Ám khí diệt quỷ nhân
Chương 22 : Nàng tốt đẹp như thế, ta một đời ước nguyện...
Cô gái kể:
- Cách đây khoảng một năm, tôi bắt đầu có những giấc mộng kỳ lạ. Tôi thường xuyên nằm mộng thấy mình đi đến rất nhiều nơi khác nhau, những nơi đó đều là tôi chưa từng gặp qua.
- Những nơi đó khung cảnh có đáng sợ không? - Lữ Hàn hỏi.
- Không, không đáng sợ chút nào. - Cô gái lắc đầu. - Trái lại là đằng khác, khung cảnh những nơi đó đều rất đẹp. Cảm giác như mình đi du lịch trong mộng ấy. Có nơi chỉ đi trong một đêm là xong. Có nơi thì phải đi mấy giấc mộng trong vài đêm liên tiếp. Có nơi thì đi cả tuần mới hoàn thành chuyến đi.
- Cô đi tới những nơi đó là đi một mình à?
- Không, tôi đi chung với một người nữa, có điều là… - Cô gái ngập ngừng.
- Có điều gì? - Lữ Hàn hỏi.
- Có điều là tôi không nhìn rõ mặt người đó.
- Ồ. - Lữ Hàn thoáng chút ngạc nhiên. - Nhưng trong mộng, cô và người đó có làm chuyện gì không?
- Làm chuyện gì là… chuyện gì? - Cô gái khẽ đỏ mặt, vẻ e lệ.
Nét thẹn thùng của cô gái có thể khiến người đối diện hồn bay phách lạc, giật mình mà sảy chân rớt xuống vực thẳm bên dưới không có lối lên.
- Ý tôi là… chứ không lẽ hai người chỉ đi bộ với nhau trong mộng thôi? - Lữ Hàn tìm cách diễn đạt ý của mình.
- À, có. Tôi và người đó ăn uống chung với nhau, trò chuyện với nhau, cùng nhau đi ngắm cảnh. Cảm giác như mọi diễn biến trong giấc mộng đã được sắp đặt sẵn. Mọi thứ có vẻ rất hoàn hảo.
- Ùm… trong mộng, cô có… ngủ chung với người đó không? - Lữ Hàn hỏi một cách ngắc ngứ.
- Anh hỏi… chuyện đó….làm gì? - Cô gái lí nhí cúi đầu đáp.
- À… nó quan trọng đấy, để biết vấn đề những giấc mộng kỳ lạ của cô nằm ở chỗ nào? - Lữ Hàn giải thích.
- Thực ra là có…nhưng sau khi lên giường một lúc, khi tôi chìm vào giấc ngủ trong mộng thì tôi lại thức dậy ở thế giới thực tại bên này. - Cô gái nói rất nhỏ giọng vẻ mắc cỡ. Rồi cô nói thêm như để giải thích rõ hơn:
- Chúng tôi lên giường chỉ để ngủ thôi.
“Chúng ta lên giường chỉ để ngủ thôi” là một câu nói rất kinh điển mà các cô gái rất hay được nghe. Nhưng nếu thử hỏi mười cô gái đã từng nghe câu này kết quả như thế nào, thì chúng ta sẽ thấy rằng chắc là hết chín người rưỡi sẽ cùng cho một đáp án giống nhau, đó là: rốt cuộc lên giường không chỉ để ngủ!
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cũng khó mà trách được những chàng trai đã từng nói với cô gái của họ câu “chúng ta chỉ ngủ thôi” này.
Phải biết rằng cái bộ phận đàn ông chỉ hoạt động được khi đầu óc của họ ở trong trạng thái thoải mái, thư giãn. Chứ nếu họ đang trong trạng thái hoạt động cao độ của đầu óc thì dù có gặp được kích thích như thế nào chăng nữa, cái bộ phận đó cũng vẫn bị tê liệt, không làm gì được.
