“Tiểu Đào, vẫn chưa đến nhà à?” Giọng nói không còn quen thuộc hơn nữa. Không biết là do đêm quá yên tĩnh hay là tim đập quá nhanh mà nghe lại xa xôi đến thế. Đào Đào hít thật sâu một ngụm không khí lạnh lẽo, đợi bình tĩnh lại một chút, nhìn cửa sổ phòng mình sống trước đây, mở miệng nói: “Em đang ở nhà.” Có điều, không phải nhà của cô và anh. Hoa Diệp trầm mặc. “Mọi chuyện đều thuận lợi chứ?” Cô bình tĩnh hỏi, đẩy cửa sân ra, tìm chìa khóa trong túi áo khoác ngoài, vừa đưa tới ổ khóa thì cửa đã mở. Đào Giang Hải lạnh mặt, trừng mắt quở trách cô. Mẹ Đào ngồi trên sofa đan một chiếc khăn choàng, dì giúp việc nhìn chằm chằm màn hình tivi, ngây ngô cười ha ha. Cô chỉ chỉ điện thoại, cười cười, xoay người đi lên phòng mình, dường như cô chưa từng rời khỏi. “Sự việc có hơi nan giải, anh đang tiếp xúc với bộ phận tư pháp. Bố, mẹ đều có nhà à?” “Có này!” Đào Đào nhìn Đào Giang Hải đang chặn ở ngoài cửa phòng giống như môn thần, bĩu môi, đóng rầm cửa một cái, “Khoảng khi nào thì về được?” “Sớm nhất là bốn ngày. Muộn nhất phải một tuần. Tiểu Đào…” Hoa Diệp dừng lại một lúc, dường như muốn nói lại thôi. “Em biết rồi, anh làm việc đi, em phải đi tắm rồi ngủ đây.” “Tiểu Đào, sức khỏe mẹ không tốt, em đừng nói gì với mẹ. Đợi anh về, chúng ta sẽ nói chuyện đàng hoàng.” Cô ngây ngốc chớp mắt, “Hoa Diệp, em đã kiệt sức rồi.” “Tiểu Đào, thật đấy, anh và Mộc Ca không thể nào quay trở lại quá khứ được nữa.” Hô hấp của Hoa Diệp có hơi nặng thêm, một lần rồi lại một lần lặp lại câu nói này, anh cũng cảm thấy rất bất lực, rất nhạt nhẽo. “Là không thể, hay là anh không muốn?” Cô nhìn biển cả đen ngòm ngoài cửa sổ xa xăm, trong lòng buồn bã. Cái gọi là không thể, chẳng qua là giữa anh và cô có nhiều hơn một tờ giấy hôn thú mà thôi. Một khi xé đi thì sẽ có thể rồi, sao anh lại không đồng ý ôn lại mộng uyên ương cơ chứ? Hứa Mộc Ca là tình yêu sâu đậm nhất chân thành nhất trong lòng anh cơ mà! “Điều này có gì khác biệt sao?” Hoa Diệp thở dài, “Vợ anh là em.” “Đúng vậy!” Cô mệt mỏi nhắm mắt lại. Thật ra vừa rồi chỉ cần anh kiên định nói với cô rằng anh không muốn quay trở về quá khứ, anh chỉ muốn ở bên cô, cho dù là lời nói dối thiện ý cũng được, cô đều sẽ quên hết tất cả những chuyện trước đây, để mọi thứ quay trở về điểm xuất phát. Nhưng anh không nói. Anh biết lúc này cô sẽ nghĩ nhiều, anh cũng không muốn phủ nhận vị trí của Hứa Mộc Ca trong lòng mình. Hứa Mộc Ca là duy nhất, là đặc biệt. Trước kia, bây giờ, sau này, không có bất cứ ai có thể thay thế, vì vậy, anh thà đóng băng quan hệ của hai người thành điểm đông. Ngay cả lời tạm biệt cũng không nói, cô bất lực đóng điện thoại lại. Nếu hôn nhân dùng thời gian để tính, thì họ chỉ vừa mới bắt đầu; nếu hôn nhân dùng khoảng