Ám khí diệt quỷ nhân
Chương 63 : Ám địa kim cổ trùng
Lữ Hàn nhìn theo bóng Tiêu Tương xa dần rồi tập trung vận khí, luyện tập từng bước một. Cứ nhảy qua từng tảng đá, từng cành cây thấp, dần dà Lữ Hàn cảm thấy thân pháp càng ngày càng nhẹ nhàng hơn.
Quả thực khẩu quyết vận khí dựa trên nền tảng Cửu Dương Thần Công đã giúp tạo ra phản lực đối kháng với lực hút của trái đất, khiến mỗi lần nhảy là mỗi lần tung người cao hơn và xa hơn. Chỉ là do chưa quen với trọng lực nhẹ bẫng như vậy nên động tác của cơ thể chưa phối hợp uyển chuyển khi bay lên và đáp xuống.
Lên đến chừng giữa ngọn núi thì động tác đã bắt đầu thuần thục hơn, Lữ Hàn đã có thể phối hợp nhịp nhàng giữa chuyển động của cơ thể và đôi chân. Một lúc sau, lên tới gần đỉnh núi, đã thấy bóng lưng của Tiêu Tương đang đứng yên, Lữ Hàn hồ hởi phóng nhanh hơn. Ở lần điểm chân cuối cùng, Lữ Hàn nhún mạnh người, muốn bay qua đầu Tiêu Tương, đáp xuống trước mặt nàng.
Tiếc rằng do vừa mới luyện thành công phu, lại lấy sức quá đà, càng không ngờ rằng nơi Tiêu Tương đang đứng lại là rìa của lòng chảo, nên Lữ Hàn đáp luôn xuống bên trong lòng chảo và trượt dài xuống dưới.
Nền sườn dốc là thảm cỏ, loại cỏ này thân dài, dai chắc lại trơn tuột. Lữ Hàn đáp xuống mà không thể đứng vững, cố gắng giảm tốc độ nhưng bất thành, chỉ có thể điểm chân bay dần xuống dưới, mỗi lần điểm chân đều cố gắng hãm thân mình chậm lại.
Thấy địa hình nguy hiểm như vậy, trong lòng Lữ Hàn rầu rĩ, nghĩ bụng sẽ mất kha khá thời gian tìm đường leo lên trên lại. Ai ngờ thấy có bóng người vút qua trên đầu, thì ra là Tiêu Tương, nàng vừa bay vừa nói: “Dù sao cũng lỡ rồi, xuống dưới xem qua một chút có hay không câu chuyện đồn thổi kia.”
Nhìn xuống lòng chảo chỉ thấy lá cây phủ xanh rì. Cây xanh thì không có gì đáng sợ, chỉ đáng sợ ở chỗ không biết phía dưới lớp lá cây ấy có gì ở bên dưới. Cả Lữ Hàn và Tiêu Tương đều giảm tốc độ xuống thấp nhất, gần như ngừng hẳn lại rồi bám vào một cành cây.
Cả hai thận trọng men theo cành cây leo xuống, không gian bên dưới tối tăm, ánh sáng chỉ xuyên qua kẽ lá thành những tia sáng chiếu rải rác, nhưng hầu như đều bị những tầng lá đan xen bên dưới chặn lại hết, không còn tia nào rọi xuống được dưới cùng.
Tiêu Tương lấy ra Bạo Vũ Lê Hoa, thứ vũ khí đáng sợ, đi… tỉa bớt vài cành cây để lấy ánh sáng.
Bạo Vũ Lê Hoa vô cùng sắc bén, Tiêu Tương quơ qua quơ lại một hồi đã vạt bớt một mảng to cây cối, ánh nắng được cơ hội tỏa sáng ở nơi đã lâu không cho nó đặt chân đến nên chiếu soi rực rỡ. Khu vực mà hai người đang đứng cũng là một sườn dốc, nhưng có chiều dốc ngược với sườn lòng chảo phủ cỏ dài ở trên.
Tiêu Tương quan sát và ngẫm nghĩ một lúc rồi nhận xét: “Dường như chỗ chúng ta đang đứng là một quả đồi hình nón, nằm sụp xuống ở giữa tâm lòng chảo của núi Tử Thiết. Giữa quả đồi này và lòng chảo có một vành hở, nhưng do cây cối mọc cao, phủ kín, nên khó nhìn thấy khe hở hình tròn này.
Hai người men theo sườn dốc bước xuống. Đi tới đâu, Tiêu Tương phạt bớt cây cối đến đấy, vừa mở ra một con đường đi dưới chân, vừa mở ra một hành lang ánh sáng trên đầu.