Có thể lúc nói ra câu đó, tâm ý của chàng trai đúng là chỉ muốn đi ngủ thật, nằm ngủ cạnh nhau là một điều gì đó rất tuyệt. Nhưng khi đã nằm được một lúc rồi, đầu óc trở nên thư giãn, thoải mái, thì đó là lúc phù hợp cho cái bộ phận đàn ông trở nên hoạt động. Nó hoạt động càng lúc càng mạnh mẽ, đòi hỏi được chủ nhân sắp xếp một công việc phù hợp với năng lực chuyên môn của nó.
Và chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến.
Cho nên, các cô gái, hoặc là từ chối ngay từ đầu khi nghe câu nói “chúng ta chỉ ngủ thôi”, hoặc là sẽ hiểu cách hoạt động của cái bộ phận đàn ông mang tính giống loài được Mẹ thiên nhiên tạo ra như thế nào.
Lữ Hàn bỏ qua vẻ bối rối của cô gái khi phân trần “chúng tôi chỉ ngủ thôi” mà hỏi tiếp:
- Ngoài ra có điều gì đặc biệt khác trong các giấc mộng nữa không?
Cô gái suy nghĩ một lát rồi đáp:
- À có, đó là tôi thường xuyên nghe thấy một bài hát trong giấc mộng.
- Đó là bài gì?
- Bài Tiêu Dao của Hoắc Kiến Hoa ấy.
Lúc này, Lữ Hàn và cô gái đi đến một hạng mục khác trong khu công viên mênh mông này. Xem bảng tên bên ngoài cổng ghi là “Bệnh Viện Bỏ Hoang”, ngoài ra còn có lời giới thiệu như sau:
“Đây vốn là một bệnh viện tâm thần, được cải tạo lại thành một bệnh viện đa khoa. Nhưng do một số ám ảnh còn sót lại từ lúc còn là bệnh viện tâm thần, nên đã xảy ra một vài chuyện không hay, các bệnh nhân lần lượt bỏ đi, không ai chịu ở lại điều trị trong bệnh viện này nữa. Từ đó bệnh viện đành bỏ hoang. Chỉ là một vài hiện tượng ám ảnh vẫn còn sót lại, không cách gì xóa bỏ được”.
Ở dưới còn một hàng chữ nhỏ nghiêng nghiêng:
“Quý khách tự chịu trách nhiệm hoàn toàn khi tham quan bệnh viện này”.
Lữ Hàn chép miệng:
- Đây là công viên giải trí chủ đề kinh dị dành cho người lớn. Bệnh viện này chắc là một hạng mục chính của công viên này.
- Những thứ ám ảnh trong lời giới thiệu có thật không nhỉ? – Cô gái thắc mắc.
- Tôi đoán nó chỉ là một công trình giải trí, được người ta cố ý xây dựng theo phong cách hù dọa cho đúng với chủ đề kinh dị thôi. – Lữ Hàn trả lời mà rất tự tin vào năng lực Thấu Thị có thể nhìn rõ chân tướng của mình.
- Hay là chúng ta vào xem thử đi. – Cô gái đề nghị.
Lữ Hàn gật đầu. Hai người họ bước qua cánh cổng bệnh viện. Phía sau cánh cổng là một khuôn viên rộng lớn và thoáng đãng. Có các lối đi rộng rãi, có bồn cỏ, có các loại cây bụi và cây to.Có kha khá những vị khách khác đứng rải rác trong khuôn viên này giống hai người họ.
Hai người nhàn nhã bước trên lối đi dẫn tới sảnh chính của bệnh viện. Lữ Hàn trở lại chủ đề đang nói lúc nãy:
- Bài hát Tiêu Dao ấy có ấn tượng gì với cô không?
- Trước đây thì không. Nhưng mà…- Cô gái ngập ngừng một chốc rồi nói tiếp. – Thực ra trước đây có một lần tôi từng nghe một người quen hát bài này.
- Lần đó là lần nào?