cách để đo thì lúc này đây họ đã càng đi càng xa. Vì vậy rất nhiều chuyện không thể nào đo lường, ngoài mặt thì trông giống như ấm áp hạnh phúc, nhưng mùi vị trong đó thì chỉ có người trong cuộc biết mà thôi. Cô hiểu và đồng cảm với Hoa Diệp, chỉ là không thể không oán hận. Anh không thể buông bỏ trước kia, hà tất phải đến chọc cô làm gì? Ý nghĩa thực tế của cuộc hôn nhân giữa cô và anh lại là gì? Cửa bị gõ vang ầm ầm, nếu còn không mở thì sẽ bị người ta đạp mở từ bên ngoài. Bình tĩnh lại tâm trạng, kéo cửa ra, mẹ Đào mỉm cười bưng một chén canh ngân nhĩ hạt sen, Đào Giang Hải thì trừng mắt nhìn. “Con nói tối nay về nhà, mẹ bảo dì giúp việc nấu từ sớm rồi cho vào bình giữ nhiệt, mau uống đi. Trời, tay chân giống như đá vậy.” Mẹ Đào ngồi ở bên giường, cưng chiều ủ ấm tay Đào Đào. “Uống xong rồi về nhà cho bố.” Hai mắt Đào Giang Hải trừng to như chuông đồng. “Khuya thế này rồi, bên ngoài lại lạnh, ở lại nhà đi!” Mẹ Đào không biết chuyện Đào Đào và Hoa Diệp cãi nhau, dịu giọng nói với chồng. “Nhà nó ở Thính Hải Các.” Trong lòng Đào Giang Hải sốt ruột, lại không dám nói quá rõ ràng. Đào Đào đang uống canh nóng bỗng ngẩng đầu lên, hỏi từng câu từng chữ: “Bố, bố lặp lại lời vừa nãy một lần nữa!” Đào Giang Hải ngớ người, chưa từng thấy ánh mắt Đào Đào vừa lạnh lùng vừa đau buồn như vậy bao giờ. “Nếu bố cho rằng nơi này không còn là nhà con nữa, vậy được, bây giờ con sẽ đi, vĩnh viễn vĩnh viễn sẽ không bước vào một bước nữa.” Cô đã không còn chịu nổi đả kích, nếu còn không được bố mẹ thương yêu, thì sẽ càng cảm thấy thế giới là một mảng đen kịt, trong lòng vừa tủi thân vừa thê lương, trong mắt phút chốc ngập tràn nước mắt. “Tiểu Đào… Cục cưng…” Bấy giờ Đào Giang Hải mới biết sự việc không hề đơn giản, sợ đến mức vội giảm âm lượng xuống thấp, rồi dịu giọng, cười hiền từ giống như ông già Noel, “Bố đùa với con thôi, nơi này đương nhiên là nhà con, con muốn ở bao lâu thì ở. Nhưng chúng ta gọi cho Hoa Diệp, có được không?” “Anh ấy đi Sơn Đông công tác rồi.” Cô cúi đầu, một giọt nước mắt rơi vào trong chén. Đào Giang Hải nhẹ nhõm trong lòng, “Vậy sao con không nói sớm! Ở đi, sáng mai bố dậy làm bữa sáng cho con, sau đó đưa con đi làm.” Mẹ Đào nhìn chồng, rồi lại nhìn Đào Đào, cau cau mày, “Hai bố con có chuyện gì giấu tôi đúng không?” “Không có!” Hai cha con đồng thanh. “Thật sao?” Mẹ Đào híp mắt lại. “Đương nhiên! Ồ, sáng mai bố phải dậy sớm. Đi ngủ trước đây. Bà xã, bà đừng nói chuyện với người đẹp bé nhỏ lâu quá, cũng xuống sớm nhé.” Đào Giang Hải sợ vợ vặn hỏi, vội vàng xuống lầu. Đào Đào im lặng uống hết canh, không biết tại sao chân tay vẫn cứ lạnh cóng. Mẹ Đào không vội đi ra, nhìn Đào Đào cười cười, “Có phải đã cãi nhau với Hoa Diệp không?” Đào Đào cúi đầu, yếu