Âm phủ thần thám
Chương 34 : Kẻ sợ ánh mặt trời.
Chương không dành cho phụ nữ có thai, đang cho con bú, người già, trẻ nhỏ, các thanh niên cuồng dâm.....
Spoiler: Chương 34:done
Một lúc sau, bên ngoài bỗng ồn ào hẳn lên, tôi tưởng người quản lý khách sạn bị đưa tới, nhưng Vương Đại Lực thò đầu ra xem rồi nói: “Đội phòng chống tệ nạn đến mang ông béo da đen và cô gái đi.”
Hoàng Tiểu Đào nói: “Nạn nhân không mặc quần áo. Chỉ có mỗi nội y như vậy, hẳn là có quan hệ với kẻ sát nhân a? ”
“Vẫn chưa nói trước được, để tôi kiểm tra thêm đã”. Nói xong, tôi hít một hơi thật sâu.
Dù sao thì tôi vẫn là một thằng con trai còn zin, vì thế tuy là nhìn “chỗ đó” của một cái xác chết nữ đã bảy ngày trong lòng cũng có chút khó tả. Nhưng đội điều tra của Hoàng Tiểu Đào lần này không điều động theo bác sỹ pháp y, đồng nghĩa với việc tôi chính là bác sỹ pháp y thay thế trong đội, đúng kiểu tôi không vào địa ngục thì ai vào!
Thấy tôi đang do dự, Hoàng Tiểu Đào nói: “Để Tiểu Chu xem, cậu ấy có vẻ có kinh nghiệm hơn.”
Tiểu Chu liều mạng lắc đầu: “Không không, tôi chỉ học giám định dấu vết hình sự, không học nghiệm thi, không học nghiệm thi!”
“Được rồi, để tôi làm cho. Không có gì to tát đâu” Nói xong, tôi tách hai chân của người đã khuất ra, những người xung quanh cũng nháo nhào lùi lại, tôi cúi xuống lấy hết can đảm dùng ngón tay tách “nơi đó” ra.
Thực sự tôi không muốn miêu tả cụ thể những trải nghiệm về thứ mà tôi sờ thấy, nhìn thấy hay là ngửi thấy. Sau khi nhìn vào đó, tôi cảm thấy mất hết sạch hứng thú với AV. So với việc bị tống tới cơ sở giáo dục đặc biệt thì cái này còn lợi hại hơn.
Tôi yêu cầu Vương Đại Lực đưa cho tôi một chiếc đèn pin. Một tay nâng đèn pin lên, sử dụng “ Động U chi đồng ” nhìn kỹ bên trong, gật đầu nói: “Quả nhiên có quan hệ nam nữ.”
Tôi nói Tiểu Chu đưa cho tôi một ít tăm bông, sau đó lấy ra một lọ nhỏ trong túi vặn ra, lấy một ít tăm bông nhúng vào ít bột trong lọ, Hoàng Tiểu Đào hỏi: "Đây là cái gì?"
"Một loại bột do tôi tự điều chế. Nguyên liệu là tía tô, hoa mộc lan, hồng bì, sài hồ, cát căn các loại “* Hoàng Tiểu Đào lắc đầu nói: "Tôi mù tịt cái khoản thuốc bắc này nên cậu cứ nói thẳng công dụng đi " “Loại bột này có thể làm các chất dịch tích tụ trong cơ thể bài tiết ra ngoài! "
Nói xong, tôi đem mấy chiếc tăm bông cắm sâu vào chỗ đó của người đã khuất, những người xung quanh đồng loạt ồ lên ghê tởm, đặc biệt là cái tên Vương Đại Lực, thậm chí còn hét lên: “Tống Dương, mày là trai tân thật đấy à? Thế đ nào mà mày có thể điềm tĩnh làm cái chuyện như thế! ”
“Ngậm mồm vào!” Tôi lườm cậu ta một cái, đúng là đứng nói chuyện không đau lưng, làm loại chuyện này tôi cũng bị ám ảnh lắm chứ.
