Tam Tiền Tam nhận tờ giấy của bệnh viện, sắc mặt tái nhợt lật lại áo khoác, che đi đôi môi bạc màu. Mang thai, quá đột ngột. Có thể nói tỉ lệ mang thai của nghịch thiên giả là gần bằng số 0. Không chỉ riêng nghịch thiên giả, những cặp vợ chồng sở hữu sức mạnh càng lớn càng khó mang thai, mang thai được cũng rất khó giữ được cho đến khi sinh. Hơn nữa, chắc chắn tương lai của đứa bé này sẽ còn mờ mịt hơn cả Lạc Tâm - dù sao cái gọi là thiên phú, quá xa xôi. “Khục...” Tam Tiền Tam lau đi ngụm máu xanh trên khóe môi, ánh sáng xanh lam trong đôi mắt lóe lên. “Tinh linh... sao lại đột ngột như vậy...” Nàng kéo sấp áo che đi cơ thể, gắt gao ôm lấy vùng bụng. 5 tinh linh, không phải dễ đối phó. Nhất là khi tiểu bảo bối của nàng vẫn còn đang trong thời kì nguy hiểm. 5 tinh linh lẫn vào trong dòng người, ánh mắt lơ đãng dạo quanh quan sát từng người một. Một nữ tinh linh đột ngột ngừng lại, ánh mắt sắc bén hướng về phía trước, môi khẽ động. 5 tên tinh linh, giống như một làn gió, biến mất. ... “Phụt!” Tinh linh nữ vương phun ra một ngụm máu, run rẩy rời khỏi thần điện. Ánh mắt màu xanh lục ẩn nhẫn vẻ đau đớn thống khổ. “Nữ vương! Thần, ngài ấy tức giận sao?” Một nam tử áo trắng gấp rút tiến đến đỡ lấy nàng ta, ánh mắt co rút đầy sợ hãi nhìn về phía thần điện. “Ừ...” Tinh linh nữ vương cười khổ, xoa xoa lồng ngực nơi trái tim còn chưa kịp bình ổn. “Ngài ấy không khống chế được bản thân, yêu cầu chúng ta phải tiêu diệt tên dị đoan nghịch thiên giả kia.” “Vâng, tên dị đoan kia đã tiêu diệt thêm một ít con dân của chúng ta, không thể làm ngơ cô ta nữa! Tất cả “Thần phạt” đều đã được huy động, chắc chắn tin tức tốt sẽ về sớm thôi!” Nam tử mỉm cười. “Ta cho các ngươi thêm 1 tuần nữa, 1 tuần sau, ta sẽ tự tay dẫn các thần sứ đi tiêu diệt ả!” Quân đoàn gồm 10 tên ngụy thần giả S cấp, 1 vị S cấp đỉnh cao sắp dung hợp được Thần cách, như vậy chắc là sẽ quá đủ cho một tên nghịch thiên giả đi! Nữ vương tinh linh tàn khốc mỉm cười. Nam tử rùng mình, lùi bước ra phía sau. Hắn nhìn thấy ánh sáng màu xanh lục nhàn nhạt phát ra từ cơ thể nữ vương tinh linh - ánh sáng của Thần cách. ... “A!” Nam tinh linh chết không nhắm mắt, ôm ngực ngã xuống nền cỏ, cơ thể hóa thành một phiến lá xanh rớt xuống nền đất. Tam Tiền Tam thở hổn hển nhìn thoáng qua, nuốt một ngụm máu vào bụng. Đám tinh linh này cứ dồn lên như không muốn sống, cho dù nàng có thần thông thế nào, cũng khó mà đối chọi với một đám cuồng tín thần kinh cho được! Nhất là tên tiểu tử tham ăn trong bụng nàng nữa! “Ầm!” Một mũi tên xé gió lao vụt đến, Tam Tiền Tam lắc người né tránh, thoát khỏi. Từ phía sau lưng Tam Tiền Tam, 3 nữ tinh linh vô cùng xinh đẹp lách mình tiến đến, khuôn mặt mỹ lệ lạnh băng. “Dị đoan! Dừng lại tại đây thôi!” Nữ tinh linh dẫn đầu nở nụ cười lạnh, ánh mắt nhìn Tam Tiền Tam như một con sâu cái kiến. “Phương gia các ngươi đúng là lúc nào cũng khiến người ta lo lắng. 2 tên nghịch thiên giả đầy nguy hiểm đều là xuất phát từ Phương gia các ngươi!” “Ha...” Không nói đến thì thôi, nói đến Phương Lâm, Tam Tiền Tam liền muốn vùi xác ba con tinh linh kia ngay tại nơi này, lập tức ngay và luôn! Thế nhưng những khớp xương đang nứt vỡ đang báo động với nàng, điều này có chút khó khăn. Một nữ tinh linh nhìn về phía trước, ánh mắt toát ra sự lo lắng nhè nhẹ, liếc nhìn về phía đồng bạn một cách cấm kỵ. Nữ tinh linh khác cũng khẽ cắn môi gật đầu, kiêng kị giật giật tai. “Giải quyết ả!” Nữ tinh linh thủ lĩnh nâng cung, triệu hồi một chùm tên bắt đầu oanh tạc. Tam Tiền Tam phun ra một ngụm máu, hóa nó thành một tấm khiên chắn xanh lam che đi những mũi tên, rạch phá không gian thoát li. “Đuổi theo!” “Phịch!” Tam Tiền Tam ngã xuống mặt đất, vùng bụng tê rần khiến nàng hoảng sợ, cố gắng che dấu nó. Từ khi phát hiện được dấu hiệu mang thai, nàng vận dụng sức mạnh càng ngày càng khó khăn. Bởi sức mạnh của nàng đang bị tên tham ăn trong bụng hấp thu, không lúc nào ngừng lại. Cho đến hôm nay, mang thai tròn 2 tháng rưỡi, Tam Tiền Tam chỉ còn giữ lại được sức mạnh chừng B cấp. Vận dụng máu tươi làm khiên chắn đã ngốn đi hết sức lực của nàng lúc nãy rồi. “Khụ...” Tầm mắt Tam Tiền Tam mờ dần, gục đi trên thảm cỏ. ... “Chị! Không nên!” Nữ tinh linh ngăn lại đồng bọn. “Đây đã là ranh giới gần kề nhất mà thú nhân có thể chấp nhận, không được tiến sát thêm nữa!” “Hừ! Dị đoan kia đã là nỏ mạnh hết đà, việc gì phải sợ hãi?” Nữ thủ lĩnh tinh linh cười gằn, ánh mắt kiêu ngạo. “Hơn nữa tinh linh chúng ta từ lúc nào lại phải sợ hãi đám thú nhân kia hừm?” Mặc kệ hai nữ tinh linh kia xoắn xuýt, nữ tinh linh thủ lĩnh không chút sợ hãi bước vào vùng đất thảo nguyên trước mặt, kiêu ngạo bước đi. Hai nữ tinh linh không tiện cãi mệnh, buồn bực cùng bất an tiến vào. ... “Huh? Nhân loại? Nữ nhân loại?” Nam nhân dừng lại trước cô gái đang thê thảm ngất đi, gãi gãi đầu. “Huh...” “Cố ca, chuyện gì... sao...” Vũ Lôi ló đầu ra từ không gian xé rách, sau đó thì im lặng. Quả thật, đi mòn gót giày mãi chẳng thấy, đánh bậy đánh bạ người lại tự dâng lên tận cửa. “Cố Thần ca, cứu cô ấy được không?” ======= *ngáp*, đã xong chap này, cá bơi về ngủ đây:3333 Xì poi: “Cảm ơn anh.”