mất”. “Thế mày ngủ được miếng nào chưa?”Vương Đại Lực hỏi. “Cũng được gần hai tiếng”. Thú thật mà nói, ngồi ở đây có chút buồn ngủ, mí mắt tôi chỉ chực chờ sập xuống, hận đến mức chỉ muốn tìm một chỗ ngủ ngay sau cuộc họp.