Đào Đào ngây người, “Sao mình chưa nghe cậu nhắc đến bao giờ?” Diệp Thiếu Ninh xấu hổ quay mặt về phía sân phơi bên ngoài. Nhìn chằm chằm vào một khóm hoa trà nở rộ, “Mẹ mình trước đây vẫn luôn nói với dì, muốn cậu làm con dâu. Dì bảo từng nói bóng gió với cậu, nhưng cậu giả ngốc, có lẽ trong lòng cậu không có ý đó với mình. Mình cũng từng nhờ Chu Tử Kỳ đưa thư tình giúp mình, kết quả bị chú Đào xé mất.” “Tại sao cậu không trực tiếp hỏi mình?” Đào Đào quả thật có chút dở khóc dở cười. “Hỏi cũng như không hỏi, cậu thích Hoa Diệp mất rồi. Hơn nữa trực tiếp nghe thấy cậu từ chối, trong lòng mình sẽ càng thêm khó chịu, sau này ở cùng nhau cũng không tự nhiên. Hôm nay nếu không phải cậu nói tới, thì có thể mình sẽ mãi mãi không nhắc đến.” Đôi mắt to của Đào Đào đảo mấy vòng, nuốt nuốt nước miếng, “Diệp Thiếu Ninh, hỏi nhỏ một câu nhé, đến giờ cậu vẫn chưa tìm bạn gái không phải là vì mình đấy chứ?” Diệp Thiếu Ninh xoay người lại, lấy hết dũng khí nhìn Đào Đào, “Không phải mình chỉ thích cậu một chút thôi đâu, mà là rất thích, bây giờ mình vẫn chưa gặp được người có thể khiến mình quên được cậu. Sau này nếu gặp được, mình sẽ kết hôn. Nhưng cậu đừng có gánh nặng tâm lý, thích cậu là việc của mình, không liên quan gì tới cậu. Mình cũng không có suy nghĩ muốn phá hoại gia đình cậu. Làm bạn bè giống như bây giờ rất tốt.” Đào Đào không nói gì nữa, không biết nên nói cậu ngốc hay là nên cảm động vì cậu. Hai người từ nhỏ đã biết nhau, cả hai cùng đến trường, cùng tan học, cũng kết bạn ra ngoài du ngoạn, ăn cơm, nhưng chưa bao giờ nói với nhau những lời mờ ám, ngay cả tay còn chưa nắm, Diệp Thiếu Ninh vẫn luôn là bản sắc quân tử, sao cô có thể nghĩ rằng cậu ấy có ý với cô chứ? Có điều, cho dù có biết thì cô cũng sẽ giả vờ như không biết thôi, trong lòng cô, Diệp Thiếu Ninh giống như con trai của nhà họ Đào vậy. Vốn dĩ, tâm trạng buồn bực, còn muốn tâm sự vài câu trong lòng với cậu ấy, nhưng bây giờ, cô nào dám mở miệng nữa. Cô lo nói rồi, sẽ khiến Diệp Thiếu Ninh tưởng cô ám thị gì đó cho cậu ta. Bầu không khí vẫn có một chút gượng gạo. Hai người lại nói về công việc của nhau một lúc, Diệp Thiếu Ninh bèn đứng dậy chào tạm biệt, bảo là còn phải đến công ty tăng ca. Đào Đào tiễn cậu ta ra ngoài, cậu quay đầu lại nhìn chiếc cằm gầy đến nhọn hoắt của cô, an ủi: “Có bác sĩ giỏi như thế mổ, ca phẫu thuật của dì sẽ không có vấn đề gì đâu, đừng lo lắng. Tới hôm ấy, mình cũng sẽ xin nghỉ đến với cậu.” Đào Đào bị câu này của cậu làm cho mắt đỏ hoe, cậu nào biết nỗi khổ thật sự trong lòng cô! Đứng ngây ngốc bên đường nhìn xe Diệp Thiếu Ninh đi xa mới xoay người, vẫn không đi vào sân. Nghe thấy đằng sau lại có tiếng phanh xe, vội quay đầu lại, Hoa Diệp mở cửa từ trong xe bước xuống. Ánh mắt chậm rãi rơi lên người anh, lộ ra một chút thờ ơ, một chút nghi hoặc, giống như đột nhiên đâm vào tầm mắt cô là một vị khách xa lạ không mời mà đến. Lúc này, sớm đã qua giờ cơm trưa, anh hẳn là đã ăn rồi mới đến. Áo lông màu xanh, bên trong quấn khăn choàng màu xanh đen, quần tây thẳng thớm đến mu bàn chân, giày da không nhuốm hạt bụi, đầu tóc được chải gọn gàng giống như sắp ra tòa. Không có cô ở bên, anh dường như thích ứng rất tốt. “Đến rồi!” Cô nhàn nhạt chớp mắt. Hoa Diệp bị ánh mắt này của cô làm cho đau nhói. “Em khóc à?” Anh nhìn thấy khóe mắt cô ươn ướt. “Không có.” Cô đưa tay lau nước mắt, xoay người tiếp tục đi vào trong sân. “Sao em lại đứng ở bên đường?” “Tiễn Diệp Thiếu Ninh, trưa nay cậu ấy đến ăn cơm.” “Sau đó em và cậu ấy nói chuyện đến bây giờ, rồi nói gì đó, và em khóc?” Giọng Hoa Diệp bỗng trầm xuống, vẻ mặt lạnh lùng. “Đào Đào, hình như chúng ta ly thân, đã cho em rất nhiều thuận tiện!” Hôm nay là Diệp Thiếu Ninh, hai hôm trước là thầy Tả, thật là trùng hợp. Một người rồi lại một người xuất hiện bên cạnh cô, che chở cô, an ủi cô. Đào Đào quay mạnh đầu lại, nhìn Hoa Diệp không chớp mắt, con ngươi sáng đến lạ thường, “Anh xác định là thuận tiện cho em sao? Lẽ nào anh không biết tại sao chúng ta lại ly thân?” Hoa Diệp giận tím mặt, bất giác nắm chặt tay lại, chỉ cảm thấy máu huyết thoáng chốc xông lên đầu, buột miệng tuôn ra những lời mất kiểm soát: “Mọi chuyện đều là lời nói từ một phía em, rốt cuộc anh đã phạm phải lỗi lầm thuộc tính nguyên tắc gì?” Ánh mắt Đào Đào u ám hẳn đi, từ từ lộ ra một vẻ đau thương. Cô cắn chặt môi, ngẩng đầu lên, hàng mi dài run run, giống như đang kiềm chế gì đó. Yêu là gì? Thì ra yêu là quyền lợi để bạn dành cho đối phương tổn thương hết lần này tới lần khác. Lúc đầu anh nổi giận, cô hi vọng đó là ghen, vì quan tâm lo sợ mất cô, nên nói năng lộn xộn. Nhưng câu tiếp theo, cô thật sự đã tuyệt vọng. Yêu lại là như thế nào? “Hoa Diệp, chúng ta lên xe đi.” Cô quay đầu, đi đến xe ô tô. Ở đây gần nhà, cô không muốn bị mẹ đang ngủ trưa nghe thấy. Cô kéo cửa ghế sau ngồi vào, Hoa Diệp chần chừ ở bên ngoài một lúc, rồi cũng ngồi vào. Sau khi im lặng một lúc lâu, cô lại mở miệng một lần nữa, giọng nói vừa khô vừa chát. “Hoa Diệp, anh lái xe đi! Đi xa một chút, chúng ta cãi nhau!” Cô nhắm mắt lại, lòng đau đến độ giống như có một bàn tay bóp chặt. “Sau khi cãi nhau thì anh về nhà anh, em về nhà em, thứ Hai, chúng ta đến Cục Dân chính ly hôn. Nói em tùy hứng cũng được, vô cớ gây sự cũng được, tất cả đều được, em không muốn tiếp tục với anh nữa.” “Đào Đào…” Hoa Diệp hét to một tiếng, mang theo vài phần thô bạo. Đào Đào bị dọa đến run rẩy, mở to mắt ra. “Xin lỗi, vừa rồi anh có hơi mất kiểm soát. Em là vợ anh, để lộ dáng vẻ yếu đuối trước mặt người khác, lúc anh hỏi em, em lại không nhắc đến một chữ.” Hoa Diệp dịu giọng