Chờ lúc nữa rút tăm bông ra, mọi chuyện sẽ còn “đặc sắc” hơn nữa!
Lúc này, người quản lý khách sạn đã được gọi đến, Hoàng Tiểu Đào nói: “Để tôi nói chuyện với anh ta, Tống Dương, cậu cứ tiếp tục đi…”
“Được!” Tôi đáp.
Hoàng Tiểu Đào đưa người quản lý sang phòng khác thẩm vấn, không phải để giam lỏng hay các thủ đoạn bức cung họ, chủ yếu là vì sợ làm ồn ào sẽ quấy rầy tiến độ công việc của tôi, bởi vì tôi có một nguyên tắc là phải tuyệt đối giữ yên lặng trong quá trình khám nghiệm tử thi.
Tôi lấy một cái nhíp, nhìn kỹ vết răng in trên cổ nạn nhân thì xung quanh vết thương hơi thâm, chắc là do bị nhiễm khuẩn, thật ra trong miệng người có rất nhiều vi khuẩn.
Vương Đại Lực hỏi: “Tống Dương, mày có nghĩ vụ án này là ma cà rồng làm không?”
“Không thể nào, tao chắc chắn 100% rằng đây là do người làm!” Tôi nói.
Đúng lúc này có người gõ cửa bước vào, chính là ông chú đã đón tôi lúc nãy, thấy Hoàng Tiểu Đào không có ở đó, liền hỏi: “Đội trưởng đâu?”
“Đi lấy lời khai rồi, anh có chuyện gì cứ nói với tôi.” Tôi đáp.
Anh ta nói thẳng luôn: "Tôi đã điều tra danh tính của nạn nhân. Cô ta là gái mại dâm, làm việc trong một tiệm gội đầu gần đây. Cô ta đã mất tích một tuần. Một phần là do cô ta cũng không phải nhân viên chính thức của tiệm, với lại cửa tiệm này cũng không có giấy phép kinh doanh hợp pháp. Vì vậy chủ tiệm không báo án".
Tôi gật đầu," Còn thông tin cụ thể của nạn nhân thì sao? "
" Mã Lệ Trân, 23 tuổi, có hộ khẩu ở nông thôn, lên làm việc ở thành phố đã được năm năm. "
" NB! "Vương Đại Lực nói:”Mười tám tuổi đã làm gà! ” Tôi trừng mắt nhìn cậu ta, cậu ta bèn lè lưỡi, chậm rãi cúi đầu xuống.
Sắp hết giờ rồi, tôi chuẩn bị rút tăm bông ra, tôi nhắc nhở những người xung quanh hãy chuẩn bị tinh thần, những người không có nhiệm vụ cũng nhanh chóng sơ tán, Vương Đại Lực nói ngay: "Không sao, tâm lý hiện tại của tao vững như bàn thạch vậy, mày không phải lo”.
" Được thôi, là mày nói đấy nhé. ”
Nói xong, tôi rút tăm bông ra, một dòng chất lỏng sền sệt màu trắng đục phun ra từ chỗ đó, không những thế mà còn từng đợt, từng đợt phun mạnh ra ngoài.
Xung quanh bỗng chốc náo loạn cả lên, có vài người không nhịn được, đến cả Vương Đại lực cũng lập tức che miệng lại chạy vào nhà vệ sinh muốn ói, nhưng đã có người nhanh chân chạy vào trước. Cậu ta che miệng quay qua quay lại như ruồi mất đầu, cuối cùng tìm được một cái sọt rác rồi ói vô, trong phòng nồng nặc một hương vị khó tả, tôi có thể ngửi thấy mùi bánh trứng tỏi mà Vương Đại Lực ăn lúc tối.
Ngay cả sắc mặt của Tiểu Chu cũng tái xanh, gồng hết sức để kìm lại, chỉ có mỗi ông chú là tỏ vẻ thờ ơ, coi như không có chuyện gì xảy ra, tôi không khỏi thầm ngưỡng mộ!