- Đó là một lần tôi đi hát karaoke với vài người bạn.
- Người bạn hát bài đó là ai?
- Thực ra không hẳn là bạn. Người đó đúng ra thì gọi là đại sư huynh của tôi.
Đại sư huynh. Đã lâu rồi Lữ Hàn không có dịp được nghe ai nhắc đến từ này. Anh phì cười:
- Sao lại gọi người đó như trong phim kiếm hiệp vậy?
- Thật mà. – Cô gái cũng phì cười. – Nói ra thì có chút dài dòng. Không hiểu cơ duyên từ đâu, nhưng tôi tham gia vào một võ đường tập kiếm. Võ đường cũng có khá đông người theo luyện tập. Đến một dịp, võ đường của chúng tôi tham gia biểu diễn ở quảng trường lớn trong thành phố. Đại sư huynh bình thường chẳng bao giờ muốn lộ mặt trước công chúng, nhưng đó là lần đầu tiên anh ấy xuất hiện ra mặt để tham gia biểu diễn.
- Anh ấy biểu diễn thứ gì?
- À, anh ấy biểu diễn một bài song kiếm chung với tôi. Tôi còn nhớ đó là bài “Uyên ương kiếm”
Uyên ương kiếm? Cái tên này thật có chút gì đó khiến người khác phải lưu tâm. Lữ Hàn hỏi tiếp:
- Nghe cái tên thì võ đường của cô không phải là Kiếm đạo – Kendo – của Nhật Bản nhỉ?
- Không, đây là võ đường theo kiểu mấy môn phái kiếm thuật truyền thống của Trung Quốc ấy. Kiểu như…phái Hoa Sơn chẳng hạn.
- Vị đại sư huynh này, nếu chẳng bao giờ muốn lộ mặt, mà lại đạt được vị trí cao như thế, ắt phải có nguyên do gì nhỉ? - Lữ Hàn nhận xét.
- Tôi không rõ, nhưng có lần nghe sư phụ bảo, anh ấy tự sáng tạo ra một loại kiếm thuật gì đó cho riêng bản thân, nhưng tôi chưa từng nghe anh ấy đề cập tới.
- Vậy anh ấy hiện tại đang ở đâu?
- Ở dưới lòng đất.
- Là sao? - Lữ Hàn mơ hồ hỏi lại.
- Anh ấy… chết rồi. – Cô gái đáp với một tiếng thở dài.
Lúc này, Lữ Hàn và cô gái đã bước vào trong sảnh chính. Khu vực này được bố trí như các bệnh viện thông thường. Có một quầy tiếp tân bằng đá cẩm thạch tối màu, trên quầy đặt hai màn hình vi tính. Có đầy đủ các phụ kiện như bàn phím, con chuột, thùng máy tính.
Cái thùng máy tính này vốn dĩ có tên gọi bị hiểu lầm từ rất lâu bởi đa số chúng ta.
Chúng ta cứ quen miệng gọi nó là CPU. Nhưng thực ra CPU, bộ vi xử lý, chỉ là một linh kiện hình vuông nhỏ xíu, nằm gọn trong lòng bàn tay, và tất nhiên cũng nằm gọn bên trong cái thùng máy đó. Ngoài ra thùng máy tính còn chứa nhiều bộ phận khác: bo mạch chủ, ổ cứng, ổ DVD, hộp cấp nguồn, quạt tản nhiệt… Những thứ linh tinh đó không thể để rải rác mỗi thứ một nơi ra bên ngoài mà phải được đóng gói gọn vào bên trong một cái thùng, đó là cái thùng máy tính. Chúng ta nên gọi đúng tên nó là thùng máy, hoặc là cái case, sẽ đúng hơn gọi nó là cái CPU như vậy.
