Âm Mưu Của Nữ Phụ, Mẹ Kế Đến Đây

Chương 50 : Giống như ác quỷ, mà cũng giống như thiên sứ

= Chống chỉ định đọc khi ăn cơm nha =_= = Lời nói theo gió truyền khắp mọi nơi. Suốt một năm trời, vùng đất hoang vắng nhất hành tinh liên tục bị ghé thăm và soi mói. Người ta đồn rằng, ở vùng tận cùng của nơi đó có một cánh đồng hoa dại màu xanh lam kì lạ được bao trùm bởi một màn sương chưa bao giờ tán. Hoa nơi đó suốt 1 năm luôn xanh tốt, chưa bao giờ héo úa, tàn lụi. Thế nhưng cho dù là ai, khi đi đến nơi này đều bị dẫn về lối xuất phát, không thể đi vào bên trong cánh đồng hoa. Nhiều nhà khoa học có ý định mang mẫu hoa về phân tích, thế nhưng chỉ cần bông hoa đó rời khỏi màn sương kì lạ đúng 1 phút sẽ tự động héo úa, cánh hoa vàng vọt bay theo gió. Hôm nay là tròn một năm màn sương xuất hiện lần đầu tiên, cánh đồng hoa cũng đột ngột bị ghé thăm bởi những vị khách có thể thoát khỏi mê trận sương mù. "Phụt!" "A!!!..." "Tiểu tứ!" Để lại một cái xác đầu lìa khỏi cổ, một người phụ nữ nén đau xót kêu một tiếng, rồi không thể không chạy đi. Mạng rất quan trọng a, có mạng rồi mới có thể đốt hương vàng mã cho người ta được! "Lão đại! Hắn sắp đuổi kịp rồi!" Một nam nhân áo tím bị mất một cánh tay chạy sát đến người dẫn đầu, ánh mắt hoảng hốt cùng sợ hãi. Người dẫn đầu là một nam nhân máu chảy đỏ cả một vùng mắt, khuôn mặt cũng ẩn chứa nỗi sợ hãi khó mà kìm nén được." Chết tiệt, tên ác ma đó!" Cả đám chạy đến một vùng đất có một viên đá màu xanh lam kì quái rồi ngỡ ngàng nhìn xung quanh đã bị chặn lại. "Không... không... tại sao lại như vậy..." Người phụ nữ giống như phát điên, liên tục đánh vào vách núi sừng sững, tạo ra những cái hố to. Thế nhưng, nó lại chẳng là gì so với một ngọn núi khổng lồ. Ở nơi tận cùng thế giới, có một dãy núi đá đen trơ trọi được mệnh danh là "Dãy đá chết". Không có nổi một sinh vật nào có thể bám trụ trên nó. Nó trải rộng đến mức khiến cho người ta tuyệt vọng, cắt ngang cả bản đồ thế giới. Cánh đồng hoa màu xanh lam kì lạ mọc sát dưới chân vách đá cũng từng khiến người ta xì xào cả một thời gian dài. "Hắn... hắn tới..." Nam nhân áo tím run rẩy nói ra, một vãi nước vàng rớt xuống. Hắn thẫn thờ ngồi bệt xuống đám hoa, ôm chặt lấy đầu, co người thành một đoàn. "Au... Authur... Lam... Ngươi... Ngươi..." Nam nhân đầu lĩnh cố gắng bình tĩnh, thế nhưng cái quần dần ẩm ướt cũng bán đứng hắn. "A...a...a..." Người phụ nữ hoàn toàn phát điên, thống khổ cào cấu khuôn mặt xinh đẹp."