Tôi lấy tăm bông trước mắt xem xét, sau đó đưa lên mũi ngửi thử thì trên đó chỉ có dịch tiết chứ không có tinh dịch.
Tôi kết luận: “Hung thủ đã quan hệ với nạn nhân, nhưng không bắn vào bên trong.”
“Có lẽ là mang bao a…” Tiểu Chu suy đoán.
Tôi cẩn thận ngửi nó lần nữa, khoang mũi của tôi hoạt động điên cuồng, tôi nhận ra được mùi của dịch âm đạo, khí hư, cặn máu, nước tiểu và rất nhiều dịch xác thối rữa trong tử cung, ngoại trừ mùi dầu bôi trơn.
“Kẻ sát nhân không đeo bao cao su.” Tôi nói.
“Chuyện này… chuyện này làm sao có thể, không lẽ hắn ta bị liệt dương sao?” Tiểu Chu tự hỏi.
Tôi liếc nhìn nạn nhân, hung thủ không có tuyến mồ hôi, lúc giao cấu cũng không xuất tinh, những điểm bất thường này khiến tôi đưa ra một kết luận: "Hung thủ là kẻ có bệnh! Dịch thể hầu như không có bài tiết!"
Tiểu Chu hỏi: "Phân tích này có giúp được gì trong vụ án không?"
"Có. Giúp được nhiều nữa là khác. Hung thủ không thể đổ mồ hôi vậy cũng sẽ không thể phơi nắng. Hắn bình thường chắc chắn sẽ ăn mặc kín mít, đeo kính râm và khẩu trang, và sống trong thành phố này như một con ma cà rồng. Một điều nữa, cậu có nhận thấ không? Lông tóc tìm được ở hiện trường là của ai? ”Tôi nói nhanh.
“Chỉ có mỗi nạn nhân thôi.” Tiểu Chu đáp.
"Đúng vậy! Các nang lông của kẻ sát nhân có thể đã bị thu hẹp do cơ thể tiết dịch bất thường, cơ thể hắn ta không hề có nổi một cọng lông tóc!" Tôi nói.
“Cái này ...” Sắc mặt Tiểu CHu đại biến: “Đây vẫn còn là người sao?”
“Đương nhiên vẫn là người, nhưng là một người chỉ cần nhìn thoáng qua sẽ nhận ra dù có lẫn trong đám đông đi chăng nữa. Với cái đặc điểm này có lẽ sẽ dễ dàng tìm ra hắn thôi.” Tôi cười.
Lúc này, Hoàng Tiểu Đào đi vào gõ cửa: “Mọi người đều ở đây sao, lại đây, có phát hiện quan trọng!”
Tôi cởi găng tay cao su ra, trên tay đã chảy ra một tầng mồ hôi lạnh, lấy từ trong túi ra một hộp kẹo bạc hà. Nãy giờ tôi đã phải ở trong một căn phòng có xác chết và những hương vị “đặc biệt” khiến mũi tôi cảm thấy khó chịu, vừa mới ra ngoài, tôi lập tức cho một viên kẹo bạc hà vào miệng, mùi thơm mát khiến tôi cảm thấy dễ chịu hơn hẳn.
Tôi hỏi Vương Đại Lực có muốn một cái không?
Hắn vừa mới nôn ra, sắc mặt rất tiều tụy, liều mạng lắc đầu nói: "Thôi cho tao xin, mày thì ngon rồi. Vừa mới khám nghiệm tử thi xong đã nghĩ tới chuyện ăn được, tao giờ đưa cái gì cũng nuốt không trôi".
"Tao nhớ vừa nãy có ai đó nói tâm lý vững như bàn thạch mà? "
“Mày có thôi đi không! "Vương Đại Lực gần như muốn khóc.
Tôi cảm thấy sức chịu đựng tâm lý của tôi có vẻ đã được cải thiện so với lần trước.
Sau đó chúng tôi đến một căn phòng, ngồi trên giường là một anh chàng mặc quần áo phục vụ, đầu cúi gằm xuống, Hoàng Tiểu Đào phẫn nộ nói: "Kẻ này chính là kẻ đã lắp camera quay lén trong phòng. Chỉ là loại thỏ đế, tôi vừa hù có chút mà biết gì cũng khai ra hết”.
Người phục vụ rụt rè hỏi: “Liệu tôi có bị kết án không?”
“Nói thừa, nhìn trộm đời tư của người khác vi phạm “Luật quản lý và xử phạt trị an” điều thứ......” Hoàng Tiểu Đào nhất thời không nhớ ra lúng túng gãi đầu.
“Điều 42.” Ông chú mặt vô cảm đứng bên cạnh tiếp lời.
"Đúng vậy, điều 42, nếu có người khởi tố cậu, thì cậu chuẩn bị mà nộp phạt với ngồi tù đi! Đương nhiên, cảnh sát chúng tôi cũng có quyền khởi tố. Dù sao thì cũng tùy vào thái độ của cậu."
Nhân viên phục vụ kích động đứng lên nói: "Là tôi làm. Vì đó là sở thích cá nhân của tôi, tôi quay nó cho vui, và tôi chưa bao giờ phát tán nó ra ngoài và cũng không bao giờ dùng nó để tống tiền người khác. "
" Cái gì mà sở thích cá nhân? Bộ coi AV không tốt hơn sao? "Tôi nói.
"Khác chứ. AV cũng chỉ là diễn theo kịch bản. Rình trộm mang tới một cảm giác hào hứng và phấn khích. Mỗi ngày tôi đều cảm thấy khó chịu nếu không xem nó một lúc trước khi đi ngủ..." Người phục vụ nói chuyện ngày càng hăng máu, bỗng đột nhiên nhận ra mọi người đang nhìn chằm chằm vào anh ta với ánh mắt đầy quái dị. Anh ta vội vàng cúi đầu.
“Giấy dán tường mới này là do cậu dán lên à?” Tôi hỏi.
"Đúng vậy, khi kiểm tra phòng, tôi phát hiện một lỗ hổng trên tường, nếu ông chủ phát hiện ra ông ấy sẽ xé toàn bộ giấy dán tường và dán lại, lúc đó mấy thứ tôi lắp đặt sẽ bị lộ ra ngoài, vì vậy tôi tự mình dán lên ..." Hắn ta giải thích.
“Có một nạn nhân đã chết trong căn phòng đó bảy ngày trước, anh không thấy sao?” Tôi hỏi.
"Đại ca, tôi lắp camera ở mấy phòng liền, mỗi ngày quay hàng trăm tiếng. Làm sao tôi có thể xem hết một lúc được. Tôi chỉ xem một chút lúc nghỉ ngơi. Tuần nào tôi cũng bận lắm". Người phục vụ nói.
“Cuộc sống của anh cũng phong phú quá nhỉ!” Tôi mỉa mai.
"Tôi ghét nhất loại người này. Không có bạn gái liền đi quay trộm người khác để thỏa mãn, thật ghê tởm!" Hoàng Tiểu Đào bất bình nói. Có thể do bản thân là con gái, lại còn là một mỹ nữ, nên đối với cái loại quay chụp lén thế này phi thường căm ghét. Cô ấy đá người phục vụ một phát và nói, "Đi, đem những thứ cậu quay được mang cho tôi xem!"
Góc phổ cập kiến thức:
*AV: Viết tắt của Anti Virus – phần mềm diệt virus trên máy tính. Tuy nhiên cũng có 1 số nơi gọi là Adult Video..... cơ sở giáo dục đặc biệt* chỗ này có vẻ giống trung tâm cai nghiện ếch*tía tô, hoa mộc lan, hồng bì, sài hồ, cát căn các loại: tên các vị thuốc Bắc thôi hem có gì đâu đứng nói chuyện không đau lưng: giống kiểu bốc phét được cái mồm thôi ấy – nói như rồng leo làm như mèo mửa
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
18 chương
554 chương
64 chương
61 chương
452 chương
59 chương