Trên mặt bàn quầy tiếp tân còn để một vài sổ sách và giấy tờ linh tinh. Có bụi phủ trên những thứ này, chứng tỏ đã lâu không ai đụng tới. Lữ Hàn giở thử một cuốn sổ. Đây là cuốn sổ ghi chép danh sách bệnh nhân nhập viện, người cuối cùng trong danh sách này là Hồ Mã Tiết, nhập viện cách đây đã khoảng hai năm.
Bên trái của sảnh chính là khoa Cấp cứu, có lối đi thông ra một cửa lớn bên hông. Đây là cấu trúc thường gặp ở các bệnh viện. Sảnh chính là nơi tiếp đón những bệnh nhân đến khám bệnh thông thường. Cửa một bên hông là lối đi dành riêng cho những bệnh nhân cần được cấp cứu, thường những bệnh nhân này sẽ ở trong tình trạng nặng nề, có thương tổn, có máu me. Phân chia như vậy để thuận tiện cho việc xử trí, và cũng tránh để kinh động đến những bệnh nhân thông thường. Chứ nếu không, cứ thử tưởng tượng một bệnh nhân tăng huyết áp đi khám bệnh định kỳ, lại nhập viện chung với một bệnh nhân bị tai nạn giao thông, nhìn những thứ tay chân bị đứt gãy, đầu chảy máu, da thịt dập nát, thì chắc bệnh nhân tăng huyết áp ấy sẽ vô luôn cơn đột quỵ mà ngất ngay tại chỗ.
Cửa phòng khoa Cấp cứu đang mở, có vài vị khách tham quan đang đi lại trong ấy. Từ chỗ hai người họ nhìn vào có thể thấy được những giường bệnh được trải dra trắng, trên giường có gối kê đầu và một cái chăn đắp. Có xe thuốc di động, trên đó chứa những dụng cụ y tế như kim tiêm, lọ thuốc, bông, gạc, thuốc sát trùng, khay đựng, bồn hạt đậu, lọ đựng cồn, một cái thùng nhựa màu vàng treo lủng lẳng bên hông để chứa những vật sắc nhọn như đầu kim tiêm hoặc mũi dao.
Ngoài ra có một cái tủ thuốc dùng chứa những thứ thuốc cần thiết cho việc cấp cứu, nhìn rất ngăn nắp và đầy đủ, cảm giác hiện tại vẫn có thể lấy ra và sử dụng luôn nếu cần thiết. Kê sát bên ngoài cửa tủ là một cái máy sốc điện với hai bản điện cực được gác gọn gàng lên trên.
Trong chúng ta, chắc rất ít người đủ điều kiện để thử trải qua cảm giác bị sốc điện này như thế nào. Trong một tình huống bắt buộc, nhân viên y tế sẽ lựa chọn chế độ sốc phù hợp, đặt hai bản điện cực lên người bệnh nhân, ấn nút nạp điện, rồi ấn nút sốc. Một luồng điện được phóng từ bản điện cực này qua bản điện cực kia xuyên qua trái tim của bệnh nhân, triệt tiêu tất cả những rối loạn nhịp mà trái tim bệnh nhân đang phải gánh chịu để nó có thể được khởi động lại từ đầu, bắt đầu những nhịp đập bình thường từ đầu, bắt đầu lại một cuộc sống mới.
Còn bệnh nhân, nếu lúc ấy vẫn còn tỉnh, sẽ cảm thấy như bị một ai đó đấm cho một phát, như bị một tia sét từ trời cao giáng xuống trúng vào người, như cảm giác vừa chết đi sống lại.
Lữ Hàn cùng cô gái tiếp tục bước đi trên hành lang lớn dẫn vào sâu trong bệnh viện, anh hỏi tiếp câu chuyện:
- Vị đại sư huynh ấy vì sao lại chết?
- Tôi nghe nói anh ấy bị một hội chứng rất lạ, gọi là hội chứng Trái tim tan vỡ. Anh ấy bị vỡ tim mà chết. - Cô gái đáp lại với một giọng buồn buồn.