xuống, “Đừng nói lời giận lẫy.” “Đây không phải là lời giận lẫy, mà là thật lòng. Hoa Diệp, ly hôn không phải bi kịch, mà là giải thoát, anh buông tha em, cũng là buông tha chính mình. Cứ tiếp tục vướng víu như vậy, chúng ta đều không được vui vẻ! Người có tình sẽ thành vợ chồng, không phải là việc mà mọi người đều thích sao?” Hoa Diệp khó hiểu nhìn vẻ mặt đau buồn tuyệt vọng của cô, rất lâu rất lâu sau cũng không lên tiếng. Đào Đào chỉ coi là anh đã ngầm thừa nhận, trong lòng càng thêm khó chịu. Mấy câu vừa rồi quả thật là có mang theo vài phần giận dỗi, nhưng cũng có phần bất đắc dĩ. Hai người giống như bước vào một ngõ cụt, không thể bị nhốt ở trong đó cả đời, cũng phải nghĩ cách đi ra. Nhưng anh vẫn không biết mình sai ở đâu? Không thể ở lại trong xe một giây phút nào nữa, cô sợ ngay sau đó sẽ không kiềm chế được mà khóc thành tiếng mất. Có thể rơi lệ, nhưng không thể rơi trước mặt anh. Cô xoay người đẩy cửa xuống xe, Hoa Diệp bỗng vươn tay từ phía sau ôm cô thật chặt. “Tiểu Đào, chúng ta đừng tranh cãi nữa, có được không?” Cô cứng như hóa đá, không hề cựa quậy. “Đúng vậy, bây giờ anh đang rất rối. Giống như đang do dự, nhưng trong lòng anh biết rất rõ, anh và Mộc Ca thật sự thật sự không còn khả năng nữa. Kết hôn với em nửa năm nay, anh hạnh phúc hơn bao giờ hết. Trước đây, ở cùng mẹ anh, tuy đó cũng là một gia đình, nhưng trong nhà cũng giống như bị bao phủ bởi một tầng bi thương, anh và mẹ đều phải thể hiện dáng vẻ kiên cường trước mặt đối phương, để cho cả hai được yên tâm, nhưng con người luôn có mặt yếu đuối, cũng muốn có một bờ vai để tựa vào. Anh từng yêu Mộc Ca, bây giờ cũng rất quan tâm đến cô ấy, cũng từng mơ ước có một mái ấm cùng cô ấy, nhưng niềm vui mà cô ấy mang đến cho anh lại không nhiều bằng nỗi đau cô ấy đem lại. Tiểu Đào, chỉ có ở bên em, thì nhà mới được hoàn chỉnh, mới ấm cúng. Vừa về đến nhà, nhìn thấy em, trong lòng liền vô cùng yên ổn, cho dù công việc có mệt mỏi đến mấy. Có lúc anh nằm mơ, mơ thấy con của chúng ta, là một đứa trẻ bé xíu, khi cười hai mắt cong lên xinh đẹp giống như em vậy. Đừng nói buông tay, hãy cho anh thời gian, anh sẽ sắp xếp ổn thỏa, thật đấy, nhất định.”  “Đây gọi là khen ngợi sao?” Đào Đào nuốt nước mắt trở lại, “Giống như anh nói, là người thì đều có mặt yếu đuối, em có thể cho anh thứ anh muốn, anh có thể cho em thứ em muốn không?” Hoa Diệp gật đầu thật mạnh, nắm lấy tay cô tiến đến môi, hôn lên thật nhẹ. “Anh biết em muốn gì?” Nước mắt, lau thế nào cũng không hết. “Cho anh thời gian!” Anh lặp lại lần nữa. “Hoa Diệp, thời gian không phải là vô tận.” Nếu như yêu anh ít một chút, thì tốt biết mấy, bây giờ đẩy cửa bỏ đi. Ngày mai, núi cao sông dài, tuy đau khổ, nhưng không đến mức lo được lo mất. Nhưng vẫn cứ thỏa hiệp với anh, Đào Đào khóc không thành tiếng…