Ám khí diệt quỷ nhân
Chương 25 : Năm tháng khiến người già đi
Không chờ Lữ Hàn trả lời, tiếng đàn đã cất lên.
Đây là khúc dạo đầu của bài hát Tiêu Dao quen thuộc với các fan dòng phim kiếm hiệp. Vừa kết thúc khúc dạo đầu thì quỷ hồn này cất lên câu hát đầu tiên của bài Tiêu Dao, giọng hát của hắn hay không kém gì một ca sĩ chuyên nghiệp:
“Năm tháng khiến người già đi, lợi danh cũng lãng quên”
Ở chữ cuối cùng của câu hát, quỷ hồn này búng một ngón tay lên dây đàn, một tia kình lực bắn về phía Lữ Hàn. Lữ Hàn vẫn chưa mở lại được Thấu Thị, nhưng mọi thứ vẫn hiện rõ trước mắt. Chứng tỏ hai quỷ hồn này quang minh chính đại giao đấu, vì nếu muốn để cho mắt thường nhìn thấy được sự hiện thân của mình, quỷ hồn phải dùng một phần quỷ lực để làm điều đó.
Lữ Hàn khẽ dùng đầu kiếm gạt văng tia kình lực đó.
Quỷ hồn vẫn hát tiếp:
“Rượu đục một vò làm ta điên đảo
Sống chết trong cô quạnh, khao khát một vòng tay
Quản gì sớm hay muộn, yêu đi hưởng tiêu diêu”
Cuối mỗi câu hát lại có một tia kình lực bay đến, đều bị Lữ Hàn dùng mũi kiếm gạt văng. Quỷ hồn bắt đầu hát vào phần điệp khúc:
“Trời xanh cao thăm thẳm, núi xanh hai bên bờ
Đã trải biết bao mùi vị thế gian
Yêu hận liên miên tất cả một bút xóa bỏ
Chỉ muốn giữ chặt lấy tình yêu hiện tại”
Phần điệp khúc này không chờ tới cuối câu mới bắn ra kình lực, mà cứ mỗi vài chữ thì một tia kình lực đã được bắn ra. Uy lực của mỗi tia kình lực cũng mạnh hơn. Lữ Hàn đã không còn có thể dùng mũi kiếm thong dong gạt tia kình lực ra được nữa mà phải dùng kiếm chém văng các tia kình lực này.
Quỷ hồn hát tới nửa sau của phần điệp khúc:
“Nàng tốt đẹp như thế, ta một đời ước nguyện
Cùng nàng tiêu dao khắp chốn giang hồ
Chỉ cần tim còn đập, ta còn làm nàng vui cười
Sánh vai nhau đến khi đầu bạc”
Ở mỗi chữ của phần sau điệp khúc này lại có một tia kình lực bắn về phía Lữ Hàn, mười ngón tay của quỷ hồn như đang bay trên bảy sợi dây của cây cổ cầm, uy lực phát ra đạt tới mức cực đại.
Lữ Hàn vừa bước lui, vừa quay người, vừa múa kiếm quay tít quanh cơ thể để đối phó với thế tấn công cường bạo và mãnh liệt này. Từng đợt kình lực từ cây cổ cầm kéo tới liên miên bất tận. Như một cơn mưa đá ném vào người, như một đợt sao băng giáng xuống, như một trận cuồng phong cuồn cuộn kéo tới, ép Lữ Hàn vào thế chống trả ngạt thở.
Ở chữ cuối cùng của câu hát cuối cùng, cả mười ngón tay của quỷ hồn dụng cầm tập trung tất cả quỷ lực bắn ra một đợt sóng kình lực hình trăng khuyết xé rách không gian, cắt về phía Lữ Hàn.
Biết đây là đòn tấn công cuối cùng và cũng là đón tấn công mãnh liệt nhất của quỷ hồn dụng cầm, Lữ Hàn tập trung ý lực xoay tròn thanh kiếm gỗ trong lòng bàn tay, đoạn chụp lại chuôi kiếm ở tư thế cầm ngược, tung người lên cao, vận hết ý lực cắm kiếm xuống đất, triển ra chiêu thức “Thiên Kình Ngự”, một tuyệt kỹ trong kiếm thuật truyền đời của gia tộc.
Ý lực của chiêu “Thiên Kình Ngự” này triệu hồi ra một thanh kiếm khổng lồ phóng từ trên cao xuống cắm ngập sâu vào mặt đất, đâm xuyên qua và chặn đứng hoàn toàn luồng sóng kình lực hình trăng khuyết đang lao tới. Uy lực của cú va chạm này đẩy Lữ Hàn văng đi một đoạn, nhưng không gây thương tổn gì.
Quỷ hồn dụng cầm nở một nụ cười nhẹ, nói một câu bâng quơ rồi biến mất:
- Đã xong món khai vị rồi.
Trận đánh khai vị kết thúc, quỷ hồn dụng cầm đã biến mất. Lúc này Lữ Hàn mới để ý trên khuôn mặt của quỷ hồn đại sư huynh đã chảy dài một giọt nước mắt từ lúc nào.
Quỷ hồn đại sư huynh như đang nhìn vào khoảng hư không nào đó, cất giọng nói chứa đầy nỗi sầu hận:
- Vì sao? Vì sao khi còn sống ta đã không thể ở bên nàng, đến khi chết đi ở bên cạnh nàng lại càng khiến nàng đau khổ hơn? Năm tháng khiến người già đi, một kiếp này cứ trôi qua cho đến tận khi nào. Ta đã từng sống vì điều gì? Vì gia đình? Vì danh lợi? Vì đam mê? Vì một mối tình mà kiếp này mãi mãi không có được? Liệu có một khoảnh khắc nào đó trong đời này, nàng đã từng nhớ đến ta hay không?
Quỷ hồn đại sư huynh nhìn về phía Lữ Hàn, cất tiếng hỏi:
- Người có biết thứ kiếm pháp ta sáng tạo ra tên gì hay không?
Lữ Hàn lắc đầu:
- Đương nhiên là không biết.
Quỷ hồn dường như đã lấy lại được sự điềm đạm, nói chậm rãi:
- Ta hoàn thành xong kiếm pháp này ngay trước khi chết mà chưa một lần sử dụng, đó là khi mà trái tim ta đau đớn đến cực hạn, khi mà tình cảm của ta dành cho nàng đã không còn chịu nổi giới hạn của nó. Ta gọi nó là…
Quỷ hồn chậm rãi buông ra từng chữ một:
“Tuyệt…Tình…Kiếm”.
*Đồng đạo nào muốn nghe thử bài Tiêu Dao thì lên Youtube search "Tiêu Dao Hoắc Kiến Hoa" nhé. Có nhiều phiên bản vietsub, bản dùng trong chương này là cái video có hình đại diện là khuôn mặt to đùng của Đông Phương Bất Bại mặc áo đỏ.
Truyện khác cùng thể loại
207 chương
27 chương
73 chương
11 chương
3 chương
457 chương
30 chương
121 chương