Hội chứng Trái tim tan vỡ là một hội chứng rất đặc biệt, tên khoa học của nó là Takotsubo. Nó có nguyên nhân không rõ ràng, cũng chẳng có cách điều trị đặc hiệu. Y học hiện đại cũng chỉ có thể biết rằng hội chứng này gắn liền với những người bị stress cảm xúc rất nặng, khiến cho trái tim của họ bị quặn thắt lại ở giữa, phẩn mỏm tim bị phình to ra. Trên hình soi hai chiều sẽ thấy giống như hình ảnh một chú bạch tuộc chui vào chiếc bình dùng để bẫy bạch tuộc. Bởi loài bạch tuộc có thói quen cứ thấy bình là phải chui vào. Loại bình dùng để bẫy bạch tuộc này gọi là Takotsubo theo tiếng Nhật Bản, và nó được dùng để đặt tên luôn cho hội chứng này.
Trong quá trình làm công việc thẩm định và giải quyết quyền lợi bảo hiểm của mình, Lữ Hàn cũng đã từng gặp trường hợp này nên anh biết qua về nó. Anh hỏi cô gái:
- Người bị hội chứng này thường là do gặp đả kích rất nặng nề về mặt cảm xúc. Cô có biết cụ thể anh ta gặp chuyện gì không?
- Chuyện đó thì tôi không biết. – Cô gái đáp.
Lữ Hàn suy nghĩ một chút về cái tên của bài biểu diễn “Uyên ương kiếm”, anh mơ hồ nhận ra điều gì đó, liền hỏi thăm dò:
- Vị đại sư huynh này…liệu có tình ý gì với cô không?
- Ơ…- Cô gái trở nên bối rối trước câu hỏi của Lữ Hàn, ngập ngừng một chút, cô nói tiếp. – Thực ra cũng là có…có lần đại sư huynh nói rằng anh ấy…rất nhớ tôi.
- Cô trả lời thế nào khi nghe anh ấy nói như vậy?
Cô gái không trả lời trực tiếp câu hỏi của Lữ Hàn mà chỉ nói với một tiếng thở dài, đây là lần thứ hai cô gái buông ra một tiếng thở dài:
- Anh ấy là người đã có gia đình rồi.
Hai người họ lúc này đi đến một ngã tư của hành lang chính.
Phía bên trái có tấm bảng hướng dẫn đề tên “Khoa nội hô hấp”, còn phía bên phải có tấm bảng hướng dẫn đề tên “Khoa nội thận”. Cả hai bên đều có vài vị khách tham quan bên trong. Nhưng cả Lữ Hàn và cô gái đều không có hứng thú với việc rẽ vào những khoa ở dọc hai bên cánh này nên họ vẫn đi tiếp.
Lữ Hàn hỏi tiếp câu chuyện:
- Có phải từ khi anh ta chết đi, cô bắt đầu có những giấc mộng kỳ lạ đó không?
- Tôi cũng không nhớ chính xác lắm, nhưng dường như có lẽ là vậy. – Cô gái nhớ lại.
- Có khi nào người đi cùng với cô trong các giấc mộng là vị đại sư huynh ấy hay không? – Lữ Hàn gợi ý.
- Để tôi nghĩ xem. – Cô gái đăm chiêu. – Anh nói vậy thì tôi cảm giác… có thể, nhưng đúng là không thể nhìn rõ được mặt người đó nên tôi không chắc.
Họ đi qua vài ngã tư như vậy nữa, hai bên vẫn là những khoa lẻ khác như “Khoa nội tiêu hóa”, “Khoa chỉnh hình”, “Khoa mắt”, “Khoa xét nghiệm”… Cuối cùng họ đi đến cuối hành lang. Ở đây có một cầu thang dẫn xuống phía dưới, trên tường bên cạnh có tấm bảng đề tên “Khoa tâm thần”.
Truyện khác cùng thể loại
14 chương
785 chương
198 chương
6 chương
68 chương
12 chương
65 chương