Đừng qua đây!!! Đừng qua đây!!! Giết ta đi!!! Giết ta đi!!!" "Giết ư? Vậy thì lời cho ngươi quá nha~" Một giọng nói dịu dàng du dương, dễ nghe như đàn dương cầm truyền ra từ trong khu rừng. Bóng người màu đen hiển lộ ra một nam nhân xinh đẹp, con ngươi dịu dàng như hồ nước trong veo không chút cặn bã, tựa như hắn là tập hợp của những gì cao quý nhấy, đẹp đẽ nhất trong trời đất. Thế nhưng, ngón tay đầy máu tanh đang vuốt ve một tấm da người lại khiến vẻ đẹp của hắn biến đổi hoàn toàn. Máu tanh giống như ác quỷ, mà cũng xinh đẹp giống như thiên sứ. "Thần nói, tội ác của các ngươi đã quá sức chịu đựng của nàng. Các ngươi phải bị trừng phạt." Vuốt ve tấm da trên tay, nam nhân nở một nụ cười xinh đẹp, dịu dàng đeo lên đầu những kẻ trước mắt bản án tử tình đày đọa. "Thế nhưng... ta có làm gì... đến ngươi đâu...?" Đầu lĩnh cố gắng hết sức mới nặn ra được những lời này. Đột nhiên tên điên này gõ cửa nhà hắn, đem 10 anh em hắn giết mất 7, chỉ còn lại 3, hai người còn lại thì sắp phát điên rồi! "Hể? Nhóm sát thủ "Thập sát", săn giết hơn 30 đứa trẻ còn trong bụng mẹ, tổng cộng 60 mạng cả mẹ cả con; tham gia khủng bố ở ***, đem sinh mạng cả một thành phố nhỏ hơn 100 nghìn người sát hại dã man để tế đàn cho Hắc ma pháp sư..." Nam nhân vuốt ve bộ da người, môi hồng răng trắng khẽ mở đem những tội ác rợn người của đám người kể ra. "Các ngươi là người của thế giới ngầm, ta cũng chẳng quan tâm các ngươi làm gì. Thế nhưng! Một phụ nữ có thai ở phố Sanf là Tín đồ của ta, các ngươi giết nàng, vậy thì lại là một chuyện khác!" Nam nhân từ từ tiến lại, xung quanh hắn dần dần tĩnh lặng, một hố đen dọa người xuất hiện cắn nuốt tất thảy xung quanh hắn. "Ám... ám ma pháp sư... ngươi..." Nam nhân đầu lĩnh lắp bắp. Nam nhân cười khẽ một tiếng như gió xuân."Kì thật, tiểu hắc của ta chỉ muốn dọa các ngươi một chút thôi." Hắn tiến đến chỗ nam nhân đầu lĩnh, tóm lấy hắn ta, một chiếc dao nhỏ xinh sắc bén vỗ lên mặt nam nhân đầu lĩnh."Các ngươi khiến Andreina đau đớn đến thế kia, ta làm sao cho các ngươi chết dễ dàng thế được? Hửm?" "Phập!" "A! Ọc..." "Nạo vét đứa trẻ từ trong bụng một người mẹ, Andreina của ta đã phải cảm thấy thế nào a~" Nam nhân cười đến đá cũng phải chảy ra nước, hai tay thuần thục cho vào bụng nam đầu lĩnh, đem ruột của hắn tất cả lôi ra. "Thế nào hả? Cảm giác thế nào? Khi ngươi móc đứa con chỉ mới 3 tháng tuổi của Andreina ra khỏi bụng nàng, ngươi có nghĩ nó sẽ có cảm giác như thế này không? Hửm?" Nam nhân để mặc tên đầu lĩnh đang run rẩy dưới chân, tiến đến phía cô gái đang phát điên nói lung tung."Hắc bò cạp, đừng nghĩ phát điên là ta sẽ tha cho ngươi." Hắn đạp lên đầu cô gái, liên tục."John cartel, một Tín đồ chỉ mới 14 tuổi, bị ngươi đem hiếp đến khi cạn kiệt sức lực mà chết. Khi tìm thấy xác, sâu bọ đã sớm đem nó phân hủy đến thối rữa! Ngươi có cảm thấy bản thân thật ghê tởm hay không? Hửm?" Nam nhân xòe bàn tay, ám nguyên tố điên cuồng tụ lại trên tay hắn, hóa thành một con giòi xấu xí. Hắn đến nhìn cũng không nhìn, tống vào miệng cô gái. "A... a... ọc... tha ta... không... ghê tởm!!!" Hắc bò cạp giả điên nãy giờ hoảng hốt móc họng, muốn đem con giòi nhổ ra, thế nhưng nó đã bám trong xương ả, có thiêu trụi người ả cũng chẳng hề ăn thua.