Một lát sau, hai người đã xuống tới nơi đất bằng trống trải, nhưng ánh sáng ở đây đã nhạt bớt khá nhiều vì tia nắng bị chặn bởi rìa dưới của lòng chảo. Lữ Hàn đưa tay chỉ một hình thù to lớn lờ mờ trước mặt, nó có dạng như hình chữ nhật với cạnh răng cưa. Cả hai bước đền gần, thì ra là một xe máy xúc bị lật nghiêng, hình thù vừa rồi là do góc nhìn vào gầm xe tạo ra.
Bước vòng qua cái xe máy xúc, cả hai lại nhìn thấy một chiếc xe ben cách đó một đoạn, bánh xe bị vùi trong nền đất hơn một nửa, trong buồng lái có hình thù một người đang gục đầu trên vô lăng. Lữ Hàn lấy ra một cái đèn pin cường quang nhỏ như ngón tay nhưng độ sáng rất mạnh, chiếu về phía đó, lò dò bước lại gần. Tiếng đá sỏi lạo xạo dưới chân, nhưng dường như có tiếng động gì đó sột soạt phát ra từ đâu đó nữa, Lữ Hàn quay qua hỏi Tiêu Tương: “Cô có nghe thấy tiếng gì không?”
“Có, là tiếng cọ xát do vật gì đó di chuyển.”
Ánh đèn pin chiếu lên buồng lái xe ben, bên trong là cái đầu lâu đang gục trên tay lái, phía dưới cổ là bộ quần áo lao động màu xanh dương. Tiêu Tương hỏi: “Tin đồn người và xe biến mất sau một đêm đó xảy ra cách đây bao lâu rồi?”
“Có lẽ khoảng ba năm.”
“Nếu cái tin đồn đó có thật, nghĩa là lúc trước, nền thung lũng trên đầu chúng ta vẫn được phủ kín, che lấp không gian dưới này. Nhưng do hoạt động đào bới khiến nền đất bị sụp xuống, người và xe cộ đều rơi hết xuống đây.”
“Nhưng sao lại chỉ có một người lái xe này chết ở đây nhỉ? Những người khác đã bỏ đi đâu hết rồi à?”
Tiêu Tương lắc đầu: “Họ chẳng bỏ đi đâu cả, dưới mặt đất toát ra tử khí tản mác, khả năng là bị vùi chết khi xảy ra sập nền đất.”
Lữ Hàn nhíu mày: “Tuy không biết số lượng người và xe bị rớt xuống đây, nhưng không thể tất cả đều bị vùi chết được, phải có người còn sống chứ”
“Phải, bọn họ đang ở sau lưng ngươi kìa.”
Nghe câu nói này, bất giác Lữ Hàn nổi gai ốc cả người, nhưng anh không quay lại, chỉ nhìn Tiêu Tương cười nói: “Cô dọa tôi à?”
Tiêu Tương không đáp, chỉ lẳng lặng lấy ra một cái Trường Lân Đăng, bắn lên không. Trường Lân Đăng phát nổ tỏa ra lân tinh đỏ lan tỏa trên không trung. Những hạt lân tinh này lơ lửng trong không khí và vẫn tiếp tục cháy sáng, giúp soi rọi một khoảng không gian rộng trong thời gian dài.
Lữ Hàn quay lưng lại, há hốc miệng kinh ngạc, khoảng vài chục bộ xương trắng mặc quần áo lao động đang đứng lắc lư cách đó một đoạn. Trên đầu những người này đều bị cắm vào một đoạn ngoằn ngoèo như rễ cây to bằng cổ tay, những rễ cây này chạy thẳng lên trên mái vòm và kết nối với nhau.
“Đây là rễ của cây ăn thịt người à?” Lữ Hàn tự hỏi, rồi đưa mắt dõi theo đường đi của rễ cây để tìm căn nguyên xuất phát của chúng, nhưng chỉ thấy chúng tụ lại thành một thân lớn bám vào nóc mái vòm, chứ không nối đến một cái cây nào cả.
“Lạ thật!” Tiêu Tương chép miệng, “Mấy cái nhánh trông như rễ cây này tỏa ra khí tức thật kỳ lạ, không phải là cây, không phải là quỷ, không phải là yêu…”
“Chứ nó là gì?”
Tiêu Tương suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Ngươi đã từng nghe nói tới ở đây ngoài loại đá màu tím ra thì có mỏ vàng ở đây không?”
“Mỏ vàng? Cái đó thì tôi không biết. Mà vì sao cô lại hỏi chuyện này?”
“Ta chỉ là có một suy đoán.”
“Là suy đoán gì?”
Thấy Tiêu Tương một lúc lâu không nói, Lữ Hàn mới giục thêm: “Suy đoán chỉ là suy đoán, có thể sai không sao, cô cứ nói đi.”
