“Tối qua con uống say. Về nhà đã khuya lắm rồi, Tiểu Đào sợ mẹ lo lắng nên chúng con không qua.” Hoa Diệp từ bên trong đi tới, không tự nhiên cười cười. Hôm qua thứ Sáu, theo như lời hẹn với Quý Manh Nhân, lẽ ra phải về đại viện quân khu ở. Vì trận lộn xộn này mà anh quên béng chuyện đó, Tiểu Đào cũng không nhắc. Nếu không phải anh về trước thì có lẽ cô cũng sẽ không đi. Đào Đào xoay người về một bên, môi mím chặt, ra vẻ không có ý giúp đỡ, giống như việc này không có bất cứ liên quan gì tới cô. Sắc mặc Quý Manh Nhân càng nghiêm túc hơn, “Con uống rượu? Con quên dạ dày của con, và hai đứa còn đang chuẩn bị có em bé rồi sao?” “Mẹ, việc này con không muốn bàn tới nữa, hãy để con và Tiểu Đào tự quyết định, có được không?” Vào lúc này nếu còn nhắc đến con nữa, dường như là một sự châm biếm, Hoa Diệp bất lực nhắm mắt lại, cả thể xác lẫn tinh thần đều uể oải, mà nhiều hơn hết là sự mờ mịt. Bây giờ ở riêng, anh không thể nào dự đoán được bước tiếp theo trong cuộc hôn nhân với Đào Đào sẽ đi đến đâu? Quý Manh Nhân có hơi kinh ngạc với vẻ nôn nóng và mất kiểm soát trong lời nói của Hoa Diệp, bà vừa cúi đầu, nhìn thấy chiếc vali hành lý nhỏ đặt trong phòng khách, “Ai sắp đi công tác?” “Mẹ con sức khỏe không tốt, qua Tết Nguyên Đán phải làm phẫu thuật, con về nhà chăm sóc vài ngày.” Lần này, là Đào Đào tiếp lời, điện thoại đang reo, Đào Giang Hải đợi lâu không thấy người, gọi điện đến giục. Không phải là Đào Đào đồng tình với Hoa Diệp, là cô muốn đánh nhanh thắng nhanh. “Là bệnh cũ lúc trước?” Quý Manh Nhân hỏi. Đào Đào gật gật đầu. “Vậy được, mẹ và hai đứa cùng qua thăm chị ấy.” Hoa Diệp và Đào Đào sững sờ, bây giờ đang là giờ ăn cơm, Quý Manh Nhân đột nhiên qua đó, có chút không giống với phong cách của bà. “Là bây giờ sao ạ?” Đào Đào hỏi thêm một câu. “Ừm, trên đường đi vòng đến siêu thị trước mua ít đồ.” Hoa Diệp lắc lắc đầu, “Mẹ Tiểu Đào đang điều dưỡng thân thể, bác sĩ bảo ăn chay, không được ăn đồ bổ.” “Vậy thì mua bó hoa, mua giỏ trái cây.” Đào Đào và Hoa Diệp nhìn nhau, không nói thêm gì. Hoa Diệp mặc xong áo, xách vali hành lý ra ngoài, Đào Đào khóa cửa, nhìn chìa khóa xoay một vòng rồi lại một vòng trong ổ khóa, cô cố gắng kiềm chế nỗi thê lương trong lòng, nhắm mắt lại. Mới rút chìa khóa đi ra ngoài. Cửa thang máy mở ra, Đào Đào là người cuối cùng đi vào, lúc xoay người, nhìn thấy mấy túi rác ở ngay cửa, lại chạy ra nhặt lên. Tự mình cảm thấy buồn cười với hành động như vậy của mình, đã quyết định ở riêng rồi mà còn để ý đến mấy túi rác này. Đây là do thói quen tạo thành, giống như Hoa Diệp yêu Hứa Mộc Ca, đã thành thói quen, rất khó thay đổi. Ba người đến siêu thị trước, Đào Đào không vào theo, ngồi trong xe gọi điện cho Đào Giang Hải, nói mẹ chồng sắp đến. Đào Giang Hải vừa nghe, liên tiếp oán trách sao bây giờ mới nói. Đào Đào nghe thấy ông gào lên gọi dì giúp việc, bảo làm thêm vài