ớt xoa ngón tay, không lên tiếng. “Hoa Diệp là một đứa bé có trách nhiệm, nhưng tính cách quá nghiêm túc, so với nó, con giống như một đứa trẻ chưa lớn vậy, mẹ vẫn luôn tưởng rằng hai đứa sẽ không cãi nhau. Thật ra vợ chồng giống như lưỡi với răng, cũng có lúc va chạm, cãi nhau là chuyện tốt, điều đó chứng tỏ nó quan tâm con. Nếu như thật sự không hỏi han gì con, lạnh như băng, vậy thì mới có vấn đề. Không biết cái thằng Hoa Diệp vẫn luôn hết sức bình tĩnh đó khi cãi nhau thì sẽ như thế nào?” Mẹ Đào ôm Đào Đào, nhẹ nhàng đong đưa giống như dỗ trẻ ngủ. “Rất tổn thương người khác.” Đào Đào nhìn mẹ gầy tới mức để lộ xương gò má, nào dám nhắc đến những chuyện Hoa Diệp làm, chỉ là tủi thân mếu máo, nước mắt không ngừng rơi. “Lời nói trong lúc tức giận đều rất nặng. Qua vài ngày rồi nghĩ lại cũng không có gì. Bố con từng tuổi đấy mà cũng vậy đấy thôi. Ôi, nếu như Hoa Diệp có thể học hỏi thương con nhiều hơn thì mẹ đã càng yên tâm hơn.” Đào Đào sững người, mắt ngấn nước khó hiểu nhìn mẹ. “Con biết không, mẹ từng nói với bố con, không muốn con lấy Hoa Diệp. Nói chúng ta không xứng cũng được, hoặc là tuổi tác chênh lệch hơi nhiều, thật ra là mẹ cảm thấy đứa trẻ lớn lên trong gia đình đơn thân, về mặt tâm lý ít nhiều cũng có chút ám ảnh, con lại được bố mẹ nuông chiều hư rồi. Không thạo việc đời, hai đứa ở cùng nhau có hơi khó khăn. Nhưng thấy con vừa nhắc đến Hoa Diệp, hai mắt liền phát sáng, bố con lại rất coi trọng nó, nên mẹ không còn kiên trì nữa. Bây giờ xem ra mẹ không có nhìn lầm, phải không nào?” Ánh mắt Đào Đào từ từ tối đi, khóe miệng khó khăn cong lên thành một nụ cười chua xót. Nằm trong căn phòng đã ngủ hơn hai mươi năm, rõ ràng vừa mệt vừa mỏi, nhưng lại không buồn ngủ một chút nào. Nếu như cô bày tình hình thật sự của hiện tại trước mặt bố mẹ, thì nhà họ Đào sẽ bị chấn động như thế nào? Cô tin rằng vì cô là con gái cưng của bố mẹ nên họ nhất định sẽ vì nghĩa quên mình mà ủng hộ cô, nhưng trong lòng họ nhất định sẽ rất bi ai rất thất vọng! Căn phòng ngập tràn yên tĩnh đè ép khiến cô thở không nổi. Mong rằng bác sĩ Âu Dương có thể về nước sớm một chút, chữa khỏi hoàn toàn cho mẹ, đợi sức khỏe mẹ có khởi sắc, rồi hãy nói những chuyện này, nỗi lo của cô cũng không cần phải nặng nề như vậy nữa. Bây giờ tạm thời không nghĩ nữa, Hoa Diệp vẫn chưa trở về cơ mà! Cô gật gù tự an ủi mình. Ngày hôm sau thức dậy, mang hai quầng mắt vừa đen vừa to, sắc mặt vàng vọt, bôi kem che khuyết điểm, trông mới đỡ hơn một chút. Lúc ăn sáng, Đào Đào hỏi dì giúp việc số lần phát bệnh tim của mẹ mấy hôm nay có nhiều không. Dì giúp việc nói bây giờ Đào Giang Hải biểu hiện rất tốt, vừa không uống rượu vừa không về khuya, mà về sớm ăn cơm, đưa phu nhân đi xem phim, trò chuyện, tâm trạng phu nhân tốt, sức khỏe cũng tốt theo.  