“Theo điển tích những thứ thần bí chốn nhân gian, có nhắc đến một loại trùng vô cùng kỳ lạ, có tên gọi là Ám Địa Kim Cổ Trùng. Thứ trùng này vốn không phải sinh ra theo cách thức thông thường của động vật là con mẹ sinh ra con con, mà là được tạo thành từ tia sét đánh xuống các quặng vàng. Sét nung chảy quặng vàng, hủy diệt vật chất, nhưng nhờ đó mà từ trong vô sinh lại hình thành một dạng sống khác thường. Dạng sống này phát triển theo mạch vàng bị nung chảy có hình phân nhánh như cành cây, nếu vô tình đào được nó lên, nhìn bề ngoài cứ tưởng là cây, nhưng thực ra lại là một thực thể sống di động. Nếu nghiền vụn nó ra, dùng các phương pháp lọc quặng thông thường sẽ thu được vàng.”
“Có chuyện này?”
Tiêu Tương gật đầu: “Dân gian thường đồn nhau, bảo vàng chôn xuống đất lâu ngày sẽ biết đi, đào chỗ cũ đã từng chôn lên thì không còn thấy vàng nữa, bản chất là do hình thành loại trùng này bên trong vàng, khi nó cử động sẽ mang miếng vàng di chuyển theo nó. Nhưng thường các loại vàng chôn dưới đất do không có sét đánh nên không hình thành loại trùng này hoàn chỉnh, mà chỉ là dạng nửa vời, bị đào lên trên mặt đất sẽ chết, không gây ra hại gì.”
Lữ Hàn há hốc miệng, lần đầu nghe tới thứ kỳ quặc vô cùng này.
Tiêu Tương nói tiếp: “Còn thứ trùng tạo thành do sét đánh xuống mỏ quặng sẽ phát triển thành thực thể sống hoàn chỉnh, có bề ngoài như cành cây, cấu tạo cơ thể phần lớn là vàng, nó cử động, di chuyển được. Có điều điển tích không đề cập tới việc nó sẽ ăn thức ăn gì và có tập tính sinh hoạt ra sao.”
Lữ Hàn chỉ lên những rễ cây khô trên cao và nói: “Ý cô, mấy cái nhìn như rễ cây này là Ám Địa Kim Cổ Trùng?”
Tiêu Tương lắc đầu, bộ dáng bất đắc dĩ: “Ta chỉ đoán thôi, quặng vàng thường nằm chung với quặng các loại đá quý như thạch anh. Nếu loại đá màu tím mà ngươi nói là thạch anh tím, thì trước đây có cả quặng vàng cũng không có gì lạ.
Lữ Hàn nghĩ một lúc rồi đưa ra ý kiến: “Nếu đã lỡ đoán thì cứ đoán tiếp thế này, Kim Cổ Trùng sinh ra từ vàng, có thể nó sẽ ăn vàng để tiếp tục lớn lên và duy trì, ở nơi có quặng vàng chưa khai thác thì thức ăn của nó là bất tận. Nhưng nếu quặng vàng bị khai thác hết, nó không còn thức ăn, có thể sẽ chuyển sang ăn những thứ khác… Như ăn thực vật… Hoặc ăn động vật chẳng hạn.”
Tiêu Tương gật đầu: “Suy đoán của ngươi không phải là không có lý, trong máu của động vật đều chứa một lượng vàng vô cùng nhỏ, nhưng cũng được xem là có vàng trong máu. Máu người cũng chứa một lượng vàng vô cùng nhỏ này, hơn nữa trên cơ thể người ta, ít nhiều sẽ có người đeo trang sức vàng. Nếu trước đây, chỗ này đã từng có quặng vàng nhưng đã bị khai thác hết, loại trùng này khi gặp được những công nhân này do lở đất mà rớt xuống đây, rất có thể nó sẽ tấn công họ để ăn vàng.”
Lữ Hàn nghe tới đây thì quay sang nhìn Tiêu Tương: “Trên người cô có đeo trang sức vàng không?”
Tiêu Tương chưa kịp trả lời thì cả hai nghe có tiếng động.
Một bộ xương cúi đầu tới trước, làm đứt gãy chỗ nối với rễ cây trên đầu, kêu răng rắc vài tiếng, rồi ngã quỳ xuống mặt đất. Nhưng điều đáng sợ là bộ xương từ từ đứng dậy, bước tới về phía Lữ Hàn và Tiêu Tương.
Chưa dừng lại ở đó, một vài bộ xương khác cũng làm hành động tương tự, cử động để bẻ gãy chỗ nối với nhánh cây trên đầu, hàng loạt tiếng răng rắc thi nhau vang lên.
Dần dần, tất cả đám xương người đều cùng làm một hành động này, tiếng răng rắc đứt gãy vang lên giòn tan vang vọng như người ta thi nhau bóp vụn miếng bánh tráng. Cảnh tượng và âm thanh khiến những ai gan góc nhất cũng phải khiếp hãi.
Và thứ khiếp hãi hơn chính là những bộ xương này đang nhắm về phía hai người bọn họ mà đi tới.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
19 chương
71 chương
10 chương
26 chương
11 chương
107 chương