món. Cô cười nhạt, trong mắt bố, Quý Manh Nhân giá đáo, giống như rồng đến nhà tôm. Đào Giang Hải và mẹ Đào Đào cùng ra ngoài nghênh đón, mẹ Đào Đào uống thuốc vài ngày, có thể tâm lý cũng đã bớt áp lực, nên khí sắc rất tốt. Hoa Diệp cầm hoa và giỏ trái cây vào. Mẹ Đào Đào nắm tay Quý Manh Nhân, nói trời lạnh như vậy mà đích thân đến thăm bà, thật là áy náy. Quý Manh Nhân chân thành nói: “Tôi đã hổ thẹn lắm rồi, đến hôm nay mới biết chị bị bệnh. Bây giờ tôi không  cần đi làm nữa, thời gian rảnh rất nhiều, Tiểu Đào và Hoa Diệp phải đi làm, hai đứa nó bận, nên để tôi đến thăm chị nhiều hơn.” Mẹ Đào Đào rất cảm động, hai người cùng vào phòng khách ngồi xuống. Dì giúp việc đã dọn cơm và đồ ăn lên, còn hâm một ấm rượu Thiệu Hưng của Chiết Giang nữa, vào cửa, là mùi gạo nếp ngát hương xộc vào mũi.  “Có tìm bác sĩ quen biết nào làm phẫu thuật không? Quân khu cũng có vài chuyên gia tim mạch, tôi có quen.” Quý Manh Nhân hỏi. Đào Giang Hải đích thân rót trà bưng lên cho Quý Manh Nhân, “Có, vẫn là Hoa Diệp giúp đỡ, là bác sĩ Âu Dương.” Ông quay đầu nhìn Hoa Diệp, Hoa Diệp đang nhìn Đào Đào, “Hoa Diệp, đợi phẫu thuật xong, chúng ta hẹn bác sĩ Âu Dương cùng ăn bữa cơm.” “Được ạ!” Hoa Diệp gật đầu, trên mặt vụt qua tia áy náy. “Trà ngon lắm!” Quý Manh Nhân nhìn những chồi chè non màu xanh nổi trong cái tách bằng sứ trắng tuyết, khen một câu. Đào Giang Hải cười khà khà, “Bạn làm ăn của tôi tặng tôi đó, nói là trà trước mưa trước tiết Thanh Minh ở bờ Hồ Tây, rất non, vốn dĩ chuyên dùng để tiến cống cho hoàng cung, chồi non này đều là những cô gái còn xuân mười tám tuổi dùng miệng cắn xuống.” Phụt một cái, Quý Manh Nhân phun ra một ngụm trà. Không nhịn được nữa. “Sao vậy, bị bỏng à?” Đào Giang Hải căng thẳng hỏi. Mẹ Đào Đào trợn ông một cái, “Ông làm ăn kết giao bạn bè kiểu gì vậy, nói bậy nói bạ.” Đào Giang Hải gãi gãi đầu, cười có chút xấu hổ. “Cơm đã xong rồi, chúng ta ăn cơm thôi!” Mẹ Đào đứng dậy, dẫn Quý Manh Nhân đến phòng ăn. “Con mang hành lý lên lầu, sẽ xuống ngay.” Đào Đào nói. “Sao lại mang theo hành lý?” Đào Giang Hải khó hiểu. “Tiểu Đào qua ở với mẹ.” Hoa Diệp đáp. “Đặt lại vào trong xe đi, trong nhà có bố có dì giúp việc, cần con ở làm gì chứ. Đúng là nhớ quá mà, có mấy bước chân đi đường thôi, tối chạy qua thăm là được rồi.” “Anh Đào, đây là lòng hiếu thảo của con bé. Cũng đâu có mấy ngày, khi có chuyện thêm một người giúp đỡ cũng tốt, huống hồ Tiểu Đào là áo bông nhỏ quan tâm mẹ.” Quý Manh Nhân cười cười, nhìn nhìn Hoa Diệp, “Căn nhà này lớn như vậy, Hoa Diệp cũng có thể tạm thời ở đây.” “Không cần đâu, một mình con là được.” Đào Đào giành trả lời trước, xách hành lý lộp cộp lên lầu. Hoa Diệp chần chừ một lát, rồi đi lên theo. Đào Giang Hải rất thương con gái, phòng lớn nhất cảnh đẹp nhất trong biệt thự dành cho Đào Đào. Chính trong căn phòng này, anh và Đào Đào đã có lần thân mật