Thì ra là tâm bệnh, Đào Đào cười cười. Đào Giang Hải lái xe đưa Đào Đào đến công ty đi làm, Đào Đào khen ông ta vài câu, ông ta liền trợn mắt, “Đương nhiên rồi, đường đường một nam tử hán, nói được làm được. Tiểu Đào, bố muốn mở rộng tiệm nội thất, đổi thành quảng trường nội thất, bên trong không chỉ bán đồ nội thất mà cũng có thể bán các loại trang thiết bị giống như gạch men, sàn gỗ, vật dụng tắm rửa... thế nào?” “Bố,” Đào Đào thở dài, “Tiền của bố không đủ dùng sao?” “Đây không phải chuyện tiền hay không tiền, mà là chứng minh năng lực kinh doanh của bố, bố không muốn cứ mãi bị người ta nói là nhà giàu mới nổi.” “Không nói thì bố không phải hay sao.” Đào Giang Hải cười hi hi, “Trước đây phải, sau này thì không phải nữa. Yên tâm, sẽ không phải lo lắng nhiều đâu, bố vẫn còn giữ lại thời gian ở bên mẹ con mà!” Đào Đào bất đắc dĩ lắc đầu, bàn tay đặt trên túi xách bỗng bị chấn động, nhớ ra tối qua trước khi ngủ đã cài điện thoại sang chế độ rung, chắc là có điện thoại gọi đến. Là số máy bàn của thành phố, nhưng rất lạ. “Xin chào!” Đào Đào nhấn phím nghe, nghe điện thoại là một giọng nữ giòn tan, nghe có vẻ vẫn còn trẻ, “Xin hỏi là cô Đào Đào phải không ạ?” “Vâng. Cô là?” “Tôi là thực tập sinh của bác sĩ Âu Dương, tối nay bác sĩ đáp chuyến bay đến Thanh Đài, cô có hẹn với ông ấy chữa bệnh cho mẹ cô, mời cô sáng mai đến vào giờ làm việc nhé!” Đào Đào vừa mừng vừa bất ngờ, “Không phải bác sĩ Âu Dương ra nước ngoài tập huấn sao? Tôi tưởng còn hơn một tuần nữa mới về được chứ!” Cô gái cười cười, “Bác sĩ Âu Dương ra ngoài nghỉ ngơi, sợ bị quấy rầy nên mới nói với bên ngoài là đi tập huấn. Có điều, ông ấy quay về sớm.” “Vâng, vâng, sáng mai tôi sẽ đưa mẹ đến đúng giờ. Cảm ơn cô!” “Không có gì!” “Bác sĩ về nước rồi?” Đào Giang Hải ở bên cạnh lờ mờ nghe thấy cũng tương đối. “Ừm,” Đào Đào trút bỏ vẻ u ám trên mặt, cả người giống như đang bay vậy, “Về nước sớm, còn đặc biệt gọi điện cho chúng ta, oa, y đức siêu tốt luôn!” “Con bé ngốc, y đức gì chứ, là thể diện của Hoa Diệp lớn. Nhìn đi, rốt cuộc là con rể để ý biết mấy chứ!” Ý cười bỗng cứng đờ trên mặt, Đào Đào chậm rãi ngậm miệng lại, đúng vậy, nếu không sao người ta lại biết số điện thoại của cô chứ, anh quan tâm đến người nhà cô như vậy, là vì sự quan tâm dành cho cô sao?  Trái tim, là một mặt hồ phẳng lặng, một viên đá rơi tõm xuống nước, mặt hồ nhanh chóng lăn tăn gợn sóng. Lảo đảo xuống xe, quẹt thẻ, vào thang máy. Cửa phòng làm việc đã mở, cô ngẩng đầu lên, Tả Tu Nhiên mặc áo khoác lông cừu màu xanh lục quân đang đứng sau bàn làm việc, mỉm cười với cô, “Chào!” Cô nhìn anh chằm chằm, bỗng nhớ lại nụ hôn nhẹ tựa lông vũ tối qua, mặt vụt đỏ đến tận cổ.