đầu tiên. Vào tiết trời xuân ấm áp hoa khoe sắc. Những hộ dân tản bộ trên bờ biển đã nhiều hơn, không biết tại sao, vào một hôm mưa dày đặc, hở ra là mưa như trút nước, vợ chồng Đào Giang Hải về quê thăm bà con, dì giúp việc cũng xin nghỉ phép, bên ngoài tiếng sét ầm ầm. Anh và Đào Đào đã xác định quan hệ yêu đương, trước khi ngủ đều sẽ gọi điện chúc ngủ ngon. Điện thoại vừa thông, chỉ nghe thấy tiếng sấm ầm ầm, Đào Đào sợ hãi nói cô sợ, lòng anh thắt lại, buột miệng nói, “Anh qua với em.” Đào Đào không lên tiếng, anh không cúp điện thoại, cầm áo khoác ra khỏi nhà. Áo ngủ của Đào Đào rất bảo thủ rất đáng yêu, áo dài quần dài in hình gấu, rộng rãi thoải mái, cho thấy nhân cách xinh xắn yếu đuối. Cô dẫn anh vào phòng khách, chưa kịp nói chúc ngủ ngon, lại một trận sấm sét vọng đến, bị mất điện. Trong bóng tối, ai cũng không lên tiếng, chỉ nghe thấy bên ngoài mưa rơi xào xào không ngừng nghỉ, còn có tiếng hai hàm răng va vào nhau lập cập của  Đào Đào vì căng thẳng, miệng lưỡi anh khô khốc, tim đập như ngựa chạy, một giây sau, anh đưa tay ra, bế Đào Đào đi lên lầu một cách chuẩn xác, đi thẳng đến phòng Đào Đào. Đào Đào vùi đầu vào cổ anh, anh cảm nhận được khuôn mặt nhỏ nhắn của cô rất nóng rất nóng, tim đập cùng một tuần suất với anh, cơ thể vừa mềm mại vừa dịu dàng, anh không đợi được nữa cúi đầu xuống, hôn lên đôi môi cô. Bài trí trong phòng giống hệt trước đây, mấy con búp bê treo trước giường vẫn cười ngốc nghếch, chiếc đồng hồ cúc cu treo trên tường màu sắc vẫn tươi tắn. “Lát nữa hãy dọn dẹp, chúng ta xuống dưới đi!” Đào Đào đặt vali hành lý xuống, dùng ngón tay làm lược, sửa lại mái tóc, thuận tay ném túi xách lên giường. “Tiểu Đào, anh cũng đến đây ở, được không?” Trong lòng anh hoang mang, giống như đã mất đi một điểm tựa. “Vậy mà còn gọi là ở riêng sao?” Đào Đào không chút cảm xúc chớp mắt. “Anh có thể ở phòng khách.” “Vào đây ở không phải thời gian ăn một bữa cơm.” Đào Đào cụp mắt, “Anh yên tâm, em sẽ không giận dỗi trẻ con mà từ chối gặp anh, cũng sẽ không cắt đứt liên lạc với anh, anh đến ăn cơm, em cũng sẽ hoan nghênh, nhưng em muốn một mình yên tĩnh. Xuống thôi!”  Anh im lặng nhìn cô, khóe môi nhếch lên cay đắng, “Được, tôn trọng em!”   Anh xoay người bước ra cửa trước, Đào Đào ngây người vài giây, cũng định đi xuống thì nghe thấy tiếng tin nhắn đến, cầm ra xem. Một biểu tượng khuôn mặt gục xuống đau khổ, “Rất khó chịu, tôi muốn uống nước.” Là Tả Tu Nhiên gửi đến. Chắc hẳn là vừa tỉnh dậy sau một đêm say, có sức nhắn tin, mà không có sức xuống giường rót nước, Đào Đào trợn mắt một cái, gập điện thoại lại. “Tinh” một tiếng, lại một tin nhắn nữa. “Hoa mắt chóng mặt, bụng cũng đói meo!” Ngữ khí rất đáng thương. Cô vui vẻ, trả lời một câu, “Liên quan gì đến tôi?” Tốc độ trả lời tin nhắn của anh siêu nhanh, “Đây không phải bị chồng cô hại sao? Cô phải chịu hoàn toàn trách nhiệm.”…